Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 162
CHƯƠNG 162
Trải qua càng nhiều đàn ông, càng khiến tôi mơ màng, bọn họ đối tốt với tôi, hay không tốt với tôi đều khiến tôi nếm hết những đắng cay trên thế giới này, tôi trở nên không còn cố chấp với một loại hứng thú nhàm chán nữa, giống như thưởng thức trà vậy, thỉnh thoảng đổi khẩu vị đối với tôi mà nói đã trở thành một cách điều hòa cuộc sống.
Suy nghĩ này rất nguy hiểm, có thể sẽ khiến tôi khó lòng sinh ra cảm giác mãn nguyện với một người đàn ông, tôi sẽ không còn cảm giác đặc biệt thích một người đàn ông nào đó nữa, điều này cũng khiến tôi khó lòng kiên trì được quá lâu với một mối tình, thời gian lâu dần, có lẽ cả đời này tôi cũng không có được tình yêu chân chính nào nữa.
Trong đầu tôi dần hình thành thế dập tắt, suy nghĩ khiến người ta phải kinh ngạc, khiến tôi cảm thấy khiếp sợ từng cơn.
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Vũ Dương, khóe mắt tôi bắt đầu hơi rớm nước mắt.
Một cảm giác cô đơn trong lòng, khiến tôi thực sự thấy sợ, tôi sợ rồi một ngày nào đó tôi sẽ chết trong cô đơn, không ai bên cạnh bầu bạn, cảm giác đó thật thê lương, thật khiến người ta tuyệt vọng.
Tâm trạng tôi lúc lên lúc xuống, khiến cho Vũ Dương cảm thấy có chút hoang mang, căng thẳng hỏi tôi: “Viện Viện, em sao vậy, sao đang yên đang lành tự nhiên lại khóc, có phải ban nãy anh làm em đau không!”
Tôi nằm đờ ra trong lòng anh ấy, không biết nên nói gì mới phải, tôi rúc đầu vào ngực anh ấy, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh ấy, như vậy mới khiến tôi có cảm giác chân thực, khiến tôi có cảm giác còn sống.
“Em sợ, Vũ Dương, thật sự em có hơi sợ, em sợ một ngày nào đó em sẽ mất đi tất cả, mất đi tất cả sự quan tâm của người khác, cô độc một mình, chết trong cô độc, cô độc chôn thân nơi không ai biết tới.”
Anh ấy ôm chặt tôi vào lòng, dùng lời nói an ủi tôi: “Không đâu, sẽ không xảy ra chuyện đó đâu, chỉ cần em đồng ý, anh sẽ mãi ở bên cạnh em, mãi bảo vệ em.”
Tôi biết anh ấy nói đều là lời thật lòng, nhưng anh ấy càng như vậy, tôi càng cảm thấy tôi cách anh ấy ngày càng xa, anh ấy càng quan tâm tôi như vậy, càng khiến tôi cảm thấy sự tồn tại của anh ấy có gì đó không được chân thực, theo tôi thấy, sự yêu mến của anh ấy dường như chỉ tồn tại trong đồng thoại thôi, khiến tôi không dám tiếp xúc với anh ấy quá sâu, chỉ sợ sau đó anh ấy sẽ hóa thành bọt nước biến mất không thấy tung tích, còn tôi sẽ tỉnh dậy sau một cơn ác mộng.
Cảm giác không chân thực đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi, trở thành chướng ngại vật lớn nhất khiến tôi không dám vui vẻ với anh ấy.
Nếu như một ngày nào đó có người nào đó nói với bạn, có một người đối tốt với tôi, tốt đến nỗi khiến tôi có cảm giác không chân thực, có lẽ bạn sẽ chẳng bao giờ tin, thậm chí xem tôi là một kẻ thần kinh, nhưng tôi muốn nói với bạn rằng tôi thật sự đã từng có những trải nghiệm như vậy, thậm chí đến độ mê muội trong đồng thoại của anh ấy.
