• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 92 TỪ CHỐI VÔ SỐ LẦN

CHƯƠNG 92: TỪ CHỐI VÔ SỐ LẦN

Trải qua lần Vương Giai Giai gây hấn, tôi đã hiểu được cách bảo vệ mình, sẽ không bao giờ yếu đuối mặc bọn họ ức hiếp như trước đây nữa. Xã hội chính là như vậy, nếu bạn nhẫn nhịn thì sẽ trở thành kẻ yếu!

Kỳ thi cuối kỳ kết thúc rồi, trong sân trường tràn đầy hơi thở của tự do. Sắp tới kỳ nghỉ hè, nhưng tôi chẳng mong chờ chút nào, bởi vì sẽ lại đến thời điểm nộp học phí. Mỗi khi gần đến kỳ nghỉ hè đều là lúc tôi buồn nhất. Nhà tôi khẳng định không có tiền cho tôi nộp học phí, sinh hoạt phí thì càng khỏi nói. Mà tôi, một sinh viên năm nhất sắp lên năm hai thì có chỗ nào muốn thuê chứ? Hình như ngoài chỗ của Thẩm Lệ Lệ thì tôi chẳng có chỗ nào để đi, nhưng không đến lúc cần tiền gấp thì tôi cũng không muốn bán mình, tuy là tôi đã bán không biết bao nhiêu lần...

Tôi đi lung tung trong sân trường, nhìn bầu trời vẫn trong xanh như cũ, dường như không có chuyện gì có thể ngăn cản được vẻ đẹp của nó. Nhưng tôi lại không biết kỳ nghỉ hè sắp tới này sẽ phải làm sao? Về nhà thì không được rồi, về thì có cạp đất mà ăn, còn chẳng bằng ở lại thành phố tìm một công việc, ít nhiều gì cũng đỡ đần gia đình.

Bất tri bất giác đã về đến phòng, Đường Đông Phi thấy vẻ không vui của tôi thì hỏi: "Sao vậy Viện Viện, chuyện gì thế?"

"Tớ không biết nghỉ hè nên làm gì."

"Cậu giống tớ, tớ cũng không biết làm gì đây, cái nhà kia tớ không muốn trở về!"

"Trở về cũng chẳng có tiền, tớ muốn tìm một công việc, cậu có đi cùng tớ không?"

" Được đó, không thành vấn đề, cậu đi đâu tớ theo đó!"

"Vậy ngày mai chúng ta đi xem phòng, sau đó đến mấy chỗ nhà hàng gì đó tìm xem có việc gì không."

"Được, mai tớ đi với cậu."

Bàn xong kế hoạch nghỉ hè với Đường Đông Phi, tôi lập tức thoải mái hẳn, dù sao cũng có người cùng tôi phiêu bạt trong thành phố, tôi sẽ không phải cô đơn nữa!

Chỉ chốc lát sau, điện thoại của tôi vang lên, vừa thấy là số của mẹ tôi đã không muốn nghe, nhưng lại sợ có chuyện gì quan trọng, cuối cùng vẫn nhận.

"Viện Viện à, đang làm gì đó, để lâu thế mới nghe điện thoại, mẹ còn tưởng con xảy ra chuyện gì."

"Mẹ, con không sao, con vừa đi giặt quần áo nên không nghe thấy chuông điện thoại. Sao vậy mẹ, có chuyện gì không ạ?"

"Không có gì, mẹ chỉ muốn hỏi xem nghỉ hè bao giờ con về?"

"Mẹ, con không về đâu, con muốn ở đây tìm việc, về nhà chẳng có việc gì làm cả!"

"Làm việc ở đâu cơ? An toàn là trên hết đó, nếu không ổn thì về nhà đi, đừng để xảy ra chuyện gì nhé. Mẹ không hy vọng con xảy ra chuyện gì đâu!"

"Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con và bạn cùng phòng cùng làm mà. Bọn họ đều rất tốt, chúng con sẽ chăm sóc lẫn nhau, mẹ cứ yên tâm ở nhà đợi con, mấy ngày cuối con sẽ về thăm mẹ!"

"Mẹ vẫn không yên tâm về con. Nếu công việc kia không đáng tin thì con nhất định phải trở về đấy, hiểu không?"

"Vâng, con biết rồi. Mẹ đi ngủ sớm chút đi."

"Ừ, con cũng ngủ sớm đi nhé!"

Nói chuyện điện thoại với mẹ xong tôi không kìm nổi nước mắt. Mẹ vẫn quan tâm tôi như vậy, nghe giọng mẹ mà tôi nhũn hết cả người, có thể đó chính là cái gọi là tình thân!

Buổi tối không ngủ được, tôi lại nằm ôm máy tính tiếp tục gõ chuyện đời mình. Chuyện về Lộ Phi vừa kết thúc, tôi lại bắt đầu chương mới. Trở mặt với bạn gái của Uông Dương, màn đấu trí với Vương Giai Giai tôi đều viết vào. Tôi hy vọng đến khi già rồi có thể lật xem tiểu thuyết mình viết, bình thản kể chuyện đời mình cho con cháu, đó là chuyện tốt đẹp nhất trên đời.

Sáng sớm hôm sau, tôi đi gọi Đường Đông Phi, dù cho cô nàng ngủ nướng tôi cũng không sợ hãi mà tăng cao âm lượng gọi cậu ấy dậy. Quả nhiên tiếng gào của tôi có tác dụng, cậu ấy đã bị tôi kéo dậy rồi!

"Đồ heo lười, nhanh dậy đi, hôm nay chúng ta ra ngoài tìm việc đấy!"

"Chao ôi, ăn cơm trưa xong rồi đi được không, giờ mới có tám giờ thôi bà chị ơi!"

"Đến trưa thì công việc đã bị người ta cướp mất rồi, đến lúc đó tớ đi đâu tìm việc. Cậu đừng ngủ nữa, cậu không đi thì tớ đi!"

"Đừng đừng đừng, bà chị ơi, tớ dậy, giờ tớ dậy được chưa. Cho tớ xin 10 phút!"

"Nhanh lên, quá 10 phút là tớ đi liền!"

Đường Đông Phi vội vàng bò dậy từ trên giường. Thấy dáng vẻ bị đánh thức của cậu ấy, tôi tự nhiên phì cười.

Quả nhiên cô nàng này cũng khá nhanh nhẹn, không đến 10 phút đã rửa mặt xong, còn thừa không đến 3 phút cô nàng đã chuẩn bị xong hết.

"Khá lắm khá lắm, còn có 3 phút, cho phép cậu tô son rồi ra ngoài!"

Cứ như vậy, tôi và Đường Đông Phi 9 giờ sáng đã bắt đầu đi dạo trên phố, hỏi hết các nhà hàng mới khai trương!

"Chị ơi, nhà hàng của chị còn cần người làm không?"

"Cần chứ, hai cô bé có thể làm được bao lâu?"

"Bọn em có thể làm hai tháng."

"Vậy không được, cô bé à, chúng tôi tuyển nhân viên lâu dài, không cần nhân viên thời vụ."

"Chị chủ, bọn em rất thạo việc đó, có thể chịu khổ, gia đình cũng làm nhà nông nên chị yên tâm, bọn em nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ!"

"Cô bé, không phải chị bảo hai em không làm được việc, quán bọn chị khó khăn lắm mới huấn luyện được một người, làm được hai tháng lại bỏ thì rất phiền phức. Nếu như hai em lại được trên nửa năm, chị chắc chắn sẽ nhận. Nhưng quán chị không nhận sinh viên làm thêm dịp hè, em hỏi chỗ khác đi vậy, xin lỗi!"

Bị chị chủ nói vậy làm tôi nản lòng, trước đây khi chưa bước chân vào xã hội còn không cảm thấy khó tìm việc làm, giờ mới biết ngay cả công việc nhân viên phục vụ nhà hàng cũng cần người có kinh nghiệm làm việc, đúng là xã hội nơi nơi đều có cạnh tranh!

Bị từ chối một lần thì làm sao, tôi sẽ không dễ dàng chịu khuất phục. Tôi lại dẫn Đường Đông Phi sang con phố khác tìm tiếp, nhưng rất nhiều nhà hàng đều lấy lý do như vậy từ chối tôi. Tôi không tin mình không thể tìm được việc.

Hai đứa tôi đi hết phố này đến phố khác, quả thực không đi không biết thành phố T lại rộng lớn như vậy, Đường Đông Phi bắt đầu mất kiên nhẫn, nhìn tôi nói: "Viện Viện, chúng ta tìm suốt cả buổi sáng rồi mà vẫn không có ai thu nhận. Tớ đói quá, không muốn tìm nữa đâu. Không được, tớ đi tìm Thẩm Lệ Lệ, đến chỗ chị ấy làm gái!"

"Đừng nản chí mà Đông Phi, chúng ta mới tìm một buổi sáng, còn rất nhiều chỗ chưa đi đâu. Tin tớ đi, nhất định có thể tìm được!"

"Được rồi, vậy chúng ta ăn trước đã!"

"Được, chúng ta đi ăn trước, có sức mới tìm tiếp được." Tôi cũng không biết tại sao mình lại cố chấp muốn tìm một công việc bình thường như thế, có lẽ là bị Lộ Phi ảnh hưởng, có điều nguyên nhân chính là tôi không muốn sống ti tiện như vậy mãi!

Tìm bừa một quán mì, hai chúng tôi đều gọi một bát mì thập cẩm ăn hăng say!

Khi đói ăn gì cũng ngon hết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom