Thấy bóng lưng cô gái đi xa, Cố Hoài Sâm thu lại ánh nhìn, cúi đầu cười trừ
“Anh, hình như em biến khéo thành vụng rồi.”
Cố Hoài Ngọc vỗ vai em trai, “Em không nói, cô ấy cũng biết.” Cô gái thông minh, khó trách đã khiến đứa em kiêu ngạo của mình tâm hồn điên đảo.
“Nói ra có thể anh không tin, vốn dĩ em tính bôi đen Lục Chinh, nhưng khi chuyện ập tới thì em đột nhiên không thể xác định được nữa. Trực giác nói với em, nếu cô ấy biết Lục Chinh đã dùng những thủ đoạn ấy, không chỉ không trách anh ta, ngược lại càng yêu anh ta hơn.”
Cố Hoài Ngọc giận cười: “A Sâm, trong mắt em thì cô Đàm là loại con gái... uhm... thánh mẫu ngốc nghếch sao?”
“Anh?”
“Lục Chinh làm tất cả mọi thứ, cả việc uy hiếp Tần Gia, cũng là vì hôm nay, vì Đàm Hi, em tưởng cô ta biết rồi sẽ trách Lục Chinh ra tay độc ác sao? Phải là loại con gái ngu xuẩn đến nhường nào mới đi làm chuyện đó chứ? Người trong cuộc hồ đồ, thứ phụ nữ quan tâm là người đàn ông có thể vì mình mà làm được đến đâu, mà không phải giới hạn đạo đức của người này cao đến mấy. Nếu vì người thương, dù cho giết người phóng hỏa, cũng sẽ khiến cô ta mềm lòng, thậm chí càng yêu hơn.”
Cố Hoài Ngọc thở dài, “Có thể em sẽ cảm thấy những người phụ nữ như vậy không thể hiểu nổi, thậm chí hoang đường buồn cười, nhưng nó là sự thật. Trái tim của họ rất nhỏ bé, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa đựng người mình yêu, cho dù người khác có nói điều không tốt đến mấy, người ấy trong trái tim của họ đều tốt cả. Đương nhiên, tiền đề của những cái đó phải là, tình yêu đủ lớn, tin tưởng đủ lớn, và còn phải có một nội tâm bền bỉ lớn mạnh.”
Cố Hoài Sâm nhất thời ngẩn người.
Tình yêu? Tin tưởng? Nội tâm bền bỉ lớn mạnh?
Tại sao lại là Lục Chinh kia chứ?
“Anh biết, em không cam tâm, nhưng người đó là Lục Chinh, em thua không hề oan ức.” Trong lòng Cố Hoài Ngọc biết rõ, em trai mình đang bị bế tắc, lòng dạ rối bời, đến tầm mắt cũng trở nên nông cạn.
“Trên đời này, không phải chỉ có mỗi cô gái Đàm Hi, có thể em không thể gặp người tốt hơn cô ấy, làm em động lòng hơn, nhưng chắc chắn sẽ gặp được một người yêu em như cô ấy yêu Lục Chinh vậy. Tiến một bước, vách đá thẳng đứng, lùi một bước, trời cao biển rộng. Anh không muốn thấy em vì nhất thời kích động mà làm ra những việc hối hận không kịp.”
“Anh, Lục Chinh cũng là người, chẳng lẽ anh ta cũng không thể lay chuyển sao?”
Cố Hoài Ngọc biến sắc, “Anh cảnh cáo em, phải lập tức bỏ ý định đó đi! Hai nhà Bàng Lục vẫn đứng vững đến tận bây giờ, họ không đổ, Lục Chinh cũng sẽ không đổ, cho dù ngày nào đó hai nhà có đổ đi nữa, Lục Chinh cũng nhất định bình yên vô sự.”
“Anh và ba thần thánh hóa anh ta quá rồi!”
“Cố Hoài Sâm, đầu óc em đâu rồi?! Nếu như anh ta chỉ là con ông cháu cha sau lưng có đại thụ chống lưng, không có chút bản lĩnh nào, em nghĩ là anh ta có thể ngồi lên địa vị như hôm nay sao? Có thể khiến hai nhà Bàng Lục cam tâm tình nguyện bảo vệ hỗ trợ anh ta sao?” Có thể khiến Đàm Hi xem trọng vậy sao?
Câu nói sau cùng anh ta nhịn lại, không muốn đổ thêm dầu vào lửa, đả kích đứa em không biết trời cao đất dày này.
“A Sâm, em phải biết rằng như gia đình chúng ta, nếu muốn trường tồn không đổ, đời đời vinh hoa, huyết thống xa gần không qua trọng, chỉ có thực lực mới là vốn để đứng vững.”
“Anh,“ Cố Hoài Sâm đột nhiên nhìn lên, “Anh cũng xem qua tài liệu điều tra Đàm Hi, tại sao không đứng ra nói vài câu?”
Cố Hoài Sâm lạnh mặt, “Em đang trách anh, phải không?”
“...”
“Được rồi, nếu em đã hỏi, anh cũng không ngại gì nói với em. Không đứng ra vì anh biết, Lục Chinh đã dám đưa Đàm Hi đến, chứng tỏ anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, có khả năng ứng phó với mọi tình huống bất ngờ. A Sâm, nhận thua không hề mất mặt.”
“Anh, em thua thật rồi sao?” Ánh trăng nhợt nhạt rất hợp với thần thái bi thương của người đàn ông, ánh mắt rời rạt, như tấm kính phủ lên một lớp sương mù, không còn trong suốt nữa.
“Không, ít nhất em đã có được một thứ.”
“Cái gì?”
“Sự cảm kích của Đàm Hi.”
“Cảm kích em? Làm sao cô ấy có thể...”
“Là em đã khiến cô ấy thấy rõ tình yêu của Lục Chinh, cũng khiến cô ấy càng hiểu rõ trái tim của mình hơn. Nói một cách khách quan, chính nhờ sự vạch trần của em đã chuẩn bị cho Lục Chinh một cơ hội hoàn hảo, nhờ đó vở kịch mới được diễn ra đúng theo kế hoạch. Huống hồ là tại buổi tiệc mừng thọ 50 tuổi của ba, nói chung em đã khiến họ nợ một ân tình với Cố Gia.”
“Hơ hơ...” Cố Hoài Sâm cười tự giễu và châm chọc, “Cái em có được cũng chỉ có nhiêu đó...”
Đàm Hi quay lại sảnh buổi tiệc, buổi tiệc cũng tan rồi, cả nhà Tần Tấn Huy đã đi đâu mất, chỉ còn Lục Chinh và Bàng Bội San đang nói chuyện. Tống Bạch đang chơi trò phạt rượu ở bàn kế bên.
“... Cháu thật sự chắc chắn là cô ấy?”
“Dạ.”
“Dì không quản nổi cháu, cũng không có tư cách quản cháu, từ nhỏ đến lớn đều là cháu tự có chủ ý, kẻ làm dì đây cũng không thể giúp được gì. Nay việc hôn nhân đại sự cũng chỉ có bản thân cháu mới quyết định được, dì không có ý kiến, nhưng cũng nhiều lời khuyên một câu, bạn đời là người sẽ bên cạnh cháu đi hết nửa đời người, dì hy vọng cháu thận trọng.”
“Cháu biết.”
“Vậy thì tốt.”
“Lục Chinh, em về rồi.” Đàm Hi ngồi xuống cạnh anh, giả vờ không thấy ánh mắt rạng rỡ của quý bà Bàng.
“Lâu vậy?” Mày nhíu lại, giọng hạ xuống, nghiêm túc giống như đang huấn luyện lính mới đến.
Đến cả Bàng Bội San cũng cảm ghấy cháu ngoại mình quá đáng, nhưng thần thái của Đàm Hi không thay đổi, như đã quen, “Ra ngoài hít thở không khí chút không được sao?”
Bàn tay lớn nắm tay cô, không hề ngạc nhiên khi thấy lạnh cóng, “Lại muốn ăn đòn à?” Lực tay bỗng siết lại phần nào.
Đàm Hi bĩu môi, nể tình tối nay biểu hiện không tệ, cô sẽ không chống lại anh, cho anh chút sĩ diện!
Bàng Bội San nhìn cách hành xử của hai người, cảm thấy cực kỳ mãn nguyện.
Bầu không khí ấm áp không thể nào diễn được, đến cả người có tuổi như bà nhìn thấy trong lòng cũng muốn nổi bong bóng, đúng là một tô cẩu lương to vật vã mà...
Rồi lại nhìn Đàm Hi, thân hình cô gái cao mảnh khảnh, nhất là đôi tay cực đẹp, vừa lướt nhìn đã thấy được là cô gái có trái tim tốt bụng, tuy là ngực có hơi nhỏ, nhưng vẫn có không gian phát triển. Rồi xem khuôn mặt này, cằm nhọn này, mũi cao thanh chú này, nhất là đôi lông mày tuấn tú ấy, lại thêm phần ung dung.
Bất kể từ ngoại hình, hay đến khí chất cũng không kém hơn Bàng Thiệu Đình, thậm chí có phần hơn.
Chỉ là không biết xuất thân như thế nào...
“Cháu họ Đàm, vậy Đàm Gia trong Kinh Đô là...”
“Ba mẹ cháu qua đời rồi, Đàm Thị thì giao cho cậu Hai mợ Hai của trông coi.” Đàm Hi nói rất bình tĩnh, dù gì sớm muộn thế nào cô cũng lấy lại Đàm Thị, không có gì phải buồn cả.
Nhưng bộ dạng này dưới mắt bà Bàng càng giống cố kiên cường hơn, giống với A Chinh, cũng là đứa trẻ đáng thương...
Lúc này, thiện cảm gấp đôi, sự thương tiếc sâu hơn, trực tiếp nắm lấy tay của Đàm Hi, vỗ nhẹ: “Đứa trẻ ngoan, sau này bảo A Chinh đưa cháu đến chơi nhà dì, cả nhà dì đều hoan nghênh cháu.”
A...
Đàm Hi không biết dì ấy sao lại nhiệt tình như thế, nhưng nếu đối phương đã bật đèn xanh như vậy, mà Lục Chinh cũng có vẻ rất tôn kính người dì này, vậy thì cô cũng thuận theo, không chối từ!
“Cảm ơn dì ạ!” Lông mày cong lên, cười tươi như hoa.
Chiêu này quả nhiên hiệu quả, trong phút chốc đã khiến trái tim của bà Bàng cháy bỏng tình thương của người mẹ. Lúc nhỏ Thanh Thanh cũng cười ngọt như vậy, như cục cơm nắm vậy, đúng là áo bông nhỏ tri kỷ.
“Hạt dẻ cười ngon không?”
“Ngon ạ.”
“Ngày mai dì kêu Tiểu Bạch cho người đem đến chung cư căn hộ cho, trong nhà còn nhiều lắm, đều là quà người ta tặng trước chúc Tết ấy mà.”
“Vậy sao được ạ...” Thật ra, cô cũng rất muốn, bởi vì ngon thật.
“Khách sáo với dì làm gi? Quyết định vậy đi, ngày mai dì kêu Tiểu Bạch đem qua.”
Trong lòng Đàm Hi đã “yeah” lên, cô thực sự quá thích kiểu ngự tỷ này rồi, nói một là một, rất có khí chất!
Tống Bạch đang mải mê đổ xúc xắc với người khác còn chưa biết được anh đã bị mẹ của mình bán đi, xem như mạng khổ sai vậy...
“Dì thấy cháu còn nhỏ lắm, cháu bao nhiêu tuổi vậy?” Thái độ bà Bàng rất hòa ái, giọng nói êm dịu, như sợ làm sợ cô bé ngọt ngào thích cười ấy.
Đàm Hi có hơi ngại, gì mà bảo “Dì thấy cháu nhỏ lắm“. Cô nhỏ hồi nào, rõ ràng đã lớn lên không ít...
“Bao nhiêu tuổi rồi” câu hỏi này không phải để dành hỏi mấy bạn nhỏ nhà trẻ sao? Tại sao lại đem ra hỏi cô chứ...
Nội tâm cô gào thét, trên mặt vô cùng bình tĩnh khôn khéo, “Năm nay cháu 20.”
“Ồ? Trẻ vậy sao? “ Bà Bàng nhìn Lục Chinh với vẻ trách cứ, ý là, vậy mà cháu cũng có thể ra tay sao?
Lục Chinh xem như không thấy.
Nhóc con của anh rất tốt, đang từ từ tiến bộ...
Cảm giác này giống như tự mình nuôi lớn một cô gái, hơ hơ... khẩu vị cũng nặng lắm.
“Vậy còn đi học phải không?” Bà Bàng tiếp tục thăm dò.
“Đại học T của Tân Thị.”
“Khoa gì?”
“Khoa Mỹ thuật.”
“Bảo sao tay lại đẹp đến vậy.”
Đàm Hi hoạt bát le lưỡi: “Nhìn vậy thôi, thật ra mỗi ngón đều có vết chai, sờ lên sẽ thấy cứng cứng đấy ạ.”
“Thật sao?”
Đàm Hi tự giác đưa tay qua: “Không tin dì sờ thử xem?”
Bà Bàng sờ thật, nước da mềm mịn, vì vậy những chỗ bị chai mới thấy rõ vậy, “Học mỹ thuật tốt lắm, có khí chất.”
Thảo nào cứ thấy khí chất của cô gái này không giống người thường, thì ra là dân nghệ thuật.
Tóm lại là càng nhìn càng hài lòng.
Trước lúc về, theo lệ thường thì khách sẽ chào tạm biệt chủ nhân, Bàng Bội San hàn huyên với Lê Diệp một hồi rồi cùng với Tống Bạch rời khỏi.
“Chủ tịch Cố, không còn sớm nữa, chúng tôi xin cáo từ.”
Tuy Lục Chinh không thích xã giao, nhưng những lời hoa lệ thế này vẫn có thể nói rất lưu loát.
“Hôm nay cảm hơn giám đốc Lục đã nể mặt, tiếp đãi không chu đáo rồi. Trước tiên là hai đứa con đã đắc tội, mong anh bỏ qua.”
“Người cậu ta đắc tội không phải là tôi.”
Cố Nghiệp cắn răng, nếu suy nghĩ bình tĩnh chút thì sẽ thấy A Sâm đã trúng kế của Lục Chinh, nhưng sự việc đã thành thế này, ngoài việc cố nhịn không gây chuyện với anh ta cũng không còn cách khác, còn phải làm chút gì đó giữ thể diện, nghĩ thôi cũng bực bội!
Thậm chí ông còn nghi ngờ, trước đó, giai đoạn Cố Thị rơi vào nguy cơ tài chính mà không thể không chọn Lục Thị hợp tác khai thác khu thương nghiệp Bình Tân phải là thủ đoạn của người đang đứng trước mặt này không.
Lần này, ông đến cả việc tỏ thái độ thay con hả cơn giận cũng không thể làm được.
Chỉ tiếc là, Lục Chinh làm việc không chút sơ hở, ông cho người điều tra lâu vậy, mãi mà không tìm được chứng cứ gì.
“Đúng rồi, trước đó từng nói tìm dịp nào đấy mời cả nhà chủ tịch Tần và hai vị đây cùng ăn cơm, xem như là tôi chuộc tội với ai đó, tiện thể gọi cô “Đàm Tích” luôn, cũng dễ so sánh xem hai người giống nhau cỡ nào, để A Sâm phải nhận lầm thế này.”
Thần thái Lục Chinh không biến sắc, ánh mắt bình tĩnh lãm đạm như cũ, “Cũng tốt, có những thứ phải chính mắt thấy mới có thể yên tâm được.”
“Vậy mong giám đốc Lục nể mặt, còn có cô Đàm nữa.” Cố Nghiệp cười trầm.
“Không vấn đề.”
Bình luận facebook