Đã chỉ đích danh nên Sở Kiêu không thể giả ngốc được nữa.
Anh ta đồng ý giao thiệp với Tống Tử Văn, nhưng trong tiềm thức, anh ta không muốn Nhiễm Dao nhìn thấy khía cạnh xã giao của2anh ta.
Anh ta cứ luôn cảm thấy, cô sẽ không thích. Những lời đã nói ra, toàn bộ mọi người đều nhìn anh ta. Sở Kiều hoàn toàn không có tư cách từ chối. Hít sâu, đứng lên, nâng5ly bằng hai tay, mời rượu từ xa: “Chú Tống, đây là lần gặp thứ hai của chúng ta, tương lại còn phải nhờ chú quan tâm chỉ dạy nhiều hơn.”
Tống Tử Văn không nhúc nhích.
Mắt Sở Kiêu lóe6lên, vẫn giữ nguyên động tác nâng ly, không uống, cũng không buông xuống.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên cứng đờ. Sở Hoài Sơn lau mồ hôi, nhưng lại không dám lên tiếng vào lúc này.
Bốn mắt nhìn5nhau, hai người rơi vào thế giằng co.
Nhiễm Dao ngồi vào vị trí, không hề bị ảnh hưởng dù chỉ một chút. Cô từ từ thưởng thức món tôm ngâm rượu, mùi vị quá thật không tối.
Một lúc sau,3Tống Tử Văn mới nâng ly rượu lên, nói một câu “hậu sinh khả úy”, sau đó mới nhấp môi với vẻ tượng trưng.
So với vẻ trịnh trọng của Sở Kiều thì có thể nói Tống Tử Văn khá là tùy ý, không đứng lên, cũng không uống cạn hết ly rượu, nhưng trên mặt vẫn thể hiện đầy đủ sự khen ngợi và xem trọng đối với hậu bối, quả thật khiến người ta nhìn không thấu.
Sau khi Sở Kiêu ngồi xuống, khẽ lướt nhìn về phía Tống Tử Văn. Không biết có phải là ảo giác hay không, chú Tổng hình như... không có thiện cảm gì với anh ta lắm.
Nhưng đã bị bác bỏ nhanh chóng.
Với địa vị giờ này phút này của Tống Tử Văn, sao có thể so đo với một vãn bối chứ? Ảo giác!
Chắc chắn là ảo giác!
Suy nghĩ như thế, Sở Kiêu yên tâm rồi. Anh ta lại bắt đầu chuyên tâm gắp thức ăn cho Nhiễm Dao. “Món này ngon... món này cũng khá ngon... em gầy quá rồi, mập lên một chút vẫn đẹp hơn...” “A Kiêu, đừng gắp nữa, em ăn không hết đâu.” Nhiễm Dao nhìn một ngọn núi đồ ăn nhỏ trong bát của mình. Cô vừa thấy buồn cười vừa hết cách.
Anh nuôi cô như nuôi lợn sao?
“Ồ.” Sở Kiều thu tay về, “Vậy... thì anh không gặp nữa, em cứ từ từ ăn.” Nhiễm Dao gật đầu, mỉm cười với anh ta, sau đó bắt đầu ăn món trong bát của mình, ăn từng miếng rất nghiêm túc, cứ như mọi thứ xung quanh không hề liên quan đến cô.
Sở Kiêu thích dáng vẻ khi cô ăn nhất, mang theo sự kính nể đối với thức ăn và sự tôn trọng đối với đầu bếp, vô cùng thành kính.
Uống được hai ngụm ánh mắt của Tổng Tử Văn trôi xa, cứ bất giác nhìn về hướng nào đó.
Cô ấy vẫn không hề thay đổi gì.
Thích và không thích vẫn luôn không từ chối.
Cho dù là gì, đều ngoan ngoãn hơn kháng cự. Tính cách rõ ràng dịu dàng như thế, nhưng khi mạnh mẽ lên lại khiến người ta không thể nào chống đỡ nổi. Tống Tử Văn cười khổ, uống một ngụm rượu mạnh, đốt cháy từ cổ họng xuống dạ dày.
Rõ ràng là kết quả anh muốn nhìn thấy nhất, nhưng khi thật sự đến giờ phút này anh lại thấy... khó chấp nhận đến thế.
Cô đã có người khác. Ánh mắt cong cong, nói cười dịu dàng, từ nay về sau không còn vì anh nữa, mà vì một người đàn ông tên “Sở Kiêu“. Tống Tử Văn thở dốc, đột nhiên siết chặt nắm tay.
Hóa ra, người vẫn luôn không chịu buông xuống là anh...
Dưới gợi ý của Sở Hoài Sơn, Sở Kiều lại đi mời rượu vài người, đều là thân tín của cha anh ta. Mọi người không lạnh lùng như Tống Tử Văn. Ai nấy cũng đều vui vẻ uống rượu, còn khen ngợi một tràng dài.
Nào là “hổ phụ sinh hổ tử”, “sóng sau xô sóng trước“...
“A Kiều đã tham gia cuộc thi công chức quốc gia rồi phải không?” Người đàn ông trung niên đẩy họ lên lúc nãy bỗng nhiên lên tiếng. Sở Kiêu gật đầu: “Đầu tháng này mới thi xong ạ.”
“Cháu thi vào chức vụ gì?”
“Văn phòng Cục Quy hoạch thành phố.”
“Cục Quy hoạch...” Ánh mắt ông ta khẽ lóe sáng, phân tích: “Cục Quy hoạch nằm trong quyền quản lý của Cục Kiến thiết thành phố, trùng hợp lại do Thị trưởng Tổng phụ trách!” Đột nhiên vỗ vào đùi, “Thể thì hôm nay trùng hợp quá rồi, chính chủ đều có mặt ở đây!”
Mọi người cười phụ họa theo.
Nhìn thì trông có vẻ như vô tình nhắc đến, nhưng rốt cuộc có ý hay vô ý, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Sở Kiều cũng không ngốc. Anh ta biết tiếp theo sẽ đại diện cho điều gì, vào giây phút nào đó, máu huyết cả người anh ta đang rục rịch dâng trào.
Lần này không đợi Sở Hoài Sơn lên tiếng, anh ta đã đứng lên, cách một chiếc bàn, kính ly với Tống Tử Văn: “Tương lai vẫn phải nhờ chú Tống thủ hạ lưu tình, chỉ dạy nhiều hơn.”
Nói xong, không đợi Tống Tử Văn trả lời, đã ngửa đầu uống cạn ly. “A Kiêu tửu lượng tốt lắm!” “Trẻ nhỏ dễ dạy, Cục trưởng Sở có người kế nghiệp rồi.”
Tống Tử Văn không hề động vào ly rượu trước mặt, ánh mắt sâu thẳm. “Xin lỗi, em đi vệ sinh một lát.” Nhiễm Dao đứng dậy, gật đầu lễ phép với mọi người, sau đó đi thẳng ra ngoài. Sở Kiêu ngơ ngác, rượu khiến anh ta phản ứng hơi chậm chạp, “Được.” Tiếp xúc với bầu không khí tươi mát, Nhiễm Dao thả lỏng thần kinh. Đi thẳng đến cuối hành lang dài, rẽ phải chính là nhà vệ sinh nữ. Nhiễm Dao không bước vào, mà chỉ đứng ở bồn rửa tay rửa tay hai lần.
Nhìn dòng nước róc rách, cô ngấn người. “Sở Kiêu” bên trong đó không hề giống với “Sở Kiêu” trong ấn tượng của cô, cứ như trong thoáng chốc thoát khỏi lớp vỏ non nớt, biến thành một người chững chạc chín chắn. Không hẳn là bài xích, chỉ là thấy hơi... xạ lạ.
Trên đường trở về, cô đụng phải Tống Tử Văn. Nhiễm Dao vẫn nhìn thẳng về trước. Khi hai người đi lướt qua nhau, cổ tay cô bị nắm lại.
“Em cứ định cứ giả vờ không quen biết anh mãi sao?” Giọng nói trầm thấp, vừa mở miệng là ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. “Thị trưởng Tống, tôi nên vào trong rồi.” “Thị trưởng Tống? Ha...” Nụ cười thê lương, “Xem ra em đã quyết tâm rồi.” Nhiễm Dao không vùng vẫy gì nhiều, bởi vì cô biết, vùng vẫy cũng không có tác dụng: “Tối hôm đó đã nói rất rõ ràng rồi, không phải sao?”
Giọng điệu nhẹ nhàng, không vui không buồn.
“Em... làm bạn gái của Sở Kiêu rồi?” Cổ họng khô khốc, Tống Tử Văn dùng một bàn tay khác nới lỏng cà vạt ra, còn tay kia vẫn nắm chặt lấy cổ tay của Nhiễm Dao không buông.
“Từ khi nào?”
“Nửa tháng trước.” Ánh mắt Tống Tử Văn lóe lên tia đau đớn: “Vì sao?” Hai chữ này cứ như dùng hết toàn bộ sức lực của anh. “Bởi vì, tôi muốn bắt đầu lại từ đầu.”
Anh nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua bất kỳ cảm xúc gì trên khuôn mặt ấy. Nhiễm Dao để mặc cho anh quan sát. Cô tỏ ra rất thản nhiên: “A Văn, tôi nghiêm túc đó. Có thể quên anh rồi bắt đầu lại từ đầu, không hề khó như trong tưởng tượng.”
Quên anh...
Câu nói đó vang vọng trong đầu anh như ma chú.
Sao cô có thể quên anh chứ? Khi anh đã hãm sâu không thể dứt ra...
“Dao Dao, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được hay không?” “Anh...” Nhiễm Dao kinh ngạc. Tống Tử Văn nắm chặt lấy vai cô, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh lóe lên hai ánh lửa sáng chói. “Chia tay với cậu ta, chúng ta sẽ rất hạnh phúc...” “A Văn, anh say rồi!” “Anh không có...” “Muộn rồi.”
“Vì sao?”
Nhiễm Dao nhìn vào mắt anh, không phải cô không nhìn thấy sự hối hận và tình cảm nồng nàn trong ấy. Nếu là một năm trước, cô sẽ vui sướng điên người, ít ra anh không hề thơ ơ, anh vẫn để ý đến cô.
Nhưng giờ đây, vật còn người đã khác, khi nhiệt tình đã nguội lạnh, thì sớm đã không còn dũng cảm hăng hái như lúc ban đầu.
Đã từng, cô đã từng cố gắng chui ra lớp vỏ rùa. Giờ đây, cô lại rụt đầu về, không còn dũng cảm ló đầu ra nữa. “Tôi đã là bạn gái của Sở Kiều. Trừ khi anh ấy muốn chia tay, nếu không tôi và anh ấy sẽ không xa rời nhau.” “Em thích cậu ta đến thế à?” Nghiến răng, hai tay siết chặt. Nhiễm Dao cau mày, cơn đau trên vai khiến cô không thể phớt lờ. Cô thích Sở Kiêu sao?
Chắc là thích.
Cô mãi mãi sẽ không quên được, dáng vẻ chơi ván trượt, mặt mày phơi phới, tràn đầy sức sống của cậu thanh niên trẻ trên quảng trường trước khách sạn Hilton. “Ở bên anh ấy rất vui.” Suy nghĩ như thế, cô nói ra cảm xúc chân thật nhất.
Ánh mắt Tống Tử Văn chợt khựng lại, toàn thân tỏa khí lạnh.
Nụ cười xuất hiện nơi cánh môi, ánh mắt lóe lên sự hồi tưởng đó, như con dao cắm chặt vào tim anh, máu tươi tuôn trào, nhưng lại không có ai đau lòng.
Cảm giác bị ai to lớn bao trùm lấy, hốc mắt Tống Tử Văn nóng bừng, nước mắt gần như tuôn rơi.
“Vì sao?” Mạnh mẽ như anh, vậy mà cũng có lúc nghẹn ngào: “Cậu ta có chỗ nào tốt hơn anh chứ?”
“Ít ra.” Nhiễm Dao rũ mắt, hàng lông mi khẽ rung, “Anh ấy không ôm người phụ nữ khác, đi qua trước mặt tôi mà không có một lời giải thích nào, không cảm thấy áy náy, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không
có.”
Cả người Tống Tu Văn run lên, “Đó là vì...” “Không còn quan trọng nữa. Chuyện đã qua rồi, truy cứu thêm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Ánh mắt của anh bỗng chốc trở nên u ám sâu thẳm, “Nếu vì thế mà em chia tay với anh, vậy thì Sở Kiều chưa chắc đã làm tốt hơn anh, trừ phi, ngay từ đầu cậu ta không bước vào cái giới này.”
Nhiễm Dao cau mày: “Anh muốn nói gì?”
Tống Tử Văn đặt tay lên mặt cô, ngón tay khẽ vuốt ve, “Anh biết em không thích những nơi như thế này, nhưng Sở Kiều biết không? Có thể cậu ta không biết thật, cũng có thể cậu ta biết, nhưng vẫn lựa chọn khiến em chịu uất ức để thành toàn cho bản thân mình.”
“Tương lai cậu ta sẽ đi lên con đường chính trị với thân phận là người mới, những buổi tiệc như hôm nay chỉ nhiều không ít, em vẫn có thể tham gia các buổi tiệc xã giao cùng cậu ta chứ?”
Bình luận facebook