Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 158
CHƯƠNG 158
"Ha ha, bọn tao là súc sinh thì sao, súc sinh có thể làm cho mày dở sống dở chết đấy!"
"Các người thả bạn tôi ra, còn muốn xử lý tôi thế nào thì tùy!" Thấy đã không còn hy vọng chạy trốn được, tôi bèn cố gắng hết sức muốn cứu Đông Phi.
"Mùi vị của con cừu non kia tao đã hưởng rồi, đúng là sinh viên có khác, thơm ngon thật. Tao còn muốn chơi thêm vài ngày nữa, bỏ đi thì thật đáng tiếc."
Nghe mấy lời bẩn thỉu của hắn, tôi tức điên người. Nhưng giờ tôi đến thân mình còn không lo được thì làm gì còn cách nào, thứ duy nhất tôi có thể dùng được chính là cơ thể này, tôi khẩn cầu hắn: "Cầu xin các người tha cho cậu ấy, cậu ấy còn nhỏ, tôi vóc dáng tốt hơn cậu ấy, xinh đẹp hơn cậu ấy, các người giữ tôi lại, thả cậu ấy đi!"
Tên kia lòng tham không đáy, ỷ vào việc là đàn ông nên không thèm coi hai cô gái yếu đuối như chúng tôi ra gì, hắn cười gằn: "Con điếm, giờ là do tao quyết định, mày không có tư cách bàn điều kiện với tao!"
Nói xong hắn tiến lên tóm tóc tôi, kéo mạnh vào trong đường hầm.
Tôi sợ đến mức gào to, Đông Phi đứng đó yếu ớt kêu lên.
Nhưng sự giãy dụa của chúng tôi trong mắt tên này vô cùng yếu đuối, chúng tôi càng kêu dường như hắn càng hưng phấn, lực tay càng mạnh hơn.
Đột nhiên một tiếng súng vang lên bên tai chúng tôi.
Âm thanh vang rền chấn động, nhất thời làm cả đám sững người.
Lúc này trong bóng đêm đen tối xuất hiện một người đàn ông lạnh lùng. Anh ta một tay cầm xúc, chậm rãi đi vào, miệng phát ra tuyên ngôn lạnh băng: "Không muốn chết thì buông bàn tay dơ bẩn của mày ra!"
"Lưu Tê, mau cứu em!"
Tên đang túm tóc tôi sợ ngây người, dường như hắn cũng biết tên Lưu Tê. Tuy hắn là tên khát máu tàn ác, nhưng hắn càng quý trọng mạng sống của mình hơn. Đúng thời khắc nghìn cân treo sợ tóc, hắn đột nhiên kéo tôi ra làm bia đỡ đạn.
"Tao cho mày 10 giây để chạy. 10, 9, 8..."
Lưu Tê lạnh lùng đếm ngược, giọng băng giá như đến từ địa ngục, khiến tên kia triệt để từ bỏ hy vọng. Hắn đẩy mạnh tôi ra, liều mạng chạy vào trong đường hầm tối om.
Tôi bị hắn đẩy ngã vào trong lòng Lưu Tê, anh ta dịu dàng đỡ tôi. Khoảnh khắc biết mình đã được cứu tôi như mất hết sức lực, yếu ớt nói với Lưu Tê: "Cứu, mau cứu Đông Phi, cô ấy không thể xảy ra chuyện gì được!"
Lưu Tê nhìn thoáng qua Đông Phi đã ngã xuống đất không biết sống chết ra sao, không nói gì mà nhìn về phía đường hầm lạnh giọng hỏi: "Em muốn hắn thế nào?"
Ánh mắt tôi tràn đầy nỗi căm hận trước nay chưa từng có, tôi nghiến răng nhả ra mấy chữ đến tôi cũng không tin nổi: "Băm thành thịt vụn cho chó ăn!"
Lưu Tê cười lạnh một tiếng: "Như em mong muốn!" Dứt lời anh ta huơ tay ra sau, mười mấy cái bóng như u linh xông vào đường hầm.
Những chuyện về sau tôi cũng không biết nữa, mắt tối sầm lại, tôi ngất đi.
Chờ đến lúc tôi mở mắt ra lần nữa đã là buổi trưa ngày hôm sau, ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua cửa sổ rơi trên mặt của tôi, làm tôi nhất thời không mở mắt ra được.
Lấy tay che lại rồi tôi mới nhận ra mình đang ở chỗ nào, hình như nơi đây chính là căn biệt thự kia của Lưu Tê, bên giường dường như còn có người đang ngồi.
"Lưu Tê, sao lại là anh, anh vẫn luôn trông coi tôi sao?"
Lưu Tê nhìn tôi, bỏ quyển sách trong tay xuống, lạnh nhạt nói: "Em tỉnh rồi."
Tôi hồi tưởng lại cảnh mới gặp lại Đông Phi ngày hôm qua, thảm trạng của cậu ấy không ngừng hiện lên trong đầu, trái tim tôi như bị trăm ngàn con dao đâm thủng, đau đớn khôn cùng.
Mắt đỏ hoe, tôi nhào vào lòng anh, không hề chú ý bản thân mình còn trần như nhộng.
Tôi ôm chặt eo anh ta, toàn thân run rẩy: "Lưu Tê, cám ơn anh, cảm ơn anh đã cứu em!"
Lưu Tê mặt không đổi sắc kéo mặt tôi ra, nhìn chằm chằm đôi mắt sưng tấy của tôi từ trên xuống dưới, cười lạnh nói: "Em đây là đang quyến rũ anh sao?"
Tôi cúi đầu nhìn, vừa thấy tình huống của mình thì xấu hổ kêu lên, vội vàng kéo ga giường ra quấn mình lại.
Thế nhưng trải qua sự việc này, cảm xúc của tôi cũng dịu bớt đi nhiều, tôi giận dữ nói: "Sao anh lại cởi hết quần áo của em, lưu manh!"
Lưu Tê nhẹ nhàng hít cơ thẻ mình, say sưa nói: "Thơm quá, quả nhiên là mùi vị khiến anh si mê!"
Tôi đỏ mặt, xấu hổ vô cùng, thật muốn tìm cái lỗ chui xuống.
"Đông Phi bạn em thế nào rồi?" Một hồi lâu tôi mới bình tĩnh lại, hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.
"Anh sắp xếp cho cô ấy ở phòng bệnh cao cấp trong bệnh viện, giờ đã không sao rồi."
Tôi biết Lưu Tê sẽ không lừa tôi, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, tôi tìm quần áo khắp nơi, muốn mặc vào đi thăm cậu ấy ngay.
Lưu Tê khẽ cười nhìn tôi như rắn mất đầu mà chạy khắp nơi, cũng không nói gì, đợi đến khi tôi tìm một vòng vẫn không thấy quần áo, bèn hỏi anh ta: "Quần áo của em đâu, anh để đâu rồi?"
"Bộ đồ thối hoắc của em anh đã ném đi từ lâu rồi, giờ có lẽ đã đến bãi rác rồi cũng nên."
"Sao anh có thể làm như vậy, đó chính là bộ đồ em mất mấy triệu mới mua được đấy!" Tuy nói vậy song tôi cũng biết, hôm qua đầu tiên là tôi bị thằng súc sinh kia đùa giỡn, quần áo bị xé rách, sau lại thêm vết máu và nước bẩn trong cống thoát nước, chỉ e đã không còn mặc được nữa rồi.
Lưu Tê cứ như không nghe thấy lời oán trách của tôi, anh ta lấy một chiếc áo sơ mi trắng treo trong tủ quần áo của mình ném trước mặt tôi: "Chỗ anh không có quần áo nữ."
Không còn cách nào, người đang nhờ vả không thể không cúi đầu, nếu không nhanh mặc quần áo vào, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Tôi chỉ đành tạm thời chịu đựng, mặc áo sơ mi của anh ta.
Cái áo rộng lớn như giấy cả người tôi bên trọng, nhưng do quá rộng, tôi lại không mặc đồ lót, nên bộ ngực cao như ngọn núi lộ ra ngoài qua lớp áo sơ mi, vạt áo khó khăn lắm mới che lấp được mông tôi.
Thấy Lưu Tê trợn to hai mắt nhìn, tuy anh ta đã cố gắng kìm chế, nhưng tôi vẫn có thể nghe ra tiếng nuốt nước miếng cực nhỏ của anh ta.
Không biết vì sao tôi luôn cảm thấy hôm nay Lưu Tê dường như hơi là lạ, nhưng rốt cuộc là lạ chỗ nào tôi lại không nói rõ được. Mãi mới mặc xong áo, tôi nở nụ cười quyến rũ với anh ta: "Chúng ta lên đường thôi!"
