Khuôn mặt của Hứa Ninh sắp đổ hết cả lên thì bạn Dịch Hạo Lâm mới miễn cưỡng tạo dáng xong, tìm được góc độ tốt nhất, dùng sức bấm mạnh nút chụp hình.
Sau đó, tiếng2tách tách vang lên liên tục.
Tấm đầu tiên, vẫn còn có thể nhìn được.
Tấm thứ hai, bắt đầu xấu như ma chê quỷ hờn.
Một kẻ chê bai, một kẻ cực kỳ mất kiên nhẫn.
“Mẹ xem đó,5ngay cả chụp hình cũng không biết, đúng là ngu ngốc!”
Hứa Ninh nghiến răng: “Thằng nhóc ranh, mẹ là mẹ của con, phải biết tôn trọng mẹ biết không!”
“Xời, mẹ kế thôi mà, cũng chẳng phải6là mẹ ruột.” Nói xong, làm mặt quỷ, sải bước chạy đi.
“Ông xã, anh xem con trai anh...”
Dịch Hồng né cánh tay của cô ta, vẻ mặt lạnh nhạt.
Hứa Ninh hoảng sợ, bỗng nhiên im bặt.
Tiếp5sau đó là triển lãm thiết kế sáng tạo.
Một bó đũa, một quả trứng gà, một quả quýt, cộng thêm nhiều vật dụng hỗ trợ như một con dao nhỏ, cây keo, bút đánh số... dùng3để chế tạo một tác phẩm nghệ thuật thủ công.
Cô bé nảy lên sáng kiến rất nhanh, Đàm Hi làm trợ thủ cho con gái.
“Mommy ơi, mẹ cắt quả quýt này giúp con, cắt làm đôi nhé.”
“Mommy ơi, có thể đập trứng gà ra làm đối không? Bên trên ít một chút, phía dưới nhiều một chút, sau đó vẽ đường gợn sóng ở chỗ mép vỏ.”
“ y da! Không phải đường gợn sóng này, phải nhỏ cơ, giống như kiểu gà con tách vỏ trong sách vậy đó...”
“Mommy, dán cái này vào...”
“Mommy, cắt nhỏ chiếc đũa này giùm con với...”
Đường đường là Tổng tài Thịnh Dụ kiêm CK lại bị con gái xem thành nhân viên sai vặt, đừng nói chứ, cảm giác này... khá là mới mẻ, cũng khá là lạ lùng.
Thời gian 15 phút kết thúc nhanh chóng.
Rất nhiều gia đình chỉ mới làm xong bán thành phẩm, có một ít tác phẩm đã hoàn thành trong thời gian quy định cũng không ra làm sao.
Ngộ Hạ đặt “Gà con phá vỏ” vừa làm xong lên giữa bàn, sau đó dọn dẹp rác thải vứt vào thùng rác, hoàn toàn là hành vi chủ động có ý thức, cũng không cần Đàm Hi giúp đỡ.
Các phụ huynh xung quanh đều rất kinh ngạc, đồng thời cũng rất hâm mộ.
Con gái nhà người ta trong truyền thuyết...
Nhìn lại đứa con uốn tới ẹo lui không chịu ngồi yên của mình, các mẹ rất muốn ấn một chưởng, đả thông hai mạch nhâm đốc, khai mở trí thông minh nhanh nhẹn cho con.
Tác phẩm của Ngộ Hạ là gà con phá vỏ, dùng một chiếc đũa đỡ lấy, trên đỉnh là một nửa chiếc vỏ được hé mở, để lộ ra cái đầu nhỏ xinh màu vàng nhạt và chiếc mỏ màu cam.
Nửa trái quýt làm phần đế, nửa trái còn lại bị hai mẹ con ăn vào bụng, khá là ngọt...
Không còn nghi ngờ gì nữa, đội Ngộ Hạ lại giành quán quân.
Cô bé hưng phấn nhảy cẫng lên, lắc chiếc cúp trong tay về hướng của Lục Chinh và A Lưu, dáng vẻ rất chi là đắc ý.
“Đuổi sắp vểnh lên trời rồi.” Thiếu niên cool ngầu A Lưu bình phẩm.
Lục Chinh liếc nhìn cậu nhóc.
Cậu bé rụt cổ lại, nhìn sang hướng khác. Hừ! Biết làm thủ công thì có gì hay đâu? Chẳng có một chút hàm lượng kỹ thuật nào hết.
Sau đó là cuộc thi tạo hình.
Giao cho phụ huynh hai cuộn khăn giấy, yêu cầu trong vòng hai mươi phút phải thiết kế ra được một bộ đồ cho bé nhà mình lên sân khấu biểu diễn.
Đàm Hi vốn học ngành thiết kế mỹ thuật, việc này chẳng hề làm khó được cô.
Đo đạc kích thước, chuẩn bị kim chỉ, chỉ thấy đôi tay đó sau khi đo đạc trên người cổ bé xong thì nhắm chuẩn khăn giấy, dùng bút đánh dấu vài ký hiệu rồi bắt đầu cắt xén.
Ánh mắt cổ tập trung, động tác dứt khoát, một loại mị lực phát ra từ bên trong cơ thể vô tình thu hút nhiều ánh nhìn của mọi người.
So với những phụ huynh chỉ tham gia cho có lệ, thì cô trông giống như một người thợ tỉ mỉ, đối xử với “vải vóc” trong tay bằng một thái độ chân thành, cứ như sắp hoàn thành một danh tác tuyệt thế vậy.
Ngay cả cô bé cũng xem đến ngơ ngác luôn.
Lúc này mommy trông xinh đẹp hơn bất kỳ lúc nào...
Đàm Hi tập trung vào công việc trong tay. Ngộ Hạ thì ngẩng đầu, nghiêm túc quan sát mẹ của mình.
Lục Chinh nâng máy ảnh, giữ lại vĩnh viễn khoảnh khắc này.
20 phút, thời gian không dài, nhưng lại dư sức với Đàm Hi. Cuối cùng khi giáo viên cầm dụng cụ đếm giờ, tuyên bố “hết thời gian” thì Đàm Hi cũng vừa may xong một chiếc đầm công chúa cho con gái.
Kiểu dáng yếm đeo cổ, chân váy bồng bềnh từng tầng, dài chạm đất, thân váy được đính vài đóa hoa giấy nhỏ màu vàng nhạt. Không còn nghi ngờ gì nữa, những thứ này đều được làm ra từ đôi bàn tay khéo léo của Đàm Hi.
“Con gái ngoan, tạo pose nào!”
Ngộ Hạ nghe lời, hay tay cầm chân váy lên, xoay vòng tròn tại chỗ, sau đó làm một động tác chào tạo nhã, suy cho cùng cũng là một người mẫu nhí chuyên nghiệp từng chụp poster, nên thật sự có một chút dáng vẻ của minh tinh.
Chiếc váy rất chắc chắn, không chỉ chắc chắn mà còn tạo nên một độ cong xinh đẹp trong không trung.
“Wow! Váy của bạn ấy đẹp quá!” “Mẹ ơi con cũng muốn có!”
“Ặc...” Nhưng mẹ của con đây không biết làm!
Do trình độ của Đàm Hi vượt xa mức nghiệp dư, nên xứng đáng giành hạng nhất.
“Mẹ của Ngộ Hạ, cô khéo tay thật đấy! Cô là nhà thiết kế quần áo sao?” Một người mẹ tiến lên, cưới hỏi, ánh mắt sùng bái.
“Quá khen, lúc học đại học tôi từng học qua hai năm thiết kế mỹ thuật, nên cũng biết chút căn bản.”
“Hèn gì, nhìn tư thế cầm kéo của cô là biết là người trong nghề rồi.”
Đàm Hi trò chuyện vài câu với chị ta, thấy hạng mục của Lục Chinh và con trai sắp bắt đầu nên xin phép rời đi.
Người mẹ kia đứng nguyên tại chỗ, nhìn cô đi xa: “Con nhà người ta, vợ nhà người ta...” Chị ta bỗng nhiên thấy hơi tự ti.
“Mẹ ơi, chiếc áo khoác mẹ làm cũng rất đẹp! Siêu đẹp trai luôn! Chúng ta giành được hạng nhì, tối nay kêu ba mời chúng ta.”
Thế là cái cảm xúc tự ti kia bỗng dưng biến mất, “Được! Tối nay chúng ta ăn một bữa hoành tráng, bắt ba con trả tiền nhé!”
Đổi lấy một tràng cười giòn tan của cậu bé.
Hạnh phúc ở ngay trước mắt, cần gì phải hâm mộ người khác?
Người mẹ trẻ tuổi trút hết nỗi buồn phiền, bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ thật tươi sáng...
Các hạng mục phía sau như là rubic, xe điện đụng... đều khá là nam tính hóa.
Quả nhiên, đa số đội tham gia đều là cha con.
Hạng mục rubic.
Lục Chinh và Tiểu A Lưu hoàn nguyên cục rubic rất nhanh, tổng thời gian sử dụng không quá hai phút.
Hai cha con mắt lớn nhìn mắt nhỏ, đồng thời cũng xoay đầu nhìn những người khác thi đấu.
Không lâu sau, cha con Dịch Hồng và Dịch Hạo Lâm cũng đại công cáo thành.
“Loi nhoi gì đó? Đứng yên nào!” Dịch Hồng không thể nhịn được thêm, anh ta khẽ quát.
“Ba hung dữ thể làm gì chứ? Con đang tìm Hạ Hạ.”
“Tìm cô bé đó làm gì?” Dịch Hồng nhướng mày.
“Nói cho em ấy biết, con lợi hại đến cỡ nào!”
“Xuy... có một người em trai hạng nhất, con thấy cô bé đó sẽ thích bạn cùng bàn chỉ đạt hạng nhì sao?”
Dịch Hạo Lâm bị ba mình quay chóng mặt, nhưng cũng biết đó chẳng phải là những lời tốt lành gì.
Không khỏi phản bác: “Em ấy thích! Thích lắm luôn!”
“Nhóc con, còn muốn lấy lòng con gái nhà người ta, nhìn lại chút tài cán của con đi?” Dịch Phong vỗ vào ót của con trai.
“Á! Bị ba vỗ thành ngốc rồi này... à... rốt cuộc con có phải con ruột của ba không?”
Mặt Dịch Hồng xu xuống, “Thằng nhóc ranh này nói ngu ngốc gì đấy hả?”
“Thế sao lại tìm mẹ kế cho con?”
Dịch Hồng tức giận: “Cha con ruột và mẹ kế có liên quan gì đến nhau?”
“Nếu không, ba tìm một cô lẳng lơ về ngược đãi con làm gì?”
“Lẳng lơ? Ngược đãi? Con học mấy từ này ở đâu vậy?” Mặt anh ta trầm xuống.
“Trên tivi, trên mạng đó...”
“Cô ta sao lại ngược đãi con?”
Đừng thấy Dịch Hạo Lâm mới có tí tuổi, nhưng rất hay để bụng, tròng mắt xoay vòng, cậu nhóc biết cơ hội đến rồi.
Xắn tay áo lên, để lộ ra những bầm lớn nhỏ do móng tay ngắt nhéo gây nên: “Ba xem đi, mẹ kế nhéo con thành thế này này...”
Dịch Hồng biến sắc, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
“Cô ta còn làm gì nữa?”
Dịch Hạo Lâm nghe thấy tiếng nghiến răng của ba mình, trong lòng cậu nhóc run lên: “... Không cho con ăn cơm có tính không?”
Hạng mục rubic, cha con Lục Chinh giành được hạng nhất, cha con Dịch Hồng hạng nhì.
Đứng trên bục nhận thưởng đơn giản, cầm lấy chiếc cúp không có tí tẹo vàng nào, Chuột Nhỏ nở một nụ cười đắc ý với Ngộ Hạ.
Ngô Hạ vỗ tay cho cậu bé.
A Lưu mím môi, hừ lạnh: Anh là hạng nhất đây này! Hạng nhì có cái gì đáng vỗ tay đầu? Đồ không biết nhìn hàng.
Tiếp theo là hạng mục hai người ba chân, Lục Chinh và A Lưu phối hợp không được tốt lắm, không lấy được hạng.
Hai cha con Dịch Hồng và Dịch Hạo Lâm giành được hạng nhất.
“Hạ Hạ, chiếc cúp này tặng cho em!” Bạn Dịch Hạo Lâm buông tay Dịch Hồng ra, bay đến bên người cô bé như một chú bướm.
Ngộ Hạ ngơ ngác: “Tặng cho em? Vì sao?”
“Bởi vì...” Cậu bé nhìn cô bé, rồi lại xấu hổ cúi đầu, ngón chân vẽ vòng tròn dưới đất, một lúc sau mới lấy can cảm: “Ba anh nói, người đàn ông chân chính phải đem những thứ tốt nhất cho người con gái mình thích.”
“Hả?” Cô bé không hiểu lắm.
“ y da! Tóm lại là tặng cho em đó!”
“Không cần đâu, em cũng có mà.”
“Không giống nhau.”
“Không giống nhau chỗ nào?”
Dịch Hạo Lâm nôn nóng gãi đầu: “Bởi vì đó là cúp mà anh tặng.” Tất nhiên phải khác rồi.
Ngộ Hạ nhìn cậu bé với ánh mắt quái lạ, tóm lại cứ khăng khăng không cần“.
Dịch Hạo Lâm nôn nóng: “Em là bạn gái của anh, sao có thể không cần được?”
Bình luận facebook