Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 54 GIAO DỊCH BẨN THỈU
CHƯƠNG 54: GIAO DỊCH BẨN THỈU
“Vậy cậu giúp tôi đi điều tra một chút, chuyện này đối với tôi rất quan trọng.” Tôi nói với A Lực, chuyện này đối với tôi mà nói thực sự rất quan trọng. Vì nó có liên quan lớn đến kế hoạch trả thù của tôi với bọn họ, nếu có chút sai sót nào thì tôi có thể thất bại thảm hại.
A Lực nhìn thấy biểu cảm của tôi có chút nghiêm túc vì vậy cậu ta cũng trở nên nghiêm túc theo tôi, biểu cảm ấy giống như nhận được mệnh lệnh khẩn cấp từ tôi vậy, điều này làm tôi không nhịn được cười. Nhưng tôi không cười ra tiếng, chỉ cảm thấy A Lực này thật là thú vị.
“Chị dâu, em bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” A Lực còn ra vẻ chào theo kiểu lính, cậu ta làm như vậy càng làm tôi ngại. Việc này đối với người khác mà nói thì chỉ là một chuyện nhỏ, vậy mà tôi lại nghiêm túc như vậy.
Sau khi A Lực rời đi, tôi lấy điện thoại di động gọi cho Thẩm Lệ Lệ. Âm thanh bên kia điện thoại thật ồn ào, không biết chị ấy đang ở đâu nữa.
“Lệ Lệ, gặp một chút.” Tôi nói với Thẩm Lệ Lệ rồi nhìn thời gian một chút.
“Đang bận, bây giờ không được.” Thẩm Lệ Lệ lớn tiếng nói, may mà tôi để điện thoại cách xa tai, không thì tai của tôi không thể chịu đựng được mức âm thanh này. Đại khái, tôi có thể đoán được Thẩm Lệ Lệ đang tiếp khách, cho nên tôi mới trả lời chị ấy một câu: “Năm giờ được chứ? Tôi đang ở quán trà sữa ngoài trường đợi chị.”
Thẩm Lệ Lệ do dự một lúc, sau đó hình như có người nói chuyện, bảo chị ấy chơi cùng.
“Được, vậy năm giờ gặp.” Thẩm Lệ Lệ nói xong liền cúp máy điện thoại. Tôi nghe thấy tiếng tút tút bên kia điện thoại truyền đến. Tôi nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại - 13:25, sau đó lại cất điện thoại. Cách năm giờ chiều vẫn còn chút thời gian, tôi dự định trực tiếp đến quán trà sữa đợi chị ấy đến.
Từng bước, từng bước đi ra ngoài trường, tôi cảm thấy mình thật là thích đi tìm việc. Nhưng không có cách nào khác, về việc của Dương Hồng tôi quả thực làm cho tôi thấy rất kì quặc. Hai người họ chia tay nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không phải như vậy thì theo tính cách hám giàu của Hàn Tinh Vũ sao có thể buông tha phú nhị đại Dương Hồng được chứ.
Rất nhanh, tôi đến quán trà sữa, lúc này tiệm trà sữa khá vắng vẻ. Người không nhiều, tôi gọi một ly sữa dâu tây, ngồi cạnh cửa sổ đợi Thẩm Lệ Lệ đến. Nói thật, tôi không biết Thẩm Lệ Lệ có đến hay không nữa, với tính cách trọng lợi ích như chị ấy, có khả năng sẽ vì yêu cầu của vị khách nào đó mà quên mất cuộc hẹn với tôi.
Từng giây, từng phút trôi qua, ly trà sữa trước mặt tôi dần dần hòa tan. Sắp đến bốn giờ rồi mà Thẩm Lệ Lệ vẫn chưa đến. Tôi không nhịn được gọi một cuộc điện thoại cho chị ấy, nhưng không có ai bắt may. Thế là tôi đợi nửa tiếng sau gọi lại một cuộc điện thoại nữa, lần này mới có người nghe.
