Hàn Sóc sảng khoái ký tên, ký luôn cả phần hợp đồng của A Thận.
Sau khi đối phương kiểm tra lại, xác định không còn gì sai sót nữa liền vươn tay tỏ vẻ thân thiện, “Chúc chúng ta cùng hợp tác2vui vẻ!”
Hàn Sóc bắt lại, “Hợp tác vui vẻ.” “Xong rồi, vậy tôi về trước đã.” “Đạo diễn Trương xin dừng bước.” Triệu Thu đột nhiên lên tiếng. “Còn có việc gì sao?” “Tôi tiễn anh.”
Hai người ra tới cửa thang máy,5trong lúc chờ, Triệu Thu bày tỏ vẻ khó xử của mình, “Có vấn đề này tôi thật sự muốn hỏi nhưng lại sợ mạo muội, thật sự... vô cùng băn khoăn.”
“Có vấn đề gì thế? Cô nói tôi nghe một chút6xem.”
“Lúc trước, tôi nghe nói chương trình đã chốt xong khách mời rồi, sao tự nhiên lại có thêm một vị trí cho Hàn Sóc thế?” Triệu Thu đi thẳng vào vấn đề.
Phải biết rằng, sự chú ý của quần chúng với5chương trình “Hành trình của mẹ và bảo bối” luôn rất cao, lần nào trước khi nhà sản xuất tung ra hình ảnh khách mời thì trên mạng cũng sẽ có phiên bản đoán trước”, theo kinh nghiệm chứng minh thì quả3thực không khác xa thực tế là mấy.
Chỉ có lần này là ngoại lệ.
Có tổng cộng năm dự đoán thì trúng tới bốn, chỉ có một dự đoán sai là Hàn Sóc. Trên mạng đã có không ít âm thanh nghi ngờ, nói rằng nhà sản xuất vì muốn ôm chân của Ảnh Hậu nên đã đá Trần Lâm và con gái cô ta là Bella ra khỏi chương trình.
Triệu Thu đã lăn lộn trong nghề bao nhiêu năm, biết rõ một điều rằng tin đồn vô căn cứ chưa chắc đã không có nguyên nhân, lúc này mới lén tìm Trương Giang để thám thính tình hình,“... Đạo diễn Trương, thực xin lỗi đã làm anh phải khó xử, nhưng tôi mong là anh cũng có thể thông cảm cho tôi, dù sao, cái biết cái không hoàn toàn dựa vào suy đoán sẽ khiến cho chúng tôi bên này vô cùng bị động.”
Trương Giang nghe vậy cũng không hề cảm thấy đường đột: “Cái gì cũng có quy củ của riêng nó, tôi chỉ có thể giải thích rằng, trước khi tuyên bố chính thức thì bất kỳ điều chỉnh và biến động nào cũng có khả năng xảy ra.”
Câu trả lời như đánh Thái Cực này quả thực nói cũng như không. Triệu Thu lùi một bước để tiến hai bước, “Vậy tại sao lại lựa chọn Hàn Sóc?” “Đầu tiên, từ yêu cầu của một chương trình gameshow thì danh tiếng và độ hot là quan trọng nhất, mà Hàn Sóc vừa lúc phù hợp với yêu cầu này. Tiếp theo, khách mời tới tham gia chương trình của chúng tôi là ca sĩ, diễn viên nổi tiếng, thậm chí là quán quân thế vận hội, nhưng chưa bao giờ mới được một Ảnh Hậu, đây sẽ là cái đáng xem và là điểm dễ bùng nổ nhất của chương trình. Tóm lại, Hàn Sóc có thực lực, cũng có may mắn này, chúng tôi lựa chọn cô ấy cũng là bình thường thôi.” Nói nhiều như thế nhưng chỉ có câu cuối cùng là đáng để quan tâm.
May mắn ư?
Triệu Thu như suy tư gì.
Đúng lúc này, thang máy đã tới nơi, đinh. Cửa mở ra, Trương Giang tiến vào, giơ tay cản lại: “Dừng thôi, đưa tới đây là được rồi, những gì nên nói tôi cũng đã nói hết, gặp ở trường quay cuối tuần sau nhé.” “Đạo diễn Trương đi thong thả.” Trên đường trở về, Triệu Thu vừa đi vừa hỏi, không khéo lại đâm phải đúng Cao Tường đi ở phía đối diện.
“Ôi chao!”
“Triệu Thu, không sao chứ?” Nhanh tay túm được, giữ người đứng vững. Triệu Thu bĩu môi: “Nhìn cái dáng vẻ vội vã của anh đi, làm sao thế?”
“Tìm cô chứ sao!”
“Có việc gì à?”
