Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 34: Kết
Nàng Dâu 49 Ngày
Phần 34: Kết
TRUYỆN: NÀNG DÂU 49 NGÀY.
CHƯƠNG KẾT.
Buổi sáng của một ngày mùa hè nóng bức, phía sau y tá giúp tôi đẩy xe lăn ra khỏi cổng, cô ấy giúp tôi ngồi vào xe, càng không quên dặn dò tôi trong thời gian này đừng nên đi lại quá nhiều, không tốt cho xương khớp. Thành phố mùa này ôi bức quá, trong xe đã bật điều hòa nhưng mồ hôi trên trán vẫn cứ tuôn. Bác tài xế thấy tôi ngồi xe lăn ra ngoài, bác ấy thân thiện hỏi thăm vài câu:
– Chân cháu bị làm sao vậy? Có nặng lắm không?
Tôi lịch sự đáp lại:
– Cháu bị ngã, cũng không nặng lắm đâu ạ.
– Cháu còn trẻ, xương cốt còn dễ lành, tuổi như bác sợ nhất là ngã, khó lành lắm.
– Dạ, phải cẩn thận bác nha.
Lần này tôi xuất viện về nhà cũng không ai biết, mà lúc nhập viện cũng không báo cho ai, cứ một mình đến một mình đi, xem như cũng quen rồi, cũng đỡ làm cho mọi người lo lắng. Xe dừng trước cổng kiểm xoát của chung cư, tôi nhờ chú bảo vệ cho tôi mượn xe lăn, rồi lại nhờ chú đưa tôi lên phòng, cũng không quên cảm ơn chú đã giúp đỡ.
Về đến nhà, bên dịch vụ giao hàng cũng mang nạng gỗ tập đi đến, có cả túi thuốc mà tôi nhận lúc trưa. Thật ra chân tôi có thể đi được nhưng di chuyển tương đối khó khăn, vẫn nên nghe lời bác sĩ, hạn chế đi lại cho mau lành.
Tôi dùng nạng gỗ di chuyển loanh quanh trong nhà, tự xuống bếp nấu cho mình bát cháo ăn liền, cảm giác tủi thân cùng mệt mỏi mới bắt đầu lan đến. Tôi cố ăn được vài muỗng cháo rồi bỏ dỡ, uống liều thuốc của buổi trưa, sau đó ngã người ra ghế sô pha, tivi vẫn bật, cả người nằm đờ ra đó, ngủ lúc nào không hay.
Lúc tôi tỉnh dậy trời đã ngả về chiều, mùi thơm của thức ăn bốc lên từ trong bếp. Tôi ngồi bật dậy, tim đập cực kỳ nhanh, nhất thời cảm thấy hồi hộp đến loạn. Nhà tôi đã rất lâu chưa có người đến thăm, mà cũng chẳng ai biết mật khẩu của căn hộ, chẳng lẽ là…
Tôi vội vàng đứng dậy, nạng gỗ va xuống nền nhà vang lên vài tiếng lộc cộc lộc cộc. Dưới bếp có tiếng bước chân đi đến, tôi đứng khựng lại, hô hấp gần như không thông, hít vào một hơi thật sâu, cảm giác căng cứng cả người, một bước cũng không nhấc lên được.
– Nhóc con, đáng lẽ phải báo để ta đến đón con chứ, hoặc là báo với Yên bà… này… xuống đây làm gì, lên trên nghỉ đi.
Tôi chớp chớp mắt vài cái, cứ tưởng là anh ấy, hóa ra không phải…
Thấy biểu cảm mất mác trên mặt tôi, ông Ba cười chế giễu:
– Tưởng là Đạo Vương à? Cậu ta chưa tốt số đến vậy đâu, tỉnh mộng đi nhóc con.
Mặc dù chế giễu nhưng ông vẫn dìu tôi lên lại phòng khách, để tôi ngồi xuống ghế sô pha, ông cắn dở quả táo, hỏi:
– Đỡ đau chưa?
Tôi tự mình rót ly nước, tôi nói:
– Con chưa chết đâu, ông đừng lo.
Ông Ba khinh bỉ:
– Ừm, con mà chết rồi, đến khi Đạo Vương tỉnh lại sẽ không thấy con… lại phải chia ly thêm lần nữa… mệt cho cái thân già của ta phải an ủi đủ thứ.
Tôi bỉu môi:
– Từ ngày đó cho đến hôm nay, ông có an ủi con đâu, toàn mắng con không có nghĩa khí.
– Mắng cũng là một loại quan tâm, người nông cạn như con nghĩ không ra vấn đề thì ta cũng không trách. Được rồi, thức ăn ta đã mua, mặc dù là đồ nấu sẵn nhưng mùi vị khá thơm, có cả thuốc bổ của ta trong đó… sẽ mau hồi phục thôi.
Dừng một đoạn, ông lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đẩy đến trước mặt tôi, ông nhàn nhã cất giọng:
– Đây là linh đan của Thiên giới mà Thiên mẫu đưa cho ta, con uống vào sẽ phủi bỏ thiên chức Tứ công chúa của mình… vĩnh viễn không thể khôi phục thân phận… bước vào ngàn kiếp luân hồi không thể dừng lại. Nhóc con, con suy nghĩ kỹ chưa?
Tôi mở hộp gỗ ra xem, bên trong là một viên linh đan trong suốt, không mùi, không màu, còn tỏa ánh hào quáng sáng rực.
– Linh đan đẹp thật ông Ba ha?
Ông Ba mất kiên nhẫn nhìn tôi:
– Ta hỏi con suy nghĩ kỹ chưa? Chuyện này không đùa được đâu, bao nhiêu người muốn như con mà không được, còn con thì…
Tôi cười cười, cắt ngang lời ông:
– Con đã quỳ ở đỉnh núi Thiên Ấn một tuần, chân cũng sắp thành tật, vậy mà ông còn hỏi con đã nghĩ kỹ chưa?
Ông Ba nhìn tôi, nghiêm túc hỏi:
– Thật sự đã nghĩ kỹ?
Tôi gật đầu chắc nịch:
– Nghĩ kỹ rồi, anh ấy sẽ quay về… con phải chờ anh ấy.
Ông Ba thở dài, ảo não than thầm:
– Hỏi thế gian tình ái là chi, hỏi thế gian tình ái là gì? Nhưng nếu lỡ kiếp này cậu ấy vẫn không thể quay về thì sao?
– Thì con lại tiếp tục chờ, chờ đến kiếp sau, kiếp sau nữa… con không còn là Tứ công chúa, không trở về Thiên Đình, chả nhẽ Diêm Vương lại ghét bỏ con đến mức không cho con đầu thai kiếp khác để chờ anh ấy à? Mà giả sử Diêm Vương ghét con thật, muốn “lách luật” thì còn có ông, con biết ông không nhẫn tâm bỏ rơi con đâu.
Ông Ba liếc mắt nhìn tôi:
– Ta không rảnh đi theo con như Đạo Vương đâu, ta còn tu luyện, không phải vú em.
Tôi chậc lưỡi:
– Chà, thế á? Vậy mà mấy tháng trước con lại thấy ông chạy theo bà cụ bán bánh giò ở cúi hẻm cơ.
Ông Ba sửng cồ cãi lại ngay:
– Bà ấy không phải bà cụ nhé, mới hơn 50 một chút thôi.
Tôi cười lớn:
– Dạ dạ, là con sai, phải gọi là cô gái U50 nhỉ?
– Tùy con, ta không rảnh đôi co với con. Mà này, có dự định gì chưa, hay là quyết định cả đời này ngồi ở trong nhà đợi chờ người tình trở về?
Tôi vân vê cái hộp gỗ:
– Con vẫn quyết định mở cửa hàng bán quần áo, hiện giờ con không thiếu tiền, nhưng lại không muốn học nữa. Mở cửa hàng vừa kiếm được tiền, vừa được chụp ảnh mẫu… như thế đối với con cũng ổn. Kiếp này của con đủ nổi bật rồi, con không muốn lăn lộn nữa đâu.
– Được đó, suy nghĩ được như thế là tốt.
– À mà ông Ba, ông có hỏi thăm Diêm Vương về tình hình của anh ấy không ạ?