Có điều không phải Thẩm Lệ Lệ nghe, mà là một người đàn ông. Nghe thấy giọng nói nặng nề và tiếng thở hổn hển từ bên kia truyền đến, tôi liền cúp điện thoại. Thẩm Lệ Lệ sao vẫn chưa kết thúc, xem ra, chị ấy không chỉ phục vụ một người đàn ông.
Tôi đặt điện thoại di động ở trên bàn thủy tinh, thẫn thờ nhìn dòng người tấp nập phía dưới đường. Thành phố sầm uất, rất khó vững vàng, cũng giống như tôi, người đi trên con đường này rốt cuộc có bao nhiêu? Ai biết được chứ. Trong lúc tôi trầm tư, có một người khác ngồi đối diện tôi.
“Em ở đây làm gì vậy?” Uông Dương nói. Tôi không ngờ lại có thể chạm mặt Uông Dương ở nơi này, tôi nghe nói cô gái yêu thầm Uông Dương nói rằng anh ấy không thích uống đồ ngọt.
Tuy trong lòng tôi rất nghi ngờ, nhưng đối với câu hỏi của anh ấy tôi cảm thấy bản thân không thể không trả lời. “Em đợi bạn, còn anh?” Nghe lời tôi nói có chút thờ ơ. Nhưng chỉ có như vậy mới khiến Uông Dương biết quan hệ hiện tại của anh ấy với tôi, không để anh ấy còn hi vọng gì với tôi nữa.
Nhưng khi nhìn thấy một người con gái khác ngồi cạnh Uông Dương, tôi đem tất cả những gì tự mình đa tình ẩn giấu đi. Suýt nữa quên, Dương Dương bây giờ là người có người yêu rồi. Tôi cười gượng trong lòng, có phải trong lòng còn kì vọng gì đó.
“Xin chào, tôi là Hứa Lạc, bạn gái của Uông Dương.” Hứa Lạc tự giới thiệu, nghe giọng của cô ấy dường như cô ấy chính là cô gái tỏ tình với Uông Dương, cũng là cô gái xử lý vết thương cho Uông Dương trong rừng cây ở trường. Như vậy rất tốt, người như Uông Dương nên được yêu thương, không giống như trước, vì tôi mà anh ấy làm bản thân buồn.
Tôi có thể nghe được ra Hứa Lạc thực sự thích Uông Dương, vì khi cô ấy nói cô ấy là bạn gái của Uông Dương, nhìn cô ấy rất hạnh phúc. Có lẽ vì tôi không nói gì nên Uông Dương và Hứa Lạc đều nhìn tôi mãi.
“Mọi người nhìn tôi làm gì? Vừa nãy tôi chỉ là nghĩ đến một vài sự việc mà thôi. Xin chào, tôi là Lý Viện.” Tôi nói với Hứa Lạc, sau đó Hứa Lạc nhìn tôi như kẻ thù làm tôi không thể hiểu được. Nhưng khi nhìn sang Uông Dương, tôi đã hiểu.
“Ngoài ra, tôi cũng là bạn gái của Lưu Tê”. Tôi đem những lời này bù vào, thái độ thù địch của Hứa Lạc cũng ít đi rất nhiều. Nhưng Uông Dương lại quả thực cúi đầu vì vậy tôi không thể nhìn vẻ mặt của anh ấy.
Hứa Lạc và tôi nói một vài câu chuyện thú vị, tôi có thể nhận thấy được cô ấy là một cô gái tốt. Chí ít so với những người vô cớ gây chuyện trong lớp tôi thì cô ấy mạnh hơn nhiều.
