Không biết đứng bao lâu, có lẽ là hai phút, cũng có lẽ là nửa giờ... Men rượu dâng lên, người cũng mắt đầu mơ mơ màng màng. Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học đánh thức Đàm Hi thức dậy rất đúng giờ. Khuỷu tay gập lại, thoáng dùng sức ngồi dậy dựa vào đầu giường, đưa tay day huyệt thái dương hơi đau. Lúc này Đàm Hi mới nhớ ra sau khi mình uống nửa cốc rượu vang đỏ thì không biết ngủ quên từ lúc nào. May là vẫn còn biết trở về giường nằm. Lò dò bò ra mép giường, cúi đầu vừa thấy, quả nhiên, chiếc ly chân dài nằm nghiêng trên thảm, vẫn còn lưu một chút rượu ở bên trong. Duỗi eo một cái, lấy điện thoại ra, tìm được một dãy số và bấm gọi đi. Tút! “Hi Hi, chào buổi sáng!” Nghe được âm thanh tươi đẹp ở đầu bên kia, khóe miệng Đàm Hi không khỏi nhếch lên cười nhẹ nhàng, “Chào buổi sáng, Tiểu Công Trúa.” “Này, đừng gọi tớ là Tiểu Công Trúa nữa, người ta đã lớn rồi, ngượng kinh lên được...” Giọng nói mềm mại thuộc về riêng Nhiễm Dao khẽ lẩm bẩm. “Lớn? Lớn ở chỗ nào thế?” “Ôi trời! Cậu cậu cậu... lưu manh!” “Tớ về thủ đô rồi.” Đàm Hi nói, “Chuyến bay ngày hôm qua.” Đầu bên kia đột nhiên im bặt, dường như hít thở cũng trở nên vô cùng cẩn thận, “Thật sao? Cậu... đã về rồi sao?” Đàm Hi mỉm cười, giọng cũng mềm nhẹ hơn, “Phải, tớ về rồi.” Sau ba giây yên lặng, “A...” Đàm Hi run tay, vội vàng kéo điện thoại ra xa, khóe miệng nở nụ cười vừa bất đắc dĩ lại tràn ngập dung túng. “Thật tốt quá! Rốt cuộc cậu đã về rồi... Mong rằng mong sao, rốt cuộc cũng chờ được tới ngày này! Tung hoa! Chúc mừng! Oh yeah!” Sự vui vẻ của Nhiễm Dao dường như luôn đơn giản như thế. Năm năm trước, khi Đàm Hi rời đi, cả An An và Hàn Sóc cũng đồng thời thôi học. An An không ai biết đi đâu, hiện tại đang ở nơi nào. Còn Hàn Sóc thì chật vật chạy trốn về Hồng Kông, rời xa giới giải trí. Chỉ có Nhiễm Dao là hoàn thành chương trình học chính quy bốn năm, còn được cử đi học nghiên cứu sinh nữa, giờ đang là một nhà thiết kế khá có danh tiếng trong làng thời trang. Bốn người trong một phòng ký túc xá, giờ lại đường ai nấy đi. Dường như chỉ giao thoa trong chớp mắt rồi ai nấy bước lên quỹ đạo của mình, bị vận mệnh xô đẩy, không ngừng tiến về phía trước. “Tớ mời cậu ăn cơm, nhớ mang theo hai cục cưng đáng yêu theo đấy!” Nửa cầu sau mới là điểm quan trọng, Nhiễm Dao không ngừng nhắc đi nhắc lại, “Lần nào cũng chỉ có thể nhìn thấy qua video, còn chưa được sờ vào người thực đâu! Lần này nhất định phải xoa nắn cho thỏa mãn mới được!” He he! “Tớ không tới được, công ty có việc.” “Ôi thế à.” Không nén được thất vọng, “Đừng làm mình mệt mỏi quá đấy, cậu mới về nước được một ngày, cần phải thả lỏng, thư giãn, nghỉ ngơi chứ...” Trong mắt Đàm Hi hiện lên ý cười, “Tớ không đi được, nhưng khả năng phải nhờ cậu trong hai đứa nhỏ.” “Hả? Là sao?” Nhiễm Dao nín thở, chờ mong may mắn buông xuống. “À... ý tớ là làm phiền cậu trông con giúp tớ một ngày, được không? Thời gian quá gấp, còn chưa kịp thuê giúp việc...” “Thuế giúp việc cái gì? Tớ đây chứ đâu! Chính là loại không cần tiền, he he... chỉ cần trẻ con!” Đàm Hi hoàn toàn cạn lời, “Cậu thích thì tự mình sinh đi!” “... Sao một người có thể sinh em bé được chứ hả?” “Chẳng phải còn có lão cán bộ...” Mới nói được một nửa liền im bặt. Đầu bên kia yên lặng một hồi mới lại cười hi hi ha ha nói, “Cứ chốt như thế đi, tớ trông con giúp cậu! Giờ tớ lập tức qua ngay, gửi địa chỉ qua điện thoại cho tớ nhé, bye...” Trong lòng mỗi người đều có một vết sẹo không thể nói, khắc sâu hình bóng một người, tế một đoạn tình. Nhiễm Dao cũng thế, mà Đàm Hi cũng vậy. Cũng bao gồm Hàn Sóc cả người chồng chất vết thương và An An với một bụng đầy tâm sự... Đàm Hi vừa mới ngẩn ngơ trong giây lát thì “tin nhắn đoạt mệnh liên hoàn” của Nhiễm Dao đã tới... Tiểu Công Trúa: Địa chỉ: Địa chỉ! Địa chỉ: XX: [Chia sẻ vị trí Tiểu Công Trúa: Chờ ở yên đấy! Tiểu Công Trúa: Hai tiểu bảo bối, dì tới đây. [cười xấu xa Đàm Hi chưa từng thấy Nhiễm Dao điên rồ như thế này bao giờ, hoàn toàn khác xa cô nàng thục nữ luôn yêu thích màu hồng trước kia. Còn chưa tới nửa tiếng, chuông cửa đã vang lên, còn kèm theo một trang tiếng gõ cửa, rõ ràng là người ở bên ngoài rất gấp gáp. “Hai cục cưng đáng yêu... dì tới rồi...” Cửa vừa mới mở ra trong nháy mắt, Đàm Hi nghi ngờ không biết có phải mình đang mở cửa cho một “gã si tình” hay không nữa. Áo xanh lam kết hợp với quần lụa ống rộng bằng tơ lụa, tóc dài buộc thành hình nụ hoa, dùng một cái khăn lụa màu hồng nhạt cố định ở sau đầu, vài sợi tóc mai lộn xộn rủ xuống, nhìn vừa thời thượng nhưng vẫn không mất đi vẻ tinh nghịch. Dù sao cũng đã ra ngoài xã hội rồi, cũng nên thu bớt sở thích với màu hồng. Thời gian làm người ta trở nên thành thục, cũng tước đoạt đi những sở thích lớn nhất của con người. Hai đứa trẻ nghe thấy tiếng thì lập tức chạy ra, chẳng buồn quan tâm xem mình đã mặc quần áo tử tế hay chưa. A Lưu còn đỡ, ít nhất là vẫn chỉnh tế từ đầu tới chân. Chắc chắn tên nhóc còn này đã sửa sang lại bản thân trước khi ra ngoài rồi. Cô bé con thì không có nhiều “tâm cơ” như thế, quần yếm treo lỏng lẻo trên người, tóc tai lộn xộn, chỉ có đôi mắt hạnh là vẫn vô cùng sáng ngời. Dáng vẻ chưa tỉnh ngủ này của cô bé cực kỳ đáng yêu. Nhiễm Dao không nhịn được lập tức xông lên, ôm cổ bẻ con vào trong ngực. Vốn dĩ cố định ôm cả A Lưu nữa cơ, không ngờ cậu nhóc này có phản ứng cực nhanh, uốn éo mông một cái đã né tránh được. Bởi vậy, chỉ có cô bé con rơi vào “bàn tay ác quỷ” mà thôi. Nhìn động tác của Nhiễm Dao thì nghĩ là thô bạo, nhưng thực ra khi rơi xuống người Ngộ Hạ lại nhẹ đến không thể nhẹ hơn, giống như cô bé là một con búp bê sứ dễ vỡ, phải thật cẩn thận, nâng niu như vật báu. “Bé ngoan, có nhớ ra dì là ai không?” “...” Cô bé con vẫn còn ngây ngốc. “Nhưng mà đi lại nhớ rõ cháu đấy!”
Bình luận facebook