“Anh nhìn tôi cái gì hả?” Hàn Sóc hung tợn hỏi, chỉ sợ không dọa được người chạy mất...
“Cô không nhìn tôi thì sao biết tôi nhìn cô chứ hả?” Chu Dịch khẽ cười, ngón tay kẹp điếu thuốc nhìn vô cùng bất cần đời.
“Thế thì cũng là do anh nhìn tôi trước!”
“Bởi vì cô xấu chứ sao!” Nói xong liền cười ha hả.
Hàn Sóc thuận tay nắm một đống hạt lạc ném về phía hắn: “Ngậm mẹ cái mồm nhà anh lại!”
“Khinh ông đây không hiểu tiếng Quảng Đông chứ gì? Hừ, thực ra ông đây có hiểu câu đó đấy!” Nụ cười của Chu Dịch trầm xuống, duỗi tay bắt lấy cằm cô gái, ánh mắt tàn nhẫn, “Cô là người đầu tiên dám chửi mẹ với tôi đấy.”
“Thế hả? Thật vinh hạnh.” Mẹ kiếp, không tránh ra được!
“Chậc chậc, cô nhìn cô đi, mặt cũng đỏ lên rồi. Nghe nói cô phải làm ngôi sao lớn, thế mà có tí điểm tu dưỡng này cũng không xong.”
“Có xong hay không cũng chẳng tới lượt anh dạy dỗ nhé!” Đúng là có bệnh phải không?
Chu Dịch nhếch môi cười, “Nhưng tôi lại thích dạy dỗ cô đấy, phải làm sao đây?”
Hàn Sóc tức đến trợn trừng mắt.
“Đừng mà, bộ dạng này của cô chẳng khác nào con ếch ấy.”
“Chu Dịch, anh có bệnh đúng không hả?”
“Ồ, cô biết cơ à?”
“...”
“Sao cô không nói gì hả? Mèo hoang mà không có móng vuốt thì còn có thể là mèo hoang sao?”
Hàn Sóc lập tức vực dậy tinh thần, đột nhiên quay phắt đầu đi, tránh ra khỏi bàn tay của gã đàn ông, sau đó nhân cơ hội đứng phắt lên, lùi ra xa, “Biến thái!” Nói xong liền xoay người chạy mất.
Rầm...
Chu Dịch đưa tay giữ cửa: “Chạy gì chứ? Sợ ông đây ăn thịt cô em à?”
“Lăn ra.” Mặt Hàn Sóc đã hoàn toàn trở nên lạnh lùng.
Sự gian xảo toát ra từ trên người gã đàn ông này khiến cho trong lòng cô không ngừng có âm thanh giục giã: Cách xa hắn! Cách xa hắn!
“Tôi không biết lăn, hay là cô dạy tôi nhé?”
“Được thôi.” Hàn Sóc nhếch môi, “Đầu tiên anh cứ nằm xuống đất sủa hai tiếng đi đã.”
“Mắng ông đây là chó à?” Chu Dịch hơi híp mắt, sự hung hãn nguy hiểm bắt đầu khởi động.
“Chẳng phải anh muốn học lăn sao? Tôi thấy con chó nào cũng biết lăn mà.”
“Nhóc con, vừa rồi đã cảnh cáo cô rồi, con gái thì nói chuyện sạch sẽ tí mới đáng yêu.”
“Nhưng tôi thích bẩn thỉu thế đấy, cứ đậu xanh rau má đấy, làm sao bây giờ?”
“Thế à...” Ánh mắt người đàn ông thâm sâu.
Trong lòng Hàn Sóc lập tức sinh ra dự cảm không lành, giây tiếp theo, gương mặt trước mắt đột nhiên lớn lên, sau đó cánh môi bị phủ lên một tầng ấm áp.
Đàm Hi đi từ trong toilet ra thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Một dãy số xa lạ ở thủ đô.
Nghĩ một chút rồi ấn nghe: “Bạn tìm...” Ai.
“Tôi, Ân Hoán.”
Kết thúc trò chuyện, Đàm Hi chạy vội chạy vàng ra phố từ lối cửa sau, vẫy một chiếc taxi lại, “Tới phố Hồng Thạch.”
Trên đường, cô nhắn tin cho Hàn Sóc và Chu Dịch, nói mình có việc phải đi trước.
Hai mươi phút sau, xe taxi dừng lại.
“Trời sắp tối rồi, chỉ có thể đưa cô tới đầu phố thôi.”
“Tại sao không đi vào trong vậy?” Đàm Hi lạnh lùng hỏi.
Tài xế chỉ thấy sau gáy lạnh toát: “Nơi này nổi tiếng là khu vực không có người quản, vào ban đêm còn thường xuyên phát sinh các vụ chém người. Tôi khuyên cô một câu, cô là con gái thì đừng nên đi vào đó.”
Đàm Hi đưa cho anh ta một trăm tệ rồi xuống xe tự đi bộ vào.
“Này, tôi còn chưa trả lại tiền mà...”
Lần theo địa chỉ mà Ân Hoán nói, Đàm Hi đi tới trước một cửa hàng có tên là “Tiệm uốn tóc Hiểu Lệ”, nhìn xung quanh, đang chuẩn bị lấy điện thoại ra thì nhận thấy có người lại gần từ đằng sau, cô lập tức đá về sau một cái, một tiếng kêu rên của đàn ông vang lên.
“Ân Hoán?”
“Nói nhỏ thôi, vào đây với tôi.”
Đàm Hi nhíu mày, nhìn tay hắn đang che bụng thì không khỏi cảm thấy áy náy, thôi vậy, vào xem rốt cuộc hắn đang làm cái quỷ gì.
Hai người vào trong tiệm, Ân Hoán cẩn thận đóng cửa lại, lại đi sâu vào trong mới thấy có ánh sáng.
“Rốt cuộc anh đang làm cái quái gì thế?”
“... Tôi bị thương.”
Lúc này Đàm Hi mới chú ý thấy chỗ bụng bị hắn dùng tay che lại toàn máu là máu, vừa rồi còn bị cô đá cho một cái nữa.
“Khụ khụ... Anh không sao chứ?”
“Chưa chết được.”
“Anh Hoán!” Một người đàn ông cao lớn đi ra, ngay khi vừa nhìn thấy Đàm Hi thì ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
“A Hùng, người một nhà.”
Lúc này sắc mặt người đàn ông mới khá hơn, nhưng rõ ràng vẫn tỏ ra đề phòng.
“Ngồi đi.” Ân Hoán chỉ vào một băng ghế nhỏ trước mặt.
“Không cần, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
“Chúng tôi bị một bang phái ở Tân Thị đuổi giết.” A Hùng mở miệng.
“Lý do vì sao?” Đàm Hi tìm một chỗ ngồi xuống, chuyện này nói vài câu chắc không thể rõ ràng được, cứ tìm chỗ ngồi cho đỡ mất sức.
Ân Hoán gật đầu nói với A Hùng: “Đi rót cho chị Đàm cốc nước đi.”
“... Vâng.” A Hùng xoay người đi vào.
Đàm Hi nhướng mày, nghiền ngẫm xem rốt cuộc Ân Hoán nói ra hai chữ “chị Đàm” là có ý gì.
Cô không nói lời nào.
Hắn cũng không mở miệng nói chuyện.
“Anh gọi tôi tới là để tĩnh tọa đấy à?”
“Không...”
“Ân Hoán, tôi còn tưởng anh đã tiến bộ rồi chứ.” Không ngờ còn cứ thích dây dưa dây cà thế này.
“Đừng kích tôi, chờ tôi lấy lại sức đã rồi nói tiếp.”
Đàm Hi phát hiện ra, dưới ánh đèn, sắc mặt người đàn ông trắng dọa người, hơi thở cũng nặng nề hơn bình thường, trên trán cũng đã đầm đìa mồ hôi.
“Khó chịu à?” Nhìn hắn như thế, Đàm Hi không đành lòng lại hỏi han một câu.
“Không chết được.”
Khóe miệng Đàm Hi khẽ giật, thầm nghĩ: Đương nhiên là anh không chết được rồi, nếu không còn ngồi trước mặt tôi thế quái nào được?
“Sau khi tôi gia nhập vào hội Ám Dạ vẫn luôn phụ trách chuyện sòng bạc.”
“Tất nhiên.” Dù sao, đây cũng là một hướng kiếm tiền không tệ.
“Lần này tới Tân Thị chọn bãi mới, bị một bang hội ở nơi này phát hiện, sau đó...”
“Anh đã bị chém à?”
“Ừm.”
“Có phản đồ hả?” Đàm Hi lập tức nắm được điểm mấu chốt, “Đàn em của anh à?”
“Tạm thời còn chưa biết rõ ràng.”
Đàm Hi cười nhạo: “Anh làm đại ca cũng uất ức quá đi mất.”
Bình luận facebook