Sau đó tôi và Hứa Lạc không còn chuyện gì để nói nữa, cô ấy liền kéo Uông Dương rời khỏi. Uông Dương không nhìn tôi đến một lần từ khi tôi thừa nhận mình là bạn gái của Lưu Tê, điều này cũng tốt, nếu không như vậy tôi cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Tôi nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến năm giờ. Nhưng vẫn không thấy hình bóng của Thẩm Lệ Lệ, lúc này tôi biết mình đã bị leo cây. Tôi lần nữa gọi điện cho Thẩm Lệ Lệ nhưng cũng không có ai nghe.
Để điện thoại di động xuống, thanh toán sau đó rời khỏi quán trà sữa. Vốn dĩ cho rằng Thẩm Lệ Lệ biết được một vài thông tin về Hàn Tinh Vũ, nhưng xem ra hôm nay không thể được rồi.
Bỗng nhiên trong lúc đó, tôi rất muốn đi làm càn một phen. Cho nên tôi đi tới một quán karaoke, đã từng được Thẩm Lệ Lệ giới thiệu, tôi đã đến đây mấy lần làm gái. Vì vậy bà chủ quán karaoke đối với tôi có chút quen mắt. Tôi nói rõ với bà ấy mục đích đến, bà ấy rất vui về điều đó.
Bởi vì bên trong của tôi không tồi, nhất định có thể kiếm được tiền. Trong quán karaoke này, bà chủ muốn phân chia lợi ích, cung cấp sân chơi để các cô gái vào kiếm tiền sau đó các cô gái lại chia hoa hồng cho bà chủ. Như vậy, bà chủ mới giúp che đậy loại giao dịch bẩn thỉu này.
“Đây là phòng bao 231, bên trong đều là các phú nhị đại. Không lo không có tiền.” Bà chủ cho tôi một cái nhìn thô bỉ, hiện tại tôi đã thay một bộ quần áo gợi cảm, dưới sự giúp đỡ của bà chủ, tôi cũng trang điểm rất đậm.
Đây đều căn cứ vào yêu cầu, sở thích của khách trong phòng, bà chủ đưa tôi vào bên trong. Đúng lúc tôi chưa đến, bà chủ trước đó đã đưa mấy cô gái vào trước, tôi đi vào đúng thời điểm.
“Vậy cậu giúp tôi đi điều tra một chút, chuyện này đối với tôi rất quan trọng.” Tôi nói với A Lực, chuyện này đối với tôi mà nói thực sự rất quan trọng. Vì nó có liên quan lớn đến kế hoạch trả thù của tôi với bọn họ, nếu có chút sai sót nào thì tôi có thể thất bại thảm hại.
A Lực nhìn thấy biểu cảm của tôi có chút nghiêm túc vì vậy cậu ta cũng trở nên nghiêm túc theo tôi, biểu cảm ấy giống như nhận được mệnh lệnh khẩn cấp từ tôi vậy, điều này làm tôi không nhịn được cười. Nhưng tôi không cười ra tiếng, chỉ cảm thấy A Lực này thật là thú vị.
“Chị dâu, em bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” A Lực còn ra vẻ chào theo kiểu lính, cậu ta làm như vậy càng làm tôi ngại. Việc này đối với người khác mà nói thì chỉ là một chuyện nhỏ, vậy mà tôi lại nghiêm túc như vậy.
Sau khi A Lực rời đi, tôi lấy điện thoại di động gọi cho Thẩm Lệ Lệ. Âm thanh bên kia điện thoại thật ồn ào, không biết chị ấy đang ở đâu nữa.
“Lệ Lệ, gặp một chút.” Tôi nói với Thẩm Lệ Lệ rồi nhìn thời gian một chút.
“Đang bận, bây giờ không được.” Thẩm Lệ Lệ lớn tiếng nói, may mà tôi để điện thoại cách xa tai, không thì tai của tôi không thể chịu đựng được mức âm thanh này. Đại khái, tôi có thể đoán được Thẩm Lệ Lệ đang tiếp khách, cho nên tôi mới trả lời chị ấy một câu: “Năm giờ được chứ? Tôi đang ở quán trà sữa ngoài trường đợi chị.”
Thẩm Lệ Lệ do dự một lúc, sau đó hình như có người nói chuyện, bảo chị ấy chơi cùng.
“Được, vậy năm giờ gặp.” Thẩm Lệ Lệ nói xong liền cúp máy điện thoại. Tôi nghe thấy tiếng tút tút bên kia điện thoại truyền đến. Tôi nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại - 13:25, sau đó lại cất điện thoại. Cách năm giờ chiều vẫn còn chút thời gian, tôi dự định trực tiếp đến quán trà sữa đợi chị ấy đến.
Từng bước, từng bước đi ra ngoài trường, tôi cảm thấy mình thật là thích đi tìm việc. Nhưng không có cách nào khác, về việc của Dương Hồng tôi quả thực làm cho tôi thấy rất kì quặc. Hai người họ chia tay nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không phải như vậy thì theo tính cách hám giàu của Hàn Tinh Vũ sao có thể buông tha phú nhị đại Dương Hồng được chứ.
Rất nhanh, tôi đến quán trà sữa, lúc này tiệm trà sữa khá vắng vẻ. Người không nhiều, tôi gọi một ly sữa dâu tây, ngồi cạnh cửa sổ đợi Thẩm Lệ Lệ đến. Nói thật, tôi không biết Thẩm Lệ Lệ có đến hay không nữa, với tính cách trọng lợi ích như chị ấy, có khả năng sẽ vì yêu cầu của vị khách nào đó mà quên mất cuộc hẹn với tôi.
Từng giây, từng phút trôi qua, ly trà sữa trước mặt tôi dần dần hòa tan. Sắp đến bốn giờ rồi mà Thẩm Lệ Lệ vẫn chưa đến. Tôi không nhịn được gọi một cuộc điện thoại cho chị ấy, nhưng không có ai bắt may. Thế là tôi đợi nửa tiếng sau gọi lại một cuộc điện thoại nữa, lần này mới có người nghe.
Có điều không phải Thẩm Lệ Lệ nghe, mà là một người đàn ông. Nghe thấy giọng nói nặng nề và tiếng thở hổn hển từ bên kia truyền đến, tôi liền cúp điện thoại. Thẩm Lệ Lệ sao vẫn chưa kết thúc, xem ra, chị ấy không chỉ phục vụ một người đàn ông.
Tôi đặt điện thoại di động ở trên bàn thủy tinh, thẫn thờ nhìn dòng người tấp nập phía dưới đường. Thành phố sầm uất, rất khó vững vàng, cũng giống như tôi, người đi trên con đường này rốt cuộc có bao nhiêu? Ai biết được chứ. Trong lúc tôi trầm tư, có một người khác ngồi đối diện tôi.
“Em ở đây làm gì vậy?” Uông Dương nói. Tôi không ngờ lại có thể chạm mặt Uông Dương ở nơi này, tôi nghe nói cô gái yêu thầm Uông Dương nói rằng anh ấy không thích uống đồ ngọt.
Tuy trong lòng tôi rất nghi ngờ, nhưng đối với câu hỏi của anh ấy tôi cảm thấy bản thân không thể không trả lời. “Em đợi bạn, còn anh?” Nghe lời tôi nói có chút thờ ơ. Nhưng chỉ có như vậy mới khiến Uông Dương biết quan hệ hiện tại của anh ấy với tôi, không để anh ấy còn hi vọng gì với tôi nữa.
Nhưng khi nhìn thấy một người con gái khác ngồi cạnh Uông Dương, tôi đem tất cả những gì tự mình đa tình ẩn giấu đi. Suýt nữa quên, Dương Dương bây giờ là người có người yêu rồi. Tôi cười gượng trong lòng, có phải trong lòng còn kì vọng gì đó.