Ông Ba cười nhếch môi:
– Không hỏi sẽ yên với con hay sao, ta hỏi rồi, cũng có tiến triển một chút. Nhưng để thu đủ hồn phách của cậu ta trở về thì còn phải chờ thêm một thời gian rất dài nữa.
– Lâu không nhỉ?
Ông Ba lắc đầu:
– Ta không biết, hết thảy đều phải dựa vào sự may mắn. Đến cả Diêm Vương còn không nắm chắc được bao nhiêu phần trăm, Thủy Long như ta lại càng không dám nói bừa. Nhưng có Đèn Kết Phách cũng là tốt lắm rồi, ít nhiều vẫn còn có hy vọng đem Đạo Vương trở về.
Tôi gật gật đầu, trong lòng thầm thở dài một hơi. Đã hơn một năm rưỡi trôi qua, Đèn Kết Phách cũng chỉ cháy được một ít, chỉ vỏn vẹn có một cánh hoa bên trong, cũng không biết đến khi nào mới có thể kéo đầy đủ hồn phách của Thanh Thu trở về. Nhớ ngày đại nạn của một năm trước, tận mắt tôi nhìn thấy anh ấy bị đáy Huyền Âm hút vào, bây giờ nghĩ lại, nỗi đau vẫn còn nguyên vẹn như ngày nào. Cũng may, Diêm Vương kịp giữ lại một trong bảy phách của anh, lại nhờ Đèn Kết Phách thu hồi hồn phách của anh trở về. Mặc dù biết khả năng tìm được đầy đủ hồn phách là rất khó, nhưng có được tia hy vọng càng tốt hơn là không. Chẳng qua đã hơn một năm, Đèn Kết Phách cũng chỉ thu được có một phách, đến nay vẫn không có thêm một phách nào khác.
Nói thêm vài câu với tôi nữa, ông Ba cũng quay trở về. Vì một năm trước tiêu hao quá nhiều linh lực nên hiện ta Thuỷ Long đại nhân phải ẩn thân trong thân thể con người để dưỡng thương. Đợi đến khi phục hồi hoàn toàn, ông ấy mới có thể biến về hình dáng của rồng.
Ông Ba đi rồi, cũng chỉ còn một mình tôi trong căn hộ rộng lớn. Sống một mình ở căn nhà to quá đúng thật là không quen nhưng tôi vẫn quyết tâm ở lại đây cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Bởi vì đây là căn hộ mà tôi và anh đã từng chung sống như vợ chồng, chỉ cần anh quay trở về, anh nhất định sẽ quay về đây để tìm lại tôi, chắc chắn là như vậy.
Tôi nghĩ ngợi linh tinh một lát, rồi chợt nhớ đến linh đan trong hộp gỗ, không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi liền cho linh đan vào miệng, không cần tôi uống nước, linh đan có thể tự tan. Đột nhiên, một trận đau đớn kéo đến, đau như kiểu ai đó dùng dao đâm thẳng vào người tôi vậy, đâm hàng trăm hàng ngàn nhát. Tôi ngã người xuống đất, lăn lộn khổ sở vô vàn. Lúc này muốn khóc cũng không thể khóc được, chỉ biết cắn răng mà chịu đựng. Đầu óc ong ong từng tiếng, cảm giác như bị búa bổ vào đầu, miệng lưỡi khô khốc như bị uống kịch độc, hàng trăm hình ảnh chạy qua chạy lại, cứ như một cuốn phim tua nhanh, nhanh đến mức tôi không kịp nhìn thấy bất cứ đoạn nào. Tôi lăn người dưới đất, chân có đau cũng không bằng cảm giác đau đớn lúc này. Lục phủ ngũ tạng như bị ai xé rách, mồ hôi chảy ướt đẫm trên người, tôi với tay nắm chặt vào chân bàn, cố gắng lết từng chút, từng chút một. Vịn được chân bàn, tôi đưa răng cắn đến, nếu không cắn chặt chân bàn, rất có thể tôi sẽ cắn lưỡi tự sát mất. Không thể chết được, tôi đã quỳ dưới đỉnh núi Thiên Ấn một tuần liền để xin Thiên Đình từ bỏ thân phận của tôi. Không ăn không uống mà tôi vẫn sống được, vậy thì một chút đau đớn này có là gì đâu, vẫn không bằng cảm giác trái tim bị xé rách khi nhìn thấy Đạo Vương biến mất mà…
Cố lên… cố lên nào!
Mùi máu tanh hòa cùng nước bọt, tôi đau đớn mệt mỏi lịm dần đi, trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến Thanh Thu, chỉ có thể cố gắng vì anh ấy…
____________________
Thời gian trôi qua không nhanh cũng trôi qua không chậm, thoắt cái đã đến mùa xuân, cửa hàng quần áo của tôi sắp khai trương, đoạn thời gian này tôi bận đến không có thời gian ngủ. Cũng may là mọi việc suôn sẻ, ngày khai trương trộm vía khách đến ủng hộ rất đông. Cả một tập đoàn Cao Thanh môn đều đến, còn có Giang gia của thị trấn Quang Long gửi hoa đến tặng, cả Nhã Thy, cả trường sân khấu lúc trước mà tôi theo học cũng đến ủng hộ.
Nhã Thy đến cùng Ngô thiếu, nhìn hai người bọn họ đi cùng nhau mà tôi giật mình. Hỏi ra mới biết, Nhã Thy vừa vào thành phố, vô tình gặp được Kiến Vũ, cùng là đồng hương lại có liên quan đến Tam thiếu của Giang gia nên càng ngày càng thân thiết. Nhã Thy an ủi tôi rất nhiều, Kiến Vũ thì không phải bàn, ngoài áy náy ra thì anh ấy cũng chỉ có thêm áy náy với tôi. Tôi cũng có nói chuyện qua với anh ấy, thật lòng tôi không có một chút trách móc nào với anh ấy cả, người bị yêu ma lợi dụng, chính anh ấy cũng không muốn như vậy mà. Có trách là trách tên Túc Vương quá cao tay, đến cả ông Ba cũng nhìn không ra Kiến Vũ bị khống chế, không thể trách anh ấy được.
Tiễn Nhã Thy và Kiến Vũ ra xe, tôi dặn dò bọn họ:
– Anh đưa cô ấy về an toàn, đừng đưa con nhà người ta đi linh tinh.
Kiến Vũ cười cười:
– Anh xem cô ấy là bạn thôi, anh vẫn luôn…
– Stop. Em không muốn nghe nữa đâu, trái tim bé nhỏ của em chỉ chứa được một mình Thanh Thu mà thôi.
Kiến Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt đau lòng:
– Tiểu Bình, Thanh Thu cậu ta… em đừng như vậy nữa có được không?
Tôi mỉm cười, vỗ vỗ vai anh ấy:
– Em biết mà… anh yên tâm.
Biết không khuyên nhủ được tôi, Kiến Vũ thở dài, dặn dò thêm mấy câu nữa rồi lên xe rời đi. Tôi nhìn về phía xe của Kiến Vũ, trong lòng thở dài một hơi, anh ấy thật sự rất tốt nhưng tôi lại… haiz!
Ngày khai trương kết khúc, mãi đến gần đóng cửa thì ông Ba mới đến. Mà đến cũng không vào, chỉ tặng cho tôi một giỏ hoa hồng sáp màu đen kỳ lạ, rồi nhét vào tay tôi một hộp quà khá to, sau đó bỏ chạy mất. Tôi đặt giỏ hoa lên bàn, hoa đẹp thì có đẹp đó nhưng ai lại tặng hoa màu đen vào ngày khai trương cửa hàng đâu, giận thật sự.
Nhân viên lúc này đã về hết, trong cửa hàng chỉ còn lại một mình tôi, tôi ôm hộp quà ra ngoài, sau đó khóa cửa, đón xe về lại chung cư. Cả ngày lăn lộn tiếp khách mệt đến còng lưng nhưng vì tò mò không biết ông Ba tặng tôi cái gì nên tôi liền mở quà ra xem thử. Ngay lúc nhìn thấy thứ lấp ló bên trong hộp catton, tim tôi gần như muốn ngừng đập, tay run run đến loạn, gấp gáp xé rách hộp catton. Đến khi cầm được Đèn Kết Phách trong tay, nước mắt tôi đã ướt đẫm trên mặt, cũng không kiêng kỵ bất cứ ai, bất cứ việc gì, cứ thế òa khóc thật to rồi ôm Đèn Kết Phách vào trong lòng. Ôm thật chặt, ôm chặt nhất có thể, ôm chặt nhất…
Đèn Kết Phách gom được 5 cánh hoa rồi, 5 cánh hoa trôi lơ lửng, đảo lên đảo xuống, đẹp đẽ đến kỳ lạ. Thoạt nhìn thì giống một cái đèn ngủ kiểu cách mơ mộng nhưng chẳng ai biết được rằng, ở trong đây chứa đựng cả cuộc đời, cả sinh mệnh, cả số kiếp của tôi…
5 cánh hoa tượng trưng cho 5 phách… là 5 phách… là 5 phách của anh… là hồn phách của người tôi yêu… là hồn phách của Đạo Vương uy chấn Địa Phủ…
Tôi khóc, khóc lớn đến mức dọa bác tài xế hoảng loạn, ông ấy hoảng đến mức liên tục an ủi tôi, quả thật là một vị tài xế có tâm, khi về nhà, tôi nhất định sẽ đánh giá 5 sao cho ông ấy.
Nhưng kệ đi, việc vui đến thế này mà không khóc thì có lỗi với bản thân quá, cũng đã rất lâu rồi, tôi chưa được khóc thoải mái như thế này. Trước giờ mỗi lần muốn khóc đều nhịn, nhịn mãi sắp trầm uất rồi đây này.
Thật lòng cảm ơn Diêm Vương gia, hoa hồng đen đó chắc là của ngài ấy tặng. Bây giờ nghĩ lại thì hoa rất đẹp, người tặng hoa chắc chắn cũng rất đẹp. Tấm lòng cao cả của ngài, tôi đời đời, kiếp kiếp sẽ không bao giờ quên. Chỉ cần đừng cho tôi uống canh Mạnh Bà, tôi hứa sẽ không quên, ghi ơn ngài vạn kiếp!
___________________
Một ngày mùa đông của hai năm sau.
Trời hôm nay lạnh thật, lại là noel, tôi cho nhân viên về sớm, làm hết buổi sáng đã cho đóng cửa cửa hàng. Tôi mặc thêm một lớp áo khoác, tặng thưởng cho nhân viên xong, lại bắt xe về lại chung cư. Mặc dù tôi đang thất tình nhưng mấy cô gái trong cửa hàng của tôi lại đang vào độ tuổi yêu đương đẹp nhất, không thể để bọn họ vì đồng tiền mà bỏ lỡ ngày lễ kỷ niệm được. Thế là mặc dù rất đau lòng nhưng tôi vẫn quyết định cho mọi người nghỉ một ngày, xem như là xả stress đi.
Xe dừng khá xa cổng chung cư, tôi xuống xe, đi bộ vào trong. Không biết hôm nay Đèn Kết Phách có thêm một chút tiến triển gì không nữa, nghĩ nghĩ, tôi liền bước nhanh về nhà, trong lòng có thêm một chút chờ mong.
Lúc đi gần đến cổng chung cư, nhìn phía trước có một tốp đông người dân tụ tập, có người chỉ trỏ, người thì kéo nhau bàn luận xôn xao. Chuyện gì thế nhỉ? Không lẽ ở chung cư có biến?
Tôi bước nhanh về phía trước, lại kéo chú trực cổng đến hỏi:
– Chú, chuyện gì vậy ạ?
Chú trực cổng thở dài, có vẻ không vui:
– Có cậu kia ăn mặc kỳ lạ cứ ngồi ở trước cổng chung cư của mình, ai gọi cũng không trả lời, cứ như pho tượng vậy.
Tôi ngạc nhiên:
– Lạ vậy ạ?
– Ừ, chắc trong đoàn phim mới ra, hoặc là dân coslay gì gì quá… còn ăn mặc kiểu tướng quân nữa. Nhưng phải công nhận là giáp sắt rất giống thật, chắc lượng đấy.
Giáp sắt? Tướng quân?
Tôi không nghe thêm được nữa, vội vàng bước nhanh về phía trước, hai chân lảo đảo như đánh lô tô vào với nhau, trái tim đập mạnh như trống đánh. Ngàn lần vạn lần… phải là anh ấy… phải là anh ấy…
Tôi bước đến đám đông, lách người nhẹ đã nhìn thấy được “người ăn mặc kỳ lạ” trong lời nói của chú trực cổng. Người kia ngồi ở góc bồn hoa, đầu úp xuống đầu gối, tóc dài được búi sau ót, trên người mặc giáp sắt, chân mang giày vải màu đen. Vóc người cao lớn, ngón tay thon dài, trên tay cầm thêm một bó hoa… là hoa hồng sáp màu đen… đẹp đến chói lóa.
Hốc mắt tôi ửng đỏ, chân run run, tay cũng run, cảm giác lúc này không biết phải diễn tả làm sao… thật không biết phải diễn tả thế nào…
Tôi nhích lên vài bước, tay siết chặt vào quai túi xách, cố đèn nén cảm xúc hỗn loạn lúc này xuống. Tôi hít vào một hơi, giọng khản đặc như vịt đực, một chút yểu điệu như thường ngày cũng không có.
– Chồng ơi…
Người kia vẫn không có phản ứng, tôi sợ hãi gọi lại một lần nữa:
– Chồng ơi… Thanh Thu… Giang Thanh Thu…
Thân thể kia thoáng động đậy, phải vài giây sau, người kia mới bắt đầu ngẩn mặt lên nhìn tôi. Giây phút bốn mắt nhìn thấy nhau, tôi gần như chết lặng, không thể nói được gì ngoài bậc khóc thành tiếng. Ánh mắt này, gương mặt này, bờ môi này… quá mức thân thuộc… thân thuộc như thảm vào da thịt tôi rồi vậy…
Xung quanh tiếng bàn tán xì xào, người thì khen người đàn ông mặc giáp sắt đẹp trai, người thì tò mò không biết tôi đóng vai trò gì trong câu chuyện bát quái trước mặt. Thế nhưng lúc này tôi chẳng quan tâm, chỉ biết lẳng lặng đứng nhìn người đàn ông phía trước đang bước từng bước về phía tôi. Người đàn ông mà tôi yêu thương mong ngóng, người đàn ông mà tôi dành cả cuộc đời này để chờ đợi…
Bộ giáp sắt nặng nề, gương mặt soái ca đến bức người dần dần hiện rõ trước mặt tôi. Đôi mắt anh đỏ ửng, chẳng biết có phải là tôi bị ảo giác hay không, ấy vậy mà tôi lại nghe rõ được nhịp đập trái tim của anh… rất mạnh mẽ… rất vang dội…
Anh giơ bó hoa hồng đen đến truớc mặt tôi, hốc mắt chảy dài ra hai hàng nước mắt, anh khóc, khóc vì xúc động, khóc vì nhớ mong, khóc vì xót xa đau lòng. Không đợi kịp được tôi nhận hoa, anh đã ôm chầm lấy tôi, siết tôi vào trong lòng, giọng anh khản đặc, nghẹn ngào nỉ non:
– Vợ ơi, anh về rồi, anh về rồi!
Tôi òa khóc như một đứa trẻ, tôi siết chặt lấy anh, gật gà gật gù, mếu máo:
– Ừ ừ, chào đón anh trở về, chồng ơi!
Sau lưng vang lên tiếng vỗ tay, cũng không ai biết rõ thực hư là gì nhưng nhìn bọn tôi khóc lóc thảm thương như vậy, cuối cùng vẫn không nhịn được xúc động mà vỗ tay chúc phúc. Có người còn đùa mấy câu, có người sụt sùi rơi nước mắt.
Ngày Noel năm nay không còn lạnh nữa, trái tim tôi đã được sưởi ấm lại rồi.
Cảm ơn cuộc đời, cảm ơn tất cả, cảm ơn anh… Giang Thanh Thu!
___________________
HOÀN CHÍNH VĂN – 0g30p 20/08/2021.
Du Phong Vân!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook