Sáng sớm, khu biệt thự Thánh Tuyền Thiên Vực. Rầm rầm rầm...
Tiếng đập cửa.
Đàm Hi vẫn đang ngủ. Lục Chinh xuống giường, tiện tay khoác áo choàng ngủ vào. Anh mở cửa, hai đứa nhóc liền chui vào.
Dưới yêu cầu bắt buộc của anh, hai chị em đã bắt đầu ngủ riêng với Đàm Hi, từ từ tập thành2thói quen, nhưng chỉ cần ngày hôm sau không đi học thì hai đứa nhóc vẫn kiên trì chạy đến gõ cửa.
Lục Chinh xách hai đứa nhóc lên một cách thuần thục, mỗi tay một đứa, còn giơ chân lên đóng cửa vào.
Ngộ Hạ nhe nanh múa vuốt. A Lưu thì cạn lời. Sớm biết như vậy, cậu nhóc5đã không đồng ý nhận cha rồi, giờ thì mẹ cũng bị cướp đi mất.
Nhét hai đứa nhóc vào ổ chăn, Đàm Hi cũng tỉnh dậy luôn. Phản ứng đầu tiên là sờ lên người, cũng may, áo ngủ vẫn kín đáo. Phản ứng thứ hai là ôm hai đứa nhóc, qua năm nay hai đứa sẽ bước lên6sáu tuổi, mỗi ngày một dáng vẻ.
A Lưu cao vọt lên một khúc, Ngô Hạ lại béo lên hai vòng. Vừa tiếp xúc được với cái ôm ấm áp của mẹ, hai đứa nhóc không hẹn mà cùng tìm một vị trí thích hợp nhất, rúc người thành hai cục bột nhỏ vùi vào lòng Đàm Hi.
A Lưu không5nhìn Lục Chinh. Cậu bé vùi mặt vào ngực Đàm Hi, cọ cọ.
Thật là thơm... Bàn tay mũm mĩm của Ngộ Hạ thì đặt lên ngực Đàm Hi một cách trắng trợn, thỉnh thoảng còn vặn vặn nhéo nhéo.
Mềm quá...
Mặt Nhị Gia đen như đít nồi.
Anh xách hai đứa nhóc ra, giống như xách hai chú cún con.
Ngô Hạ
“Ba xấu! Con muốn mommy...”
A Lưu hùa theo, lời lẽ ngắn gọn xúc tích: “Xấu xa!”
Vẫn là Đàm Hi không thể nhìn tiếp được, cô trừng mắt với anh: “Được rồi, anh giận dỗi với chúng nó làm gì?” Lục Chinh hừ lạnh, lúc này mới hạ thủ lưu tình, xoay đầu đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, mắt không nhìn sẽ không thấy bực bội nữa.
“A Lưu, em nói sao sao ba lại tức giận vậy?” Ngộ Hạ vừa hưởng thụ sự vỗ về dịu dàng của mẹ, vừa không quên thỏa mãn lòng tò mò.
“Ba ăn giấm.” “Giấm? Là loại giấm có thể uống đúng không?” Cậu bé trầm ngâm một lúc, sau đó giải thích rất nghiêm túc: “Là loại chỉ có thể ngửi, không thể uống.” “Vì sao vậy?” Đôi mắt to đen láy chớp chớp.
“Chua!”
Cô bé nghe mà nửa hiểu nửa không. Đàm Hi thì suýt chút nữa đã cười bò. Buổi trưa, tuyết bên ngoài bắt đầu rơi.
Ngô Hạ là người phản ứng nhanh nhất. Cô bé chạy lạch bạch lên lầu, moi ra một đôi ủng nhỏ, một đôi găng tay nhỏ, một chiếc mũ nhỏ và còn có một chiếc khăn choàng cổ nhỏ nữa.
Ăn mặc xong xuôi, cô bé chạy ù ra ngoài như một cơn gió.
Bà cụ có muốn cản cũng cản không kịp.
Lục Giác Dân chống gậy đi theo: “Bé ngoan, bên ngoài lạnh, cháu vào đây trước có được không nào?”
“Cụ ơi, cụ nhìn này! Tuyết rơi rồi!” Cô nhóc đứng giữa vườn hoa, bọc cả người lại như quả cầu tuyết, xoay đầu lại cười, đôi con ngươi đen láy như ánh sao trời, sáng rực lấp lánh. Trái tim của ông cụ bỗng mềm như kẹo bông gòn.
“Cụ, cụ ra đây! Chúng ta cùng chơi với nhau!”
Lục Giác Dân đi ra thật, ông vừa chống gậy vừa né tránh vũng nước tuyết, cả người lảo đảo. Đợi đến khi bà cụ mặc áo khoác xong, khi bà bước ra, suýt chút nữa đã bị một lớn một bé chọc tức đến phát điên.
“Lục Giác Dân, ông bao nhiêu tuổi đầu rồi hả? Kêu ông ra trông cháu thì ông lại chơi với nó luôn là sao?”
Tuy nói như thế, nhưng vẫn không giấu được nụ cười trong mắt.
Những tháng qua, Lục Giác Dân thay đổi rõ rệt, một người ngày thường rất nghiêm khắc cứng ngắt, kiệm lời ít cười như thế, vậy mà lại vẫn có thể chơi đùa ầm ĩ với hai đứa nhóc trong phòng khách.
Có một lần, Ngộ Hạ đánh vỡ tách trà đã dùng hơn 30 năm của ông cụ. Đừng nói là Lục Giác Dân, ngay cả bản thân bà cụ cũng đã thấy đau lòng rồi. Đó là đồ sứ tráng men của đời Đường đấy!
Giá trị là thứ yếu, quan trọng đó là vật do các thế hệ trước của nhà họ Lục truyền lại, giờ đây lại “ngủm” trên tay Lục Giác Dân. Đàm Thủy Tâm đã chuẩn bị sẵn tâm lý ông sẽ phát hỏa. Nhưng Lục Giác Dân chỉ khựng lại, sau đó vội vàng vứt mảnh vỡ đi, xoay sang dỗ dàng Ngộ Hạ đang khóc lên, “Bé ngoan không khóc nữa, là do tách trà không ngoan, đáng đời bị vỡ! Chúng ta không để ý đến nó nữa, lát nữa sẽ lấy chổi quét nó đi...” Đàm Thủy Tâm: “...”
Bà nghĩ, nếu liệt tố liệt tông của nhà họ Lục biết được, có khi nào sẽ tức giận đến mức mồ mả bốc khói không? A Lưu chạy vào phòng sách kêu Đàm Hi: “Mẹ ơi! Tuyết rơi rồi!” Đàm Hi dắt tay con trai đi ra ngoài. Lục Chinh nghe thấy tiếng động, cũng bước ra từ một căn phòng sách khác. Giờ thì cả nhà đều đứng kín ở cửa ra vào. Ngộ Hạ nhào đến, ôm lấy hai chân của Đàm Hi: “Mẹ ơi, tuyết rơi không nhiều lắm, không thể đắp người tuyết rồi thì phải làm sao đây?” “Vậy thì đợi thêm một lát nữa đi con.”
“Một lát là bao lâu ạ?”
“Ngày mai đi.” “Oh yeah! Con muốn đắp một người tuyết thật lớn. Đến lúc đó mời chú Dịch đến xem. À còn cả chú Cố nữa!” Bầu không khí bỗng nhiên ngưng đọng. Hàng lông mi của Đàm Hi khẽ run. Lục Chinh nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt còn lạnh lùng hơn cả bằng tuyết.
Ông cụ và bà cụ nhìn nhau, hai người lựa chọn giữ im lặng. A Lưu rũ mắt xuống.
Chỉ có cô bé vẫn không hề phát giác ra điều gì, vẫn cười vô tư: “Mẹ ơi, mẹ nói có được hay không?” “... Được.” Cổ họng khô khốc.
“Vậy thì khi nào chúng ta đi Zurich vậy? Nếu chú Cố đến nhà chúng ta chơi, nhưng không tìm thấy chúng ta thì sao đây?”
Ngoại trừ trầm mặc, thì vẫn là trầm mặc. Từ lúc Đàm Hi về nước, đến khi hai người hòa hợp với nhau, và sau khi đăng ký kết hôn, hai chữ “Cố Miên” luôn là sự cấm kỵ. Lục Chinh không hỏi, Đàm Hi tất nhiên cũng sẽ không chủ động nhắc đến. Cứ như bị cố ý lãng quên đi, nhưng với tình hình như thế này, nó lại được bày ra trước mặt mọi người, tồn tại với trạng trái lu mờ.
Bình luận facebook