“Xin chào, tôi là Hứa Lạc, bạn gái của Uông Dương.” Hứa Lạc tự giới thiệu, nghe giọng của cô ấy dường như cô ấy chính là cô gái tỏ tình với Uông Dương, cũng là cô gái xử lý vết thương cho Uông Dương trong rừng cây ở trường. Như vậy rất tốt, người như Uông Dương nên được yêu thương, không giống như trước, vì tôi mà anh ấy làm bản thân buồn.
Tôi có thể nghe được ra Hứa Lạc thực sự thích Uông Dương, vì khi cô ấy nói cô ấy là bạn gái của Uông Dương, nhìn cô ấy rất hạnh phúc. Có lẽ vì tôi không nói gì nên Uông Dương và Hứa Lạc đều nhìn tôi mãi.
“Mọi người nhìn tôi làm gì? Vừa nãy tôi chỉ là nghĩ đến một vài sự việc mà thôi. Xin chào, tôi là Lý Viện.” Tôi nói với Hứa Lạc, sau đó Hứa Lạc nhìn tôi như kẻ thù làm tôi không thể hiểu được. Nhưng khi nhìn sang Uông Dương, tôi đã hiểu.
“Ngoài ra, tôi cũng là bạn gái của Lưu Tê”. Tôi đem những lời này bù vào, thái độ thù địch của Hứa Lạc cũng ít đi rất nhiều. Nhưng Uông Dương lại quả thực cúi đầu vì vậy tôi không thể nhìn vẻ mặt của anh ấy.
Hứa Lạc và tôi nói một vài câu chuyện thú vị, tôi có thể nhận thấy được cô ấy là một cô gái tốt. Chí ít so với những người vô cớ gây chuyện trong lớp tôi thì cô ấy mạnh hơn nhiều.
Sau đó tôi và Hứa Lạc không còn chuyện gì để nói nữa, cô ấy liền kéo Uông Dương rời khỏi. Uông Dương không nhìn tôi đến một lần từ khi tôi thừa nhận mình là bạn gái của Lưu Tê, điều này cũng tốt, nếu không như vậy tôi cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Tôi nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến năm giờ. Nhưng vẫn không thấy hình bóng của Thẩm Lệ Lệ, lúc này tôi biết mình đã bị leo cây. Tôi lần nữa gọi điện cho Thẩm Lệ Lệ nhưng cũng không có ai nghe.
Để điện thoại di động xuống, thanh toán sau đó rời khỏi quán trà sữa. Vốn dĩ cho rằng Thẩm Lệ Lệ biết được một vài thông tin về Hàn Tinh Vũ, nhưng xem ra hôm nay không thể được rồi.
Bỗng nhiên trong lúc đó, tôi rất muốn đi làm càn một phen. Cho nên tôi đi tới một quán karaoke, đã từng được Thẩm Lệ Lệ giới thiệu, tôi đã đến đây mấy lần làm gái. Vì vậy bà chủ quán karaoke đối với tôi có chút quen mắt. Tôi nói rõ với bà ấy mục đích đến, bà ấy rất vui về điều đó.
Bởi vì bên trong của tôi không tồi, nhất định có thể kiếm được tiền. Trong quán karaoke này, bà chủ muốn phân chia lợi ích, cung cấp sân chơi để các cô gái vào kiếm tiền sau đó các cô gái lại chia hoa hồng cho bà chủ. Như vậy, bà chủ mới giúp che đậy loại giao dịch bẩn thỉu này.
“Đây là phòng bao 231, bên trong đều là các phú nhị đại. Không lo không có tiền.” Bà chủ cho tôi một cái nhìn thô bỉ, hiện tại tôi đã thay một bộ quần áo gợi cảm, dưới sự giúp đỡ của bà chủ, tôi cũng trang điểm rất đậm.
Đây đều căn cứ vào yêu cầu, sở thích của khách trong phòng, bà chủ đưa tôi vào bên trong. Đúng lúc tôi chưa đến, bà chủ trước đó đã đưa mấy cô gái vào trước, tôi đi vào đúng thời điểm.
Bình luận facebook