• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 37 ĐÂY LÀ ĐÂU

CHƯƠNG 37: ĐÂY LÀ ĐÂU

Lưu Tê và bạn của anh ấy vui đùa rồi đi, còn tôi vẫn ngồi bên cạnh quầy bar nhìn đám người đang nhảy nhót kia.

Không biết tại sao thấy rất khó chịu, trong lòng rất không ổn, nhoài người trên quầy rượu đầu óc mơ hồ, không biết phương hướng: “Anh ơi, cho tôi thêm hai chai rượu trắng Logo.” Đầu vừa nghĩ ra liền nói luôn.

“Thưa cô, cái này...” cô gái này trông rất đẹp, nhưng đã uống không ít rượu rồi, xem ra ăn mặc rất kín đáo, đến cái nơi tốt xấu lẫn lộn này uống rượu nặng như vậy, mười phần thì tám chín phần là thất tình, haizz, những người trẻ này a.

“Cô gì chứ, tôi đây là cô gái đã trải đời, nhưng không phải đến bán! Tôi muốn uống rượu! Anh yên tâm, tôi có tiền.” đây là lời gì chứ, tôi đang khó chịu như vậy mà còn bị người ta hiểu lầm. Sợ tôi không có tiền sao? Lát nữa tỏa mù mắt chó của anh ta.

“Ơ...” anh chàng đứng ở quầy hàng dở khóc dở cười, biết cô gái này nhất định đã hiểu lầm cái gì rồi, đương nhiên anh ta cũng không muốn gây chuyện tự tìm phiền toái, nhưng vẫn chỉ lấy ra một chai Logo, cho dù bán nhiều sẽ có phần trăm, nhưng vẫn không muốn cô gái này say xỉn ở đây, dù sao bảo đảm an toàn ở đây quá kém, những kẻ thủ đoạn đê hèn ở đấy anh ta cũng rất rõ.

“Ồ, cảm ơn anh trai!” trên thực tế đến bây giờ tôi mới uống nửa lít rượu, cũng không phải là nhiều lắm, tửu lượng không tốt, nhưng tôi muốn buông thả bản thân, từ nhỏ tới lớn luôn ngoan ngoãn, nhưng tôi lại có được bao nhiêu chứ...

Tôi thấy có người bế tôi, trong mơ hồ nghe thấy có người nói: Thưa anh, anh không thể bế cô ấy đi... Tôi ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc.

Không được, giãy giụa bất lực vài cái, thì bị bịt chặt miệng, a, là gì đây? Thật là mềm...

Ánh nắng li ti chiếu trên mặt, cảm thấy rất ấm áp, vươn vai, nhìn bốn xung quanh, tôi lật tung cái chăn, ai thay quần áo cho tôi! Đây là đâu?

Vì lực của hành động mạnh quá, hay hoặc là hơi rượu hôm qua vẫn chưa hết, thấy đau đầu, tôi mắng thầm một tiếng.

Sau đó cẩn thận trèo xuống cái giường gỗ tròn đắt tiền, mở tủ muốn thay bộ quần áo lộ liễu này, nhíu mày nhìn, cảm giác rất quen thuộc, tôi nhớ cái áo lông màu nâu phục cổ này Lưu Tê từng mặc, uây, lẽ nào đây là nhà của Lưu Tê?

Tôi lại nhìn bốn xung quanh một chút, ừm, giấy dán tường mà xanh lam đậm đầy lạnh lẽo, viền màu nâu tô vẽ hoa văn, có mang kiểu cách Rome, lại kết hợp với kiểu Trung Quốc, cho dù mặt trời đã tới đỉnh đầu, đèn bốn góc vẫn sáng màu cam, mang chút không gian lãng mạn, cực kỳ phù hợp với phong cách của anh ấy, tuy tôi cảm thấy nơi này cũng bày bố quả thật rất đẹp, nhưng Lưu Tê đi đâu rồi? Tối qua lại xảy ra chuyện gì?

Tôi bực bội, Lưu Tê ăn no dửng mỡ không có chuyện gì làm lại đi xen vào chuyện của người khác, muốn ra ngoài, vặn tay nắm cửa thì phát hiện bị khóa.

Cái lão Lưu Tê này lại đang muốn làm gì đây? Nhưng phía sau lại có chút lạnh người, thực ra tôi vẫn có chút tin tưởng Lưu Tê sẽ không làm chuyện lưu manh hèn hạ, nếu như anh ấy muốn làm, sẽ trực tiếp đối mặt với tôi.

Mà như cách làm của loại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn này là không có, tôi cúi đầu nhìn cơ thể mình, hơn nữa trên người không có dấu vết khả nghi, nhưng nếu như tối qua tôi ở quán bar ngủ như heo, sợ rằng hậu quả khó mà lường được...

Tôi từ bỏ việc đi ra một cách quang minh chính đại, đi tới trước cửa sổ, có chút kinh ngạc, tôi cũng biết gia tộc nhà Lưu Tê là thế gia xã hội đen, có quyền có thế, sản nghiệp tất nhiên khổng lồ, nhưng không ngờ rằng lại lớn như vậy, nhìn hơn hai trăm mẫu đất, vệ sĩ áo đen khắp nơi, công nghệ cao càng vô số kể, e rằng đến ruồi cũng khó mà bay vào được.

Nhớ tới Lưu Tê bình thường tỏ ra lạnh lùng, thậm chí có lúc coi mạng người như cỏ, cho dù mất đi đạo đức nhân tính, nhưng Lưu Tê quả nhiên có tư sản này, lúc tôi đang nghĩ ngợi đờ ra, hoàn toàn không biết phía sau có người tới sát.

“Em đang nghĩ cái gì thế?” hơi thở của Lưu Tê chạm tới da thịt tôi, thấy có chút ngứa ngáy, trong lòng từng cơn sóng gợn, tôi đẩy Lưu Tê ra: “Em phải về nhà!”

“Mặc cái này vào.” Lưu Tê không nghe lời tôi, lấy bộ quần áo đưa cho tôi.

Đối với sự phân phó của anh ấy, tôi đành phải nghe theo, gần đây tôi không muốn gây ra chuyện không vui nữa. Tôi cầm quần áo đi vào phòng tắm, nhanh chóng thay xong, là một bộ quần áo nhẹ nhàng, nhỏ nhắn vừa vặn, tôi thay xong rồi ra khỏi phòng tắm, nhắc lại một lần nữa: “Em muốn về nhà!”

“Đi thôi.” Thực ra anh cũng không phải là rất muốn A Viện ở lại đây lâu, vì xã hội đen rất nhiều, không muốn để cô nhìn thấy sự sa đọa và kinh khủng của xã hội đen, vả lại cha cũng không muốn người lạ tới đây, cũng coi như là một cách phòng ngự, để cha thấy Lý Viện thì rắc rối rồi, bây giờ anh vẫn chưa đủ thế lực đối kháng với cha.

“Thiếu gia, lão gia gọi cậu.” Một cô tầm bốn mươi tuổi đến trước mặt Lưu Tê cung kính chuyển lời, “Ừm, biết rồi.” Lưu Tê cho người đàn bà đó đi ra, “A Viện, em tự về đi, anh có chuyện quan trọng.” Lưu Tê thoáng xin lỗi tôi.

“Ừm, mau đi đi.” Tôi còn ước gì Lưu Tê đi luôn, mừng rỡ mà đuổi anh, còn cả tất cả những thứ của Lưu Tê, cần phải xử thật tốt, tôi cùng hai tên vệ sĩ mà Lưu Tê chỉ định cuối cùng cũng về tới con đường của trường học, không tự giác mà thả lỏng thần kinh luôn căng thẳng, thì ra vừa nãy tôi cứ căng thẳng như vậy.

Dọc đường im lặng không nói, tôi cảm giác có chút nặng nề, còn thêm rất nhiều nghi vấn với thân phận của Lưu Tê, nhìn hai khuôn mặt cứng đơ, cuối cùng vẫn không nhịn được tiếp lời.

“Này, huynh đệ, thiếu gia của các anh làm ăn bất chính sao?” Tôi suy nghĩ tìm từ, có chút căng thẳng hỏi, trong tiểu thuyết xã hội đen mặc dù là xã hội đen, nhưng thực tế lại là làm ăn bất chính, hơn nữa không vui thì chém người, bây giờ đúng là gặp phải rồi, tôi không hiểu cảm giác có chút kích động.

“...” không một lời nói, vệ sĩ giữ yên lặng.

“Có phải các anh đã trải qua sự huấn luyện rất tàn nhẫn không, đến biểu cảm cũng không còn.” Tôi không là đứa ngốc, đương nhiên nhìn rõ biểu cảm không muốn quấy rầy của bọn họ, nhưng hết cách, tôi vẫn chưa từ bỏ ý định.

Nhưng hai tên vệ sĩ vẫn không trả lời tôi, tôi thấy bọn họ biểu cảm có chút phiền toái, khéo léo im lặng, nói đùa gì chứ, tôi vẫn không muốn chết nhanh như vậy, không muốn nói chuyện thì không nói chuyện vậy, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom