“Chẹp, cái vẻ mặt đó của anh là sao vậy hả? Tôi có nói sai gì sao?”
Một lời không hợp liền lạnh mặt, cô mới là người phải tức giận mới đúng chứ?
“Tối qua chẳng phải đã đi rất tiêu sái sao? Bây giờ lại đuổi theo đến đây là có ý gì?”
Đàm Hi ngẩng đầu, hừ hừ, lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông, vô cùng kiêu ngạo.
“Bóc bánh không trả tiền, coi ông đây là thằng ngốc sao? Cái trò ăn cháo đá bát này của cô vẫn còn non lắm.”
Sóng mắt Đàm Hi lóe lên, “Cái gì? Anh nói cái gì mà sao tôi nghe chẳng hiểu tí nào thế…”
Người đàn ông cười lạnh, “Không hiểu thật hay là giả bộ không hiểu?”
“Có chuyện gì nói thẳng đê, đừng có giả bộ lượn lờ ở chỗ tôi!”
Lạnh mặt, đôi mắt nghiêm túc, đôi mày kiếm nhíu lại, trên gương mặt nhỏ nhắn lúc này chỉ còn lại sự chính trực và lạnh lùng.
Đàm Hi thực sự có thể được trao giải Oscar dành cho hạng mục nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
“Được, vậy tôi hỏi cô, tại sao sớm không nhắc muộn không nhắc, vừa nãy mới đòi ở riêng?”
“Thì tự dưng nghĩ ra chứ sao, phạm pháp à?” Đôi mắt to tròn chớp chớp, nụ cười bỉ ổi.
“Cô muốn chơi xấu thì tôi cũng không còn gì để nói.”
Nói xong, xoay người cất bước.
“Đứng lại! OK, tôi thừa nhận, tôi cố ý chọn lúc anh đến đây để làm lớn chuyện hơn, ép Tần Tấn Huy thỏa hiệp.”
“Có phải đầu óc cô có vấn đề rồi không?” Bỗng nhiên quay người lại, người đàn ông tức giận gầm lên, “Tần Tấn Huy là loại người nào chứ? Ông ta mấy cân, cô được mấy lạng? Ông ta là người để cô tùy tiện bắt bí hay sao?”
Đàm Hi ngẩn người, ba giây sau mới phản ứng lại được.
Đầu ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, “Xì… quát cái qué gì!”
“Đúng là gan chó to bằng trời!”
“Anh mắng ai là chó?”
“Cô!”
Người con gái trợn mắt trừng trừng, một giây sau bỗng nhiên bật cười, “Quan tâm đến tôi sao?”
“…”
Đàm Hi chẹp một tiếng, đứng trên ghế đá, giang tay ra đặt lên vai hắn, “Tiểu Chinh Chinh, bây giờ tôi mới biết, hóa ra anh quan tâm đến tôi như vậy. Lần sau đừng có mất công vòng vèo làm chi, có gì cứ nói thẳng ra.”
“Cô tưởng là tôi đang đùa với cô chắc?”
“Không có mà!” Vẻ mặt nghiêm chỉnh, ánh mắt “tôi biết, nhưng tôi không nói gì hết”.
Gạt móng vuốt nhỏ đang đặt trên vai ra, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ, “Vậy cô nói xem, cô biết gì nào?”
“He he… anh muốn tôi nói thật sao?” Nghịch ngón tay, người con gái cười khúc khích, dùng đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh.
Da đầu người đàn ông căng lên, “Nói.”
“Biết anh quan tâm đến tôi, không nỡ để tôi chịu thiệt!”
“Đàm - Hi!”
“Á, tôi nói sai sao? Không phải chứ… nếu không thì anh đến đây làm gì?”
Nhất thời tắt tiếng.
“Tôi khuyên cô hãy bớt suy nghĩ lệch lạc đi, cẩn thận thông minh quá sẽ bị thông minh hại đó!”
“Chẹp, chỉ ở riêng thôi mà, tôi đâu có suy nghĩ gì lệch lạc đâu? Anh bị bệnh à?”
Cô thừa nhận, cô đã lợi dụng sự có mặt vô tình của Lục Chinh để Tần Tấn Huy phải mất mặt, chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu của cô.
Kết quả cuối cùng đã rõ ràng, cô thắng.
“Tôi thấy làm vậy có sao đâu.”
“Cô tưởng Tần Tấn Huy không nhìn thấu được suy nghĩ của cô hay sao?” Ánh mắt người đàn ông căng thẳng, ép cô vào góc tường.
Đàm Hi ổn định lại, ánh mắt thanh tịnh, “Bị ông ta nhìn thấu thì đã làm sao? Điều quan trọng là ông ta đã đồng ý rồi.”
Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả kìa!
“Cô không sợ bị cô lập sao?”
Khóe môi nhếch lên, “Cô lập thì cô lập thôi, còn có thể thảm hơn bây giờ được nữa sao?”
Sống trong núi hơn nửa năm trời, cô còn một mình cắn răng chịu đựng được, bây giờ chỉ có chuyện cỏn con thế này thì bõ bèn gì!
Hơn nữa, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, liệu người Tần gia có tha cho cô không?
Chắc chắn là không!
Chó cùng đường còn biết trèo tường huống hồ là kẻ lập dị xấu tính như bà đây!
Tròng mắt chuyển động, cọ vào bờ vai người đàn ông, dựa vào đó, ngón tay cái xoay tròn quanh ngực anh.
“Tiểu Chinh Chinh, thừa nhận đi, anh không nỡ thật mà.”
“Tránh ra.”
“Không tránh!”
“Đàm Hi, cô đừng ép tôi trở mặt.”
“Chẹp, vô vị!” Xoay người ngồi lên ghế đá, một tay chống má.
Lục Chinh khẽ lắc đầu, làn gió thơm mát lành lướt qua, xúc cảm ấm áp và mềm mại truyền xuống, còn chưa kịp cảm nhận hết đã mất đi.
Ngước mắt lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía xa xăm, đập vào mắt là nụ cười xán lạn vô tâm, đáy mắt nhấp nhô sự khiêu khích không rõ ràng, mang theo ý tứ sâu xa đầy cám dỗ và trêu chọc.
Thật là… ngứa đòn.
Nắm chặt tay lại, lại ngẩng đầu lên, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc bất động như ngọn núi, mặt mày âm trầm.
“Tự lo lấy thân.”
“Đợi đã.”
Bước chân dừng lại.
“Anh nói đúng, đúng là tôi nên cảm ơn anh.” Đàm Hi gật đầu, vô cùng chân thành.
Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt nhìn rõ mồn một, mang theo sự nghi hoặc và thản nhiên.
Cô ta mà cũng biết cảm ơn sao?
Ánh mắt liếc nhìn về phía chân trời, tốt lắm, mặt trời đã nhô lên một nửa từ phía đông.
Nhưng lúc này Đàm Hi đã đứng ngay ngắn, cúi đầu gập người một góc bốn mươi lăm độ, “Cảm ơn anh!”
Lục Chinh kinh ngạc, nhưng vừa muốn mở miệng thì đã bị câu nói tiếp theo của cô chặn cho không còn lời nào để nói.
“Chỉ cảm ơn suông thôi thì chưa đủ thể hiện thành ý, hay là chúng ta thực tế chút đi? Lấy thân báo đáp thì sao? Bồi thường thịt cũng không tồi đấy! Yên tâm đây, bà đây sẽ làm nhẹ nhàng lắm~”
Quả nhiên, chó không đổi được nết ăn phân!
Lưu manh mãi mãi không thể trở thành kẻ lịch sự được, giống như bánh phở vẫn là bánh phở, vây cá vẫn là vây cá, dù có giống thế nào cũng không thể làm giả được!
Bình luận facebook