Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 25 TÔI CỦA QUÁ KHỨ ĐÃ CHẾT RỒI
CHƯƠNG 25: TÔI CỦA QUÁ KHỨ ĐÃ CHẾT RỒI
Trong lúc mà tôi và Đường Hân giằng co thì những người đang mua sắm ở đây đều xúm lại, và đứng xung quanh chúng tôi.
Còn Đường Hân cũng vì sự khiêu khích của tôi mà càng thêm tức giận, khuôn mặt vốn được trang điểm tinh xảo nay cũng tràn đầy sự tức giận, cô ta nghiến răng nói: “Lý Viện, đồ đĩ nhà cô, cô cho rằng dùng Lưu Tê để đe dọa tôi thì tôi sẽ không dám dạy dỗ cô sao?”
Tôi đưa túi quần áo ở trong tay cho Đường Đông Phi cầm giúp. Có lẽ là cô ấy lo lắng cho tôi, nhưng khi đối diện với Đường Hân thì Đường Đông Phi rất sợ hãi, nên cô ấy chỉ dám lén lút dùng ánh mắt để khuyên tôi không nên tranh cãi với Đường Hân nữa.
Nhưng mà tôi cũng không nghe theo, Đường Đông Phi biết tôi muốn làm gì nên tự động cầm lấy túi của tôi rồi lùi ra, hơn nữa còn tránh không dẫm lên mấy món đồ rơi trên mặt đất của Đường Hân.
Khi tôi thấy cô ấy rời khỏi “vòng chiến đấu” này thì lập tức quay sang nhìn Đường Hân, và những lời mà Đương Hân vừa nói thì tôi cũng nghe thấy hết, không xót một chữ nào. Tôi chỉ giả vờ không quan tâm đến cô ta và nói chuyện Đường Đông Phi cũng là vì muốn nhìn thấy biểu cảm của cô ta khi bị người khác coi như là không khí mà thôi.
Thấy cô ta tức giận đến mức mặt mũi cũng trở nên vặn vẹo thì tôi liền cảm thấy vui vẻ, dường như là tôi đã cảm nhận được sự vui vẻ khi bắt nạt những người khác.
“Không phải là cô thích Lưu Tê sao? Nếu như cô đánh bạn gái của anh ấy thì cô cho rằng anh ấy sẽ làm gì cô?” Tôi đùa nghịch lọn tóc của mình, hờ hững nói.
Đúng vậy, quân át chủ bài của tôi chính là Lưu Tê. Người bạn trai trên danh nghĩ kia của tôi chính là người mà Đường Hân yêu. Ở phương diện này thì tôi thắng cô ta.
Quả nhiên là khi Đường Hân nghe thấy những lời này thì cô ta cũng bình tĩnh lại, tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường, xem ra cô ta cũng thật lòng thích Lưu Tê.
Tôi thật sự cũng không hiểu tại sao một người có gia cảnh khá giả như Đường Hân lại thích một tên côn đồ như Lưu Tê đến vậy.
Quan trọng nhất là Lưu Tê không thích Đường Hân. Còn tôi lại đánh bậy đánh bạ chiếm được cái vị trí đó. Kịch bản như vậy khiến cho tôi không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“Lý Viện, lần này thì tôi bỏ qua cho cô, nhưng lần sau thì cô sẽ không may mắn như vậy đâu.” Sau khi Đường Hân để lại lời đe dọa này thì lập tức rời khỏi đó với đám người hầu của cô ta.
Trong lúc đó thì có một người hầu của Đường Hân cúi xuống nhặt đồ ở dưới đất nhưng lại bị Đường Hân mắng không cho nhặt. Đến khi nhìn thấy bọn họ rời khỏi nơi này thì tôi cảm thấy vô cùng tự đắc.
Trước đây Đường Hân thường xuyên bắt nạt tôi, vậy mà hôm nay cô ta lại bị tôi dọa chạy, như vậy thì sao tôi không vui vẻ được chứ? “Lý Viện, cậu đúng là lợi hại.” Giọng nói của Đường Đông Phi vang lên ở sau lưng tôi, sau đó thì cậu ấy chậm rãi đi về phía tôi.
“Bình thường thôi, có thể coi như là xả được nỗi bực tức ở trong lòng, cậu đừng quên là trước đây cô ta đã bắt nạt tớ như thế nào?” Tôi lấy lại túi đồ của mình ở trong tay của Đường Đông Phi, sau đó cũng chỉ nói mỗi vậy.
Tôi không thấy bản thân mình có lỗi khi làm mất mặt Đường Hân ở trước mặt mọi người. So với những tổn thương mà tôi từng phải chịu thì điều này chả đáng là bao.
Biểu cảm của Đường Đông Phi khẽ cứng lại, tôi liếc nhìn cô ấy, và cũng có thể hiểu được cô ấy đang nghĩ cái gì.
Dù sao thì Đường Đông Phi là kiểu người dễ bị người khác bắt nạt. Xem ra sau này cậu ấy cũng sẽ không để Đường Hân bắt nạt mình như trước nữa! Tôi nhìn Đường Đông Phi thì lại nhớ đến tôi của quá khứ. Khi đó tôi vừa tự ti lại vừa yếu đuối, thảo nào sẽ bị bọn họ bắt nạt như vậy.
“Đi thôi, chúng ta cùng nhau về trường đi!” Tôi không để bản thân suy nghĩ lung tung nữa, sau đó quay sang nói với Đường Đông Phi. Còn cậu ấy thì cũng trở lại bình thường rồi.
Tôi thấy cậu ấy nhìn đống đồ vương vãi ở trên mặt đất rồi lo lắng nói với tôi: “Như vậy sẽ không có chuyện gì chứ?” Tôi gật đầu, dù sao thì tôi vẫn còn có chút cố kỵ với vấn đề này.
Nếu như là tôi thì sẽ không sao. Nhưng mà tôi lại không muốn Đường Đông Phi dính líu vào những chuyện này, bởi vì nếu như Đường Hân ra tay với Đường Đông Phi thì tôi nhất định sẽ cảm thấy rất tự trách.
“Cậu yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì đâu, cậu đừng quên giờ mình là bạn gái của Lưu Tê, mà Lưu Tê là ai? Bọn họ dám chọc giận anh ta sao?” Tôi khinh thường nói.
Sau đó tôi đi thẳng về phía trước, còn những người vây xem ở xung quanh cũng dần tản đi. Dù sao giờ cũng không có gì để xem nữa rồi, không phải sao? Đường Đông Phi đi theo tôi, mỗi khi nghĩ đến thu hoạch của ngày hôm nay thì tôi lại thấy vui vẻ.
Nhưng mà ngày hôm nay cũng quá mệt rồi, hay là tôi trở về ký túc xá để nghỉ ngơi nhỉ! Bước đi của tôi cũng trở nên nhanh hơn. “Lý Viện, cậu đi chậm một chút!”
Phía sau truyền đến giọng nói của Đường Đông Phi, lúc này thì tôi mới phát hiện ra cậu ấy đã cách tôi một khoảng xa, lúc nãy bởi vì tôi chỉ mải suy nghĩ nên đã đi quá nhanh.
“Cậu nhanh đuổi kịp đi, tớ còn phải về nghỉ ngơi nữa!” Tôi lớn tiếng nói với Đường Đông Phi, sau đó bất đắc dĩ đứng ở đó để đợi cậu ấy.
“Cậu... cậu đi nhanh như vậy để làm gì?” Đường Đông Phi thở hổn hển nói, khuôn mặt của cậu ấy cũng vì đi nhanh mà trở nên đỏ ửng, nhìn kỹ thì dáng dấp của Đường Đông Phi cũng rất khá. Khi nghe thấy những lời kia của cậu ấy thì tôi nghĩ có lẽ là do bản thân mình đang rất vui vẻ nên mới như thế.
Tinh thần thoải mái thì làm gì cũng thấy vui vẻ, nhưng đó cũng chỉ dừng lại ở mặt tinh thần. Còn cơ thể này của tôi sau khi bị giày vò đến trưa, lại còn đi dạo một vòng trung tâm thương mại này thì sao có thể không mệt được chứ?
Nhìn thấy Đường Đông Phi đã đuổi kịp thì tôi lập tức đi thẳng đến chỗ xe taxi rồi mở cửa lên xe. Nhưng mà Đường Đông Phi lại chần chừ không chịu lên, tôi không nhịn được nên hỏi: “Cậu còn có chuyện gì sao? Nếu không còn chuyện gì thì mau lên xe đi!”
Đường Đồng Phi do dự một chút, sau đó vẫn ngồi lên xe. Sau khi tôi nói địa chỉ cho tài xế thì lập tức dựa vào thành ghế.
Khi nghĩ đến việc Đường Đông Phi do dự không chịu lên xe thì tôi lại thấy nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cậu ấy thì tôi liền biết lý do tại sao.
Thì ra là cậu ấy bị say xe, quả nhiên cũng là người đến từ nông thôn như tôi. Khi vừa đến thành phố này thì tôi cũng bị say xe như vậy, nhưng mà đi nhiều lần rồi thì cũng quen. Tuy nhiên tôi lại không ngờ là dù ở đây lâu như vậy mà Đường Đông Phi vẫn còn bị say xe.
“Cậu không sao chứ?” Tôi lo lắng hỏi.
Đường Đông Phi cũng chỉ lắc đầu, sau đó khẽ mấp máy đôi môi có phần tái nhợt: “Tớ không sao cả.” Nghe thấy cậu ấy nói thể thì tôi gật đầu: “Cậu cố gắng một chút, cũng sắp về đến trường rồi.”
Bởi vì Đường Đông Phi nên tôi cũng không còn thấy buồn ngủ nữa. Tôi nhìn qua cánh cửa xe, mong cho mau về đến trường. Dáng vẻ lúc này của Đường Đông Phi giống như là đang cố gắng để không nôn ra, nếu giờ cậu ấy mà nôn ra xe thì sẽ phiền phức lớn: “Bác tài có thể lái nhanh hơn không.” Tôi nói với người tài xế ở hàng ghế trước.
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, khi thấy được dáng vẻ như sắp nôn của Đường Đông Phi thì lập tức tìm chỗ để đỗ xe. Sau đó nói với tôi: “Cô mau giúp bạn cô xuống xe để nôn ra đi!”
Tôi cảm kích nhìn đối phương, sau đó mở cửa giúp Đường Đông Phi. Đường Đông Phi lập tức đi đến bên vệ đường, bắt đầu nôn thốc nôn tháo, tôi ngồi trong xe nhìn cậu ấy như vậy thì cũng thấy khó chịu.
Sau khi nôn xong thì Đường Đông Phi lại lên xe, chiếc xe cũng tiếp tục đi về phía trường học. Tôi khẽ vỗ lên lưng của Đường Đông Phi để cậu ấy có thể thoải mái một chút, cũng vì thế mà Đường Đông Phi nhìn tôi đầy cảm kích.
Kỳ thực thì tôi cũng không có bản lãnh gì lớn, chẳng qua là vì tôi thấy Đường Đông Phi rất giống với tôi của quá khứ nên thấy cảm động lây, và cũng biết cái mà cậu ấy cần nhất lúc này chính là sự an ủi của bạn bè. Một lúc sau thì sắc mặt của của Đường Đông Phi cũng khá hơn.
Sau khi đến trường học thì tôi thanh toán tiền xe cho tài xế, lúc này thì tôi cảm thấy đôi phương có trông rất quen mắt, nếu nhìn kỹ thì rất giống với soái ca mà tôi gặp ở quán bar đêm đó.
Nhưng mà dáng vẻ của anh ta thì tựa hồ không nhớ tôi là ai. Còn tôi cũng không ngờ anh ta là tài xế, sau đó thì tôi cũng giấu sự kinh ngạc này vào tận đáy lòng.
“Cảm ơn!” Đây là lời cuối cùng của tôi với anh ta.
“Đợi một chút.” Anh ta gọi tôi lại, lúc này thì tim tôi như trễ một nhịp, tôi cảm giác sắp có chuyện xảy ra.
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta thì phát hiện đối phương đang nhìn tôi, bàn tay của anh ta thì không ngừng vuốt ve tờ tiền mà tôi vừa đưa.
“Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau thì ít ra em cũng phải cho anh số điện thoại của em chứ.” Tay tài xế mở cửa xe rồi đi ra, thân hình cao lớn của anh ta gợi cho tôi nhớ đến sự vui sướng của đêm đó.
Thấy đối phương như vậy thì tôi cũng không che giấu nữa, mà trực tiếp đưa số điện thoại cho anh ta.
“Tôi thật không ngờ anh lại là tài xế lái xe taxi.” Tôi nhíu mày, sau đó lại nhìn về phía chiếc xe, ai biết được sau đó anh ta lại gọi cho tôi, tôi nghi hoặc nhìn anh ta rồi bật điện thoại lên.
