Bữa cơm này diễn ra cũng khá bình tĩnh.
Lục Thảo nói không khỏe nên ở trong phòng nghỉ ngơi, Tần Tấn Huy đã đi làm từ sáng sớm đến giờ chưa về.
Tần Thiên Mỹ gượng gạo ăn mấy miếng rồi đặt đũa xuống, “No rồi.”
Đàm Hi vờ như không thấy, vừa ăn vừa bàn luận.
“Tay nghề của thím Vương càng ngày càng khéo.”
“Mợ Hai thích là tốt rồi ạ!”
Sầm Vân Nhi dùng đũa chung gắp cho Đàm Hi một miếng sườn, Đàm Hi lại qua tay gắp sang bát của Tần Thiên Lâm.
“Hơi no rồi. Một chút lòng tốt của chị dâu Cả, coi như anh được hời nhé.” Nửa nói đùa, nửa nói thật.
Cứ để cho sự dối trá của người nhà này tự sinh ra rồi tự tiêu hóa đi, cô không có phúc phận đó.
Nụ cười của Sầm Vân Nhi cứng đờ, liếc nhìn sang chồng mình, Tần Thiên Kỳ nắm lấy bàn tay cô ta ở dưới gầm bàn, âm thầm an ủi.
Tâm tình của Tần Thiên Lâm lại rất tốt, lập tức nhét miếng sườn kia vào trong miệng, còn liên tục nhìn về phía Đàm Hi nữa.
Giống... một chú chó Pug đang chờ được chủ nhân khen ngợi vậy?
Khóe miệng Đàm Hi giật giật, tưởng tượng ra bộ dáng đầu người thân chó của Tần Thiên Lâm, suýt chút nữa cười phun ra.
Sau khi ăn xong, Đàm Hi quay trở về phòng ngủ của khách.
Đột nhiên dừng lại: “Đồ đạc của tôi đâu rồi?”
Căn phòng trống rỗng, ngay cả khăn trải giường cũng biến mất.
Tần Thiên Lâm đi tới sau lưng, cười ôm lấy eo cô, Đàm Hi muốn tránh đi nhưng động tác của hắn lại nhanh hơn.
“Đồ thần kinh!” Cô càng giãy giụa thì lực siết trên eo càng chặt.
“Anh đã bảo người dọn đồ lên lầu hết rồi, từ hôm nay trở đi, em dọn về phòng ngủ.”
Đàm Hi huých khuỷu tay ra sau, chỉ nghe một tiếng kêu rên vang lên, cô nhân cơ hội trốn thoát, trở tay muốn đóng cửa lại.
Tên này bị điên rồi!
Tần Thiên Lâm xoa ngực phải, duỗi chân chống vào cửa, Đàm Hi muốn chạy ra ngoài nhưng đã bị hắn chắn ngang đường.
“Anh nói rồi, từ hôm nay trở đi, em về phòng ngủ ngủ.” Vẻ mặt gã đàn ông lạnh lùng và trầm xuống, trong đáy mắt nổi lên vẻ âm u.
“Khốn nạn! Anh buông tay ra cho tôi!” Đàm Hi tay đấm chân đá.
Tần Thiên Lâm bị đá một cái vào cẳng chân, cả người đều lung lay: “Đừng quên, chúng ta là vợ chồng.”
Hơi thở nóng rực phả lên cổ, cả người Đàm Hi nổi đầy da gà: “Vớ vẩn!”
“Cái trò muốn chơi mà còn ngại này cũng đủ rồi nhé, đừng để khéo quá hóa vụng.”
Đàm Hi bỏ tay hắn ra, lùi về sau một bước, hít thở sâu, hơi thở vững vàng.
“Tôi đã thấy người hay tự cho là đúng, nhưng chưa từng thấy người nào tự cho là đúng quá mức như anh! Thật sự tưởng mình là nhân dân tệ, ai thấy anh cũng muốn nhào tới phải không? Tỉnh lại đi!”
Sự mỉa mai đâm vào mắt gã đàn ông khiến đồng tử gã co chặt lại: “Em lặp lại một lần nữa xem?”
“Nói lại một trăm lần cũng thế mà thôi. Tôi và anh ấy à, ha ha... tốt nhất bỏ đi.”
“Bỏ đi?” Ánh mắt trầm xuống, “Có ý gì hả?”
“Duy trì quan hệ ngoài mặt, nước sông không phạm nước giếng. Anh không gây phiền toái cho tôi, tôi cũng không làm Tần gia nhà anh mất mặt, bình an không có việc gì, ai nấy đều vui, chẳng phải như thế rất tốt sao?”
“Đây là mong muốn của em à?”
“Ừ hử. Chẳng lẽ anh còn mong chờ chúng ta có thể tương thân tương ái sao?” Tưởng tượng ra hình ảnh đó, cô không nhịn được mà lạnh cả người.
“Tại sao không thể?”
Đàm Hi khựng lại, chính Tần Thiên Lâm cũng sửng sốt.
“Nếu đã là vợ chồng thì tại sao không thể chung sống bình yên với nhau?” Ánh mắt người đàn ông sáng quắc, giọng rất trịnh trọng.
Nếu nguyên chủ nghe thấy lời này của hắn, không biết có vui quá mà khóc hay không nhỉ?
Cô ấy gả cho Tần Thiên Lâm chẳng phải vì chờ mong một ngày như thế này sao?
Đáng tiếc...
“Muộn rồi. Giữa hai chúng ta đã không còn khả năng đó nữa.” Nguyên chủ ôm nỗi oán hận rời đi, cho dù có kiếp sau, cô tin là cô ấy cũng không muốn có bất kỳ giao thoa gì với Tần Thiên Lâm nữa.
Thân mình gã đàn ông hơi lung lay.
“Tại sao? Chẳng phải em đối với anh...”
“Đã không còn nữa rồi.”
Gã đàn ông biến sắc, tay siết thành nắm đấm, “Anh, không, tin.”
Đàm Hi nhìn thẳng hắn, trong đáy mắt chỉ toàn lạnh lẽo.
“Sau trận roi lần đó, tôi đã không còn ôm bất kỳ kỳ vọng gì với anh nữa rồi.”
Nói xong, đóng sầm cửa lại, chặn hắn ở bên ngoài.
Tần Thiên Lâm đứng nguyên tại chỗ, mặt không có cảm xúc gì.
Trong đầu vẫn còn đang quanh quẩn câu nói cuối cùng kia của cô---
Tôi đã không còn ôm bất cứ kỳ vọng gì với anh nữa rồi...
Không ôm bất cứ kỳ vọng gì...
Bất cứ kỳ vọng gì...
Đàm Hi nhìn toàn bộ căn phòng y như lúc mới dọn tới, yên lặng mắng chửi tổ tông 18 đời của Tần gia một lượt.
Trong lòng, ngoại trừ cười lạnh thì cũng chỉ có thở dài.
Cô cười Tần Thiên Lâm không biết tự trọng, cũng than thở nguyên chủ ngớ ngẩn.
“Thiên Lâm? Đứng ở cửa làm gì thế?”
“Anh Cả.”
“Em và em dâu...” Tần Thiên Kỳ nhíu mày.
“Không sao ạ.” Nói xong, xoay người đi lên lầu.
Tần Thiên Kỳ nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, như suy tư gì đó.
Đàm Hi đang trải giường trải chiếu thì điện thoại đổ chuông, cô vội vàng lục tìm nó ra từ trong ba lô, mắt lộ ra sự vui vẻ, nhưng giây tiếp theo lại chuyển thành thất vọng.
Tới cũng nhanh, đi cũng gấp, trong chớp mắt đã khôi phục lại vẻ bình thường.
“Alo, Tiểu Ảnh Tử.”
“Hi Hi, bà về Tần gia rồi à?”
“Ừ.”
“Thảo nào... nghe giọng bà lại ủ rũ như thế. Tên cặn bã kia có bắt nạt bà nữa không?”
“Mẹ! Lại còn bắt bà đây ngủ cùng phòng với hắn nữa chứ!” Bên kia còn chưa nói xong, bên này đã nổ tung.
“Cái gì?”
“Bà cũng cảm thấy khó tin đúng không?”
“Éc... Vậy trước đó hai người... ấy ấy chưa...”
“Đương nhiên là không có rồi!”
“Vậy hắn có ý gì thế hả? Yêu cầu thực hiện nghĩa vụ vợ chồng à?”
“Tôi nhổ vào ấy --- ai là vợ chồng với hắn chứ?”
“OK, tôi nói sai rồi. Dù sao, bà cũng phải cẩn thận đấy, đừng để bị chiếm tiện nghi, hoàng hoa khuê nữ xinh đẹp như thế, về sau còn phải gả cho người khác nữa!”
Đàm Hi: “...”
Cô có thể nói, cô đã không còn là hoàng hoa khuê nữ nữa không?
“Ngày mai tôi về, có hẹn nhau tí không?”
“Sắp khai giảng rồi mà bà còn về làm gì?” Đại học Xuyên Mỹ ở Trùng Khánh, cô ấy hoàn toàn có thể đi thẳng từ nhà bà ngoại tới nơi học, cùng thành phố nên cũng rất tiện.
“Ngày 23 mới báo danh cơ, còn hơn nửa tháng nữa, về nhà nghỉ mấy ngày.”
“Tôi mùng 5 rồi.”
“Chỉ còn bốn ngày nữa à?”
“Ừ.”
“Để tôi đưa bà tới Tân Thị!”
“Không cần đâu.”
“Đừng khách sáo thế ~ tôi tự trả tiền xe mà.”
“Không phải vấn đề đó. Có người đưa tôi đi rồi, không cần bà đâu.”
“Ai? Đừng nói cho tôi thằng ác ôn kia nhé!”
Đàm Hi trợn mắt: “Sao có thể là hắn được chứ! Được rồi, ngày mai tôi sẽ ra sân bay đón bà.”
“Biết bà là tốt nhất mà! Nào, hôn một cái nào! Mua~”
Đàm Hi: “...”
Kết thúc trò chuyện, cô tiếp tục trải giường chiếu, trải xong, nằm trên đó chơi game, nhưng lăn qua lộn lại, rõ ràng là thất thần.
Sao anh ấy lại không gọi điện thoại cho cô chứ?
Chẳng lẽ pha quá nhiều thuốc ngủ nên giờ vẫn chưa dậy? Không đúng... Rõ ràng chỉ có một viên...
...
Ngủ trưa xong, Đàm Hi ra phòng khách uống nước, Lục Thảo ngồi trên sô pha xem TV, làm lơ cô luôn.
Đàm Hi cũng coi như không nhìn thấy, cũng chẳng có phản ứng gì.
Sầm Vân Nhi đeo tạp dề, còn buộc một cái khăn trên đầu, đang nấu cà phê: “Hi Hi, có muốn uống một ly không?”
“Không cần đâu ạ. Nước sôi để nguội là được rồi.” Ngửa đầu, uống hết một cốc, lại tiếp tục rót hơn nửa cốc nữa.
“Tần Thiên Lâm đâu rồi?”
“Ra ngoài rồi.”
“Ồ, vậy vừa lúc... Thím Vương, thím lên lầu dọn đồ xuống với tôi đi.”
Chờ đến khi lên lầu mới phát hiện phòng ngủ đã bị khóa lại.
“Shit!” Tên khốn kia!
“Thím Vương, lấy chìa khóa dự phòng ra đây.”
“Mợ Hai à, chìa khóa dự phòng trên lầu không do chúng tôi quản lý ạ!”
“Vậy ai quản lý?”
“Chủ phòng ạ!”
Đàm Hi: “...”
“Hay cô thương lượng với cậu Hai một chút xem thế nào?”
“Thôi bỏ đi.” Cô xua tay, “Phiền thím chuẩn bị giúp tôi một bộ đồ dùng rửa mặt mới.”
Dù sao cũng chẳng có đồ gì quan trọng, hắn lấy đi thì cứ cho hắn lấy thôi, cô chỉ thấy tiếc cái MacBook kia của mình, bỏ gần một vạn ra để mua về...
Buổi tối, lúc ăn cơm, vẫn không thấy Tần Thiên Lâm đâu, Đàm Hi ăn rất ngon miệng, còn bảo thím Vương lấy thêm cơm.
Tần Thiên Mỹ nhìn cô bằng ánh mắt vừa kinh ngạc, vừa khinh thường.
Đàm Hi liếc nhìn cơm trong bát cô ta ít tới mức có thể đếm được từng hạt thì duỗi tay gắp một cái chân gà, lượn vòng qua trước mặt cô ta rồi bỏ vào bát mình.
Hừ! Tức chết cô!
Quả nhiên, mặt Tần Thiên Mỹ trắng bệch nhưng không hề giấu được tiếng nuốt nước bọt ừng ực của mình.
Lần đầu tiên Đàm Hi cảm thấy thân thể này cũng không tệ lắm, tuy rằng không được đầy đặn nhưng ăn thế nào cũng chẳng sợ béo!
So với thể chất uống nước cũng có thể béo phì của Tần Thiên Mỹ thì cô may mắn hơn nhiều.
Sau khi ăn xong, xem TV một lát thì thấy Lục Thảo tới ngồi xuống sô pha, Đàm Hi liền tự động rời xa.
Đi vòng quanh vườn hoa hai vòng, gặp được Lưu Toàn dẫn người đi tuần tra theo thông lệ, nói chuyện với anh ta mấy câu, trong câu chuyện còn nhắc tới thím Lâm.
Thì ra, mụ già kia muốn cướp lại quyền quản lý nhà bếp, kết quả bị thím Vương tố cáo chuyện ăn hoa hồng trước kia, giờ bà ta đã bị sắp xếp tới phòng khác làm việc rồi.
Kiểu như lấy dép lê, quét WC các kiểu, bà ta đều phải làm hết.
Đàm Hi đi dạo vòng thứ ba, đang định trở về phòng thì lại gặp phải Tần Thiên Kỳ ra ngoài chạy bộ.
“Anh Cả thực sự thảnh thơi quá!”
“Sức khỏe là cần câu cơm mà.”
Cô cười, không nói gì thêm.
“Giữa em và Thiên Lâm, có phải có... hiểu lầm gì không?”
Ánh mắt Đàm Hi chợt lạnh xuống, “Sao em chẳng hiểu anh đang nói gì thế?”
Người đàn ông trầm ngâm, tựa như đang tìm lời để nói: “Hình như hai đứa đang cãi nhau không vui.”
Hai tay xòe ra, nhún vai: “Cái này chẳng phải rõ ràng như ban ngày hay sao?”
“Trước đây hai đứa...”
“Anh Cả muốn hỏi tại sao trước kia bọn em bình thường không có gì, sao bây giờ lại cãi vã tới gà bay chó sủa đúng không?”
Tần Thiên Kỳ gật đầu.
“Đó là vì em không muốn nhịn nữa, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Người đàn ông á khẩu, không biết nói sao nữa.
“Nếu không có việc gì thì em vào nhà trước đây...”
“Ai cũng đều phạm phải sai lầm, em dâu cảm thấy đúng không?”
Đàm Hi nhướng mày, đột nhiên nhếch môi cười: “Đương nhiên.”
“Vậy có phải cũng nên có quyền lợi được tha thứ một lần không?”
“Không phải.”
Sắc mặt Tần Thiên Kỳ hơi thay đổi.
Đàm Hi lại một lần nữa mở miệng: “Bởi vì, trên đời này không có tha thứ hiển nhiên nào, cũng không có sai lầm hiển nhiên nào. Nếu đã cố tình phạm sai lầm thì tha thứ cũng thuộc về chủ quan.”
Ngụ ý, bà đây không tha thứ đấy, cho dù anh có dẻo mồm dẻo mép cỡ nào.
“Nếu anh Cả không còn gì dạy bảo thì em không tiếp chuyện nữa.”
Đuôi ngựa vung vẩy, bước chân nhẹ nhàng.
Tần Thiên Kỳ đứng im tại chỗ, sau một lúc lâu, khóe miệng mới giương lên, lắc đầu cười khẽ.
Đàm Hi hỏi thím Vương chìa khóa dự phòng của phòng ngủ của khách, lúc đầu đối phương hơi do dự, nhưng sau khi cô nhắc tới thím Lâm thì bà ấy liền ngoan ngoãn giao ra.
Tốt xấu gì, Đàm Hi cũng có ơn đề bạt với bà ta, lúc đó chỉ nói một câu trên bàn cơm thôi mà bà ta có thể chiếm dụng được vị trí của thím Lâm.
Hiện giờ, nếu cô cảm thấy không hài lòng, xử lí một người hầu không phải chỉ là chuyện quá đơn giản thôi sao?
Lấy được chìa khóa rồi, Đàm Hi liền ném xuống gầm giường, lại khóa trái cửa.
Không thể trách cô cẩn thận như thế được, với tính dở dở ương ương của Tần Thiên Lâm, ai biết giây tiếp theo hắn sẽ làm ra chuyện cực đoan gì nữa chứ?
Không thể không đề phòng!
Tắm táp xong, nằm lên giường, nhìn bóng đêm thê lương ngoài cửa sổ, Đàm Hi xoay điện thoại trong tay.
Có nên chủ động gọi điện thoại không?
Nhưng... chờ cả một ngày không phải là muốn chờ anh chủ động gọi cho mình sao, kết quả giờ cô lại là người đứng ngồi không yên trước, có phải hơi hèn rồi không?
“Ai ~”
Đúng rồi, thử Wechat trước xem sao. Tìm được người liên hệ, cái tên Chàng Ngốc đứng ngay đầu bảng, click mở.
He, một mảnh xám trắng, bởi vì người nào đó không cài đặt avatar.
[xx]: Cậu ơi?
[xx]: [Teletubbies mặc váy ngoáy mông.gif]
...
Mười phút qua đi, không có phản ứng.
Mười lăm phút, vẫn không có phản ứng.
Hai mươi phút sau, Đàm Hi bắt đầu ngáp, đã chuẩn bị gọi điện thoại.
[Chàng Ngốc]: Nói.
Thịch thịch thịch! Hai mắt Đàm Hi sáng lên.
[xx]: Anh yêu, nhớ em không?
[Chàng Ngốc]: Không nhớ.
[xx]: [Cạn lời] Còn có thể nói chuyện phiếm tử tế được không đây?
[Chàng Ngốc]: Không thể.
[xx]: Vẫn còn giận à? Em có cho anh uống xuân dược, ép anh hiến thân đâu, chỉ là một viên thuốc ngủ để anh ngủ ngoan ngoãn hơn thôi mà ~
[Chàng Ngốc]: Nguyên nhân.
[xx]: Sợ anh quá lo lắng khi thấy em ra đi, cảnh tượng như thế không hợp với khí chất cao lãnh như núi băng của anh đâu.
Một phút sau.
[Chàng Ngốc]: Tưởng tượng quá nhiều rồi.
[xx]: Anh không thể nhắn dài một tí được à? Em toàn nhắn hai, ba câu liền! Anh hãy thành ý một tí đi. OK?
[Chàng Ngốc]: Không thể. No.
Đàm Hi tức đến nghiến răng, tròng mắt hơi đảo, đầu tiên là gửi hai cái hình [khóc thút thít] qua trước.
Không ngoài dự đoán, đối phương không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Không sợ, còn có chiêu sau, tiếp tục soạn tin, gửi đi.
[xx]: Tần Thiên Lâm bảo em dọn về phòng ngủ chính cùng với hắn.
Mười giây đồng hồ sau, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đàm Hi buông điện thoại ra, gối hai tay ra sau đầu, ung dung nhàn hạ, chờ đổ chuông một lần xong, Wechat liền có tin nhắn tới.
[Chàng Ngốc]: Nghe điện thoại.
Sau đó, điện thoại lại đổ chuông lần nữa.
“Đồ nhỏ mọn, dám đấu với bà đây à, hừ hừ...”
Chờ đến khi chuông đổ tới lần thứ ba, cô mới nhẹ nhàng trượt máy.
Tiếng “Hello” đã ấp ủ sẵn còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đã nghe thấy tiếng gầm gừ như trời long đất lở---
“Chó con, ngứa đòn rồi đúng không? Cái gì gọi là “ở cùng hắn”? Nói cho rõ ràng! Còn nữa, giờ em đang ở đâu?”
Đàm Hi rụt cổ lại, sống lưng lạnh toát...
Có phải đã chơi hơi quá rồi không?
Bình luận facebook