Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 157
CHƯƠNG 157
Ngọn núi đôi trắng như tuyết tròn căng để lộ ra ngoài hơn nửa với làn da nõn nà như có thể hút hồn mọi gã đàn ông, tôi rõ ràng có thể cảm giác được nhịp thở của hắn nặng nề hơn, hắn cười gằn luồn tay vào trong áo tôi tùy ý nắn bóp.
"Ha ha, không ngờ con điếm này lại có hàng ngon, bảo sao dụ dỗ được nhiều đàn ông như vậy. Hôm nay ông mày cũng muốn nếm thử thứ hàng lẳng lơ này..."
Tay hắn vô cùng thô, sức cũng vô cùng lớn, làm cho tôi cực kỳ đau đớn, khiến cho nỗi xấu hổ phẫn uất trong lòng tôi lấn át cả cơn sảng khoái do bị đùa bỡn mang lại.
Tôi vô cùng kháng cự, nhưng sức hắn quá lớn, động tác cũng vô cùng thô lỗ, khiến tôi rất khó chống lại được sự khống hế của hắn. Tôi càng hối hận, tay đấm chân đá, nhưng hắn chẳng thèm quan tâm, tay vẫn cứ một đường luồn xuống, đã sắp đến vùng cấm của tôi rồi.
Lúc tôi vẫy vùng lùi về sau, tay lại đột nhiên chụp phải một thứ cứng rắn, tôi cũng không kịp nghĩ ngợi gì đã quăng luôn, ném vào tên kia.
Lúc này hắn đang dùng cái miệng thối hoắc muốn liếm ngực tôi, tầm mắt bị bộ ngực to che lấp, căn bản không nhìn thấy động tác của tôi.
Một tiếng "phịch" vang lên.
Hắn không rên nổi tiếng nào, gục đầu xuống.
Một chất lỏng nóng bỏng rơi trên ngực tôi, tôi run rẩy dùng tay sờ một cái, phát hiện là máu. Tôi sợ đến nhũn hết tay chân.
"Mình giết người, mình giết người rồi!" Suy nghĩ này vừa bật lên là như dòng chảy không thể ngăn cản, tôi liều mạng lùi lại, cách xa thằng đàn ông đang hôn mê kia.
Tôi đứng dậy muốn chạy trốn, nhưng trong đường hầm lại vang lên âm thanh rất nhỏ khiến tôi phải dừng bước.
"Đông Phi, Đôgn Phi còn chưa được cứu!"
Tôi lần mò vào sâu trong đường hầm, trong này yên tĩnh không hề có chút âm thanh, cho dù có tiếng vang cũng sẽ bị dội lại nhiều lần, không thể xác định được phương hướng cụ thể.
Tôi vô cùng sợ hãi, đi cũng rất chậm, một quãng ngắn chỉ hơn 10 mét mà tôi đi hết mấy phút liền. Đột nhiên ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu đến một người đang co rúc trong góc.
Lúc nhìn thấy cậu ấy, nước mắt của tôi lập tức tràn mi.
Là Đông Phi, lúc này trên người cậu ấy chỉ đắp một cái áo bẩn đến không ra sao, những chỗ khác lại là các mảnh dây trói. Toàn thân cậu ấy đều là vết thương, gần như không chỗ nào lành lặn, nơi giữa hai chân lại càng sưng tấy.
"Đám súc sinh này, rốt cuộc chúng nó đã làm gì cậu, Đông Phi của tớ..."
"Xin xin... xin anh, tha cho tôi đi!"
Đông Phi yếu ớt mở mắt, mí mắt cậu ấy sưng lên, dưới ánh sáng mờ tối, cậu ấy căn bản không nhìn thấy rõ dáng vẻ của tôi, càng không biết tôi là ai. Tôi đoán cậu ấy tưởng tôi là tên súc sinh kia.
Tôi cực kỳ căm hận, rồi lại vô cùng đau lòng, tôi ôm chặt cậu ấy, nhẹ giọng nói với cậu ấy: "Đông Phi đừng sợ, là tớ đây, Viện Viện đây. Tớ đến cứu cậu rồi."
"Viện Viện..." Đông Phi đột nhiên run lên, sau đó dùng hết sức giãy ra: "Viện Viện mau đi đi, bọn chúng không phải là người, mục tiêu của bọn chúng chính là cậu, cậu mau chạy đi!"
Nghe cậu ấy nói lòng tôi càng như kim đâm, nước mắt tràn ra như vỡ đê.
Nhưng đúng lúc này tôi đột nhiên nghe thấy từ chỗ sâu trong đường hầm vang lên giọng nói khác: "Đại ca, là anh à?"
Tôi hoảng sợ, biết giọng nói này có thể là đồng bọn của tên kia. Tôi dùng hết sức dìu Đông Phi dậy đi ra ngoài.
Hai đứa tôi đều gắng sức để không phát ra tiếng động, nhưng Đông Phi bị thương vô cùng nghiêm trọng, trên người còn không mặc quần áo, toàn bộ trọng lượng của cậu ấy đè lên người tôi, làm tôi lảo đảo muốn ngã.
Tôi biết nếu như bây giờ thả Đông Phi ra thì chẳng khác nào tự tay giết chết cậu ấy, bèn cắn răng cố gắng chống đỡ.
Chân Đông Phi không biết đạp phải thứ gì, đột nhiên cậu ấy kêu rên một tiếng. Tôi vội vàng bụm miệng cậu ấy lại, rồi ngồi xổm xuống kiểm tra.
Thì ra là mảnh vỡ của chiếc bình thủy tinh đâm vào lòng bàn chân cậu ấy, máu chảy xối xả. Bây giờ trong tay tôi chẳng có thứ gì cả, nhất thời không biết làm sao cầm máu cho cậu ấy, tôi nôn nóng đến mức toát mồ hôi.
Nhưng đã nghèo còn mắc cái eo, đang lúc tôi sốt ruột thì lại thấy ở cửa đường hầm, một bóng người lảo đảo đi vào.
Hắn một tay ôm đầu một tay cầm cái túi bọc, tôi không cần đoán cũng biết tên đó chắc chắn chính là tên rác rưởi vừa bị tôi đánh ngất xỉu kia.
Tôi hận tên đó vô cùng, nhưng hiện giờ tôi đang dìu Đông Phi, tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Hơn nửa sâu trong đường hầm cũng có đồng bọn của chúng, tôi chỉ có thể chọn con đường khác, tạm thời tránh né chúng.
Cũng may trong đường hầm rất nhiều lối rẽ, chúng tôi chọn bừa một lối đã dễ dàng tránh được bọn chúng.
Đợi đến lúc tôi khó khăn lắm mới nhìn thấy lối ra khác, đang muốn lập tức chạy ra ngoài thì nghe thấy bên trong có người gấp gáp hô to: "Mau đuổi theo, hai con đàn bà thối tha chạy rồi!"
Bọn chúng cách lối ra không xa, nếu quen đường thì chỉ chừng một hai phút là có thể tìm thấy chúng tôi. Trái tim tôi đập thình thịch, gắng sức dìu Đông Phi chạy ra ngoài.
Chân Đông Phi bị thương nặng, đau không chịu được, lại thêm sức khỏe cậu ấy suy yếu đến cực hạn rồi, chẳng còn chút sức nào. Cậu ấy nghe thấy tiếng người càng lúc càng gần, nước mắt lập tức trào ra, đau đớn nói với tôi: "Viện Viện, cậu đi mau, đừng lo cho tớ!"
"Cậu nói linh tinh gì thế, sao tớ có thể bỏ mặc cậu được!"
"Tớ hết sức rồi, nếu cậu không đi thì chúng ta đều sẽ rơi vào tay bọn chúng. Bọn chúng đều là quân súc sinh, không phải người. Viện Viện mau đi đi, coi như tớ xin cậu đấy!"
Tôi liều mạng lau nước mắt, tôi thật hy vọng người bị thương chính là tôi, vậy thì tôi có thể chia sẻ phần nào nỗi đau đớn của cậu ấy. Thế nhưng bây giờ cậu ấy lại vì tôi mà bị hủy hoại đến vậy, dù thế nào tôi cũng không thể bỏ mặc cậu ấy được.
"Đông Phi, đừng nói nữa, tớ nhất định sẽ cứu cậu ra, nhất định. Cậu phải tin tớ!"
Lối ra cách đó không xa, sau lưng là tiếng la hét càng lúc càng lớn, cuối cùng chúng tôi cũng chạy ra khỏi.
Song khi chúng tôi vừa mới hít được một hơi đầu tiên, một tiếng cười gằn phía sau lưng vang lên.
"Con điếm, mày cho rằng mày thoát được sao. Dám đánh tao à, nếu hôm nay tao không làm chết mày thì khó giải được mối hận trong lòng!"
Người tôi như rơi vào hầm băng, máu huyết như đông cứng lại. Nhưng lý trí còn tỉnh táo đã tìm lại chút dũng cảm cho tôi, tôi bảo vệ Đông Phi ở dau lưng, dùng hết sức gào lên: "Bọn súc sinh chúng mày sẽ không được chết tử tế!"
Ngọn núi đôi trắng như tuyết tròn căng để lộ ra ngoài hơn nửa với làn da nõn nà như có thể hút hồn mọi gã đàn ông, tôi rõ ràng có thể cảm giác được nhịp thở của hắn nặng nề hơn, hắn cười gằn luồn tay vào trong áo tôi tùy ý nắn bóp.
"Ha ha, không ngờ con điếm này lại có hàng ngon, bảo sao dụ dỗ được nhiều đàn ông như vậy. Hôm nay ông mày cũng muốn nếm thử thứ hàng lẳng lơ này..."
Tay hắn vô cùng thô, sức cũng vô cùng lớn, làm cho tôi cực kỳ đau đớn, khiến cho nỗi xấu hổ phẫn uất trong lòng tôi lấn át cả cơn sảng khoái do bị đùa bỡn mang lại.
Tôi vô cùng kháng cự, nhưng sức hắn quá lớn, động tác cũng vô cùng thô lỗ, khiến tôi rất khó chống lại được sự khống hế của hắn. Tôi càng hối hận, tay đấm chân đá, nhưng hắn chẳng thèm quan tâm, tay vẫn cứ một đường luồn xuống, đã sắp đến vùng cấm của tôi rồi.
Lúc tôi vẫy vùng lùi về sau, tay lại đột nhiên chụp phải một thứ cứng rắn, tôi cũng không kịp nghĩ ngợi gì đã quăng luôn, ném vào tên kia.
Lúc này hắn đang dùng cái miệng thối hoắc muốn liếm ngực tôi, tầm mắt bị bộ ngực to che lấp, căn bản không nhìn thấy động tác của tôi.
Một tiếng "phịch" vang lên.
Hắn không rên nổi tiếng nào, gục đầu xuống.
Một chất lỏng nóng bỏng rơi trên ngực tôi, tôi run rẩy dùng tay sờ một cái, phát hiện là máu. Tôi sợ đến nhũn hết tay chân.
"Mình giết người, mình giết người rồi!" Suy nghĩ này vừa bật lên là như dòng chảy không thể ngăn cản, tôi liều mạng lùi lại, cách xa thằng đàn ông đang hôn mê kia.
Tôi đứng dậy muốn chạy trốn, nhưng trong đường hầm lại vang lên âm thanh rất nhỏ khiến tôi phải dừng bước.
"Đông Phi, Đôgn Phi còn chưa được cứu!"
Tôi lần mò vào sâu trong đường hầm, trong này yên tĩnh không hề có chút âm thanh, cho dù có tiếng vang cũng sẽ bị dội lại nhiều lần, không thể xác định được phương hướng cụ thể.
Tôi vô cùng sợ hãi, đi cũng rất chậm, một quãng ngắn chỉ hơn 10 mét mà tôi đi hết mấy phút liền. Đột nhiên ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu đến một người đang co rúc trong góc.
Lúc nhìn thấy cậu ấy, nước mắt của tôi lập tức tràn mi.
Là Đông Phi, lúc này trên người cậu ấy chỉ đắp một cái áo bẩn đến không ra sao, những chỗ khác lại là các mảnh dây trói. Toàn thân cậu ấy đều là vết thương, gần như không chỗ nào lành lặn, nơi giữa hai chân lại càng sưng tấy.
"Đám súc sinh này, rốt cuộc chúng nó đã làm gì cậu, Đông Phi của tớ..."
"Xin xin... xin anh, tha cho tôi đi!"
Đông Phi yếu ớt mở mắt, mí mắt cậu ấy sưng lên, dưới ánh sáng mờ tối, cậu ấy căn bản không nhìn thấy rõ dáng vẻ của tôi, càng không biết tôi là ai. Tôi đoán cậu ấy tưởng tôi là tên súc sinh kia.
Tôi cực kỳ căm hận, rồi lại vô cùng đau lòng, tôi ôm chặt cậu ấy, nhẹ giọng nói với cậu ấy: "Đông Phi đừng sợ, là tớ đây, Viện Viện đây. Tớ đến cứu cậu rồi."
"Viện Viện..." Đông Phi đột nhiên run lên, sau đó dùng hết sức giãy ra: "Viện Viện mau đi đi, bọn chúng không phải là người, mục tiêu của bọn chúng chính là cậu, cậu mau chạy đi!"
Nghe cậu ấy nói lòng tôi càng như kim đâm, nước mắt tràn ra như vỡ đê.
Nhưng đúng lúc này tôi đột nhiên nghe thấy từ chỗ sâu trong đường hầm vang lên giọng nói khác: "Đại ca, là anh à?"
Tôi hoảng sợ, biết giọng nói này có thể là đồng bọn của tên kia. Tôi dùng hết sức dìu Đông Phi dậy đi ra ngoài.
Hai đứa tôi đều gắng sức để không phát ra tiếng động, nhưng Đông Phi bị thương vô cùng nghiêm trọng, trên người còn không mặc quần áo, toàn bộ trọng lượng của cậu ấy đè lên người tôi, làm tôi lảo đảo muốn ngã.
Tôi biết nếu như bây giờ thả Đông Phi ra thì chẳng khác nào tự tay giết chết cậu ấy, bèn cắn răng cố gắng chống đỡ.
Chân Đông Phi không biết đạp phải thứ gì, đột nhiên cậu ấy kêu rên một tiếng. Tôi vội vàng bụm miệng cậu ấy lại, rồi ngồi xổm xuống kiểm tra.
Thì ra là mảnh vỡ của chiếc bình thủy tinh đâm vào lòng bàn chân cậu ấy, máu chảy xối xả. Bây giờ trong tay tôi chẳng có thứ gì cả, nhất thời không biết làm sao cầm máu cho cậu ấy, tôi nôn nóng đến mức toát mồ hôi.
Nhưng đã nghèo còn mắc cái eo, đang lúc tôi sốt ruột thì lại thấy ở cửa đường hầm, một bóng người lảo đảo đi vào.
Hắn một tay ôm đầu một tay cầm cái túi bọc, tôi không cần đoán cũng biết tên đó chắc chắn chính là tên rác rưởi vừa bị tôi đánh ngất xỉu kia.
Tôi hận tên đó vô cùng, nhưng hiện giờ tôi đang dìu Đông Phi, tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Hơn nửa sâu trong đường hầm cũng có đồng bọn của chúng, tôi chỉ có thể chọn con đường khác, tạm thời tránh né chúng.
Cũng may trong đường hầm rất nhiều lối rẽ, chúng tôi chọn bừa một lối đã dễ dàng tránh được bọn chúng.
Đợi đến lúc tôi khó khăn lắm mới nhìn thấy lối ra khác, đang muốn lập tức chạy ra ngoài thì nghe thấy bên trong có người gấp gáp hô to: "Mau đuổi theo, hai con đàn bà thối tha chạy rồi!"
Bọn chúng cách lối ra không xa, nếu quen đường thì chỉ chừng một hai phút là có thể tìm thấy chúng tôi. Trái tim tôi đập thình thịch, gắng sức dìu Đông Phi chạy ra ngoài.
Chân Đông Phi bị thương nặng, đau không chịu được, lại thêm sức khỏe cậu ấy suy yếu đến cực hạn rồi, chẳng còn chút sức nào. Cậu ấy nghe thấy tiếng người càng lúc càng gần, nước mắt lập tức trào ra, đau đớn nói với tôi: "Viện Viện, cậu đi mau, đừng lo cho tớ!"
"Cậu nói linh tinh gì thế, sao tớ có thể bỏ mặc cậu được!"
"Tớ hết sức rồi, nếu cậu không đi thì chúng ta đều sẽ rơi vào tay bọn chúng. Bọn chúng đều là quân súc sinh, không phải người. Viện Viện mau đi đi, coi như tớ xin cậu đấy!"
Tôi liều mạng lau nước mắt, tôi thật hy vọng người bị thương chính là tôi, vậy thì tôi có thể chia sẻ phần nào nỗi đau đớn của cậu ấy. Thế nhưng bây giờ cậu ấy lại vì tôi mà bị hủy hoại đến vậy, dù thế nào tôi cũng không thể bỏ mặc cậu ấy được.
"Đông Phi, đừng nói nữa, tớ nhất định sẽ cứu cậu ra, nhất định. Cậu phải tin tớ!"
Lối ra cách đó không xa, sau lưng là tiếng la hét càng lúc càng lớn, cuối cùng chúng tôi cũng chạy ra khỏi.
Song khi chúng tôi vừa mới hít được một hơi đầu tiên, một tiếng cười gằn phía sau lưng vang lên.
"Con điếm, mày cho rằng mày thoát được sao. Dám đánh tao à, nếu hôm nay tao không làm chết mày thì khó giải được mối hận trong lòng!"
Người tôi như rơi vào hầm băng, máu huyết như đông cứng lại. Nhưng lý trí còn tỉnh táo đã tìm lại chút dũng cảm cho tôi, tôi bảo vệ Đông Phi ở dau lưng, dùng hết sức gào lên: "Bọn súc sinh chúng mày sẽ không được chết tử tế!"