Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16 - Chương 16
Chương 16 DƯỜNG NHƯ TRÁI TIM KHUYẾT MỘT MẢNH
Thẩm Vu Quy lấy dây chuyền đeo trên cổ từ trong áo ra, mặt dây chuyền là một chiếc nhẫn hồng ngọc. Giờ phút này, không chỉ có tiếng "tích tích tích" vang lên, mà đèn cảm ứng trái hình tim màu đỏ cũng phát sáng, giống như một trái tim đang nhún nhảy.
Trái tim của Thẩm Vu Quy cũng không thể khống chế đập liên hồi theo chiếc nhẫn.
Nhưng chỉ qua một lát, âm thanh kia lại biến mất.
Ánh mắt cô trở nên ảm đạm, nơi lồng ngực giống như khuyết mất một mảnh.
Trong những năm gần đây, hệ thống thông tin phát triển ngày càng tốt, tín hiệu làm nhiễu cũng nhiều hơn, cho nên đây cũng không phải lần đầu tiên chiếc nhẫn này vô cớ phát ra âm thanh.
Trong tòa nhà xa hoa, ở tầng một cũng không có nhiều người, một nhân viên đi tới và dò hỏi: "Xin hỏi cô là cô Thẩm sao?"
Thẩm Vu Quy phục hồi tinh thần.
Cô thận trọng thả chiếc nhẫn vào trong áo, lúc này mới nhìn về phía nhân viên: "Thật ngại quá, là tôi."
"Vậy mời cô đi cùng tôi, Giám đốc của chúng tôi đang đợi cô."
Thẩm Vu Quy đi theo nhân viên vào thang máy, cho tới khi lên đến tầng phía trên, mới chợt kịp phản ứng: "Giám đốc?"
Không phải Phí Nam Thành tìm cô sao?
Nhân viên gật đầu, đứng ở bên ngoài cửa phòng họp, chỉ vào bên trong: "Giám đốc bộ phận đầu tư của chúng tôi đang đợi cô."
Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi trực tiếp đi ra nghênh đón cô, cười ha ha nói: "Cô Thẩm, là như vậy, chúng tôi cảm thấy rất hứng thú với hạng mục mới của Thẩm thị, quyết định đầu tư cho các cô. Cô có mang hợp đồng tới chứ?"
Thẩm Vu Quy: ?
Cô kinh ngạc nhìn người trước mặt, tay đặt ở trên túi.
Bản hợp đồng kia vẫn luôn ở trong túi xách, cho tới tận bây giờ cô cũng chưa từng lôi nó ra, làm sao người này lại biết được? Chẳng lẽ… Quản gia đã nói với Phí Nam Thành, sau đó Phí Nam Thành cho người tìm cô?
...
Ở tầng cao nhất, Phí Nam Thành vừa cất chiếc nhẫn đi thì âm thanh thông báo WeChat của anh vang lên, là cuộc gọi thoại.
Phí Nam Thành chậm rãi cầm điện thoại lên, nhấn nghe.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Trần Tử Phàm: "Anh, sao kẻ xấu xí kia lại lọt vào mắt anh chứ? Cô ta đến gần anh chắc chắn là vì coi trọng tiền của anh!"
Phí Nam Thành đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước. Anh không lên tiếng, còn Trần Tử Phàm lại ở bên kia lải nhải huyên thuyên kể lại chuyện ở trường hôm nay.
Sau khi nghe xong, Phí Nam Thành nhíu mày, "Con gái riêng?"
"Đúng vậy, anh không biết sao? Anh nghìn vạn lần đừng để bị cô ta lừa! Anh, em ghét nhất chính là con riêng, anh cũng biết bố em ông ta… Thôi, không nói tới, dù sao em và cô ta cũng không đội trời chung!"
Phí Nam Thành cười lạnh, mặc dù không muốn quản chuyện của anh ta nhưng anh cũng không muốn nhìn anh ta bị lợi dụng giống như một tên ngu như vậy: "Cậu vẫn nên chú ý một chút đi! Đừng để bị người ta đùa bỡn!"
Câu nói của anh không quá rõ ràng bởi vì không muốn can thiệp quá mức tới cuộc sống của anh ta. Có một số việc vẫn nên tự mình trải qua mới có thể trưởng thành được.
Trần Tử Phàm không hiểu rõ, còn đang muốn hỏi thêm thì cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ, sau đó trợ lý đẩy cửa đi vào, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Phí Nam Thành ngắt cuộc gọi thoại, "Nói."
Lúc này trợ lý mới lên tiếng: "Phí tổng, cô Thẩm tới rồi."
"Tôi đã hỏi rồi, là Giám đốc bộ phận đầu tư gọi cô ấy tới ký hợp đồng, bảo là muốn đầu tư cho hạng mục của nhà họ Thẩm… Đây là buổi sáng bà chủ cố ý gọi điện thoại tới dặn dò."
Trong nháy mắt, ánh mắt Phí Nam Thành trầm xuống.
Từ tối qua đến sáng nay, cô vẫn chưa hề đề cập đến chuyện hợp đồng. Anh còn tưởng cô vốn không nông cạn như vậy, nhưng không nghĩ tới cô lại có thể ra tay từ phía bà nội!
Là do anh đối xử với cô quá khách khí, để cho cô thật sự muốn làm gì thì làm?
Thẩm Vu Quy lấy dây chuyền đeo trên cổ từ trong áo ra, mặt dây chuyền là một chiếc nhẫn hồng ngọc. Giờ phút này, không chỉ có tiếng "tích tích tích" vang lên, mà đèn cảm ứng trái hình tim màu đỏ cũng phát sáng, giống như một trái tim đang nhún nhảy.
Trái tim của Thẩm Vu Quy cũng không thể khống chế đập liên hồi theo chiếc nhẫn.
Nhưng chỉ qua một lát, âm thanh kia lại biến mất.
Ánh mắt cô trở nên ảm đạm, nơi lồng ngực giống như khuyết mất một mảnh.
Trong những năm gần đây, hệ thống thông tin phát triển ngày càng tốt, tín hiệu làm nhiễu cũng nhiều hơn, cho nên đây cũng không phải lần đầu tiên chiếc nhẫn này vô cớ phát ra âm thanh.
Trong tòa nhà xa hoa, ở tầng một cũng không có nhiều người, một nhân viên đi tới và dò hỏi: "Xin hỏi cô là cô Thẩm sao?"
Thẩm Vu Quy phục hồi tinh thần.
Cô thận trọng thả chiếc nhẫn vào trong áo, lúc này mới nhìn về phía nhân viên: "Thật ngại quá, là tôi."
"Vậy mời cô đi cùng tôi, Giám đốc của chúng tôi đang đợi cô."
Thẩm Vu Quy đi theo nhân viên vào thang máy, cho tới khi lên đến tầng phía trên, mới chợt kịp phản ứng: "Giám đốc?"
Không phải Phí Nam Thành tìm cô sao?
Nhân viên gật đầu, đứng ở bên ngoài cửa phòng họp, chỉ vào bên trong: "Giám đốc bộ phận đầu tư của chúng tôi đang đợi cô."
Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi trực tiếp đi ra nghênh đón cô, cười ha ha nói: "Cô Thẩm, là như vậy, chúng tôi cảm thấy rất hứng thú với hạng mục mới của Thẩm thị, quyết định đầu tư cho các cô. Cô có mang hợp đồng tới chứ?"
Thẩm Vu Quy: ?
Cô kinh ngạc nhìn người trước mặt, tay đặt ở trên túi.
Bản hợp đồng kia vẫn luôn ở trong túi xách, cho tới tận bây giờ cô cũng chưa từng lôi nó ra, làm sao người này lại biết được? Chẳng lẽ… Quản gia đã nói với Phí Nam Thành, sau đó Phí Nam Thành cho người tìm cô?
...
Ở tầng cao nhất, Phí Nam Thành vừa cất chiếc nhẫn đi thì âm thanh thông báo WeChat của anh vang lên, là cuộc gọi thoại.
Phí Nam Thành chậm rãi cầm điện thoại lên, nhấn nghe.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Trần Tử Phàm: "Anh, sao kẻ xấu xí kia lại lọt vào mắt anh chứ? Cô ta đến gần anh chắc chắn là vì coi trọng tiền của anh!"
Phí Nam Thành đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước. Anh không lên tiếng, còn Trần Tử Phàm lại ở bên kia lải nhải huyên thuyên kể lại chuyện ở trường hôm nay.
Sau khi nghe xong, Phí Nam Thành nhíu mày, "Con gái riêng?"
"Đúng vậy, anh không biết sao? Anh nghìn vạn lần đừng để bị cô ta lừa! Anh, em ghét nhất chính là con riêng, anh cũng biết bố em ông ta… Thôi, không nói tới, dù sao em và cô ta cũng không đội trời chung!"
Phí Nam Thành cười lạnh, mặc dù không muốn quản chuyện của anh ta nhưng anh cũng không muốn nhìn anh ta bị lợi dụng giống như một tên ngu như vậy: "Cậu vẫn nên chú ý một chút đi! Đừng để bị người ta đùa bỡn!"
Câu nói của anh không quá rõ ràng bởi vì không muốn can thiệp quá mức tới cuộc sống của anh ta. Có một số việc vẫn nên tự mình trải qua mới có thể trưởng thành được.
Trần Tử Phàm không hiểu rõ, còn đang muốn hỏi thêm thì cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ, sau đó trợ lý đẩy cửa đi vào, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Phí Nam Thành ngắt cuộc gọi thoại, "Nói."
Lúc này trợ lý mới lên tiếng: "Phí tổng, cô Thẩm tới rồi."
"Tôi đã hỏi rồi, là Giám đốc bộ phận đầu tư gọi cô ấy tới ký hợp đồng, bảo là muốn đầu tư cho hạng mục của nhà họ Thẩm… Đây là buổi sáng bà chủ cố ý gọi điện thoại tới dặn dò."
Trong nháy mắt, ánh mắt Phí Nam Thành trầm xuống.
Từ tối qua đến sáng nay, cô vẫn chưa hề đề cập đến chuyện hợp đồng. Anh còn tưởng cô vốn không nông cạn như vậy, nhưng không nghĩ tới cô lại có thể ra tay từ phía bà nội!
Là do anh đối xử với cô quá khách khí, để cho cô thật sự muốn làm gì thì làm?
Bình luận facebook