Vừa hay là câu nói không được nói ra này, chọt đúng vào con tim nhạy cảm của Chu Dịch.
Mầm mống của sự ghét bỏ xuất hiện từ lần đua xe thua Đàm Hi đó.
Cho nên, bạn Dương Tự đã đoán trúng rồi...
Chu Dịch nghe thấy thế, chìm sâu vào suy tư, ghét cô ta chỗ nào nhỉ?
Một lúc sau, cười khẽ: “Có thể là lòng tự trọng của đàn ông gây hại, không phải sao?”
“Nghe anh nói như thế, em yên tâm rồi.” Dương Tự vỗ vai hắn ta, dáng vẻ thoái mái.
“Cậu sớm đã nhìn ra được?”
“Không nói những thứ này, đều là chuyện quá khứ rồi.” Dương Tự nâng ly, “Nào, hai anh em chúng ta cụng một cái.”
“Cạn!”
Chu Dịch ngửa đầu uống hết, tuy rượu gắt cổ, nhưng lại có thể dễ dàng khơi dậy tính máu lửa trong xương tủy của một thằng đàn ông. Dường như lần uống này, đã không còn việc gì không vượt qua được, không còn thể diện nào không hạ xuống được.
“Anh nói xem cô ấy làm như thế nào nhỉ?” Dương Tự gãi cằm, trầm tư suy nghĩ, “Lúc đó giá cổ phiếu rớt rất ghê gớm, đa số mọi người đều chọn cách chặt tay giữ mạng, bán đi ngay số cổ phần trong tay. Ccô ấy thì làm ngược lại. Nếu không có vài giây tăng lên cuối cùng, hoặc, do yếu tố chủ quan không kịp bán đi hết toàn bộ cổ phiếu, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.”
“Tôi có hỏi cậu Ba, cậu ta xác nhận có biết một vài tin trong.”
“Anh Ba? Anh ấy nói ra à?”
“Không, ngược lại, cậu ta không nói gì cả, cúp máy của Đàm Hi. Thậm chí, còn có lòng tốt khuyên nhủ, kêu cô ta đừng mạo hiểm, mau chóng bán hết số cố phiếu trong tay.”
“Chà... ngay cả lời của anh Ba cô ấy cũng xem như gió thổi bên tai, chị đúng là chị, gan to thật.” Dương Tự tấm tắc không thôi, “Nhưng, em nhớ hình như cô ấy là học nghệ thuật, sao lại dính líu tới thị trường cổ phiếu?”
“Cái này phải hỏi cô ta rồi.” Chu Dịch như đang nghĩ đến điều gì đó.
“Một cô gái bí ẩn, chúng ta không nên chọc vào vẫn tốt hơn.”
“Chuyện Hoa Nhuận tạm gác sang một bên” Chu Dịch búng tay, ra hiệu kết thúc chủ đề, “Nói đi, sao cô ta đột nhiên chấp nhận lời xin lỗi của tôi? Khoảng thời gian này miệng cậu Ba và Hoa Tử đều bị mài mòn rồi, nói hết lời tốt, cũng không thấy cô ta bỏ qua, không có lý nào cho qua như thế được, ngay cả cơm cũng không ăn...” Đây không giống với phong cách của Đàm Hi.
“Khụ, anh ở đây đoán tới đoán lui có ý nghĩa gì không? Còn không bằng trực tiếp gọi điện thoại hỏi.”
“Đúng nhỉ...” Chu Dịch lấy điện thoại ra.
Bên kia, Đàm Hi đợi cuộc điện thoại này được một lúc rồi.
“Alo.”
Chủ Dịch mở miệng ra liền gọi “chị”, Đàm Hi vội ngắt lời hắn, giọng điệu kéo dài của hắn ta khiến cô muốn nổi da gà.
“Tống Bạch gọi điện thoại cho anh?”
“Ừ. Chuyện kia...”
“Tôi đồng ý.”
“Hả?”
“Không phải muốn cho qua chuyện ở Cục Cảnh sát sao? Tôi đồng ý.”
“Khụ khụ...” Chu Dịch bị sặc nước, “Đơn giản thế thôi sao?”
“Nếu anh muốn phức tạp hơn, tất nhiên có thể.”
