Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
– Edit by Link –
“Anh làm gì thế?” Tiêu Sắt Sắt cảm giác được lòng bàn tay nóng rực của anh dán trêи lưng mình, cô cảm thấy mất tự nhiên mà uốn éo.
“…” Bạch Cố Kiềm không nói gì, ánh mắt tĩnh mịch.
Sau khi tắm xong, người trong lòng có mùi hương thơm ngát làm anh hơi thất thần một hồi. Bàn tay sờ lên xung quanh túi của Tiêu Sắt Sắt, cô thật sự không hề đem theo điện thoại trêи người, vậy chắc là giấu trong phòng rồi. Cô luôn thừa dịp anh nghỉ trưa mới gọi điện thoại với Bạch Thơ Ly, Bạch Cố Kiềm tiếc nuối nghĩ.
“A Kiềm, anh ôm chặt quá…”
Tiêu Sắt Sắt nhỏ giọng nói, cô không nhịn được rụt ra phía sau. Nếu không phải cô đã sớm hình thành thói quen Bạch Cố Kiềm chủ động tới gần thì có lẽ cô đã phát hiện ra sự khác thường rồi, bây giờ cô chỉ vỗ vỗ vai anh như thường lệ.
“Ôm như vậy thì hai chúng ta sẽ không xem tivi được đâu.” Cô né tránh tay anh, đổi thành ngồi xếp bằng, ngửa mặt dựa vào ghế salon: “Anh học theo em này, dựa vào ghế salon sẽ thoải mái hơn.”
Trong ngực trống rỗng, Bạch Cố Kiềm ngước mắt nhìn cô, ngón cái nhéo nhéo ngón trỏ trong lòng bàn tay, trong lòng hơi bất mãn, không biết là bất mãn vì không tìm được điện thoại hay vì nguyên nhân gì khác…
Nhìn bộ dạng chững chạc đàng hoàng của Tiêu Sắt Sắt, anh đành phải nghiêng đầu ngồi thẳng sang bên cạnh.
Mặc dù hai người không ôm nhau nhưng vì động tác vừa rồi mà ngồi rất gần, Tiêu Sắt Sắt cầm điều khiển chọn phát phim lần trước, lực chú ý hoàn toàn đặt trêи màn hình. Cô không hề chú ý tới khóe mắt của người đàn ông bên cạnh đều dừng trêи mặt mình như đang quan sát và tự hỏi gì đó…
…
Thoáng cái đã tới chủ nhật, đám người trợ lý Trương lại đúng hạn đưa nguyên liệu nấu ăn vào trong biệt thự.
Bởi vì Tiêu Sắt Sắt đau bụng kinh nên sắc mặt hơi tái nhợt, lúc mở cửa cho bọn họ trông rất mất tinh thần. Điều này cũng làm cho trợ lý Trương hiểu lầm là cô còn bất mãn về chuyện lần trước, vì thế anh ta hơi chột dạ, thái độ cũng khiêm tốn, hòa nhã với Tiêu Sắt Sắt hơn rất nhiều.
Anh ta ngậm miệng không nhắc tới kết quả kiểm tra sức khỏe của Bạch Cố Kiềm, chỉ dẫn theo ba người đi vào: “Cô Tiêu, ba người này là nhân viên công tác, sau này có thể phụ trách việc dọn vệ sinh trong biệt thự, giao lại cho cô.”
Tiêu Sắt Sắt đánh giá ba người bọn họ một chút, cả ba đều cùng làm ra vẻ thống nhất, bộ dạng kính cẩn vâng lời, sau đó cô mới không có sức lực mà gật đầu: “Được rồi, cảm ơn trợ lý Trương, nhưng mà mọi người chuẩn bị bắt đầu quét dọn từ đâu? Muốn phân công ra hay là cùng làm?”
Cô sợ có người thừa cơ hội động linh tinh vào đồ vật trong phòng nên không thể không giám sát một chút.
Trợ lý Trương trả lời thay bọn họ: “Bắt đầu quét dọn từ trêи xuống dưới, không biết có làm phiền đến cậu chủ hay không nữa…”
“Việc này…” Tiêu Sắt Sắt suy nghĩ một chút: “Tôi cũng không tự quyết định được, mọi người chờ tôi một lát, tôi lên hỏi cậu Bạch thử.”
Mấy ngày nay cảm xúc của Bạch Cố Kiềm rất ổn định, cũng không còn bị đau đầu nữa, ngay cả lực chú ý cũng đã tốt lên rất nhiều, giao lưu giữa hai người ngày càng thông thuận. Tiêu Sắt Sắt cảm thấy nên đi hỏi ý kiến của Bạch Cố Kiềm một chút, có lẽ anh sẽ không từ chối đâu.
Hành lang lầu hai im ắng, Tiêu Sắt Sắt khẽ gõ cửa phòng Bạch Cố Kiềm, một hồi lâu bên trong cũng không có ai đáp lại.
“Chắc là vẫn chưa dậy rồi.” Cô thầm nghĩ rồi khẽ vặn tay nắm cửa, mở cửa chậm rãi đi vào.
Quả nhiên Bạch Cố Kiềm còn đang ngủ trưa, hô hấp của người trêи giường khẽ khàng, tư thế ngủ yên tĩnh, vừa nhìn là biết từ nhỏ đã được dạy dỗ tốt, ngay cả ngủ cũng có thể bảo trì được dáng ngủ tốt, nào có như cô vừa ngủ đã lăn khắp giường.
Tiêu Sắt Sắt cong môi đi tới mép giường, cô cũng không vội gọi Bạch Cố Kiềm dậy ngay mà cúi người kiểm tra vết sẹo trêи trán anh trước.
Trải qua một khoảng thời gian điều dưỡng, vết sẹo trêи trán Bạch Cố Kiềm đã mọc ra thịt mới nên không còn nhô lên nữa, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra được.
Xảy ra tai nạn giao thông lớn thế mà chỉ để lại mỗi vết sẹo, nên nói vận khí của anh tốt hay là vận khí kém đây?
Trong trí nhớ của nguyên chủ, lúc đó Bạch Cố Kiềm nằm dưới đất cả người đẫm máu, nếu không phải anh bất chợt lên tiếng thì chắc chắn nguyên chủ cho rằng người này không cứu nổi nữa rồi.
Hôm xảy ra tai nạn giao thông là vào đêm khuya, đầu đường cuối ngõ đều không có ai, nếu không phải đúng lúc nguyên chủ vừa tan làm đi ngang qua thì có lẽ Bạch Cố Kiềm đã thật sự bỏ mạng tại đó.
Nhưng mà vì sao anh lại lái xe tới hẻm chợ nhỏ kia nhỉ?
Trong lòng Tiêu Sắt Sắt bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, cô không nhịn được muốn giơ tay chạm vào vết sẹo của anh mà không chú ý tới mái tóc dài xõa bên vai mình cũng rơi trêи gò má của Bạch Cố Kiềm theo lúc cô nghiêng người.
“…” Đôi lông mày ưu việt của Bạch Cố Kiềm khẽ nhíu lại khó nhận biết được.
Tiêu Sắt Sắt khẽ giật mình, cô làm anh tỉnh giấc à? Cô vừa tính ngồi dậy đã đối mặt với đôi đồng tử màu nâu xinh đẹp của Bạch Cố Kiềm. Có lẽ là bị đánh thức nên anh cảm thấy không vui, ánh mắt lạnh lùng của anh mang theo vẻ đề phòng.
Không biết vì sao, trong đầu Tiêu Sắt Sắt chợt xuất hiện một từ hình dung không tốt lắm – “Ưng xem lang sói”…
Cô không tự chủ được mà rụt cổ lại nhưng cảm giác kỳ lạ này cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, Bạch Cố Kiềm đã khôi phục lại vẻ mặt thường ngày. Anh nhìn thẳng vào cô, giữa đôi lông mày vẫn còn lưu lại vẻ thỏa mãn sau khi ngủ no giấc.
“Em làm anh tỉnh giấc à?” Tiêu Sắt Sắt tỉnh táo lại, ngại ngùng nắm tóc.
“Ừm.”
Nhìn thấy dáng vẻ băn khoăn của cô, mặc dù từ đầu đến cuối Bạch Cố Kiềm đều tỉnh táo nhưng trong lòng lại nổi lên ý muốn trêu cô. Anh cực kỳ tự nhiên gật đầu xác nhận muốn làm cô lúng túng hơn chút nữa.
Da mặt của Tiêu Sắt Sắt thật sự rất mỏng, cô ảo não cắn môi, hai má trắng nõn cũng bắt đầu ửng đỏ, màu sắc hồng hồng làm cho người ta không tự chủ được liên tưởng đến một loại nước hoa quả ngon miệng nào đó.
Cổ họng của Bạch Cố Kiềm hơi khô, môi mỏng khẽ mấp máy rồi ngồi dậy.
“À… Em vốn không muốn đánh thức anh nhưng mà trợ lý Trương dẫn nhân viên dọn vệ sinh tới, bọn họ muốn bắt đầu quét dọn từ trêи lầu. A Kiềm, anh có ngại cho bọn họ vào không?”
Đương nhiên là ngại, trong lòng Bạch Cố Kiềm nghĩ thế. Trợ lý Trương là một người tinh mắt, hơn nữa còn hiểu biết anh, nếu không phải bất đắc dĩ lắm thì anh vẫn chưa muốn chạm mặt người kia sớm thế này. Nhưng khi nghe thấy chữ “nhà” trong miệng Tiêu Sắt Sắt, trong lòng anh lại nổi lên cảm giác vi diệu, khẽ nhíu mày nhỏ đến mức khó phát hiện ra được.
Sớm muộn gì cũng phải trải qua cửa ải này, hôm nay thăm dò một chút cũng không phải là không được.
Bạch Cố Kiềm nghĩ vậy thì thu mắt lại, gật đầu: “Được.”
Thấy Tiêu Sắt Sắt lại nở nụ cười vì câu trả lời của anh, trong lòng anh khó hiểu: Sao cô thích cười thế?
Tiêu Sắt Sắt bị oán thầm nhưng lại không biết suy nghĩ trong lòng của anh, còn rất vui vẻ nói: “Vậy là tốt rồi, anh mau dậy đi, bây giờ em đi xuống nói với trợ lý Trương một tiếng để anh ta gọi người lên lầu.”
Cô nhẹ nhàng cất bước rời đi, chưa được bao lâu đã dẫn người lên lầu, lúc này Bạch Cố Kiềm cũng đã rời giường. Anh vừa mở cửa đã thấy bốn năm người đứng ở hành lang, trừ người mặc quần áo lao động thì chỉ còn lại Tiêu Sắt Sắt và trợ lý Trương.
Bạch Cố Kiềm vừa đi ra, ánh mắt của trợ lý Trương đã đổ dồn lên người anh, ánh mắt hai người giao lưu trong không trung, một giây sau Bạch Cố Kiềm thản nhiên dời tầm mắt.
“Cậu chủ.” Trợ lý Trương đứng thẳng người, cúi đầu chào hỏi anh. Cho dù là đang đối mặt với một Bạch Cố Kiềm “đần độn” thì anh ta vẫn lễ phép cực kỳ.
Bạch Cố Kiềm hơi nghiêng đầu, mái tóc quá dài che khuất vầng trán của anh, không ai nhìn thấy trong mắt anh chợt lóe lên một tia lạnh lùng chế giễu. Bạch Cố Kiềm không muốn bị anh ta phát hiện ra sự khác thường, anh cố tình đi tới giữ chặt tay Tiêu Sắt Sắt, giở tính trẻ con dựa đầu lên vai nhỏ bé yếu ớt của cô, nhờ vào đó mà né tránh ánh mắt của trợ lý Trương.
Không ngờ Tiêu Sắt Sắt còn rất phối hợp, vỗ đầu an ủi anh: “Đừng căng thẳng, lần này trợ lý Trương chỉ đến đưa đồ thôi.”
Ở góc độ Bạch Cố Kiềm không nhìn thấy, Tiêu Sắt Sắt còn nháy mắt ra hiệu với trợ lý Trương: “Anh nói có đúng không trợ lý Trương? Anh sẽ không đưa A Kiềm đi nữa đúng không?”
Trợ lý Trương bị gọi tên lúng túng sờ mũi, trong lòng cũng biết có lẽ chuyện lúc trước đã tạo thành ám ảnh trong lòng Bạch Cố Kiềm, vì vậy lập tức gật đầu.
“Đúng vậy, không chỉ lần này mà sau này tôi đảm bảo sẽ không để ngài và cô Tiêu phải xa nhau nữa.”
Tiêu Sắt Sắt không biết rõ tình huống nhưng anh ta thì biết rõ. Ngày đó sau khi xe của bọn họ lái khỏi biệt thự, Bạch Cố Kiềm thấy bên cạnh không có Tiêu Sắt Sắt, anh lập tức nổi khùng, đôi mắt đỏ rực, sức lực cực kỳ lớn, ba tên vệ sĩ đi lên ngăn cả cũng bị thương hết, suýt chút còn xảy ra tai nạn xe.