Tôi không biết đã ở trong lòng anh ấy bao lâu, có lẽ là một tiếng, cũng có thể là vài tiếng, tôi chỉ biết khi tôi rời đi thì cánh tay anh ấy cũng hơi tê tê rồi, tôi hổ hẹn mỉm cười với anh ấy rồi rời đi.
Tôi không để lại cho anh ấy bất kì lời mời ở lại nào, cũng không biết anh ấy có đau lòng không, tôi chỉ biết lòng tôi cách anh ấy ngày càng xa rồi thôi.
Hôm nay là ngày khai trường đầu tiên, không có môn học nào, ai ai cũng bận lau dọn phòng học, dọn sạch kí túc xá… tôi đến phòng học đi loanh quanh một vòng xong lại rời đi, cũng không thu hút sự chú ý của bất kì ai.
Trên đường về kí túc xá, tôi trông thấy Cố Dĩnh, lúc đó cô ấy đang cố né tránh khỏi mấy nam sinh quấy rối, dáng vẻ cô ấy dường như rất mệt mỏi, dáng vẻ dường như rất tốn sức để ứng phó.
Tôi vội vàng lao qua, đứng cạnh cô ấy rồi nói với mấy nam sinh đó: “Mấy tiểu quỷ ở đâu ra đấy, hoa đã có chủ rồi có biết không hả!”
“Ô, đây không phải bạn gái gây xôn xao một thời của Lưu Tê sao, từ lúc nào mà cô trở thành người bảo vệ hoa rồi vậy!”
Tôi chẳng hề có phản ứng quá lớn với sự cười chê của bọn họ, lạnh lùng nói: “Nếu đã biết tôi là ai, còn không mau cút!”
Mặc dù tôi chẳng đáng gì với bọn họ, nhưng bọn họ vẫn rất kiêng dè danh tiếng của Lưu Tê, thấy tôi thực sự sắp nổi giận rồi, tất cả đều chuồn mất rồi!
Cố Dĩnh thấy tôi liền đặc biệt vui mừng, cô ấy kéo chặt cánh tay tôi, làm cả cánh tay tôi đòi ngập chìm trong bộ ngực của cô ấy.
“Viện Viện, không ngờ chị lại lợi hại vậy, nói mấy câu liền khiến mấy tên nhãi nhép đó chạy mất dép.”
Tôi chẳng có chút cảm giác nào với những lời tâng bốc của cô ấy, có hơi tò mò nên hỏi: “Hôm nay cũng không có chuyện gì quan trọng, em không ở trong viện chăm sóc mẹ, đến trường làm gì?”
“Không, không có gì, trong viện không có gì nghiêm trọng lắm, nên em đến trường xem xem.”
Sắc mặt cô ấy hơi bối rối, như thể có lời muốn nói nhưng không nói ra được vậy.
Tôi cố tình nghiêm mặt hỏi: “Tiểu Dĩnh, em còn coi chị là chị em tốt của em không, sao nói chuyện chẳng thành thật gì vậy?’
Mặt cô ấy đột nhiên trắng bạch ra, vội vàng bác bỏ: “Thật mà, không có gì đâu Viện Viện, chỉ là có chút chuyện riêng, không quan trọng đâu.”
Tôi thấy cô ấy vẫn không emu nói thật, liền giả vờ đòi đi, cố tình gỡ cánh tay cô ấy ra, nói: “Nếu em đã không muốn nói vậy thôi bỏ đi, chị còn có chuyện, phải đi đây!”
Hình như cô ấy thật sự rối rồi, vội vàng kéo cánh tay tôi, nói: “Được rồi, được rồi, em nói thật với chị!”
Tôi cười tít cả mắt, dí trán cô ấy một cái rồi bảo: “Vậy mới đúng chứ, nói đi.”
Cô ấy sắp xếp lại ngôn từ, chậm rãi nói: “Em dùng, dùng số tiền đó, thanh toán hết viện phí cho mẹ, vốn dĩ là còn thừa một ít, nhưng mấy hôm trước đột nhiên có người đến tìm em, nói tiền cho vay cầm cố nhà của em sắp hết hạn rồi, lúc đầu em còn tưởng anh ta là kẻ lừa đảo, nhưng em hỏi mẹ rồi mới biết mấy năm nay vì để em yên tâm sống, sớm đã đem cầm cố nhà rồi.”
Nói đến đây cô ấy liền bắt đầu khóc thút thít, tôi cũng không biết phải an ủi cô ấy như thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, truyền cho cô ấy thêm chút dũng khí.
Sau đó cô ấy từ từ nói: “Tiều học hay trung học em đều học ở trường có tiếng, lúc đó em không hề biết học phí ở đó cao thế nào, giờ em mới biết, chỉ trong thời gian học trung học em đã tiêu của nhà phải hơn mấy trăm triệu rồi, mà số tiền đó đều lấy từ tiền cho vay cầm cố nhà cửa cả.”
“Lúc đầu mẹ em định đợi em tốt nghiệp đại học sẽ đem theo số nợ nần ấy rời đi, nhưng không ngờ còn chưa đến lúc đó bà ấy đã đổ bệnh như vậy rồi.”
“Hai ngày trước em mới biết chuyện đó, dùng số số tiền đó đi trả nợ hết, nhưng vẫn còn thiếu mấy trăm triệu nữa, giờ em thực sự không biết phải làm sao, lần này em đến trường là muốn, muốn tìm Thẩm Lệ Lệ!”
Tôi nghe xong lời cô ấy nói, trong lòng thật sự khó emu, ngày trước thường nghe người ta nói mỗi nhà đều có cái khổ riêng, giờ tôi mới hiểu rõ về câu nói này hơn.
Một cô gái tốt như Cố Dĩnh, một người có tài lại có khí chất như vậy, cao quý như vậy, lại cũng bị hiện thực nghiệt ngã ép đến bước đường này, nếu tôi không biết thì cũng đành, nhưng giờ tôi biết rồi, hơn nữa còn cảm động lây với cảnh đời của Cố Dĩnh, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép cô ấy phải giống như tôi, bị cuộc sống từ từ ép đến bước không thể không sa ngã.
Trải qua càng nhiều đàn ông, càng khiến tôi mơ màng, bọn họ đối tốt với tôi, hay không tốt với tôi đều khiến tôi nếm hết những đắng cay trên thế giới này, tôi trở nên không còn cố chấp với một loại hứng thú nhàm chán nữa, giống như thưởng thức trà vậy, thỉnh thoảng đổi khẩu vị đối với tôi mà nói đã trở thành một cách điều hòa cuộc sống.
Suy nghĩ này rất nguy hiểm, có thể sẽ khiến tôi khó lòng sinh ra cảm giác mãn nguyện với một người đàn ông, tôi sẽ không còn cảm giác đặc biệt thích một người đàn ông nào đó nữa, điều này cũng khiến tôi khó lòng kiên trì được quá lâu với một mối tình, thời gian lâu dần, có lẽ cả đời này tôi cũng không có được tình yêu chân chính nào nữa.
Trong đầu tôi dần hình thành thế dập tắt, suy nghĩ khiến người ta phải kinh ngạc, khiến tôi cảm thấy khiếp sợ từng cơn.
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Vũ Dương, khóe mắt tôi bắt đầu hơi rớm nước mắt.
Một cảm giác cô đơn trong lòng, khiến tôi thực sự thấy sợ, tôi sợ rồi một ngày nào đó tôi sẽ chết trong cô đơn, không ai bên cạnh bầu bạn, cảm giác đó thật thê lương, thật khiến người ta tuyệt vọng.
Tâm trạng tôi lúc lên lúc xuống, khiến cho Vũ Dương cảm thấy có chút hoang mang, căng thẳng hỏi tôi: “Viện Viện, em sao vậy, sao đang yên đang lành tự nhiên lại khóc, có phải ban nãy anh làm em đau không!”
Tôi nằm đờ ra trong lòng anh ấy, không biết nên nói gì mới phải, tôi rúc đầu vào ngực anh ấy, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh ấy, như vậy mới khiến tôi có cảm giác chân thực, khiến tôi có cảm giác còn sống.
“Em sợ, Vũ Dương, thật sự em có hơi sợ, em sợ một ngày nào đó em sẽ mất đi tất cả, mất đi tất cả sự quan tâm của người khác, cô độc một mình, chết trong cô độc, cô độc chôn thân nơi không ai biết tới.”
Anh ấy ôm chặt tôi vào lòng, dùng lời nói an ủi tôi: “Không đâu, sẽ không xảy ra chuyện đó đâu, chỉ cần em đồng ý, anh sẽ mãi ở bên cạnh em, mãi bảo vệ em.”
Tôi biết anh ấy nói đều là lời thật lòng, nhưng anh ấy càng như vậy, tôi càng cảm thấy tôi cách anh ấy ngày càng xa, anh ấy càng quan tâm tôi như vậy, càng khiến tôi cảm thấy sự tồn tại của anh ấy có gì đó không được chân thực, theo tôi thấy, sự yêu mến của anh ấy dường như chỉ tồn tại trong đồng thoại thôi, khiến tôi không dám tiếp xúc với anh ấy quá sâu, chỉ sợ sau đó anh ấy sẽ hóa thành bọt nước biến mất không thấy tung tích, còn tôi sẽ tỉnh dậy sau một cơn ác mộng.
Cảm giác không chân thực đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi, trở thành chướng ngại vật lớn nhất khiến tôi không dám vui vẻ với anh ấy.
Nếu như một ngày nào đó có người nào đó nói với bạn, có một người đối tốt với tôi, tốt đến nỗi khiến tôi có cảm giác không chân thực, có lẽ bạn sẽ chẳng bao giờ tin, thậm chí xem tôi là một kẻ thần kinh, nhưng tôi muốn nói với bạn rằng tôi thật sự đã từng có những trải nghiệm như vậy, thậm chí đến độ mê muội trong đồng thoại của anh ấy.
Tôi không biết đã ở trong lòng anh ấy bao lâu, có lẽ là một tiếng, cũng có thể là vài tiếng, tôi chỉ biết khi tôi rời đi thì cánh tay anh ấy cũng hơi tê tê rồi, tôi hổ hẹn mỉm cười với anh ấy rồi rời đi.
Tôi không để lại cho anh ấy bất kì lời mời ở lại nào, cũng không biết anh ấy có đau lòng không, tôi chỉ biết lòng tôi cách anh ấy ngày càng xa rồi thôi.
Hôm nay là ngày khai trường đầu tiên, không có môn học nào, ai ai cũng bận lau dọn phòng học, dọn sạch kí túc xá… tôi đến phòng học đi loanh quanh một vòng xong lại rời đi, cũng không thu hút sự chú ý của bất kì ai.
Trên đường về kí túc xá, tôi trông thấy Cố Dĩnh, lúc đó cô ấy đang cố né tránh khỏi mấy nam sinh quấy rối, dáng vẻ cô ấy dường như rất mệt mỏi, dáng vẻ dường như rất tốn sức để ứng phó.
Tôi vội vàng lao qua, đứng cạnh cô ấy rồi nói với mấy nam sinh đó: “Mấy tiểu quỷ ở đâu ra đấy, hoa đã có chủ rồi có biết không hả!”
“Ô, đây không phải bạn gái gây xôn xao một thời của Lưu Tê sao, từ lúc nào mà cô trở thành người bảo vệ hoa rồi vậy!”
Tôi chẳng hề có phản ứng quá lớn với sự cười chê của bọn họ, lạnh lùng nói: “Nếu đã biết tôi là ai, còn không mau cút!”
Mặc dù tôi chẳng đáng gì với bọn họ, nhưng bọn họ vẫn rất kiêng dè danh tiếng của Lưu Tê, thấy tôi thực sự sắp nổi giận rồi, tất cả đều chuồn mất rồi!
Cố Dĩnh thấy tôi liền đặc biệt vui mừng, cô ấy kéo chặt cánh tay tôi, làm cả cánh tay tôi đòi ngập chìm trong bộ ngực của cô ấy.
“Viện Viện, không ngờ chị lại lợi hại vậy, nói mấy câu liền khiến mấy tên nhãi nhép đó chạy mất dép.”
Tôi chẳng có chút cảm giác nào với những lời tâng bốc của cô ấy, có hơi tò mò nên hỏi: “Hôm nay cũng không có chuyện gì quan trọng, em không ở trong viện chăm sóc mẹ, đến trường làm gì?”
“Không, không có gì, trong viện không có gì nghiêm trọng lắm, nên em đến trường xem xem.”
Sắc mặt cô ấy hơi bối rối, như thể có lời muốn nói nhưng không nói ra được vậy.
Tôi cố tình nghiêm mặt hỏi: “Tiểu Dĩnh, em còn coi chị là chị em tốt của em không, sao nói chuyện chẳng thành thật gì vậy?’
Mặt cô ấy đột nhiên trắng bạch ra, vội vàng bác bỏ: “Thật mà, không có gì đâu Viện Viện, chỉ là có chút chuyện riêng, không quan trọng đâu.”
Tôi thấy cô ấy vẫn không emu nói thật, liền giả vờ đòi đi, cố tình gỡ cánh tay cô ấy ra, nói: “Nếu em đã không muốn nói vậy thôi bỏ đi, chị còn có chuyện, phải đi đây!”
Hình như cô ấy thật sự rối rồi, vội vàng kéo cánh tay tôi, nói: “Được rồi, được rồi, em nói thật với chị!”
Tôi cười tít cả mắt, dí trán cô ấy một cái rồi bảo: “Vậy mới đúng chứ, nói đi.”
Cô ấy sắp xếp lại ngôn từ, chậm rãi nói: “Em dùng, dùng số tiền đó, thanh toán hết viện phí cho mẹ, vốn dĩ là còn thừa một ít, nhưng mấy hôm trước đột nhiên có người đến tìm em, nói tiền cho vay cầm cố nhà của em sắp hết hạn rồi, lúc đầu em còn tưởng anh ta là kẻ lừa đảo, nhưng em hỏi mẹ rồi mới biết mấy năm nay vì để em yên tâm sống, sớm đã đem cầm cố nhà rồi.”
Nói đến đây cô ấy liền bắt đầu khóc thút thít, tôi cũng không biết phải an ủi cô ấy như thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, truyền cho cô ấy thêm chút dũng khí.
Sau đó cô ấy từ từ nói: “Tiều học hay trung học em đều học ở trường có tiếng, lúc đó em không hề biết học phí ở đó cao thế nào, giờ em mới biết, chỉ trong thời gian học trung học em đã tiêu của nhà phải hơn mấy trăm triệu rồi, mà số tiền đó đều lấy từ tiền cho vay cầm cố nhà cửa cả.”
“Lúc đầu mẹ em định đợi em tốt nghiệp đại học sẽ đem theo số nợ nần ấy rời đi, nhưng không ngờ còn chưa đến lúc đó bà ấy đã đổ bệnh như vậy rồi.”
“Hai ngày trước em mới biết chuyện đó, dùng số số tiền đó đi trả nợ hết, nhưng vẫn còn thiếu mấy trăm triệu nữa, giờ em thực sự không biết phải làm sao, lần này em đến trường là muốn, muốn tìm Thẩm Lệ Lệ!”
Tôi nghe xong lời cô ấy nói, trong lòng thật sự khó emu, ngày trước thường nghe người ta nói mỗi nhà đều có cái khổ riêng, giờ tôi mới hiểu rõ về câu nói này hơn.
Một cô gái tốt như Cố Dĩnh, một người có tài lại có khí chất như vậy, cao quý như vậy, lại cũng bị hiện thực nghiệt ngã ép đến bước đường này, nếu tôi không biết thì cũng đành, nhưng giờ tôi biết rồi, hơn nữa còn cảm động lây với cảnh đời của Cố Dĩnh, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép cô ấy phải giống như tôi, bị cuộc sống từ từ ép đến bước không thể không sa ngã.
Bình luận facebook