Đỡ cô nằm xuống, Lục Chinh lại ngồi xuống sô pha đối diện với giường ngủ, đèn tường nhàn nhạt, bóng người cũng mờ ảo.
Đột nhiên, tiếng điện thoại di động vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh.
Xoay người, đi ra ngoài ban công, mùi thuốc đã tan hết, gió đêm làm người ta cảm thấy mát lạnh.
“Alo.”
“Thằng nhãi ranh, không biết chào người lớn à?! Ở trong bộ đội mấy năm nên quên hết lễ phép cơ bản nhất rồi đúng không?” Y như một thùng thuốc súng, vừa mở ra liền nổ.
“Có chuyện gì, nói.”
“Tao là ông nội mày!” Giọng rít không ngừng, kèm theo đó là tiếng vỗ bàn thật mạnh.
Lục Chinh nhíu mày: “Có việc gì thì nói đi, không có việc gì thì cháu cúp máy.”
“Mày dám?!”
Cuộc gọi bị ngắt.
“Ngày mai về nhà ăn... Alo? Lục Chinh?! Thằng ranh này, dám cúp máy thật---”
Hai tay chống trên mép bàn, Lục Giác Dân thở hổn hển, khuôn ngực gầy nhưng rắn chắc không ngừng phập phồng, áo ngủ rộng rãi trên người cũng rung động theo.
“Hơn nửa đêm còn không ngủ, sao lại chạy tới thư phòng làm gì?” Âm thanh dịu dàng vang lên, mang theo vẻ quan tâm và lo lắng.
Lạch cạch---
Ánh đèn sáng bừng.
“Ai lại làm ông tức giận thế?” Tiến lên, giúp ông cụ thuận khí, “Để ý tới huyết áp một tí...”
Thở dài thật mạnh, mặc dù trách cứ nhưng lại không giấu nổi sự quan tâm.
Lục Giác Dân vung tay lên, trong mắt đầy giận dữ, “Đứng sang một bên đợi đi!”
Bà lão thu tay lại, đưa chén trà trên bàn cho ông, “Ông ấy, sống quá nửa đời người rồi mà sao vẫn cứ khó tính khó nết như thế? Thảo nào A Chinh lại không thích ông!”
“Đừng có nhắc tới cái thằng vong ân bội nghĩa đó với tôi nữa! Chẳng phải là tại bà mà ra hết à!”
“Này... Ông già kia, nói chuyện bằng lương tâm đi nhé! Ông cãi nhau với cháu trai, sao giờ lại trút giận lên người tôi hả?”
“Thằng nhãi đó lại dám cáu với tôi, chẳng phải là do bà nuông chiều mà ra à?!”
“Ha, chẳng lẽ lúc nó còn nhỏ ông không chiều nó sao?”
“...” Khóe môi giật giật, không nói nên lời.
“Được rồi, có phải ông không biết tính của A Chinh đâu chứ, tức với nó làm gì?”
“Tôi thấy là nó muốn lật trời rồi đấy!”
“Lúc trước nó đi bộ đội thì ông mắng nó không có tiền đồ; giờ nó vâng lời ông tiếp quản Lục thị, ông lại nói nó quá kiêu ngạo. Kiểu gì cũng phải bới bèo ra bọ chứ gì?”
“Hừ, nhìn đi, bà còn dám bênh thằng cháu ngoan của bà nữa!”
Bà lão trừng mắt: “Thế ra không phải cháu của ông đúng không?”
Cổ họng Lục Giác Dân lập tức nghẹn, sau một lúc mới hùng hổ nói được một câu: “Không thèm chấp với bà.”
Duỗi tay, mở ra, dùng ánh mắt để ám chỉ.
“Bà muốn gì?”
“Đưa điện thoại đây cho tôi.”
“Không cho.”
“Thế có muốn A Chinh về nhà ăn cơm cuối tuần này không hả?”
Mặt già đỏ lên: “Cầm lấy.”
“Ông ấy! Mong từ thứ hai tới thứ sáu, chẳng phải là chờ nó về nhà ăn một bữa cơm sao? Sao cứ phải bày ra vẻ thổ phỉ như thế, kết quả bị cháu nó dỗi luôn chứ gì? Đáng đời!”
“Hừ, tôi nói cho bà biết...”
“Alo, A Chinh à con, là bà đây...”
Lục Giác Dân ngậm miệng, hai cái tai dựng đứng lên.
“... Cuối tuần này về nhà ăn cơm nhé, bà sẽ hầm canh ba ba mà con thích ăn nhất, tươi ngon lắm... Không mệt, không mệt... Bà biết con bận rộn làm ăn, nhưng mà vội mấy thì cũng phải ăn đúng không? Lái xe một chút là về tới nhà mà... Ừ, vậy bà chờ con về... Thế nhé...”
“Nói thế nào?” Ông cụ khẽ ho hai tiếng, ngồi thẳng người.
“Đồng ý rồi.”
“Dễ dàng thế sao?”
“Thế ông tưởng khó như thế nào?”
“...”
“Ôi, sắp ba giờ tới nơi rồi à? Lúc này mà còn đi gọi điện thoại được, cũng chỉ có ông mới nghĩ ra thôi!”
“Chắc chắn thằng nhãi ấy còn chưa ngủ!”
“Ông lắm chuyện quá đó!” Liếc xéo ông cụ một cái, “Nửa đêm nửa hôm còn làm phiền người ta.”
“Hôm nay bà ăn mật báo rồi đúng không?” Lại dám cãi ông cụ nhem nhẻm như thế.
“Không thèm cãi nhau với ông, đi ngủ!”
“Này! Sao nói đi là đi rồi? Từ từ đã... Thằng nhãi ấy đã đồng ý về nhà rồi đúng không?”
“...”
“Bà thề đi!”
“Tôi thề, cháu trai ngoan của ông sẽ về nhà đúng hẹn, được chưa hả?”
“Như thế còn được...”
“...”
Hút xong hơi thuốc cuối cùng, để điện thoại vào túi, Lục Chinh lại quay vào phòng.
Bên gối đặt một tuýp thuốc mỡ.
Duỗi tay, sờ lên trán cô, lại sờ trán mình, nhiệt độ đã giảm xuống rồi, lại bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
“Đàm Hi?” Ghé sát vào, khẽ gọi bên tai cô.
“...”
“Bôi thuốc.”
“...”
“Cho cô năm giây, nếu không dậy thì cứ chờ bị lột sạch đi!” Trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Người trên giường vẫn không có động tĩnh gì.
Nhị gia không hổ là Nhị gia, mặt không đỏ, thở không gấp, lập tức duỗi tay, xốc chăn, lật người lại để lưng ngửa ra.
Soạt---
Chỗ cổ áo bị xé rách ra một miệng nhỏ, sau đó thuận thế xé thẳng xuống dưới, cái lưng trần mảnh khảnh của thiếu nữ hiện ra trước mắt, da dẻ bóng loáng, nhưng lại bị những vết thương loang lổ đỏ lên phá hỏng mỹ cảm.
Có mấy chỗ vết thương còn đang rỉ máu ra.
Đỏ và trắng đối lập nhau y như hoa đào bị mưa to vùi dập, rách nát, thê lương nhưng vẫn rất tao nhã.
Trong sự thương tiếc lại nảy sinh một cơn xúc động muốn chà đạp.
Như giọt mực rơi trên giấy trắng, như đá ném vào mặt hồ yên ả.
Như một cảm giác tà ác muốn phá hủy, biết rõ là sai trái nhưng lại không thể khống chế được muốn phạm tội, rõ ràng biết là tội nhưng lại vẫn cứ muốn làm theo ý mình.
Đồng tử chợt co lại, Lục Chinh vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác.
Thiếu nữ trước mặt có một lực ảnh hưởng có thể làm người ta phát cuồng lên.
Đàm Hi mặc váy ngủ, không thể kéo váy từ phía dưới lên, thế nên đành phải cắt từ trên cổ áo xuống.
“Lạnh quá...” Rên lên một tiếng.
Động tác bôi thuốc của người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục, cho đến khi đã bôi kín khắp các vết thương thì thôi.
Hàng lông mày nhíu chặt của Đàm Hi cũng dần giãn ra, đôi môi mím chặt vô thức gợi lên một đường cong nhỏ.
Lục Chinh kéo vạt áo sau lưng lại cho cô, nâng eo, đang định lật người lại thì cô nàng từ đầu tới giờ vẫn đang ngủ sau lại đột nhiên giãy giụa.
Người đàn ông không kịp phòng bị, tay vung vẩy, Đàm Hi lại gục mặt xuống, vùi đầu vào gối.
“Đau...”
Bình luận facebook