Lờii vừa dứt, âm nhạc vang lên.
Người trong ngành đã biết cô muốn làm gì, Shakira là bài thứ ba trong album múa bụng “Arabic Belly Dance Music“.
Trong phút chốc, tiếng ủng hộ, tiếng hoan hô vang lên dồn dập!
Tống Bạch: “Chà, cô ta còn biết múa bụng nữa à? Thật sự nhìn không ra đấy.”
Phải nói đây không phải là lần đầu Tổng Bạch gặp qua Vệ Ảnh.
Lúc trước, cô và Vệ Ảnh cùng đi xông hơi. Thấy Tống Bạch để ý hơn bình thường, thế là bọn tay sai vội vàng bỏ thuốc cho hai người. Sau đó Lục Chinh ra tay, trực tiếp mang Đàm Hi đi, để lại Vệ Ảnh đã ngất đi, còn là do Tổng Bạch chăm sóc đấy.
“Cho nên, khắp nơi đều là phần vượn, nói không chừng hôm nào đó bị trượt chân, phần văng đầy mồm.” Đồng chí Tiểu Bạch không nhìn được bèn cảm thán.
Sự chú ý của Đàm Hi luôn đặt trên người Vệ Ảnh, vốn chẳng hề để ý đến anh ta.
Tổng Bạch cười hề hề, hờ hững liếc nhìn lên sân khấu, bỗng nhiên ngơ ngác.
Hai tay cô duỗi ra, cổ tay dựng thẳng, ngón tay trắng như tuyết khẽ cử động theo tiếng nhạc, linh hoạt thay đổi các kiểu tự thế. chiếc bụng bằng phẳng trắng nõn và vòng mông cong lắc lư theo nhịp điệu, bước chân tuy loạn như có thứ tự, thỉnh thoảng xoay tròn cơ thể, sự gợi cảm theo kiểu Ả Rập dồn dập ập đến.
Gợi cảm, thần bí, phong tình vô hạn.
Phản ứng đầu tiên của Tổng Bạch chính là nhện tinh trong “Tây Du Ký”: tay áo xanh phất phơ, cầm lấy ngọc trúc dài thon, váy vàng đung đưa, để lộ ra gót ngọc nhỏ xinh.
Tầm mắt bất giác dừng lên chiếc bụng của cô, quả nhiên... nhỏ nhắn lả lướt, xinh xắn dẻo dai.
Ánh mắt Tổng Bạch khẽ tối lại, không nhịn được bên cử động ngón tay út bên phải, không biết có thể chọt vào được hay không...
m nhạc dừng lại, điệu múa kết thúc, cả quán bar bắt đầu sôi trào.
“Encore! Encore!”
“Một bài nữa! Một bài nữa!”
“Người đẹp nhìn qua đây...!”
Vệ Ảnh hoàn thành động tác cuối cùng, bước chân hơi lảo đảo, khom lưng cúi chào dưới sân khấu, đã vào trạng thái nửa say nửa tỉnh.
Đàm Hi và Tổng Bạch nhào lên, mỗi người đỡ một bên, cách người từ trên sân khấu xuống.
Vệ Ảnh nghiêng đầu gác lên vai Đàm Hi, bộ dáng mất sức mềm oặt, khiến Tổng Bạch thấy ngứa cổ họng, anh ta âm thầm dời tắm mắt đi.
“Hi Tử, cậu nói xem tớ có đủ phong tình không?”
Khóe miệng Đàm Hi co giật, cô nàng ngốc này...
“Cậu nói đi! Cậu nói đi mà! Rốt cuộc có đủ hay không...”
“Đủ rồi, đủ rồi”
“Này...” Vệ Ảnh chọt vào gò má của mình.
Đàm Hi chớp mắt, ý gì đây?
“Cậu không hồn tớ một cái sao?”
“...”
“Phụt!” Tống Bạch không nhìn được, bật cười thành tiếng.
Vệ Ảnh giờ mới biết bên cạnh còn có một người... nắm lấy tay cô, lực cũng khá mạnh.
Chậm rãi xoay đầu, nhìn qua, híp mắt, “Anh... cười cái gì?”
“C6.”
Cười cổ.
“Tại sao cười tôi?” Trên mặt Vệ Ảnh viết đầy chữ thắc mắc, da cổ vốn đã trắng, lúc này bởi vì rượu mà trở nên đỏ bừng, hay cho một khuôn mặt hoa đào xinh đẹp.
Tổng Bạch lè lưỡi ra liếm môi, hầu hết cũng di chuyển lên xuống, nét mặt vẫn bất cần như trước: “Bởi vì... cô rất buồn cười! Đúng là đồ ngốc!”
Tuy Vệ Ảnh có hơi say, nhưng chưa đến mức không phân biệt được lời tốt và lời xấu.
Nghe thấy thế, cô lập tức trợn to mắt: “Anh nói ai ngốc hả? Anh mới ngốc! Cả nhà anh mới ngốc! Nhưng, sao tôi cứ cảm thấy... anh hơi quen mắt nhi?”
Tổng Bạch đang muốn nói, Vệ Ảnh a một tiếng...
“Lưu manh!”
Giơ tay lên tát một cái, Tổng Bạch vốn không kịp né đi, chỉ nghe một tiếng bốp giòn tan, cả thế giới đều trở nên yên tĩnh.
Da đầu Đàm Hi căng lên.
Tổng Bạch nổi giận đùng đùng, hất tay của Vệ Ảnh ra, suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên: “Đổ phụ nữ chết tiệt không biết tốt xấu! Đánh tôi? Mẹ nó cổ dám đánh tôi?!”
Còn đánh vào mặt!
“Đồ lưu manh thối! Tôi đánh, tôi đánh! Xem anh còn dám bỏ thuốc nữa hay không!” Quả nhiên là vì chuyện lúc trước.
Đàm Hi vội vàng nắm chặt bàn tay đang quơ quào loạn xạ của cô.
Cũng không biết Vệ Ảnh lấy sức ở đâu ra, trực tiếp giãy giụa, nắm đấm rơi lên người Tổng Bạch như mưa tuôn: “Đánh chết anh... đánh chết anh... Tất cả bọn đàn ông đều là đồ xấu xa! Đồ xấu xa!”
Vừa đánh vừa khóc, tanh tách tanh tách.
Tống Bạch cũng ngơ ngác bởi dáng vẻ này, cô nói đánh thì đánh đi, sao lại còn khóc nữa?
Anh vội vàng nhảy ra xa ba bước, hỏi Đàm Hi: “Cô ta lên cơn điên gì vậy?” Vừa nhìn là biết không bình thường, ok?
“Thất tình.”
“... “
“Trốn xa như thế làm gì?” Đàm Hi liếc mắt nhìn, “Mau qua đây giúp đỡ!”
“Tới ngay!” Tống Bạch cười âm hiểm, nghĩ xem nên trả thù lại thế nào, không thể bị tát và đấm oan uổng được.
Đàm Hi đoán ngay ra được ý đồ của tên này, cảnh cáo: “Dẹp ngay những suy nghĩ linh tinh của anh lại, bớt làm trò lại cho tôi”
Tống Bạch: “...”
Khó khăn lắm mới khiêng Vệ Ảnh vào trong xe, Tổng Bạch khom người lùi ra, Đàm Hi vịn lấy cửa xe.
Gió đêm thổi nhẹ, mát lạnh sảng khoái.
“Tôi thay cô ấy nói tiếng xin lỗi với anh, cái tát kia...”
“Đừng! Tuyệt đối đừng nhắc đến! Tôi sợ không nhịn được sẽ đánh trả lại.” Tống Bạch dựa vào đầu xe, vẻ mặt chán ghét.
Anh ta nể tình đối phương đã say bét nhè nên mới không truy cứu, nếu không... đã cho cô nàng kia biết tay rồi!
Đàm Hi đùa giỡn chiếc chìa khóa xe, kêu Tống Bạch đi trước: “Chuyện còn lại tôi có thể xử lý.”
“Xử lý? Xử lý thế nào? Để cho cô ta ngủ trên xe em một đêm?”
“Tôi đã gọi điện cho anh cô ấy. Người ta đang trên đường đến đây rồi.”
Bình luận facebook