Đàm Thủy Tâm sao có thể ngờ đến, sẽ gặp Tiểu Từ, và cả... Lục Giác Dân ở Bồng Lai.
Vốn dĩ, bà và ông Lý đang bàn bạc xem nên cắm hoa gì vào vị trí cuối cùng, “Bà cảm thấy hoa bách hợp thế nào?”
“Màu sắc có phải mộc mạc quá không?”
“Có sao?”
Ông Lý đưa mắt nhìn xung quanh, ra hiệu cho bà cụ tự nhìn đi.
Đàm Thủy Tâm bán tín bán nghi, nhìn hai tổ hai bên trái phải, hay lắm, hoa hồng, mẫu đơn, hoa màu gà, không chỗ nào không đỏ, tranh nhau khoe sắc.
Vì thế hình thành thế đối lập với nhóm của bà và ông Lý chỉ có hoa cúc dại, hoa nhài, hoa dành dành, trông tao nhã hơn nhiều.
“Một chấm màu xanh trong muôn vàn khóm hoa mới khiến người ta cảm thấy yêu thích chứ đúng không?” Đàm Thủy Tâm cười nói, “Hơn nữa, hứng thú là số 1, thi thố số hai, tôi cảm thấy như vậy rất tốt.”
Ông Lý gật đầu, tỏ vẻ tán đồng: “Vật càng hiếm càng quý.”
Đàm Thủy Tâm lấy một cành bách hợp, cắm vào vị trí còn trống cuối cùng, lùi ra hai bước, nhìn ngắm tổng thể một lúc: “Hình như... thiếu chút gì đó”
Ông Lý đưa một bó hoa chấm bi qua, “Cái này, thế nào?”
Mắt bà cụ sáng lên: “Đúng nhỉ, sao tôi không nghĩ ra chứ?”
Bà đưa tay ra đón, động tác quá nhanh quá vội, ông Lý vẫn chưa kịp buông ra, giây phút chạm vào nhau, hai người kinh ngạc sửng sốt.
Trên mặt ông Lý hơi mất tự nhiên, nhưng nếu nhìn kỹ rất dễ dàng phát hiện sự thẹn thùng lướt qua mắt ông, thậm chí có hơi lúng túng, giống như một cậu nhóc mới biết yêu lần đầu.
Còn trong lòng Đàm Thủy Tâm chỉ cảm thấy lúng túng.
Hai người buông tay rất nhanh, bó hoa chấm bi rơi xuống đất. Bà cụ khom người xuống nhặt lấy, vô tình nghiêng đầu, khi ánh mắt chạm vào bóng người đứng ở cửa ra vào, cả người bà cứng đờ.
Lục Giác Dân chống gậy, hai tay đan nhau, do đang ở góc độ ngước nhìn, nên nhìn từ xa lại trông ông giống một cây đại thụ đỉnh thiên lập địa: gốc rễ cắm sâu vào trong, kiên cường khó lòng lay đổ.
Lúc này, mặt không biểu cảm nhìn bà cụ, và cả...ông Lý.
Bác Từ nôn nóng đứng sau lưng Lục Giác Dân, nhìn về hướng của Đàm Thủy Tâm, muốn nói lại thôi.
“Đó là ai vậy?” Ông Lý cau mày, khí thế trên người Lục Giác Dân khiến bản năng của ông cảnh cáo có sự nguy hiểm, hơn nữa ánh mắt của ông ta nhìn ông đầy sắc bén, giống như một con dao đang khoét thịt trên người ông.
“Chưa từng gặp ở trong tiểu khu, chắc không phải là chủ hộ ở đây.”
Không để ý đến suy đoán của ông ta, Đàm Thủy Tâm đứng thẳng người, “Xin lỗi, tôi phải đi đây.”
Lý Vạn Tài kinh ngạc nhìn bà đi từng bước về người đàn ông kia.
“Sao... ông lại đến đây?” Cười có chút không tự nhiên.
Một lúc sau, Lục Giác Dân xoay người, vứt hết những ánh mắt tò mò lén lút của quần chúng ra sau lưng.