Nếu không phải ông cụ Bạch khăng khăng muốn dẫn Bạch Cố Kiềm về thì anh ta tuyệt đối sẽ không chọc tới vị sát thần này.
Trợ lý Trương thở dài trong lòng, chỉ mong Bạch Cố Kiềm vĩnh viễn đừng khôi phục lại bình thường, anh chính là người có thù tất báo.
Trong thời gian anh ta cảm thán, Tiêu Sắt Sắt đã nắm tay Bạch Cố Kiềm đi xuống lầu, nhìn bóng lưng thân mật xứng đôi của hai người, trong lòng anh ta lại có thêm một chút tính toán. Trước kia ông cụ luôn nói Bạch Cố Kiềm máu lạnh vô tình không giống người thường, nhưng ai mà biết được sau khi xảy ra tai nạn xe xong, anh lại nhặt về thất tình lục ɖu͙ƈ đã từng bị vứt bỏ chứ? Dường như con người anh cũng không còn đáng sợ nữa.
…
Tiêu Sắt Sắt cảm thấy ở trong nhà cũng hơi nhàm chán, mấy công nhân vệ sinh kia chia ra quét dọn, cô nhìn chằm chằm được một người cũng không canh chừng được hai nên dứt khoát mặc kệ bọn họ.
Cô nhớ ra vườn hoa nhỏ bên ngoài vừa trồng hoa mới nên kéo Bạch Cố Kiềm ra ngoài.
“Em cố tình bảo trợ lý Trương đổi thành sứ lá tù, có phải anh rất thích nó không?”
Tiêu Sắt Sắt khom người nhặt một đóa hoa lên, nụ hoa vẫn chưa hoàn toàn mở ra nhưng mơ hồ có thể thấy được nụ hoa trắng và đỉnh hoa vàng nhạt bên trong.
“…”
Nhìn hoa trong tay cô, Bạch Cố Kiềm ngẩn người, trong đầu nhanh chóng hiện lên một vài hồi ức làm anh xấu hổ. Trong lòng anh không khỏi cười nhạo, lúc đó không phải anh thích, rõ ràng là vì để cô vui nên anh mới cài lên, cũng may chỉ có một mình cô nhìn thấy…
À không, vẫn còn hai người cũng có mặt ở đó…
Nhớ lại lời hai người kia đã nói, trong mắt Bạch Cố Kiềm hiện lên một tia sáng lạnh. Hóa ra không chỉ cơ thể bị nuôi đến yếu ớt mà ngay cả tim cũng mềm nhũn theo Tiêu Sắt Sắt, sao anh có thể để mấy thứ bẩn thỉu kia dễ dàng bị dẫn đi như thế chứ.
“…”
Khóe môi Bạch Cố Kiềm rũ xuống, chưa được mấy giây đã muốn giơ tay hái xuống.
“Ơ kìa, đừng hái xuống, đẹp mà.” Tiêu Sắt Sắt lại giở trò cũ, nắm lấy tay Bạch Cố Kiềm không cho anh hái xuống.
Thấy ý cười trêи mặt cô, hai mắt cong cong như hồ ly nhỏ đạt được mưu kế, Bạch Cố Kiềm không nhịn được nhếch môi thầm nghĩ: Cô thích hoa như thế thì cô tự cài đi.
Ngón tay anh xoay chuyển một cái đã hái hoa trêи tai xuống, sau đó cài lên bên tai trái của Tiêu Sắt Sắt.
“Hả?” Tiêu Sắt Sắt bất giác che tai lại, động tác vừa rồi của Bạch Cố Kiềm quá nhanh, cô hoàn toàn không phản ứng kịp.
“Không, muốn.” Bạch Cố Kiềm căng mặt nói.
“Vì sao lại không muốn? Xấu lắm hả?” Tiêu Sắt Sắt chép miệng chỉ vào hoa trêи tai, vẻ mặt hơi ngốc nghếch.
Một cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc đen dài của cô, đóa hoa vàng nhạt càng làm nổi bật lên gương mặt trắng nõn của cô.
Bạch Cố Kiềm bình tĩnh nhìn một hồi mới dời mắt, thầm nghĩ: Cũng không xấu lắm.
“Anh làm gì thế?” Tiêu Sắt Sắt cảm giác được lòng bàn tay nóng rực của anh dán trêи lưng mình, cô cảm thấy mất tự nhiên mà uốn éo.
“…” Bạch Cố Kiềm không nói gì, ánh mắt tĩnh mịch.
Sau khi tắm xong, người trong lòng có mùi hương thơm ngát làm anh hơi thất thần một hồi. Bàn tay sờ lên xung quanh túi của Tiêu Sắt Sắt, cô thật sự không hề đem theo điện thoại trêи người, vậy chắc là giấu trong phòng rồi. Cô luôn thừa dịp anh nghỉ trưa mới gọi điện thoại với Bạch Thơ Ly, Bạch Cố Kiềm tiếc nuối nghĩ.
“A Kiềm, anh ôm chặt quá…”
Tiêu Sắt Sắt nhỏ giọng nói, cô không nhịn được rụt ra phía sau. Nếu không phải cô đã sớm hình thành thói quen Bạch Cố Kiềm chủ động tới gần thì có lẽ cô đã phát hiện ra sự khác thường rồi, bây giờ cô chỉ vỗ vỗ vai anh như thường lệ.
“Ôm như vậy thì hai chúng ta sẽ không xem tivi được đâu.” Cô né tránh tay anh, đổi thành ngồi xếp bằng, ngửa mặt dựa vào ghế salon: “Anh học theo em này, dựa vào ghế salon sẽ thoải mái hơn.”
Trong ngực trống rỗng, Bạch Cố Kiềm ngước mắt nhìn cô, ngón cái nhéo nhéo ngón trỏ trong lòng bàn tay, trong lòng hơi bất mãn, không biết là bất mãn vì không tìm được điện thoại hay vì nguyên nhân gì khác…
Nhìn bộ dạng chững chạc đàng hoàng của Tiêu Sắt Sắt, anh đành phải nghiêng đầu ngồi thẳng sang bên cạnh.
Mặc dù hai người không ôm nhau nhưng vì động tác vừa rồi mà ngồi rất gần, Tiêu Sắt Sắt cầm điều khiển chọn phát phim lần trước, lực chú ý hoàn toàn đặt trêи màn hình. Cô không hề chú ý tới khóe mắt của người đàn ông bên cạnh đều dừng trêи mặt mình như đang quan sát và tự hỏi gì đó…
…
Thoáng cái đã tới chủ nhật, đám người trợ lý Trương lại đúng hạn đưa nguyên liệu nấu ăn vào trong biệt thự.
Bởi vì Tiêu Sắt Sắt đau bụng kinh nên sắc mặt hơi tái nhợt, lúc mở cửa cho bọn họ trông rất mất tinh thần. Điều này cũng làm cho trợ lý Trương hiểu lầm là cô còn bất mãn về chuyện lần trước, vì thế anh ta hơi chột dạ, thái độ cũng khiêm tốn, hòa nhã với Tiêu Sắt Sắt hơn rất nhiều.
Anh ta ngậm miệng không nhắc tới kết quả kiểm tra sức khỏe của Bạch Cố Kiềm, chỉ dẫn theo ba người đi vào: “Cô Tiêu, ba người này là nhân viên công tác, sau này có thể phụ trách việc dọn vệ sinh trong biệt thự, giao lại cho cô.”
Tiêu Sắt Sắt đánh giá ba người bọn họ một chút, cả ba đều cùng làm ra vẻ thống nhất, bộ dạng kính cẩn vâng lời, sau đó cô mới không có sức lực mà gật đầu: “Được rồi, cảm ơn trợ lý Trương, nhưng mà mọi người chuẩn bị bắt đầu quét dọn từ đâu? Muốn phân công ra hay là cùng làm?”
Cô sợ có người thừa cơ hội động linh tinh vào đồ vật trong phòng nên không thể không giám sát một chút.
Trợ lý Trương trả lời thay bọn họ: “Bắt đầu quét dọn từ trêи xuống dưới, không biết có làm phiền đến cậu chủ hay không nữa…”
“Việc này…” Tiêu Sắt Sắt suy nghĩ một chút: “Tôi cũng không tự quyết định được, mọi người chờ tôi một lát, tôi lên hỏi cậu Bạch thử.”
Mấy ngày nay cảm xúc của Bạch Cố Kiềm rất ổn định, cũng không còn bị đau đầu nữa, ngay cả lực chú ý cũng đã tốt lên rất nhiều, giao lưu giữa hai người ngày càng thông thuận. Tiêu Sắt Sắt cảm thấy nên đi hỏi ý kiến của Bạch Cố Kiềm một chút, có lẽ anh sẽ không từ chối đâu.
Hành lang lầu hai im ắng, Tiêu Sắt Sắt khẽ gõ cửa phòng Bạch Cố Kiềm, một hồi lâu bên trong cũng không có ai đáp lại.
“Chắc là vẫn chưa dậy rồi.” Cô thầm nghĩ rồi khẽ vặn tay nắm cửa, mở cửa chậm rãi đi vào.
Quả nhiên Bạch Cố Kiềm còn đang ngủ trưa, hô hấp của người trêи giường khẽ khàng, tư thế ngủ yên tĩnh, vừa nhìn là biết từ nhỏ đã được dạy dỗ tốt, ngay cả ngủ cũng có thể bảo trì được dáng ngủ tốt, nào có như cô vừa ngủ đã lăn khắp giường.
Tiêu Sắt Sắt cong môi đi tới mép giường, cô cũng không vội gọi Bạch Cố Kiềm dậy ngay mà cúi người kiểm tra vết sẹo trêи trán anh trước.
Trải qua một khoảng thời gian điều dưỡng, vết sẹo trêи trán Bạch Cố Kiềm đã mọc ra thịt mới nên không còn nhô lên nữa, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra được.
Xảy ra tai nạn giao thông lớn thế mà chỉ để lại mỗi vết sẹo, nên nói vận khí của anh tốt hay là vận khí kém đây?
Trong trí nhớ của nguyên chủ, lúc đó Bạch Cố Kiềm nằm dưới đất cả người đẫm máu, nếu không phải anh bất chợt lên tiếng thì chắc chắn nguyên chủ cho rằng người này không cứu nổi nữa rồi.
Hôm xảy ra tai nạn giao thông là vào đêm khuya, đầu đường cuối ngõ đều không có ai, nếu không phải đúng lúc nguyên chủ vừa tan làm đi ngang qua thì có lẽ Bạch Cố Kiềm đã thật sự bỏ mạng tại đó.
Nhưng mà vì sao anh lại lái xe tới hẻm chợ nhỏ kia nhỉ?
Trong lòng Tiêu Sắt Sắt bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, cô không nhịn được muốn giơ tay chạm vào vết sẹo của anh mà không chú ý tới mái tóc dài xõa bên vai mình cũng rơi trêи gò má của Bạch Cố Kiềm theo lúc cô nghiêng người.
“…” Đôi lông mày ưu việt của Bạch Cố Kiềm khẽ nhíu lại khó nhận biết được.
Tiêu Sắt Sắt khẽ giật mình, cô làm anh tỉnh giấc à? Cô vừa tính ngồi dậy đã đối mặt với đôi đồng tử màu nâu xinh đẹp của Bạch Cố Kiềm. Có lẽ là bị đánh thức nên anh cảm thấy không vui, ánh mắt lạnh lùng của anh mang theo vẻ đề phòng.
Không biết vì sao, trong đầu Tiêu Sắt Sắt chợt xuất hiện một từ hình dung không tốt lắm – “Ưng xem lang sói”…
Cô không tự chủ được mà rụt cổ lại nhưng cảm giác kỳ lạ này cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, Bạch Cố Kiềm đã khôi phục lại vẻ mặt thường ngày. Anh nhìn thẳng vào cô, giữa đôi lông mày vẫn còn lưu lại vẻ thỏa mãn sau khi ngủ no giấc.
“Em làm anh tỉnh giấc à?” Tiêu Sắt Sắt tỉnh táo lại, ngại ngùng nắm tóc.
“Ừm.”
Nhìn thấy dáng vẻ băn khoăn của cô, mặc dù từ đầu đến cuối Bạch Cố Kiềm đều tỉnh táo nhưng trong lòng lại nổi lên ý muốn trêu cô. Anh cực kỳ tự nhiên gật đầu xác nhận muốn làm cô lúng túng hơn chút nữa.
Da mặt của Tiêu Sắt Sắt thật sự rất mỏng, cô ảo não cắn môi, hai má trắng nõn cũng bắt đầu ửng đỏ, màu sắc hồng hồng làm cho người ta không tự chủ được liên tưởng đến một loại nước hoa quả ngon miệng nào đó.
Cổ họng của Bạch Cố Kiềm hơi khô, môi mỏng khẽ mấp máy rồi ngồi dậy.
“À… Em vốn không muốn đánh thức anh nhưng mà trợ lý Trương dẫn nhân viên dọn vệ sinh tới, bọn họ muốn bắt đầu quét dọn từ trêи lầu. A Kiềm, anh có ngại cho bọn họ vào không?”
Đương nhiên là ngại, trong lòng Bạch Cố Kiềm nghĩ thế. Trợ lý Trương là một người tinh mắt, hơn nữa còn hiểu biết anh, nếu không phải bất đắc dĩ lắm thì anh vẫn chưa muốn chạm mặt người kia sớm thế này. Nhưng khi nghe thấy chữ “nhà” trong miệng Tiêu Sắt Sắt, trong lòng anh lại nổi lên cảm giác vi diệu, khẽ nhíu mày nhỏ đến mức khó phát hiện ra được.
Sớm muộn gì cũng phải trải qua cửa ải này, hôm nay thăm dò một chút cũng không phải là không được.
Bạch Cố Kiềm nghĩ vậy thì thu mắt lại, gật đầu: “Được.”
Thấy Tiêu Sắt Sắt lại nở nụ cười vì câu trả lời của anh, trong lòng anh khó hiểu: Sao cô thích cười thế?
Tiêu Sắt Sắt bị oán thầm nhưng lại không biết suy nghĩ trong lòng của anh, còn rất vui vẻ nói: “Vậy là tốt rồi, anh mau dậy đi, bây giờ em đi xuống nói với trợ lý Trương một tiếng để anh ta gọi người lên lầu.”
Cô nhẹ nhàng cất bước rời đi, chưa được bao lâu đã dẫn người lên lầu, lúc này Bạch Cố Kiềm cũng đã rời giường. Anh vừa mở cửa đã thấy bốn năm người đứng ở hành lang, trừ người mặc quần áo lao động thì chỉ còn lại Tiêu Sắt Sắt và trợ lý Trương.
Bạch Cố Kiềm vừa đi ra, ánh mắt của trợ lý Trương đã đổ dồn lên người anh, ánh mắt hai người giao lưu trong không trung, một giây sau Bạch Cố Kiềm thản nhiên dời tầm mắt.
“Cậu chủ.” Trợ lý Trương đứng thẳng người, cúi đầu chào hỏi anh. Cho dù là đang đối mặt với một Bạch Cố Kiềm “đần độn” thì anh ta vẫn lễ phép cực kỳ.
Bạch Cố Kiềm hơi nghiêng đầu, mái tóc quá dài che khuất vầng trán của anh, không ai nhìn thấy trong mắt anh chợt lóe lên một tia lạnh lùng chế giễu. Bạch Cố Kiềm không muốn bị anh ta phát hiện ra sự khác thường, anh cố tình đi tới giữ chặt tay Tiêu Sắt Sắt, giở tính trẻ con dựa đầu lên vai nhỏ bé yếu ớt của cô, nhờ vào đó mà né tránh ánh mắt của trợ lý Trương.
Không ngờ Tiêu Sắt Sắt còn rất phối hợp, vỗ đầu an ủi anh: “Đừng căng thẳng, lần này trợ lý Trương chỉ đến đưa đồ thôi.”
Ở góc độ Bạch Cố Kiềm không nhìn thấy, Tiêu Sắt Sắt còn nháy mắt ra hiệu với trợ lý Trương: “Anh nói có đúng không trợ lý Trương? Anh sẽ không đưa A Kiềm đi nữa đúng không?”
Trợ lý Trương bị gọi tên lúng túng sờ mũi, trong lòng cũng biết có lẽ chuyện lúc trước đã tạo thành ám ảnh trong lòng Bạch Cố Kiềm, vì vậy lập tức gật đầu.
“Đúng vậy, không chỉ lần này mà sau này tôi đảm bảo sẽ không để ngài và cô Tiêu phải xa nhau nữa.”
Tiêu Sắt Sắt không biết rõ tình huống nhưng anh ta thì biết rõ. Ngày đó sau khi xe của bọn họ lái khỏi biệt thự, Bạch Cố Kiềm thấy bên cạnh không có Tiêu Sắt Sắt, anh lập tức nổi khùng, đôi mắt đỏ rực, sức lực cực kỳ lớn, ba tên vệ sĩ đi lên ngăn cả cũng bị thương hết, suýt chút còn xảy ra tai nạn xe.
Nếu không phải ông cụ Bạch khăng khăng muốn dẫn Bạch Cố Kiềm về thì anh ta tuyệt đối sẽ không chọc tới vị sát thần này.
Trợ lý Trương thở dài trong lòng, chỉ mong Bạch Cố Kiềm vĩnh viễn đừng khôi phục lại bình thường, anh chính là người có thù tất báo.
Trong thời gian anh ta cảm thán, Tiêu Sắt Sắt đã nắm tay Bạch Cố Kiềm đi xuống lầu, nhìn bóng lưng thân mật xứng đôi của hai người, trong lòng anh ta lại có thêm một chút tính toán. Trước kia ông cụ luôn nói Bạch Cố Kiềm máu lạnh vô tình không giống người thường, nhưng ai mà biết được sau khi xảy ra tai nạn xe xong, anh lại nhặt về thất tình lục ɖu͙ƈ đã từng bị vứt bỏ chứ? Dường như con người anh cũng không còn đáng sợ nữa.
…
Tiêu Sắt Sắt cảm thấy ở trong nhà cũng hơi nhàm chán, mấy công nhân vệ sinh kia chia ra quét dọn, cô nhìn chằm chằm được một người cũng không canh chừng được hai nên dứt khoát mặc kệ bọn họ.
Cô nhớ ra vườn hoa nhỏ bên ngoài vừa trồng hoa mới nên kéo Bạch Cố Kiềm ra ngoài.
“Em cố tình bảo trợ lý Trương đổi thành sứ lá tù, có phải anh rất thích nó không?”
Tiêu Sắt Sắt khom người nhặt một đóa hoa lên, nụ hoa vẫn chưa hoàn toàn mở ra nhưng mơ hồ có thể thấy được nụ hoa trắng và đỉnh hoa vàng nhạt bên trong.
“…”
Nhìn hoa trong tay cô, Bạch Cố Kiềm ngẩn người, trong đầu nhanh chóng hiện lên một vài hồi ức làm anh xấu hổ. Trong lòng anh không khỏi cười nhạo, lúc đó không phải anh thích, rõ ràng là vì để cô vui nên anh mới cài lên, cũng may chỉ có một mình cô nhìn thấy…
À không, vẫn còn hai người cũng có mặt ở đó…
Nhớ lại lời hai người kia đã nói, trong mắt Bạch Cố Kiềm hiện lên một tia sáng lạnh. Hóa ra không chỉ cơ thể bị nuôi đến yếu ớt mà ngay cả tim cũng mềm nhũn theo Tiêu Sắt Sắt, sao anh có thể để mấy thứ bẩn thỉu kia dễ dàng bị dẫn đi như thế chứ.
“…”
Khóe môi Bạch Cố Kiềm rũ xuống, chưa được mấy giây đã muốn giơ tay hái xuống.
“Ơ kìa, đừng hái xuống, đẹp mà.” Tiêu Sắt Sắt lại giở trò cũ, nắm lấy tay Bạch Cố Kiềm không cho anh hái xuống.
Thấy ý cười trêи mặt cô, hai mắt cong cong như hồ ly nhỏ đạt được mưu kế, Bạch Cố Kiềm không nhịn được nhếch môi thầm nghĩ: Cô thích hoa như thế thì cô tự cài đi.
Ngón tay anh xoay chuyển một cái đã hái hoa trêи tai xuống, sau đó cài lên bên tai trái của Tiêu Sắt Sắt.
“Hả?” Tiêu Sắt Sắt bất giác che tai lại, động tác vừa rồi của Bạch Cố Kiềm quá nhanh, cô hoàn toàn không phản ứng kịp.
“Không, muốn.” Bạch Cố Kiềm căng mặt nói.
“Vì sao lại không muốn? Xấu lắm hả?” Tiêu Sắt Sắt chép miệng chỉ vào hoa trêи tai, vẻ mặt hơi ngốc nghếch.
Một cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc đen dài của cô, đóa hoa vàng nhạt càng làm nổi bật lên gương mặt trắng nõn của cô.
Bạch Cố Kiềm bình tĩnh nhìn một hồi mới dời mắt, thầm nghĩ: Cũng không xấu lắm.
Bình luận facebook