Cao Tường nghiêm túc nói: “Trên mạng có một nhóm người đang nói Hàn Sóc chiếm đoạt tư cách khách mời của Trần Lâm. Lúc đầu những người này có ý kiến với bên tổ chức chương trình, bên chương trình “Hành trình của mẹ và bảo bối lại không có phản ứng gì, thế là bọn họ chuyển họng súng sang nhắm vào Hàn Sóc. Giờ xử lý thế nào đây?”
“Có người nhằm vào sao?”
“Trước mắt chưa phát hiện ra điều gì, cơ bản đều là fan trung thành của Trần Lâm thôi.” “Vậy tạm thời kệ đi.”
Thứ sáu, ngày 22 tháng Tư.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, cả thành phố vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ say sưa, người của tổ sản xuất đã bắt đầu hành động.
Chia ra năm đội đi tới chỗ ở của các khách quý.
Thủy Tinh Lam Loan. Cốc cốc cốc.
“Đạo diễn, không ai trả lời.” Người đàn ông ngậm thuốc lá, ra hiệu cho nhân viên công tác lùi lại, tự mình tiến lên.
Rầm rầm rầm!
Ba tiếng đập này có thể khiến cho cả hàng xóm bên cạnh cũng phải tỉnh dậy.
“.... có động tĩnh!” Anh chàng quay phim đang ghé sát tai vào cửa nghe ngóng liền quơ chân múa tay ra hiệu, “Tiếng dép lê...”
Rất nhanh, cửa được mở ra. Kỳ quái chính là máy quay lại không hề quay được tới người... Ống kính di chuyển xuống dưới, cậu bé con mặc áo ngủ màu lam đang dụi mắt, thấy thế thì hơi sững người một chút. Tổ sản xuất cũng đờ hết cả ra. Chín kỳ quay chụp của bọn họ, những lúc như thế này toàn là người lớn trong nhà ra mở cửa, trẻ con vẫn còn đang ngủ say sưa trong phòng, sao tới lần này lại ngược đời thế? Biên đạo là một cô gái, tiến lên, nửa ngồi xổm xuống, vẫy tay: “Hi- Tiểu A Thận! Bọn chị tới ghi hình em...”
Râm!
Một trận gió lạnh, cô gái ngây người. Những người khác cũng không khá hơn, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Cửa... đóng lại rồi? Trên kịch bản có điều này sao? Không đúng... từ kỳ thứ năm trở đi, bọn họ đã không dùng tới kịch bản rồi mà?
Đúng lúc mọi người còn đang ngơ ngác thì cửa lại mở ra một lần nữa, cậu bé con đã khoác thêm một cái áo gió lên người, đầu tóc rối bời cũng đã mượt hơn không ít.
Nghiêng người, nhường đường, “Mời anh chị vào ạ!”
Vậy là... đóng cửa để đi xử lý ngoại hình à? Được rồi, đầu có thể rơi nhưng kiểu tóc thì không thể loạn được.
Mọi người “bị” mời vào cửa, A Thận lấy cốc ở trên bàn, rót nước vào, đầy tới bảy phần. Một hai ba bốn năm.
Vừa đủ năm người.
“Các anh chị ngồi đi, uống nước, để em đi gọi mommy.” Một quay phim nữ khiêng theo máy quay đi theo sau, A Thận lại quay đầu nhìn cô ta một cái: “Chị à, chị không uống nước ư?” Lắc đầu. “Chị có thể uống một chút.” “Không khát.” Vốn dĩ cô ta không được lên tiếng, nhưng dường như cậu bé này không định mở cửa phòng ngủ ra nên cô ta thấy hơi sốt ruột.
“Vậy chị muốn vào quay mommy của em à?”
“Ừ!”
“Tư thế ngủ của mẹ em xấu lắm.”
“Không sao. Khụ..” Cô ta hạ giọng, “Vì hiệu quả của chương trình, nhất định phải quay.” Nhan sắc ngày thường của Ảnh Hậu, đề tài này nhất định sẽ rất nóng. “Vậy à...” A Thận nghĩ một chút, “Vậy chị vào cùng em thôi.” Cửa mở ra, trong phòng có ánh sáng. Cô gái quay phim tưởng Hàn Sóc đã dậy rồi nên thấy hơi thất vọng, không ngờ vừa mở cửa ra đã thấy chăn bông hơi cộm lên, nơi phát ra ánh sáng duy nhất trong phòng là... màn hình máy tính đặt ngay gần cửa sổ: Màn hình máy tính, tai nghe, micro, con chuột, tất cả đều lộn xộn, quấn lại với nhau thành một đám. Màn hình máy tính không phải 30 inch thì cũng tới 20 inch, còn dùng trên giao diện LOL... (*LOL: game League of legend) A Thận đi tới bên giường, bò lên trên, “Mẹ, dậy thôi!”
Hàn Sóc trở mình, đưa lưng về phía con trai, tiếp tục ngủ.
Cậu bé con lại vòng sang bên kia, tiếp tục gọi, “Mẹ, dậy nào!” “Hức... Con trai à, sao con dậy sớm thế?” Chép miệng, mắt không hề mở ra. “Không còn sớm nữa.” “Hử? Mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ mười lăm phút.”
“... Hôm nay mẹ không đi chạy buổi sáng với con được đâu, để mẹ ngủ thêm một lát đi.” “Không được! Người quay phim của chúng ta tới rồi.” Hàn Sóc trực tiếp kéo chăn trùm kín đầu, che cả hai lỗ tai lại. Quay phim: “...”
Cô ta đã từng thấy trẻ con không muốn rời giường, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một bà mẹ không những lười dậy sớm mà còn gọi cũng chẳng buồn tỉnh giấc. Chờ đến khi chương trình được chiếu lên, chỉ sợ tổ mẹ con “điên đảo” này sẽ nóng đến nổ tung mất nhỉ? Tròng mắt A Thận chuyển động, “Mẹ! Có người mắng mẹ là tự đâm đầu vào chỗ chết kìa.” “Ai? Ai Mắng?”
Chỉ thấy cô nàng Ảnh Hậu nào đó phía trước còn sống chết không chịu rời giường, trong nháy mắt lập tức xốc chắn ngồi bật dậy, người quay phim nhắm chuẩn thời cơ, lập tức chĩa thẳng ống kính về phía cô.
Ôi!
Hoàn toàn mặt mộc, làn da quá hoàn hảo. Mắt Hàn Sóc hé ra một cái khe, phản ứng đầu tiên là nhìn màn hình máy tính, sau khi thấy đang dừng ở giao diện chọn anh hùng thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. “Còn chưa đánh, sao lại dám mắng mẹ là tự tìm đường chết chứ?” A Thận cười, chỉ sang bên cạnh. Hàn Sóc đưa mắt nhìn theo, vừa thấy cái ống máy quay đen sì sì thì lập tức cảm thấy cả người đều không ổn.
“A...”
Một tiếng hét chói tai, người quay phim bị đánh đuổi ra ngoài.
Biên đạo: “Sao thế? Bên trong đang thay quần áo à?” Đạo diễn: “Cũng không đến mức hét thảm thiết như thế chứ?” Anh chàng quay phim nam đã từng xem “Hoa sơn trà”, giờ nữ chính lại gần trong gang tấc nên lập tức tâm tình trở nên miên man.
Cô gái quay phim vẫn chưa ổn định tâm thần, bưng cái cốc lên uống một chút nước cho bình tĩnh lại, chờ sau khi đã hoàn hồn rồi mới từ từ kể ra những gì mình vừa chứng kiến ở bên trong.
Kết quả, một đám người liền xúm lại quanh máy quay phim của cô ta để xem lại.
Biên đạo: “Ảnh Hậu của tôi thật lợi hại!”
Đạo diễn: “Đây là... thức đêm chơi game à?” Anh chàng quay phim: “Nghe có vẻ như còn kéo cả con trai vào chơi game cùng mình.” Đây là cặp mẹ con kỳ quái cỡ nào đây? Mười lăm phút sau, Hàn Sóc đã rửa mặt xong, thay quần áo và đi ra từ phòng ngủ. “Ôi chao... xin lỗi nhé, tôi quên mất là sáng nay các vị sẽ tới đây.” Tổ đạo diễn biết làm sao bây giờ? Đương nhiên là liên tục nói không sao rồi. Sau đó, cậu chàng ship đồ ăn sáng gõ cửa, đưa tới một đống tiểu long bao nước vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, Hàn Sóc tiếp đón mọi người, “Nào nào nào, cùng nhau ăn đi.”
Biên đạo xua tay, “Không được, không được, chúng tôi còn đang làm việc.”
Hàn Sóc, “Chẳng phải còn có hai người đang quay hay sao? Hai vị ăn xong trước rồi thay ca là được mà? Bao nhiêu bánh bao thế này, đừng lãng phí thế chứ.”
Cuối cùng, đạo diễn quyết định nghe theo: “Ăn!” Được rồi, mấy người bọn họ ra khỏi nhà từ lúc bốn giờ sáng, đến bây giờ còn chưa được ăn gì cả.
Hàn Sóc và A Thận ăn xong trước liền vào phòng thu thập hành lý. Lúc này đổi sang quay phim là đàn ông, sau đó, rốt cuộc anh ta cũng hiểu tại sao Phạm Vi (tên của cô gái quay phim) lại có vẻ mặt quái dị và kinh khủng như thế sau khi ra khỏi phòng. Suốt quá trình đóng gói đồ đạc, hầu như đều là do cậu bé con tự mình làm, chỉ khi nào không đủ sức thì mới bảo Hàn Sóc giúp đỡ mà thôi.
Bình luận facebook