Đàm Thủy Tâm do dự trong chốc lát, chọn lựa đi theo.
Ông Lý như nghĩ đến điều gì đó.
Hai người băng qua vườn hoa, Lục Giác Dân nghiêm mặt làm động tác chuẩn bị lên xe.
Đàm Thủy Tâm không nhúc nhích.
Ông cụ đã khom nửa người, bác Từ mở cửa xe giùm ông, động tác đột nhiên khựng lại, “Đứng ngơ ra đó làm gì? Còn cần tôi phải mời bà lên xe à?”
Niềm vui mừng được che giấu trong lòng bà cụ bỗng nhiên biến mất sạch sẽ, xoay người định bỏ đi.
“Đứng lại!”
Bước chân khựng lại, nhưng vẫn duy trì tư thế đối lưng, “Tôi không trở về đâu.”
Giọng nói của bà cụ bình tĩnh, nhưng sắc mặt Lục Giác Dân lại thay đổi: “Không về?” Ông cụ chất vấn, “Còn muốn ở lại đây trò chuyện tâm tình với người đàn ông khác?”
“Một đống tuổi rồi, ông có thấy xấu hổ không hả? Tô Đông Pha và Phật Ấn đối đáp: trong lòng có Phật, sẽ nhìn thấy Phật, câu sau là gì không cần tôi phải nói. Ông là như thế, đừng có xem mọi người như đồng loại!”
“Hờ” Lục Giác Dân tức đến đau gan “Hai ngày không gặp, trở nên biết cãi lý rồi à, cái gì mà gọi là tôi là như thế? Rốt cuộc tôi là thế nào hả?”
“Tôi cãi lý?” Cuối cùng bà cụ không nhịn được đi đến trước mặt ông, dưới vẻ mặt trước giờ vẫn luôn dịu dàng tao nhã lại ẩn giấu cơn tức giận kinh thiên, nhưng lại không phát tác ra ngoài, mà đè nén xuống đến ngột ngạt. Gia giáo của bà không cho phép bà mắng chửi chồng như một người đàn bà chanh chua, nhưng cơn tức giận và sự tủi thân trong lòng nên phát tiết như thế nào đây?
Đàm Thủy Tâm của bây giờ, đối với Lục Giác Dân mà nói trông rất xa lạ.
Lúc này, ông cụ mới chú ý đến, vợ của mình dường như đã hơi khác với trước kia.
Đầu tiên là cách ăn mặc, chiếc áo khoác dài thẳng tắp vừa người, eo hơi thắt lại, bộ đồ tây vô cùng có khí chất phối với đôi giày đế thấp, giống như một nữ văn phòng thủ đô, tôn lên khí chất thanh nhã của bà.
Một chiếc khăn lụa màu xanh đen kết thành hình nút cúc áo, tăng thêm sự sinh động cho chiếc áo ngoài màu đen.
Mái tóc bạc được búi lên, để lộ chiếc trán bóng loáng, khiêm tốn sang trọng.
Vừa quen thuộc vừa xa lạ, đây là tâm trạng lúc này của Lục Giác Dân.
“Ông hỏi tôi thế nào?” Đàm Thủy Tâm bị ông cụ chất vất, tức giận bật cười, “Nói tôi trò chuyện tâm tình người khác khác, vậy ông và Triệu Uyển Nhiên thì giải thích thế nào đây?”
Được lắm, dám phản bác ông!
Lục Giác Dân siết chặt bàn tay nắm gậy. Bác Từ thầm thấy nôn nóng, nhưng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, không thể làm gì được.
“Tuấn nam mỹ nữ cùng nhảy múa? Hờ, ông tưởng mình đang trong tiệc rượu của quản đốc nào hả?” Cơn tức giận lúc này đến từ khúc mắc đã cắm sâu vào tim trong nhiều năm qua, bà cho rằng đã không còn để ý tới nữa, nhưng sự thật chứng minh, cây gai ấy, một khi đâm vào da thịt, không nhìn thấy, nhưng cứ hễ chạm vào là đau.
“Ăn nói linh tinh!” Ông cụ tức giận khiển trách. Ông không thể hiểu được người vợ vốn dịu dàng sao lại trở nên như thế này... không thể nào giải thích được!
“Chính mắt tôi nhìn thấy, ông còn muốn xảo biện? Chỉ đáng tiếc...” Đàm Thủy Tâm mỉm cười, hai tay đan trước bụng dưới, ngẩng đầu, ưỡn ngực, cằm hơi hất lên, “Ông đã không còn là cậu Cả Lục Gia với phong độ ngời ngợi của năm đó nữa rồi. Bà ta cũng không còn là cô Triệu dịu dàng xinh đẹp khi xưa.”
“Bà có ý gì?”
“Ý là, chúng ta đều đã già rồi” Ông chẳng qua chỉ là một ông già cứng đầu, còn bà cũng chỉ là một bà già già nua.
Cho dù như thế, bà vẫn còn gì không bỏ xuống được chứ?
Nhưng bà không bỏ xuống được.
Khi sự bình lặng bị xé nát, để lộ ra cơn sóng ngầm dữ tợn và mãnh liệt, sự đau thương lúc đó, không khác gì việc bị một con cắm vào tim... máu tuôn như mưa.
“Bạn cũ gặp lại, nhất thời vui mừng nên khiêu vũ, sao mà cứ canh cánh trong bụng mãi thế?” Lục Giác Dân là một con người kiêu ngạo, từ khi còn trẻ đến lúc về già, chưa từng thay đổi dù chỉ một phút, cho nên ông không đi giải thích, cũng cảm thấy thanh giả tự thanh, không cần thiết phải làm lớn vấn đề.
Nhưng Đàm Hi Thủy Tâm chỉ thấy được sự qua quýt và không kiên nhẫn của ông: “Không cần nói nữa, ông về đi”
Bà xua tay với Lục Giác Dân, rũ mắt che giấu đi mọi sự ảm đạm và thất vọng.
“Bà thật sự không đi?” Lục Giác Dân nghiến răng nói câu này, ánh mắt sắc bén mang theo một sự dứt khoát cương nghị, cứ như nếu bà dám nói không, ông cụ sẽ không quản thật nữa.
Vợ chồng với nhau mấy chục năm, Đàm Thủy Tâm sao không biết ánh mắt này có nghĩa là gì.
Trong lòng, phản ứng đầu tiên là hoảng loạn, sau đó mức độ nặng thêm, sẽ hóa thành sợ hãi và hoảng sợ.
Ông không cần bà nữa?
Đàm Thủy Tâm như bị sét đánh.
Lục Giác Dân nhìn thấy sắc mặt của vợ mình bỗng trở nên trắng bệch, trong lòng cảm thấy khó chịu, bất giác hạ giọng xuống: “Về thôi...”
Do dự, vùng vẫy.
“Triệu Uyển Nhiên sao rồi?” Bà cụ nhìn bác Từ.
Ánh mắt xin chỉ thị của bác Từ nhìn sang phía Lục Giác Dân.
Sắc mặt bà cụ bỗng chốc trở nên khó coi, cánh môi cũng bắt đầu run rẩy, sự tuyệt vọng trong mắt khiến Lục Giác Dân sửng sốt tại chỗ.
“Thì ra bà ta đã dọn vào rồi à...” Giọng nói rất nhẹ, rất mềm, có một sự bất lực, mang theo sự thỏa hiệp sau khi cơ thể chịu đầy thương tích.
Bà nói: “Ông đi đi, tôi không về đâu, vĩnh viễn sẽ không trở về...”
Sự hoảng loạn xẹt qua trong mắt ông cụ, dường như có thứ gì đó sắp trôi đi, nhanh đến mức ông không bắt lại được.
“Không được, hôm nay bà bắt buộc phải về với tôi!”
Nhớ lại cái cảnh tình ý lan tỏa, da thịt chạm vào nhau của bà cụ và Lý Vạn Tài, Lục Giác Viễn cảm giác như bị nướng trên lò lửa!
Làm gì có cái lý ấy!
Bình luận facebook