“Mong là chúng ta có thể thường xuyên liên hệ, anh tên là Cao Hùng, còn công việc tài xế này là vì làm thay cho bạn.” Cao Hùng giải thích cho tôi xong liền quay lại rồi lái xe rời khỏi.
Tôi thở dài một hơi, sau đó xóa số điện thoại của anh ta đi. Khi tôi đi về phía cổng trường thì thấy Đường Đông Phi vẫn đang đứng đó chờ tôi. Hình ảnh này khiến cho tôi bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, trái tim sắt đá nay cũng vì thế mà trở nên mềm mại.
Tôi đi về hướng đó, sau khi đỡ Đường Đông Phi về ký túc xá thì tôi đi tắm. Một lúc sau tôi đã lăn ra ngủ say.
Tôi không biết là mình đã ngủ bao lâu, tôi chỉ biết bản thân đang nằm mơ. Trong giấc mơ đó tôi có được cuộc sống mà bản thân vẫn hằng ao ước, nhưng đến khi Thẩm Lệ Lệ xuất hiện thì mọi thứ đều tan thành mây khói.
Tôi nắm chặt tay, sau đó bị tiếng chuông điện thoại đánh thức: “Em đang ở đâu?”
Đây là... tôi mở to mắt, thì ra là tin nhắn của Lưu Tê gửi, điều này khiến cho tôi có chút ngạc nhiên. Tôi trả lời là bản thân đang ở ký túc xá, nhưng mà cũng không thấy Lưu Tê hồi âm, cũng vì thế nên tôi cảm thấy có chút thất vọng.
Tôi đang chờ mong cái gì đây? Tôi nở một nụ cười tự giễu, sau đó nhìn đồng hồ thì phát hiện bây giờ đã là năm giờ chiều rồi. Tôi ngồi dậy rồi nhìn ra xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Đường Đông Phi đâu cả.
Tôi rời giường rồi bắt đầu đánh răng rửa mặt, nhưng mà lại không thấy bàn chải hay khăn mặt ở đâu cả. Tôi dám chắc chắn là do Đường Hân làm.
Tôi không ngờ là cô ta lại ác độc như vậy. Tôi dùng nước để rửa mặt rồi lấy ống tay áo để lau sạch nước đọng ở trên mặt. Sau đó ra ngoài để thay quần áo.
Trong lúc mà tôi và Đường Hân giằng co thì những người đang mua sắm ở đây đều xúm lại, và đứng xung quanh chúng tôi.
Còn Đường Hân cũng vì sự khiêu khích của tôi mà càng thêm tức giận, khuôn mặt vốn được trang điểm tinh xảo nay cũng tràn đầy sự tức giận, cô ta nghiến răng nói: “Lý Viện, đồ đĩ nhà cô, cô cho rằng dùng Lưu Tê để đe dọa tôi thì tôi sẽ không dám dạy dỗ cô sao?”
Tôi đưa túi quần áo ở trong tay cho Đường Đông Phi cầm giúp. Có lẽ là cô ấy lo lắng cho tôi, nhưng khi đối diện với Đường Hân thì Đường Đông Phi rất sợ hãi, nên cô ấy chỉ dám lén lút dùng ánh mắt để khuyên tôi không nên tranh cãi với Đường Hân nữa.
Nhưng mà tôi cũng không nghe theo, Đường Đông Phi biết tôi muốn làm gì nên tự động cầm lấy túi của tôi rồi lùi ra, hơn nữa còn tránh không dẫm lên mấy món đồ rơi trên mặt đất của Đường Hân.
Khi tôi thấy cô ấy rời khỏi “vòng chiến đấu” này thì lập tức quay sang nhìn Đường Hân, và những lời mà Đương Hân vừa nói thì tôi cũng nghe thấy hết, không xót một chữ nào. Tôi chỉ giả vờ không quan tâm đến cô ta và nói chuyện Đường Đông Phi cũng là vì muốn nhìn thấy biểu cảm của cô ta khi bị người khác coi như là không khí mà thôi.
Thấy cô ta tức giận đến mức mặt mũi cũng trở nên vặn vẹo thì tôi liền cảm thấy vui vẻ, dường như là tôi đã cảm nhận được sự vui vẻ khi bắt nạt những người khác.
“Không phải là cô thích Lưu Tê sao? Nếu như cô đánh bạn gái của anh ấy thì cô cho rằng anh ấy sẽ làm gì cô?” Tôi đùa nghịch lọn tóc của mình, hờ hững nói.
Đúng vậy, quân át chủ bài của tôi chính là Lưu Tê. Người bạn trai trên danh nghĩ kia của tôi chính là người mà Đường Hân yêu. Ở phương diện này thì tôi thắng cô ta.
Quả nhiên là khi Đường Hân nghe thấy những lời này thì cô ta cũng bình tĩnh lại, tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường, xem ra cô ta cũng thật lòng thích Lưu Tê.
Tôi thật sự cũng không hiểu tại sao một người có gia cảnh khá giả như Đường Hân lại thích một tên côn đồ như Lưu Tê đến vậy.
Quan trọng nhất là Lưu Tê không thích Đường Hân. Còn tôi lại đánh bậy đánh bạ chiếm được cái vị trí đó. Kịch bản như vậy khiến cho tôi không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“Lý Viện, lần này thì tôi bỏ qua cho cô, nhưng lần sau thì cô sẽ không may mắn như vậy đâu.” Sau khi Đường Hân để lại lời đe dọa này thì lập tức rời khỏi đó với đám người hầu của cô ta.
Trong lúc đó thì có một người hầu của Đường Hân cúi xuống nhặt đồ ở dưới đất nhưng lại bị Đường Hân mắng không cho nhặt. Đến khi nhìn thấy bọn họ rời khỏi nơi này thì tôi cảm thấy vô cùng tự đắc.
Trước đây Đường Hân thường xuyên bắt nạt tôi, vậy mà hôm nay cô ta lại bị tôi dọa chạy, như vậy thì sao tôi không vui vẻ được chứ? “Lý Viện, cậu đúng là lợi hại.” Giọng nói của Đường Đông Phi vang lên ở sau lưng tôi, sau đó thì cậu ấy chậm rãi đi về phía tôi.
“Bình thường thôi, có thể coi như là xả được nỗi bực tức ở trong lòng, cậu đừng quên là trước đây cô ta đã bắt nạt tớ như thế nào?” Tôi lấy lại túi đồ của mình ở trong tay của Đường Đông Phi, sau đó cũng chỉ nói mỗi vậy.
Tôi không thấy bản thân mình có lỗi khi làm mất mặt Đường Hân ở trước mặt mọi người. So với những tổn thương mà tôi từng phải chịu thì điều này chả đáng là bao.
Biểu cảm của Đường Đông Phi khẽ cứng lại, tôi liếc nhìn cô ấy, và cũng có thể hiểu được cô ấy đang nghĩ cái gì.
Dù sao thì Đường Đông Phi là kiểu người dễ bị người khác bắt nạt. Xem ra sau này cậu ấy cũng sẽ không để Đường Hân bắt nạt mình như trước nữa! Tôi nhìn Đường Đông Phi thì lại nhớ đến tôi của quá khứ. Khi đó tôi vừa tự ti lại vừa yếu đuối, thảo nào sẽ bị bọn họ bắt nạt như vậy.
“Đi thôi, chúng ta cùng nhau về trường đi!” Tôi không để bản thân suy nghĩ lung tung nữa, sau đó quay sang nói với Đường Đông Phi. Còn cậu ấy thì cũng trở lại bình thường rồi.
Tôi thấy cậu ấy nhìn đống đồ vương vãi ở trên mặt đất rồi lo lắng nói với tôi: “Như vậy sẽ không có chuyện gì chứ?” Tôi gật đầu, dù sao thì tôi vẫn còn có chút cố kỵ với vấn đề này.
Nếu như là tôi thì sẽ không sao. Nhưng mà tôi lại không muốn Đường Đông Phi dính líu vào những chuyện này, bởi vì nếu như Đường Hân ra tay với Đường Đông Phi thì tôi nhất định sẽ cảm thấy rất tự trách.
“Cậu yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì đâu, cậu đừng quên giờ mình là bạn gái của Lưu Tê, mà Lưu Tê là ai? Bọn họ dám chọc giận anh ta sao?” Tôi khinh thường nói.
Sau đó tôi đi thẳng về phía trước, còn những người vây xem ở xung quanh cũng dần tản đi. Dù sao giờ cũng không có gì để xem nữa rồi, không phải sao? Đường Đông Phi đi theo tôi, mỗi khi nghĩ đến thu hoạch của ngày hôm nay thì tôi lại thấy vui vẻ.
Nhưng mà ngày hôm nay cũng quá mệt rồi, hay là tôi trở về ký túc xá để nghỉ ngơi nhỉ! Bước đi của tôi cũng trở nên nhanh hơn. “Lý Viện, cậu đi chậm một chút!”
Phía sau truyền đến giọng nói của Đường Đông Phi, lúc này thì tôi mới phát hiện ra cậu ấy đã cách tôi một khoảng xa, lúc nãy bởi vì tôi chỉ mải suy nghĩ nên đã đi quá nhanh.
“Cậu nhanh đuổi kịp đi, tớ còn phải về nghỉ ngơi nữa!” Tôi lớn tiếng nói với Đường Đông Phi, sau đó bất đắc dĩ đứng ở đó để đợi cậu ấy.
“Cậu... cậu đi nhanh như vậy để làm gì?” Đường Đông Phi thở hổn hển nói, khuôn mặt của cậu ấy cũng vì đi nhanh mà trở nên đỏ ửng, nhìn kỹ thì dáng dấp của Đường Đông Phi cũng rất khá. Khi nghe thấy những lời kia của cậu ấy thì tôi nghĩ có lẽ là do bản thân mình đang rất vui vẻ nên mới như thế.
Tinh thần thoải mái thì làm gì cũng thấy vui vẻ, nhưng đó cũng chỉ dừng lại ở mặt tinh thần. Còn cơ thể này của tôi sau khi bị giày vò đến trưa, lại còn đi dạo một vòng trung tâm thương mại này thì sao có thể không mệt được chứ?
Nhìn thấy Đường Đông Phi đã đuổi kịp thì tôi lập tức đi thẳng đến chỗ xe taxi rồi mở cửa lên xe. Nhưng mà Đường Đông Phi lại chần chừ không chịu lên, tôi không nhịn được nên hỏi: “Cậu còn có chuyện gì sao? Nếu không còn chuyện gì thì mau lên xe đi!”
Đường Đồng Phi do dự một chút, sau đó vẫn ngồi lên xe. Sau khi tôi nói địa chỉ cho tài xế thì lập tức dựa vào thành ghế.
Khi nghĩ đến việc Đường Đông Phi do dự không chịu lên xe thì tôi lại thấy nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cậu ấy thì tôi liền biết lý do tại sao.
Thì ra là cậu ấy bị say xe, quả nhiên cũng là người đến từ nông thôn như tôi. Khi vừa đến thành phố này thì tôi cũng bị say xe như vậy, nhưng mà đi nhiều lần rồi thì cũng quen. Tuy nhiên tôi lại không ngờ là dù ở đây lâu như vậy mà Đường Đông Phi vẫn còn bị say xe.
“Cậu không sao chứ?” Tôi lo lắng hỏi.
Đường Đông Phi cũng chỉ lắc đầu, sau đó khẽ mấp máy đôi môi có phần tái nhợt: “Tớ không sao cả.” Nghe thấy cậu ấy nói thể thì tôi gật đầu: “Cậu cố gắng một chút, cũng sắp về đến trường rồi.”
Bởi vì Đường Đông Phi nên tôi cũng không còn thấy buồn ngủ nữa. Tôi nhìn qua cánh cửa xe, mong cho mau về đến trường. Dáng vẻ lúc này của Đường Đông Phi giống như là đang cố gắng để không nôn ra, nếu giờ cậu ấy mà nôn ra xe thì sẽ phiền phức lớn: “Bác tài có thể lái nhanh hơn không.” Tôi nói với người tài xế ở hàng ghế trước.
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, khi thấy được dáng vẻ như sắp nôn của Đường Đông Phi thì lập tức tìm chỗ để đỗ xe. Sau đó nói với tôi: “Cô mau giúp bạn cô xuống xe để nôn ra đi!”
Tôi cảm kích nhìn đối phương, sau đó mở cửa giúp Đường Đông Phi. Đường Đông Phi lập tức đi đến bên vệ đường, bắt đầu nôn thốc nôn tháo, tôi ngồi trong xe nhìn cậu ấy như vậy thì cũng thấy khó chịu.
Sau khi nôn xong thì Đường Đông Phi lại lên xe, chiếc xe cũng tiếp tục đi về phía trường học. Tôi khẽ vỗ lên lưng của Đường Đông Phi để cậu ấy có thể thoải mái một chút, cũng vì thế mà Đường Đông Phi nhìn tôi đầy cảm kích.
