• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (3 Viewers)

  • CHƯƠNG 174

CHƯƠNG 174

“Xem ra anh vẫn chưa hiểu, rốt cuộc anh đã sai ở đâu, tôi có phải nên nhắc nhở anh một chút!” Hoa Tử đạp mạnh vào phần bụng của anh ta, vừa đè xuống vừa nói.

Tên cao to kia gật đầu nói: “Tôi biết rồi tôi biết rồi, tôi không nên chửi mắng sau lưng Lưu Tê!”

Hoa Tử cười càng đạp mạnh anh ta một cái, nhìn vị trí đó, có lẽ xương của tên to cao kia đã bị gãy rồi, sau đó Hoa Tử bỏ tên cao to ra nói bên tai: “Xem như anh biết nhìn, hiểu nhanh đấy, nhưng mà anh phải biết rằng tên của Lưu Tê, không phải để cho anh gọi, hiểu chưa!”

Tên cao to đầm đìa mồ hôi lạnh, đau đến sắc mặt cũng trắng bợt ra, nhưng mà anh ta cũng không dám “hừ’ một tiếng, nghe những lời của Hoa Tử, chỉ có thể gật đầu không ngừng, sợ bản thân lại nói sai điều gì đó, lại rước thêm sự trừng phạt kịch liệt vào thân.

Sau khi làm xong mọi chuyện Hoa Tử cười với tôi rồi quay người rời đi, hòa vào dòng người rồi dần biến mất.

Trong lòng Cố Dĩnh không kìm nổi mà nhìn tên cao to kia, vội vàng kéo tôi rời đi.

Trên đường đi cô ấy do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi: “Viên Viên, sao em lại cố tình khiêu khích tên đó, còn nữa em và người đàn ông làm người ta hoảng sợ kia có mối quan hệ gì, tại sao anh ta lại ra tay giúp đỡ chúng ta!”

Tôi cười nói với cô ấy: “Tiểu Dĩnh, chị đang giúp em mà, sau này trong trường này có thể sẽ gặp phải nhiều chuyện như vừa rồi, từ lúc em như vậy, chị e rằng sau này sẽ có nhiều người hơn đến gây phiền phức cho em. Nếu như có chị ở bên cạnh thì còn được, cái trường này chị quen không ít người, bọn họ phần lớn đều có thể sẽ kiêng nể chút, nhưng mà em lại khác, em không có chỗ dựa, lại xinh đẹp như vậy, sau này khó tránh gặp phải chuyện không hay, chị lại không phải lúc nào cũng ở bên em, chỉ đành làm cách này, để cho mấy người đó biết an phận tự mình bỏ đi suy nghĩ sẽ quấy rầy em!”

Cố Dĩnh ngạc nhiên nhìn tôi, cô ấy không thể ngờ được, tôi lại vì mục đích này.

“Viên Viên, sao chị không bàn trước với em, chị biết là vừa rồi em sợ hãi thế nào không!” Cố Dĩnh uất ức như sắp khóc.

Tôi cười kéo tay cô ấy: “Xem như mấy kẻ đó xui xẻo, đụng vào miệng súng, nên tiện thể chị lợi dụng mấy tên phế vật bọn họ thôi!”

“Nhưng mà sao chị lại biết nhất định sẽ có người ra tay giúp chúng ta, lẽ nào chị lại có chỗ dựa đặc biệt nào đó!” Cố Dĩnh tò mò hỏi.

Tôi không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ấy, mà nói qua về chuyện của tôi và Lưu Tê, nhưng mà trong đó có nhiều sự việc mấu chốt mà tôi không hề tiết lộ chi tiết hơn, trong đó bao gồm mối quan hệ hợp đồng hoang đường giữa tôi và Lưu Tê.

Cố Dĩnh nghe xong lời tường thuật của tôi, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên, nhưng mà nhiều hơn vẫn là sự thương xót cho những điều tôi đã trải qua.

Thành thật, trước kia tôi và Lưu Tê cũng có một khoảng thời gian vui vẻ ở bên nhau, nhưng mà phần lớn, anh ta xem tôi như là không khí vậy, anh ta chưa từng nói với tôi, những lời như yêu tôi hay thích tôi, thậm chí ngay đến cả một lời hứa đơn giản cũng không có, nhiều lúc tôi thực sự cảm thấy, anh ta cũng chỉ xem tôi như là một đồ chơi có thể mua vui thôi.

Với sự nhạy cảm, Cố Dĩnh rất nhanh đã có thể hiểu được tình hình của tôi và Lưu Tê như thế nào, cũng không biết cô ấy rốt cuộc đã nghĩ gì mà nói với tôi: “Viên Viên, lúc nào chị để em gặp tên Lưu Tê kia đi, em có lời muốn nói với anh ta!”

Tôi tò mò hỏi: “Em muốn làm gì, Lưu Tê chẳng phải thiện nam tín nữ gì cả, cẩn thận anh ta ăn luôn em đó, ngay đến cả xương cũng không nhổ ra!”

Cố Dĩnh cười nhẹ nói: “Em biết, nhưng mà càng như vậy em lại càng muốn biết anh ta rốt cuộc là người như thế nào, nếu như chị không đồng ý, vậy thì nói rõ hơn cho em về anh ta đi. Cũng để nếu như ngày nào không cẩn thận gặp phải anh ta, cũng có cái mà ứng phó!”

Tôi phát hiện tôi thực sự không thể hiểu thấu được Cố Dĩnh, nhìn cô ấy hồi lâu cũng chỉ có thể gật đầu nói: “Được rồi, chị có thể nói cho em về anh ta, nhưng mà em phải hứa, không có việc gì, nhất định không được đụng chạm đến anh ta, bây giờ anh ta là người như thế nào, chị cũng không biết rõ lắm!”

Cố Dĩnh cười, không nói gì cả, nhưng mà trong ánh mắt lóe lên một tia sáng, rõ ràng là đang suy nghĩ điều gì đó.

......

Ngày hôm nay cũng không xảy ra điều gì mới mẻ khác, lúc tan học, tôi hẹn Cố Dĩnh đi ăn cơm, nhưng mà đi được nửa đường thì Lưu Tê đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, muốn tôi đến biệt thự đợi anh ta.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể đưa Cố Dĩnh về nhà trọ, để cô ấy yên tâm ở trong nhà trọ, lúc này mới không can tâm tình nguyện vội đi đến biệt thự.

Để Cố Dĩnh tạm thời ở chỗ chúng tôi, thực ra cũng đành như vậy, bây giờ tôi không có đủ tiền, những người uy hiếp Cố Dĩnh lẽ nào sẽ không lật lọng, nhân lúc tôi không có ở đó mà ức hiếp Cố Dĩnh, tôi cũng chỉ đành sắp xếp cho cô ấy ở trong tầm nhìn của mình, cố gắng bảo vệ.

Nếu không cô ấy xảy ra chuyện gì, những gì tôi cố gắng cũng đều đổ sông đổ bể.

Khi ngồi xe đến biệt thự, vẫn chưa đến tám giờ tối, bên ngoài trời vẫn chưa tối hẳn, trong phòng cũng không bật đèn, tôi nhất thời cũng chẳng tìm xem nơi bật đèn ở đâu.

Nhỏ nhẹ gọi tên của Lưu Tê, nhưng không nghe thấy bất kì câu trả lời nào, tôi cứ nghĩ rằng anh ta vẫn chưa đến, liền để điện thoại và túi xuống, định đi tìm nơi bật đèn.

Nhưng mà căn phòng này tôi cũng chưa đến nhiều, hơn nữa sắp xếp của căn phòng này rất lạ, trên tường cũng không có chỗ nào lồi lên, tôi không thể tìm thấy.

Theo ánh trăng mờ mịt bên ngoài, tôi đi lại trong phòng, cảm giác ở lại trong một nơi yên tĩnh mờ mịt như này cũng là không tồi.

Nói chung tôi cũng không vội, tìm vị trí trong kí ức tôi mò đến trước quầy bar, rót cho mình một ly rượu, uống chầm chậm, cũng không biết trong bao lâu, tôi đã sắp uống hết nửa bình rượu, cũng không thấy Lưu Tê đến, tôi đợi cũng có chút bứt rứt, liền mở máy CD lên, nghe chút nhạc nhẹ nhàng để giải sầu.

Có thể là do tôi đã uống rượu, tôi cảm thấy cơ thể nóng bừng lên, nghĩ rằng nơi này cũng không có người, tôi vừa cởi đồ ra, vừa tìm vào nhà tắm, định nhân lúc Lưu Tê chưa đến liền tắm.

Nhưng mà khi trên người tôi chỉ còn lại đồ lót, đột nhiên có bóng dáng của một người từ nơi nào xông lại ôm lấy tôi.

Trong màn đêm tôi không nhìn rõ tướng mạo của anh ta, nhưng mà dựa vào sự phỏng đoán bản năng tôi nghĩ rằng đó là Lưu Tê chủ nhân của căn nhà này.

Anh ta có vẻ rất nhiệt tình và vội vã, vừa xông đến đã bắt đầu hôn vào cổ, ngực và phần nhô lên trước ngực của tôi.

Tôi biết Lưu Tê tìm tôi đến mục đích là gì đi chăng nữa thì cũng không dè dặt gì, chính là háo hức và cuốn vào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom