• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 30 CỨU TINH

CHƯƠNG 30: CỨU TINH

Tôi nhìn bốn người Đường Hân, sau đó tự mình ngồi xuống ghế, vẻ mặt nhàn nhã nhìn Đường Hân.

“Tôi nói cho các cô biết, tốt nhất đừng quên tôi là gì của Lưu Tê? Để một ngày nào đó các cô cũng trở thành ai đó trong miệng Đường đại tiểu thư vừa nói thì đừng có tới trách tôi!” Tôi nhìn chằm chằm Đường Hân, giọng nói kèm theo tia trào phúng.

Đường Hân vừa nghe thấy lời này, cơn giận lại một lần nữa bùng lên. Cô ta từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chưa bao giờ phải chịu bất kỳ ấm ức gì, cho nên nhanh như vậy cô ta đã nổi giận cũng là chuyện nằm trong dự liệu của tôi.

“Còn ngây ra đó làm gì, xông lên đánh chết con tiện nhân này cho tôi! Hậu quả tôi tự gánh chịu!” Đường Hân nói với 3 nữ sinh kia. Thế nhưng bọn họ vẫn như cũ e dè không dám tiến lên, ở trong trường, Lưu Tê có địa vị như thế nào, không ai hiểu rõ hơn bọn họ.

Còn Đường Hân hẳn là bị cơn giận khiến đầu óc mê muội nên mới làm ra loại chuyện như vậy, tôi nhìn vẻ mặt của cô nhóc kia mà bật cười ra tiếng.

“Đường Hân, cô câm miệng cho tôi.” Khí thế của tôi lấn áp người khác nói với Đường Hân, Đường Hân xoay người nhìn tôi, lửa giận nơi đáy mắt đang cuộn trào.

“Lý Viện, cô là đồ hèn hạ!” Đường Hân hoa tay múa chân nhào về phía tôi, muốn cho tôi một cái bạt tai. Đối mặt với sự công kích của Đường Hân, một người không bao giờ đánh lộn như tôi không thể nào tránh nổi.

Thế nhưng lại xuất hiện cánh tay của một người khác giúp tôi chặn lại, tôi liền nhìn về phía chủ nhân của cánh tay kia.

“Lưu Tê, sao anh lại ở đây?” Lưu Tê đột nhiên xuất hiện khiến tôi hơi kinh ngạc mở miệng hỏi. Lưu Tê không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, mà lạnh lùng nhìn về phía Đường Hân.

“Cút ngay cho tôi!” Lưu Tê không chút lưu tình nói. Tôi có thể thấy rõ sự thay đổi trên khuôn mặt của Đường Hân, ban đầu là ngạc nhiên xong dần trở nên tái nhợt, không khỏi cảm thấy đồng cảm với cô ta.

Có điều, cô gái này cũng rất ngốc! Mới qua đêm một lần với Lưu Tê thôi mà dám kiêu ngạo hống hách trước mặt bạn gái chính thức của anh ta, bị Lưu Tê ngược tâm như vậy là đáng đời lắm.

“Anh Lưu, em...” Vẻ mặt Đường Hân tái nhợt nói, thế nhưng bị Lưu Tê không chút lưu tình cắt ngang.

“Cút!” Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ của Lưu Tê, Đường Hân liền khóc lóc rời đi, còn mấy nữ sinh kia vẫn đứng im ở đó không nhúc nhích. Lưu Tê lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy người bọn họ, có lẽ là không chịu nổi ánh mắt lạnh như băng của Lưu Tê nên bọn họ lập tức co chân chạy trối chết.

“Lần sau em làm chuyện gì cũng phải để ý một chút.” Lưu Tê xoay đầu lại nói với tôi, sau đó xoay người rời đi. Lúc đi ra cửa, anh ta còn xoay người lại nói với tôi một câu: “Tối nay không gặp không về.”

Tôi không kịp nói lời nào, cũng không kịp làm gì nhìn Lưu Tê đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên rời đi. Có điều, tôi nên cảm ơn sự xuất hiện của Lưu Tê, nếu như không phải anh ta, tôi nhất định sẽ bị Đường Hân đánh.

“Lý Viện, cậu không sao chứ?” Lúc tôi đang cúi đầu suy nghĩ, thì giọng nói của Đường Đông Phi vang lên bên tai tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Đường Đông Phi, sau đó dò xét nói với cậu ấy: “Là cậu gọi Lưu Tê tới đúng không?”

Đường Đông Phi gật đầu, thì ra, đàn em của Đường Hân đi vào đúng lúc Đường Đông Phi trở về. Nhìn thấy sự việc không bình thường cậu ấy liền chạy đi tìm Lưu Tê, điều may mắn nhất là lúc Đường Đông Phi đang lo lắng khi không tìm thấy Lưu Tê thì Lưu Tê lại xuất hiện.

“Ừ, cám ơn cậu.” Tự đáy lòng tôi nói lời cám ơn Đường Đông Phi. Đường Đông Phi xấu hổ cười cười, rời ánh mắt ra chỗ khác: “Cái này... Chẳng phải cậu cũng đã từng giúp tớ sao?”

Nghe thấy Đường Đông Phi nói như vậy, tôi cảm thấy cô gái này có thể trở thành bạn tốt của mình. Tôi đứng dậy nhìn Đường Đông Phi, thấy cậu ấy ăn mặc hơi xuề xòa, cho nên tôi muốn dẫn cậu ấy đi mua quần áo để cảm ơn.

Còn về chuyện của Đường Hân, tôi cũng cảm thấy rất phiền não. Ở trong trường học, cô ta cũng có một thế lực nhất định, mà hiện giờ tôi lại đắc tội với cô ta. Sau này ở trong trường học chắc chắn tôi sẽ không được sống yên ổn, nhưng nếu như tôi có Lưu Tê làm chỗ dựa, thì bọn họ cũng không thể làm gì tôi được.

“Đông Phi, đi, đi mua quần áo với tớ!” Tôi cầm ví tiền với điện thoại của mình cười nói với Đường Đông Phi. Dường như Đường Đông Phi thấy tôi chuyển đề tài quá nhanh, cho nên vẫn chưa phản ứng kịp đã bị tôi kéo đi.

“Này này, cậu đi chậm một chút.” Đường Đông Phi nói. Thế nhưng tôi không hề nghe theo lời của cậu ấy, bởi vì shopping tốn rất nhiều thời gian, mà buổi chiều còn phải đi học nữa.

Tôi và Đường Đông Phi bắt một chiếc taxi đi thẳng đến trung tâm mua sắm, ban đầu Đường Đông Phi thấy không vui, vì dù sao cũng là tiêu tiền của tôi.

Thế nhưng khi đứng trước các loại quần áo đa dạng về kiểu dáng lẫn màu sắc kia, cuối cùng cậu ấy vẫn nhận lấy tấm lòng này của tôi. Chúng tôi dạo quanh trung tâm thương mại mua được rất nhiều quần áo, có thể nói là thắng lợi trở về.

Sau khi về đến ký túc, tôi bắt đầu trang điểm chải chuốt cho Đường Đông Phi, tôi phát hiện khi cậu ấy trang điểm ăn diện vào trông vô cùng xinh đẹp. Quả nhiên là người đẹp vì lụa ngựa đẹp vì yên, vẻ mặt tôi kinh ngạc nhìn Đường Đông Phi, ngược lại khiến cậu ấy thấy xấu hổ.

“Lý Viện, cậu nhìn tớ như vậy làm gì?” Đường Đông Phi ngượng ngùng nói. Trong ánh mắt hàm chứa sự vui vẻ khiến tôi nhớ lại những chuyện trong quá khứ, tôi cũng đã từng giống như vậy.

“Không có gì, cậu ăn mặc trang điểm vào trông rất xinh đẹp.” Tôi cũng thay một bộ quần áo khác, sau đó kéo theo Đường Đông Phi cùng đến lớp học.

Sau khi Đường Đông Phi tan học thì không có tiết nữa, cho nên cậu ấy có thể đi làm thêm. Thế nhưng tôi muốn để cho người khác nhìn thấy vẻ đẹp của Đường Đông Phi, cho nên tôi liền kéo Đường Đông Phi ra ngoài đi dạo một vòng.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, dọc đường đi, có rất nhiều người quay đầu lại nhìn Đường Đông Phi. Sau khi đến lớp học, tôi vẫy tay chào tạm biệt Đường Đông Phi, lúc đi vào phòng học, tôi thấy có người thừa dịp tôi rời đi liền đến bắt chuyện với cậu ấy.

Nhìn thấy một màn này, tôi chỉ cười cười không nói gì. Vào trong phòng học, thấy vẫn chưa đến giờ vào lớp. Tôi liền lấy điện thoại di động ra chơi, bỗng nhiên phát hiện một dòng tin nhắn: Sau này có việc gì nhớ đến tìm anh.

Người gửi tin là Lưu Tê, trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy ấm áp. Tuy rằng Lưu Tê đối với mình chỉ là sự cao hứng nhất thời, thế nhưng hành động như vậy quả thực khiến tôi cảm thấy rất ấm áp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom