Bữa tiệc kỷ niệm ngày thành lập công ty càng lúc càng tới gần mà bên chỗ Đàm Hi vẫn không có động tĩnh gì, rốt cuộc Tần gia cũng không ngồi yên được.
“Thiên Mỹ, con chắc chắn là đã chuyển lời rồi đấy chứ?” Lục Thảo nhíu mày, thầm nghĩ Đàm Hi không dám ra vẻ rồi, nếu đến giờ còn chưa có động tĩnh thì có lẽ là người truyền sai lời.
“Mẹ! Mẹ còn muốn hỏi đi hỏi lại bao nhiêu lần nữa thì mới tin đây?” Mắt Tần Thiên Mỹ đầy vẻ không kiên nhẫn, “Con chắc chắn, cực kỳ chắc chắn là đã nói với Đàm Hi rồi, bảo nó mau chóng ra viện để tham dự tiệc kỷ niệm thành lập công ty.”
“Vậy sao vẫn chưa thấy người đâu?”
“Con làm sao mà biết được? Nói không chừng là nó muốn ăn vạ ở bệnh viện ấy...”
“Đủ rồi!” Tần Tấn Huy lạnh lùng quát, sự uy nghiêm hiện ra.
Lục Thảo vội vàng hô “Ông xã”, rồi vội vàng chạy tới giúp ông ta thuận khí, sau đó quay đầu nhìn con trai ra hiệu.
Tần Thiên Lâm coi như không thấy, rút một cái bật lửa trong túi quần ra nghịch ngợm: “Có cô ta cũng chẳng thừa, mà không có cô ta cũng chẳng thiếu, cũng chẳng phải không có cô ta thì không được, cần gì phải làm ra trận trượng lớn như thế chứ?”
“Câm miệng cho tao!” Tần Tấn Huy đột nhiên nổi giận, trừng mắt, “Chuyện tới nước này mà mày còn không biết hối cải. Nhìn chuyện mà mày gây ra đi, bên ngoài lăng nhăng còn chưa đủ, về nhà còn đánh vợ? Quả thực là làm Tần gia mất hết mặt mũi!”
“Ông xã, xin ông bớt giận, cũng không phải do Thiên Lâm nhà mình sai hết, Đàm Hi cũng...”
“Con hư tại mẹ! Nó như bây giờ là do bà nuông chiều từ nhỏ đấy!”
“Phải phải phải! Là lỗi của mình tôi, được chưa?” Nói xong liền hậm hực đi lên lầu.
“Lục Thảo! Quay lại cho tôi!
Không thèm để ý tới.
Tần Tấn Huy giận tới nghiến răng.
“Nếu không còn chuyện gì thì con đi trước.” Thần Thiên Lâm muốn chạy, còn có mấy bữa tiệc lớn đang đợi hắn kia kìa.
“Đứng lại! Tao cho mày đi à?”
Tần Thiên Lâm ngượng ngùng dừng bước.
“Thiên hạ này không có bức tường nào không lọt gió, chuyện mày đánh vợ đã truyền ầm ra bên ngoài, tin tức đầy trời, giờ hai vợ chồng mày phải cùng đứng ra bác bỏ tin đồn thì mới có thể lấy lại được danh dự!”
“Thế nên, cô ta cần thiết phải đi à?” Động tác của Tần Thiên Lâm hơi dừng lại, mày nhíu chặt tới mức có thể kẹp chết ruồi.
“Không phải nó, là hai đứa.”
Tần Thiên Lâm bĩu môi, vẻ mặt chán ghét.
“Thiên Lâm, chú tự đi một chuyến đón vợ chú về nhà đi.” Anh cả Tần Thiên Kỳ mở miệng rất đúng lúc.
“Đúng thế, nhiều ngày như thế rồi, thương thế của em dâu chắc cũng tốt hơn rồi.” Sầm Vân Nhi phụ họa theo, làm một cô vợ tốt thì đương nhiên cô ta phải theo chồng mình rồi.
Tuy rằng cô ta không thích Đàm Hi, ước gì cả đời này cô ở lại bệnh viện không về nhà, nhưng nếu ảnh hưởng tới hình tượng của công ty thì sẽ mất nhiều hơn được, dù sao thì chồng cô ta cũng là Tổng giám đốc mà.
“Có nhìn thấy chưa? Học tập anh trai mày ấy, vợ chồng hòa thuận, đừng có suốt ngày đánh đánh chửi chửi!” Tần Tấn Huy bày ra vẻ răn dạy người khác.
Nói thực ra, ông ta cũng chướng mắt với Đàm Hi lắm, rốt cuộc vẫn là xuất thân bình dân, ngoan ngoãn có thừa nhưng khí chất không đủ, thậm chí đối nhân xử thế cơ bản nhất cũng không hiểu.
Cưới một cô vợ như thế thì có khác gì ôm một cái bình hoa chứ?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc mình đã công bố rộng rãi thừa nhận cuộc hôn nhân này. Mới chưa tới ba tháng mà đã ly hôn, để truyền ra ngoài thì quá mất mặt!
Có không hài lòng thế nào cũng phải nhịn.
Da đầu Tần Thiên Lâm tê dại, giơ tay lên ý bảo dừng lại: “Được rồi, ba đừng nói gì nữa, con đi đây, đi ngay lập tức!”
Nói xong liền cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Bên kia, Đàm Hi ngồi bên cửa sổ, hai chân đong đưa trên không trung, một tay chống cằm, bộ dáng đầy trầm tư.
Không ngờ Tần gia lại trầm ổn như thế!
Trời không chịu đất, đất cũng chẳng chịu trời, vậy thi gan đi, xem ai có thể chờ được tới phút cuối cùng!
Dù sao cô cũng chỉ là một cái lá cô đơn, người ta hay nói: “Đầu trọc không sợ bị nắm tóc“.
“Bà đây sẽ giằng co cho xem!”
“Cô giằng co với ai?” Cùng với giọng nói vang lên, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra.
Giây tiếp theo, nụ cười của người đàn ông cứng đờ trên khóe môi, “Đàm Hi! Cô xuống ngay cho tôi!”
“Ôi đệch! Nói bé bé một tí thì chết ai à? Trái tim nhỏ của bà đây cũng bị anh dọa bắn ra ngoài rồi này.”
“Xin hỏi cô bao nhiêu tuổi rồi hả?” Keng một tiếng, cái ống nghe nện xuống mặt bàn, “Lại còn đi học theo trào lưu, trèo cửa sổ giả vờ u sầu hả?”
Đàm Hi chớp mắt, sáng ngời, linh động, hai tay chống bên người, quay đầu nhìn anh ta: “Anh tưởng là tôi định nhảy lầu à?”
Cổ họng Bàng Thiệu Huân hơi nghẹn: “Muốn chết thì mau nhảy đi, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản!”
“Thật sự không ngăn cản à?”
“Không cản.”
“Vậy tôi nhảy.”
Thân thể chậm rãi ngả về trước, hai cánh tay mở ra như chim giương cánh, giây tiếp theo sẽ bay lượn---
“Cô điên rồi à?!”
“Au... Anh anh anh nhẹ tay tí đi! Có biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc không hả?!”
“Đàm Hi! Cô nói năng tử tế cho tôi!” Phẫn nộ hét lên, hai mắt ngập tràn giận dữ.
Làm bác sĩ, anh ta cực kỳ ghét tất cả những hành vi không trân trọng sinh mạng của mình.
“Anh quan tâm tôi à? Sớm nói một tí chứ, tôi cũng không có ý định nhảy thật mà...”
“...”
“Không tin à? Tôi có ngu đâu, sao có thể nói đùa với tính mạng được? Bình tĩnh nào, chị đây còn muốn sống lâu trăm tuổi, thưởng thức hết trai đẹp trong thiên hạ đã! Dư nguyện chưa xong, muốn chết cũng không được ~”
Một câu cuối cùng còn kèm theo cái thở dài đầy thê lương.
“...”
“Thất thần cái gì hả? Còn không buông tay ra?”
“Cô xuống trước đi đã.”
“Anh đang túm tay tôi thì tôi xuống thế quái nào được? Tôi cũng có phải đàn ông các anh, có tận ba cái chân đâu...”
“Khụ khụ khụ!”
“Viêm phổi à? Khụ cái con khỉ, thẹn thùng thì cứ nói ra, chị đây sẽ giúp chú khắc phục khó khăn.” Mắt chớp chớp, bộ dáng đầy phong lưu.
Mẹ kiếp! Gà Giò cực phẩm nha!
Nói một câu hơi bậy bạ tí mà cũng có thể khiến thằng nhãi này đỏ mặt...
“Hay là, anh bế tôi xuống đi?”
Bàng Thiệu Huân lập tức buông tay, nhanh như chớp giật, “Từ chối.”
“Xí... Người muốn ôm bà đây nhiều lắm, không tới lượt thằng nhãi anh đâu!”
Người đàn ông bĩu môi, trong mắt lộ ra vẻ ghét bỏ.
Đàm Hi không nói dối, năm đó khi còn học ở Stanford, cô chính là hoa khôi cấp nữ thần, biết hút thuốc, có thể cắn thuốc, còn cực kỳ chơi bời, quan trọng nhất còn là sinh viên xuất sắc nữa.
Lịch sử vô cùng huy hoàng, có thể nói là truyền kỳ của một thế hệ.
Nhấc chân, nghiêng người, nhảy xuống cửa sổ, trong nháy mắt khi chân chạm đất, Đàm Hi bi thương--- tê chân quá!
Bình luận facebook