“Lưu lượng tiền mặt sai rồi, mang ra sửa lại đi.”
Trần Khải lau mồ hôi.
“Sao còn chưa đi?” Lục Chinh nhấc mí mắt lên, ánh sáng lạnh khiến người.
Thế này là có thể đi rồi sao?
“Không có phạt gì ạ?” Trần Khải thử hỏi.
Trong quá khứ, tình huống như này mà xảy ra, nhẹ thì ăn chửi, nặng thì trừ tiền thưởng, cũng không phải Lục Chinh cố ý làm khó phòng tài vụ mà trước đó đã có luật này rồi.
Tập đoàn lớn như Lục Thị nếu không có quy củ thì sao có thể đi vào nề nếp chứ.
Thế nên Trần Khải mới không nhịn được nhắc nhở một câu.
Lục Chinh trầm ngâm trong chớp mắt: “Viết bản kiểm điểm rồi gửi lại.”
Thế thôi á? Trần Khải cảm thấy, hôm nay trưởng phòng tài vụ quả thực giẫm phải cứt chó rồi.
“Còn có vấn đề gì à?”
Trần Khải lắc đầu.
“Ừ, thế ra ngoài đi.”
Xoay người rời đi, không quên đóng cửa lại. Trở lại chỗ ngồi, Trần Khải vẫn cảm thấy thật khó tin, không biết nghĩ tới cái gì liền bừng tỉnh hiểu ra.
Mỗi ngày đều được “ăn thịt”, tâm tình không tốt mới là lạ.
Thật hy vọng kỳ nghỉ hè này có thể kéo dài vô hạn...
Có điều, một cô bé chân tay nhỏ nhắn như thế có thể chịu được không đấy?
A Di Đà Phật!
Mặt trời ngả về phía Tây, ráng đỏ phủ kín chân trời, trong căn nhà an tĩnh vang lên một tiếng than dài thật dài, rốt cuộc cũng có thể thở phào rồi.
Đàm Hi thả dao cạo và bảng pha màu xuống, đứng lên, chẳng quan tâm tới dầu vẽ vẫn còn dính trên tay. Cô đi vòng quanh giá vẽ hai vòng, trên mặt toát lên vẻ hài lòng.
Sau đó cầm điện thoại lên, click mở Wechat, quay chụp, tách tách...
Gõ chữ, gửi đi.
Ở xa tít bên kia đại dương, Phạm Trung Dương đang trong giấc ngủ say. Sáng ra mới phát hiện có tin nhắn, vừa ngáp vừa tiện tay mở ra, thuận thế liếc nhìn một cái, sau đó đúng hình như thể một bộ phim đang chạy thì bị người ta bấm vào nút pause vậy.
Sau một lúc lâu ông mới tỉnh táo lại, trong đáy mắt hiện lên vẻ mừng như điên, lật tung chăn ra, mặc áo ngủ chạy sang phòng của Khương Mi ở ngay bên cạnh.
Rám rầm rám...
“Giáo sư Khương! Mau ra đây xem này!” Khương Mi vốn chưa chưa tỉnh ngủ, tưởng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra nên vội vàng khoác thêm áo rồi chạy ra mở cửa. “Ông Phạm, ông làm gì thế?” Thấy ông mặc áo ngủ, cầm di động giơ lên, đến dép cũng quên không xỏ thì không khỏi nghi hoặc. “Bà tự xem đi!” Ông đưa điện thoại qua.
Khương Mi cúi đầu bán tín bán nghi, giây tiếp theo, cũng sửng sốt y như thế.
“Có giống “Hoa hướng dương” của Van Gogh không?” Màu sắc rực rỡ và loang lổ, dường như càng làm người ta bị thu hút hơn ánh sáng, màu vỏ quýt chiếm chủ đạo, trình tự rõ ràng, khiến cho sự ấm áp của tia nắng ban mai được thể hiện tới tận cùng.
Khương Mi lắc đầu rồi lại gật đầu.
Vừa có sự đường hoàng của “Hoa hướng dương” của Van Gogh, lại vừa có kết cấu không gian rộng lớn như “Mặt trời mọc” của Monet. Bỏ đi sự trừu tượng của người trước, cũng không có cảm giác lành lạnh thấm đẫm của người sau mà tự hình thành nên phong cách của riêng mình.
“Ai vẽ bức này thế?”
“Đàm Hi.”
Một tuần sau khi ký kết hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần, hiệu suất làm việc của Trình Vũ rất cao, mọi thủ tục đều đã được hoàn thành như mây trôi nước chảy.
Đàm Hi chính thức trở thành một thành viên trong Hội đồng quản trị, có điều tin tức này vẫn chưa được tuyên bố trong nội bộ.
Trong một quán cà phê ở bên cạnh Bồng Lai,
Lúc Đàm Hi đến thì Sầm Đóa Nhi đã uống xong nửa ly Latte, đang cúi đầu nhìn đồng hồ với vẻ hơi nôn nóng.
Đàm Hi đi tới, ngồi xuống, nói với nhân viên phục vụ: “Một ly nước chanh.”
Trời nóng nực thế này, cô thật sự không muốn uống cà phê.
“Đàm Tổng đúng là người bận rộn, trăm công ngàn việc nhỉ?” Sầm Đóa Nhi nói với vẻ châm biếm.
Liếc nhìn cô ta một cái, Đàm Hi khẽ cười, “So với sự bận rộn quắn mống của Sẩm Tổng thì tôi cũng được tính là nhàn nhã.”
Sẩm Đóa Nhi chẳng có tâm tư cãi cọ với cô, hỏi thẳng: “Cố định giúp tôi thế nào đây?”
“Vội vàng gì chứ?” “Đàm Hi, cô đừng quên cô đã nhận lời với tôi! Cổ phần đã chuyển sang cho cô rồi, cô đừng có nghĩ tới chuyện lật lọng!” Lập tức nổi giận.
Đến tận khi người phục vụ mang nước chanh tới, Đàm Hi uống mấy ngụm rồi mới chậm rãi mở miệng...
Bình luận facebook