Kỳ thực thì tôi cũng không có bản lãnh gì lớn, chẳng qua là vì tôi thấy Đường Đông Phi rất giống với tôi của quá khứ nên thấy cảm động lây, và cũng biết cái mà cậu ấy cần nhất lúc này chính là sự an ủi của bạn bè. Một lúc sau thì sắc mặt của của Đường Đông Phi cũng khá hơn.
Sau khi đến trường học thì tôi thanh toán tiền xe cho tài xế, lúc này thì tôi cảm thấy đôi phương có trông rất quen mắt, nếu nhìn kỹ thì rất giống với soái ca mà tôi gặp ở quán bar đêm đó.
Nhưng mà dáng vẻ của anh ta thì tựa hồ không nhớ tôi là ai. Còn tôi cũng không ngờ anh ta là tài xế, sau đó thì tôi cũng giấu sự kinh ngạc này vào tận đáy lòng.
“Cảm ơn!” Đây là lời cuối cùng của tôi với anh ta.
“Đợi một chút.” Anh ta gọi tôi lại, lúc này thì tim tôi như trễ một nhịp, tôi cảm giác sắp có chuyện xảy ra.
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta thì phát hiện đối phương đang nhìn tôi, bàn tay của anh ta thì không ngừng vuốt ve tờ tiền mà tôi vừa đưa.
“Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau thì ít ra em cũng phải cho anh số điện thoại của em chứ.” Tay tài xế mở cửa xe rồi đi ra, thân hình cao lớn của anh ta gợi cho tôi nhớ đến sự vui sướng của đêm đó.
Thấy đối phương như vậy thì tôi cũng không che giấu nữa, mà trực tiếp đưa số điện thoại cho anh ta.
“Tôi thật không ngờ anh lại là tài xế lái xe taxi.” Tôi nhíu mày, sau đó lại nhìn về phía chiếc xe, ai biết được sau đó anh ta lại gọi cho tôi, tôi nghi hoặc nhìn anh ta rồi bật điện thoại lên.
“Mong là chúng ta có thể thường xuyên liên hệ, anh tên là Cao Hùng, còn công việc tài xế này là vì làm thay cho bạn.” Cao Hùng giải thích cho tôi xong liền quay lại rồi lái xe rời khỏi.
Tôi thở dài một hơi, sau đó xóa số điện thoại của anh ta đi. Khi tôi đi về phía cổng trường thì thấy Đường Đông Phi vẫn đang đứng đó chờ tôi. Hình ảnh này khiến cho tôi bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, trái tim sắt đá nay cũng vì thế mà trở nên mềm mại.
Tôi đi về hướng đó, sau khi đỡ Đường Đông Phi về ký túc xá thì tôi đi tắm. Một lúc sau tôi đã lăn ra ngủ say.
Tôi không biết là mình đã ngủ bao lâu, tôi chỉ biết bản thân đang nằm mơ. Trong giấc mơ đó tôi có được cuộc sống mà bản thân vẫn hằng ao ước, nhưng đến khi Thẩm Lệ Lệ xuất hiện thì mọi thứ đều tan thành mây khói.
Tôi nắm chặt tay, sau đó bị tiếng chuông điện thoại đánh thức: “Em đang ở đâu?”
Đây là... tôi mở to mắt, thì ra là tin nhắn của Lưu Tê gửi, điều này khiến cho tôi có chút ngạc nhiên. Tôi trả lời là bản thân đang ở ký túc xá, nhưng mà cũng không thấy Lưu Tê hồi âm, cũng vì thế nên tôi cảm thấy có chút thất vọng.
Tôi đang chờ mong cái gì đây? Tôi nở một nụ cười tự giễu, sau đó nhìn đồng hồ thì phát hiện bây giờ đã là năm giờ chiều rồi. Tôi ngồi dậy rồi nhìn ra xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Đường Đông Phi đâu cả.
Tôi rời giường rồi bắt đầu đánh răng rửa mặt, nhưng mà lại không thấy bàn chải hay khăn mặt ở đâu cả. Tôi dám chắc chắn là do Đường Hân làm.
Tôi không ngờ là cô ta lại ác độc như vậy. Tôi dùng nước để rửa mặt rồi lấy ống tay áo để lau sạch nước đọng ở trên mặt. Sau đó ra ngoài để thay quần áo.
Bình luận facebook