"Ha ha, bọn tao là súc sinh thì sao, súc sinh có thể làm cho mày dở sống dở chết đấy!"
"Các người thả bạn tôi ra, còn muốn xử lý tôi thế nào thì tùy!" Thấy đã không còn hy vọng chạy trốn được, tôi bèn cố gắng hết sức muốn cứu Đông Phi.
"Mùi vị của con cừu non kia tao đã hưởng rồi, đúng là sinh viên có khác, thơm ngon thật. Tao còn muốn chơi thêm vài ngày nữa, bỏ đi thì thật đáng tiếc."
Nghe mấy lời bẩn thỉu của hắn, tôi tức điên người. Nhưng giờ tôi đến thân mình còn không lo được thì làm gì còn cách nào, thứ duy nhất tôi có thể dùng được chính là cơ thể này, tôi khẩn cầu hắn: "Cầu xin các người tha cho cậu ấy, cậu ấy còn nhỏ, tôi vóc dáng tốt hơn cậu ấy, xinh đẹp hơn cậu ấy, các người giữ tôi lại, thả cậu ấy đi!"
Tên kia lòng tham không đáy, ỷ vào việc là đàn ông nên không thèm coi hai cô gái yếu đuối như chúng tôi ra gì, hắn cười gằn: "Con điếm, giờ là do tao quyết định, mày không có tư cách bàn điều kiện với tao!"
Nói xong hắn tiến lên tóm tóc tôi, kéo mạnh vào trong đường hầm.
Tôi sợ đến mức gào to, Đông Phi đứng đó yếu ớt kêu lên.
Nhưng sự giãy dụa của chúng tôi trong mắt tên này vô cùng yếu đuối, chúng tôi càng kêu dường như hắn càng hưng phấn, lực tay càng mạnh hơn.
Đột nhiên một tiếng súng vang lên bên tai chúng tôi.
Âm thanh vang rền chấn động, nhất thời làm cả đám sững người.
Lúc này trong bóng đêm đen tối xuất hiện một người đàn ông lạnh lùng. Anh ta một tay cầm xúc, chậm rãi đi vào, miệng phát ra tuyên ngôn lạnh băng: "Không muốn chết thì buông bàn tay dơ bẩn của mày ra!"
"Lưu Tê, mau cứu em!"
Tên đang túm tóc tôi sợ ngây người, dường như hắn cũng biết tên Lưu Tê. Tuy hắn là tên khát máu tàn ác, nhưng hắn càng quý trọng mạng sống của mình hơn. Đúng thời khắc nghìn cân treo sợ tóc, hắn đột nhiên kéo tôi ra làm bia đỡ đạn.
"Tao cho mày 10 giây để chạy. 10, 9, 8..."
Lưu Tê lạnh lùng đếm ngược, giọng băng giá như đến từ địa ngục, khiến tên kia triệt để từ bỏ hy vọng. Hắn đẩy mạnh tôi ra, liều mạng chạy vào trong đường hầm tối om.
Tôi bị hắn đẩy ngã vào trong lòng Lưu Tê, anh ta dịu dàng đỡ tôi. Khoảnh khắc biết mình đã được cứu tôi như mất hết sức lực, yếu ớt nói với Lưu Tê: "Cứu, mau cứu Đông Phi, cô ấy không thể xảy ra chuyện gì được!"
Lưu Tê nhìn thoáng qua Đông Phi đã ngã xuống đất không biết sống chết ra sao, không nói gì mà nhìn về phía đường hầm lạnh giọng hỏi: "Em muốn hắn thế nào?"
Ánh mắt tôi tràn đầy nỗi căm hận trước nay chưa từng có, tôi nghiến răng nhả ra mấy chữ đến tôi cũng không tin nổi: "Băm thành thịt vụn cho chó ăn!"
Lưu Tê cười lạnh một tiếng: "Như em mong muốn!" Dứt lời anh ta huơ tay ra sau, mười mấy cái bóng như u linh xông vào đường hầm.
Những chuyện về sau tôi cũng không biết nữa, mắt tối sầm lại, tôi ngất đi.
Chờ đến lúc tôi mở mắt ra lần nữa đã là buổi trưa ngày hôm sau, ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua cửa sổ rơi trên mặt của tôi, làm tôi nhất thời không mở mắt ra được.
Lấy tay che lại rồi tôi mới nhận ra mình đang ở chỗ nào, hình như nơi đây chính là căn biệt thự kia của Lưu Tê, bên giường dường như còn có người đang ngồi.
"Lưu Tê, sao lại là anh, anh vẫn luôn trông coi tôi sao?"
Lưu Tê nhìn tôi, bỏ quyển sách trong tay xuống, lạnh nhạt nói: "Em tỉnh rồi."
Tôi hồi tưởng lại cảnh mới gặp lại Đông Phi ngày hôm qua, thảm trạng của cậu ấy không ngừng hiện lên trong đầu, trái tim tôi như bị trăm ngàn con dao đâm thủng, đau đớn khôn cùng.
Mắt đỏ hoe, tôi nhào vào lòng anh, không hề chú ý bản thân mình còn trần như nhộng.
Tôi ôm chặt eo anh ta, toàn thân run rẩy: "Lưu Tê, cám ơn anh, cảm ơn anh đã cứu em!"
Lưu Tê mặt không đổi sắc kéo mặt tôi ra, nhìn chằm chằm đôi mắt sưng tấy của tôi từ trên xuống dưới, cười lạnh nói: "Em đây là đang quyến rũ anh sao?"
Tôi cúi đầu nhìn, vừa thấy tình huống của mình thì xấu hổ kêu lên, vội vàng kéo ga giường ra quấn mình lại.
Thế nhưng trải qua sự việc này, cảm xúc của tôi cũng dịu bớt đi nhiều, tôi giận dữ nói: "Sao anh lại cởi hết quần áo của em, lưu manh!"
Lưu Tê nhẹ nhàng hít cơ thẻ mình, say sưa nói: "Thơm quá, quả nhiên là mùi vị khiến anh si mê!"
Tôi đỏ mặt, xấu hổ vô cùng, thật muốn tìm cái lỗ chui xuống.
"Đông Phi bạn em thế nào rồi?" Một hồi lâu tôi mới bình tĩnh lại, hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.
"Anh sắp xếp cho cô ấy ở phòng bệnh cao cấp trong bệnh viện, giờ đã không sao rồi."
Tôi biết Lưu Tê sẽ không lừa tôi, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, tôi tìm quần áo khắp nơi, muốn mặc vào đi thăm cậu ấy ngay.
Lưu Tê khẽ cười nhìn tôi như rắn mất đầu mà chạy khắp nơi, cũng không nói gì, đợi đến khi tôi tìm một vòng vẫn không thấy quần áo, bèn hỏi anh ta: "Quần áo của em đâu, anh để đâu rồi?"
"Bộ đồ thối hoắc của em anh đã ném đi từ lâu rồi, giờ có lẽ đã đến bãi rác rồi cũng nên."
"Sao anh có thể làm như vậy, đó chính là bộ đồ em mất mấy triệu mới mua được đấy!" Tuy nói vậy song tôi cũng biết, hôm qua đầu tiên là tôi bị thằng súc sinh kia đùa giỡn, quần áo bị xé rách, sau lại thêm vết máu và nước bẩn trong cống thoát nước, chỉ e đã không còn mặc được nữa rồi.
Lưu Tê cứ như không nghe thấy lời oán trách của tôi, anh ta lấy một chiếc áo sơ mi trắng treo trong tủ quần áo của mình ném trước mặt tôi: "Chỗ anh không có quần áo nữ."
Không còn cách nào, người đang nhờ vả không thể không cúi đầu, nếu không nhanh mặc quần áo vào, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Tôi chỉ đành tạm thời chịu đựng, mặc áo sơ mi của anh ta.
Cái áo rộng lớn như giấy cả người tôi bên trọng, nhưng do quá rộng, tôi lại không mặc đồ lót, nên bộ ngực cao như ngọn núi lộ ra ngoài qua lớp áo sơ mi, vạt áo khó khăn lắm mới che lấp được mông tôi.
Thấy Lưu Tê trợn to hai mắt nhìn, tuy anh ta đã cố gắng kìm chế, nhưng tôi vẫn có thể nghe ra tiếng nuốt nước miếng cực nhỏ của anh ta.
Không biết vì sao tôi luôn cảm thấy hôm nay Lưu Tê dường như hơi là lạ, nhưng rốt cuộc là lạ chỗ nào tôi lại không nói rõ được. Mãi mới mặc xong áo, tôi nở nụ cười quyến rũ với anh ta: "Chúng ta lên đường thôi!"
Bình luận facebook