“Không, không, không... đơn giản chút vẫn tốt hơn, đơn giản chút vẫn tốt hơn...”
Đàm Hi nhếch mép.
“Hay ra ngoài ăn một bữa cơm?” Sự việc thuận lợi quá mức, Chu Dịch thấy thấp thỏm không yên.
“Ăn cơm thì miễn đi, nhưng có một chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”
Đến rồi! Làm nửa ngày trời, mục đích thật sự nằm ở đây. Chu Dịch không những không thấy khủng hoảng như gặp phải kẻ địch lớn, mà ngược lại còn thở phào, cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.
“Tôi nhất định sẽ xông pha khói lửa, chết không chối từ.”
“Không nghiêm trọng đến thế,“ Đàm Hi dừng lại, kéo một nhúm tóc bên tai xuống chơi đùa, “Nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng không dễ, nhưng đối với cậu Chu mà nói, chuyện này dễ như ăn kẹo.”
Suy nghĩ Chu Dịch vội vàng xoay chuyển.
“Nghe nói chú của anh nhậm chức ở Tứ Xuyên, và chức vị cũng không thấp?”
“Đúng vậy.”
Chu Khung, chú của Chu Dịch là người phụ trách thứ hai của tỉnh Tứ Xuyên, thành tích hiển hách, sau cuộc tuyển cử nhiệm kỳ mới chắc có thể sẽ được điều về thủ đô.
“Giúp tôi theo dõi một người.”
“Ai?”
“Lưu Phi. Tư liệu cụ thể tôi sẽ gửi vào email cho anh, không phải nhân vật lớn gì đâu.”
“Vậy mà đáng để cô phí công thế sao?”
“Tuy dùng dao mổ trâu giết gà, nhưng người tôi quen biết có mạng lưới quan hệ ở Tứ Xuyên ngoài anh ra, hình như cũng không có ai. Cho nên chỉ đành làm phiền cậu Chu làm việc nhỏ nhặt này giúp tôi.”
“Lưu Phi? Được, nhớ rồi. Nhưng, tôi phải kêu người ta theo dõi đến mức độ nào?”
“Mọi việc lớn nhỏ.”
“Bao gồm cả ăn cơm và đại tiện?”
“Nếu anh có thể làm được.”
“Đừng trách tôi nhiều chuyện, người này có thù với cô à?”
“Không phải.”
Chu Dịch như đang nghĩ đến điều gì đó, “Cô phải cho tôi một mức độ theo dõi chứ“. Ý ở đây là, không hiểu được thái độ của cô, bên tôi cũng khó đo lường chừng mực được.
“Phản đồ.” Ánh mắt Đàm Hi trở nên rét lạnh, “Trước mắt vẫn còn ở giai đoạn nghi ngờ, tôi cần thêm bằng chứng xác thực.”
“Ok, đã hiểu.”
“Chuyện trước đây xí xóa hết. Nhưng, tôi vẫn muốn khuyên anh một câu: Đàn ông rộng lượng một chút mới càng khiến phụ nữ thấy yêu thích, hiểu không?” Nói xong, cúp máy.
Chu Dịch cầm điện thoại, khóe môi co rút. Hắn ta đã rất được phụ nữ yêu thích rồi đấy, được chưa?
“Anh Dịch, anh ngơ người ra đó làm gì thế?”
Hắn ta nhét điện thoại vào túi quần, cười một tiếng, ngắn ngủi nhưng trầm thấp.
“Nghĩa là sao? Chị Đàm nói gì với anh?”
“Đàm Hi...” Chu Dịch híp mắt, như cười như không, “Quả nhiên, không chịu thiệt thòi dù chỉ một chút.”
“Bây giờ anh mới biết à?” Dương Tự đảo mắt khinh thường, mặc niệm cho sự giác ngộ của người anh em nhà mình.
Chu Dịch như buông bỏ được tâm sự, “Phụ nữ, dính vào là phiền phức lớn” Nhất là, kiểu hạng nặng như Đàm Hi, hắn không dám chọc cô ta nữa.
Nhỏ nhen, thù dai.
Tàn nhẫn mạnh bạo, chỗ dựa lớn, chiếm trọn ưu thế, sao không thắng được?
Bình luận facebook