• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 6 MẤT CÁI GÌ

CHƯƠNG 6: MẤT CÁI GÌ

Quần áo của tôi phần lớn đều là quần áo cũ do chị họ để lại, cho dù tôi mua quần áo mới thì cũng chỉ là quần áo giá vài chục ở một sạp hàng vỉa hè mà thôi.

Mặc quần áo hàng hiệu thì ngay cả nằm mơ tôi cũng không dám, tôi cầm số tiền đếm lại lần nữa mới cảm thấy yên tâm một chút.

Đột nhiên tôi nhận được tin nhắn của Thẩm Lệ Lệ rủ tôi đi dạo phố.

Thẩm Lệ Lệ thề son sắt nói rằng nhất định sẽ giúp tôi thay đổi cách ăn mặc.

Lòng hư vinh nho nhỏ của tôi trỗi dậy, có chút mong chờ, nếu như tôi không phải là người nhà quê đến từ nông thôn thì tôi chưng diện lên nhất định cũng không thua kém người khác.

Tôi đứng ở cổng trường học mười mấy phút, không thấy Thẩm Lệ Lệ, lại thấy Dương Hồng ôm một nữ sinh khác từ phía xa đi tới, nữ sinh thẹn thùng rúc đầu vào ngực Dương Hồng, hai má ửng hồng, đại khái thì tôi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tôi xấu hổ không biết nên làm thế nào, đột nhiên lại nhớ ra hôm qua tôi cùng hắn điên cuồng một đêm, trong lòng tôi có chút chờ mong, dù sao tiếp hắn một lần cũng nhận được bảy triệu.

Bảy triệu đủ cho tôi dùng rất lâu.

Chính tôi cũng cảm thấy bản thân có chút thích hợp với câu gáI đĩ già mồm, biết là như vậy không tốt, nhưng trong lòng lại chờ mong, cũng có chút xấu hổ, dù sao bình thường Dương Hồng đều trêu chọc giễu cợt tôi.

Tôi sợ hắn đột nhiên trêu chọc tôi, lại hi vọng hắn mua dâm tôi thêm một lần.

Trong đầu tôi nghĩ ra vô số tình tiết, lại không ngờ rằng Dương Hồng tỏ ra không nhìn thấy tôi, ôm nữ sinh trong ngực nói cười vui vẻ đi ngang qua trước mặt tôi.

Trong nháy mắt, lòng tôi rét lạnh, tôi vô cùng khinh bỉ bản thân vì đã chờ mong Dương Hồng làm chuyện đó với tôi lần nữa, vừa xấu hổ vì bản thân lại có thể xuất hiện suy nghĩ như vậy.

“Tiểu Viện, đợi lâu không?”

Không biết Thẩm Lệ Lệ xuất hiện sau lưng tôi từ bao giờ, cô ta vỗ vai tôi, tôi quay người lại đã thấy gương mặt vui vẻ của cô ta. Ngũ quan của Thẩm Lệ Lệ không phải rất dễ nhìn nhưng nhìn tổng thể thì cũng có chút khí chất, dáng người đầy đặn, trên cơ thể còn có mùi thơm nhàn nhạt.

Tôi lắc đầu nói: “Không lâu, cảm ơn chị hôm nay đã đi cùng em.”

Tôi nói những lời này đều xuất phát từ nội tâm, bởi vì tôi lên đại học lâu như vậy, chưa từng có ai đi dạo phố cùng tôi, bình thường tôi đều tự mình vội vàng ra phố mua đồ sau đó trở về phòng. Không phải tôi không thích ra ngoài, mà bởi vì tôi vừa không có bạn, vừa không có tiền, một mình ở trong phòng tiêu hóa cảm xúc tiêu cực của bản thân đã đủ khiến cho tôi bận rộn rồi.

Thẩm Lệ Lệ dẫn tôi đi đến một con phố, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đường dành riêng cho người đi bộ, không phải tôi không nhìn nổi, mà là trước kia tiền trên người tôi không nhiều, tôi không dám đi đến mấy chỗ này. Thực ra, tôi đã ảo tưởng vô số lần rằng bản thân có thể tới đây mua quần áo, tuy nhiên mọi lần tôi đều vội vã đi qua.

Thẩm Lệ Lệ lấy từ trên giá một bộ váy màu đỏ, khoa tay mua chân trước mặt tôi, tôi giả vờ ngắm nghía, thấy chiếc váy này có giá gần bảy trăm nghìn, số tiền bảy trăm nghìn đó có thể giúp tôi sống được nửa tháng. Bình thường tôi mua quần áo ở mấy sạp hàng vỉa hè cũng chỉ có mấy chục nghìn mà thôi. Tôi xấu hổ, nói với Thẩm Lệ Lệ rằng tôi không hợp mặc váy.

Dường như Thẩm Lệ Lệ nhìn ra điều gì, cười nói với tôi: “Bộ đồ này coi như quà gặp mặt chị tặng cho em, em nhận lấy đi, tối nay chị dẫn em đến chỗ khác làm việc.”

Tôi đương nhiên biết “làm việc” trong miệng Thẩm Lệ Lệ là cái gì, tôi lấy váy ra gương soi một chút, da tôi khá trắng, có lẽ do bình thường tôi ít ra ngoài, lại phối hợp với váy màu đỏ tươi khiến cho bản thân tôi cũng có chút kinh ngạc.

Tôi không dám tin tưởng đây là tôi, đúng là người đẹp vì lụa, ngựa tốt vì yên.

Sau khi mua mấy bộ quần áo, Thẩm Lệ Lệ kéo tôi đi đến cửa hàng làm tóc, đầu tôi bình thường đều buộc tóc đuôi ngựa, cái trán bóng loáng nhìn có chút quê mùa chất phác. Lần đầu tiên tôi tiến vào cửa hàng tóc cao cấp như thế này, tôi có chút bối rối, nhìn xung quanh đều là gái xinh, tôi hơi tự ti.

Sau đó tôi mới biết được, cảm giác tự ti này chính là do hoàn cảnh tạo thành, vì không có tiền sinh hoạt mà dẫn đến tự ti, sau này tôi cũng tự ti, nhưng không biểu lộ ra bên ngoài như bây giờ mà là ẩn giấu bên trong.

Một anh chàng đẹp trai đi tới phía Thẩm Lệ Lệ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đẹp trai như vậy, mặc âu phục, tóc hơi dài, nụ cười chuyên nghiệp khiến người khác khó lòng cự tuyệt, tôi trốn ra sau lưng Thẩm Lệ Lệ, hi vọng bản thân biến thành người vô hình, dù sao thì những người xuất hiện ở đây đều quá mức chói mắt.

“Ôi, chị Thẩm, có chuyện gì cần em phục vụ ạ?” Anh chàng đẹp trai cười với Thẩm Lệ Lệ.

Thẩm Lệ Lệ chỉ vào tôi, bảo đối phương thiết kế cho tôi một kiểu tóc.

Lần đầu tiên hưởng thụ cảm giác được gội đầu làm tóc, loại cảm giác được người khác phục vụ này khiến cho lòng tôi trào dâng khoái cảm, đây chính là cảm giác được người khác phục vụ sao?

Tôi giống như nằm mơ nhìn vào bản thân trong gương, ai có thể nghĩ tới hai giờ trước tôi vẫn là một cô gái quê mùa chứ? Hiện giờ tôi giống như thay da đổi thịt, phối hợp với quần áo Thẩm Lệ Lệ mua cho khiến tôi cảm thấy cả người đều xinh đẹp hơn hẳn, giống như một đại minh tinh vậy.

“Hoàn hảo! Như thế này thì có thể bán giá cao hơn.” Thẩm Lệ Lệ thấp giọng nói.

Tôi cùng Thẩm Lệ Lệ đi dạo một vòng, đi vào nhà hàng đồ tây ăn cơm. Đây là lần đầu tiên tôi vào nhà hàng đồ Tây. Lúc đầu tôi định vào quán vỉa hè ăn một tô mì là được, nhưng Thẩm Lệ Lệ nói về sau tôi phải dùng đồ tây nhiều lắm, nên hôm nay Thẩm Lệ Lệ sẽ dạy cho tôi biết cách ăn cơm ở nhà hàng đồ Tây.

Tôi hoa cả mắt, học sinh giỏi như tôi đương nhiên biết đọc tiếng Anh, nhưng giá ở trên menu khiến lòng tôi khẽ run, một ly nước trái cây cũng mất năm mươi nghìn, trong mắt tôi đây không khác gì ăn cướp.

Ngắn ngủi một ngày hôm nay, tôi như được sống trong thế giới của kẻ có tiền, dù chỉ là nhìn từ một góc nhỏ, nhưng tôi rất yêu thích loại cuộc sống như vậy. Tuy trong lòng còn có chút cảm giác lạ lẫm, nhưng so với cuộc sống trước kia của tôi thì khác xa quá nhiều.

Trời tối, Thẩm Lệ Lệ cùng tôi đem đồ về phòng, sau đó lập tức dẫn tôi tới quán bar trong ngõ nhỏ sau trường học.

“Ở đây kiếm tiền nhanh, hôm nay chị dẫn em vào làm quen một chút.” Thẩm Lệ Lệ nói với tôi, kéo tôi vào quán bar, ánh đèn trên hành lang vẫn lấp lánh, chờ đi vào trong mới bắt đầu trở nên tối mờ, đèn nháy lóe sáng, bên trong, nam nữ điên cuồng hò hét nhún nhảy.

Tôi hơi sợ mấy chỗ này, tôi lớn như vậy rồi nhưng luôn nghe được trong quán bar có nhiều kẻ xấu. Thẩm Lệ Lệ để tôi ngồi cạnh, lát sau, một người đàn ông mang bia vào ngồi cạnh tôi, toàn thân đầy mùi rượu, đột nhiên nắm tay tôi nói:

“Người đẹp, em đi một mình sao? Muốn uống rượu với anh không?” Ánh đèn tối tăm của quán bar phản chiếu lên gương mặt người đàn ông.

Tôi dịch sang bên cạnh một chút, lần đầu tiên đến mấy chỗ như này nên tôi không biết làm gì. Hôm nay tôi giống như nằm mơ vậy, những nơi bình thường tôi không dám bước vào mà hôm nay lại vào liên tiếp vài chỗ.

Từ nhỏ đến lớn tôi đều tiếp xúc với sách vở hoặc nội trợ, bình thường hay nghe bạn học thảo luận về mấy chỗ này khiến cho tôi sinh lòng hâm mộ.

Đây là lần đầu tiên tôi được người khác bắt chuyện, trong lòng có chút vui vẻ, nhưng tôi vẫn lắc đầu:

“Em không biết uống!”

“Đừng như vậy, đi ra chơi đi, mọi người đều là người trưởng thành rồi, uống chút rượu không sao đâu.” Người kia mạnh mẽ rót rượu cho tôi, Thẩm Lệ Lệ cũng không biết chạy đến chỗ nào chơi rồi.

Bên trong quán bar, nam nữ dường như không giống lúc bình thường, ai cũng điên cuồng nhún nhảy, uống rượu... những cảnh tượng ấy khiến cho tôi cảm thấy hâm mộ cuộc sống như vậy.

Tôi từng hi vọng tôi có thể giống các bạn, ra vào những nơi thế này, cùng bạn bè uống rượu oẳn tù tì...

Nghĩ tới đây, tôi liền cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, vị lan tỏa trong miệng, có chút tê dại. Sau khi uống vào tôi cảm thấy cổ họng cay cay, trong lòng giống như có lửa đốt.

“Tiểu Viện, em ở đây sao? Qua bên kia chơi!” Lúc này, Thẩm Lệ Lệ đi tới, kéo tôi ra khỏi ngực người đàn ông kia.

Chen chúc trong đám người, tôi rời khỏi sảnh chính.

“Về sau người khác rót rượu thì em đừng uống, trong này đa phần đều bỏ thuốc ngủ, cho dù ngủ cũng không thể để những người này được lợi, đổi thành đại gia thì tốt hơn.” Thẩm Lệ Lệ kiên nhẫn dạy bảo.

Người đàn ông thấy tôi bị kéo đi, có chút không cam lòng liếc mắt một cái, cuối cùng vẫn xoay người đi tìm mục tiêu kế tiếp.

Lúc này tôi mới kịp phản ứng, thì ra rượu ở những chỗ như này không thể uống bừa bãi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom