Chu Dịch tắm xong đi ra, trên eo chỉ quấn một cái khăn tắm, nước tí tách nhỏ từ trên tóc xuống.
Đi đến bên mép giường, hắn nhờ ánh đèn mờ mờ trong phòng nhìn chăm chú vào thiếu nữ đang ngủ say trong góc, sau một lúc lâu liền bật cười một tiếng.
Cũng chỉ là một món đồ chơi...
Ngày hôm sau, Hàn Sóc dậy rất sớm, sau khi sửa sang lại bản thân qua loa liền rời khỏi nơi này.
Trong nháy mắt khi cửa vừa khép lại, Chu Dịch liền mở mắt ra, trở mình, sau đó tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
“Hàn Sóc, ở đây...”
Nhiễm Dao vẫy tay với cô nàng, chỉ vào vị trí còn trống bên cạnh.
“Cảm ơn nhá!” Hàn Sóc đi tới, ngồi xuống, đẩy một cái túi giấy ra trước mặt ba người, “Bánh quẩy sữa đậu, cộng thêm hai cái bánh bao nhỏ, đừng quá yêu quý tớ nhé!”
Hai mắt Tiểu Công Trúa tỏa sáng.
Đàm Hi và An An lập tức mở ra ăn.
“Lại thức đêm à?” Đàm Hi đưa cái bánh bao nhỏ tới bên miệng cô nàng.
Hàn Sóc thổi phù phù hai cái rồi mới há miệng ngậm lấy, “ u ở âu. (Đầu có đâu)”
“Thế giải thích sao về quầng thâm trên mắt kia? Mò cá à?”
“Mò cá cái gì mà mò cá, mỏ gà đấy.”
Đàm Hi trợn trừng mắt, “Đúng đắn tí đi, OK?”
“Tớ đúng đắn mà.”
Chẳng phải là mò gà sao? Một con gà trống lớn nữa là đằng khác...
Ăn sáng xong thì chuông vào học cũng reo vang.
Người đi lên bục giảng không phải Phạm Trung Dương.
“Phó Viện trường a? Sao lại là thầy ấy thế?”
“Tới khai giảng buổi học đầu tiên à? Coi chúng ta là học sinh tiểu học chắc?”
“Chẳng phải giờ của ai người ấy dạy sao? Còn kinh động cả phó viện trưởng nữa...”
Lòng tò mò thì ai cũng có, mọi người bắt đầu tụm lại thì thào bàn tán.
Phó Viện trưởng đúng nghiệm tại chỗ, ho khẽ hai tiếng, đáng tiếc chẳng có tác dụng gì.
“Tất cả mọi người lặng yên nghe thầy nói đây.”
Tiếng bàn tán nhỏ hơn rất nhiều.
“Thầy biết, chắc mọi người đều đang thắc mắc tại sao giờ học của giáo sư Phạm mà thầy lại xuất hiện trên bục giảng. Rất đơn giản, giáo sư Phạm hiện tại đang ở nước Mỹ, trong khoảng thời gian tới đây chắc chưa thể quay về ngay. Cho nên mấy tuần tới đây thầy sẽ là người lên lớp với các trò.”
Lời này vừa dứt, những lời bàn tán lại nổi lên.
“Ông giáo Phạm không quay về ư?
“Nói là đi nước Mỹ quan hệ ngoại giao và giao lưu trong kỳ nghỉ hè mà, chẳng phải đã kết thúc từ lâu rồi sao?”
“Chắc có chuyện gì nên trì hoãn...”
“Không phải chứ, luận về trình độ chuyên nghiệp ở khoa Nghệ thuật của chúng ta, nếu thấy Phạm mà nhận thứ hai vậy không ai dám nhận thứ nhất, sao có thể tìm người dạy thay, còn mình ở nước ngoài chơi bời được? Trừ phi...”
“Trừ phi sao?”
“Có chuyện cần phải làm.”
Quả nhiên...
Chỉ thấy phó viện trưởng trên bục giảng cười tươi như hoa: “Về nguyên nhân giáo sư Phạm về muộn, thấy cũng không lừa mọi người làm gì, khụ khụ!”
Hằng giọng trịnh trọng làm mọi người cùng tập trung về chỗ mình, “Bởi vì trong khoa chúng ta có một bạn học có tác phẩm lọt được vào trận chung kết giải Lucicano Award. Nhà trường quyết định để giáo sư Phạm và giáo sư Khương cùng ở lại nước Mỹ, tiện cho việc giao lưu và quan hệ.”
Lucicano Award khác với các cuộc thi hội họa trong nước, không phải là cứ nộp tác phẩm dự thi lên là có thể gặp may, còn cần phải có người quen quan hệ với ban tổ chức và ban giám khảo mới được.
Cụm từ đẹp đẽ “giao lưu và quan hệ” nói trắng ra chính là câu kéo phiếu bình bầu.
Đây là nguyên nhân mà Phạm Trung Dương và Khương Mi quyết định ở lại đây. Người trước rất có ảnh hưởng cũng như danh tiếng trong làng hoa quốc tế. Người sau lại thường xuyên ra nước ngoài giao lưu, tham khảo các học thuật trong giới, bởi vậy cũng có được không ít người quen, vừa lúc có tác dụng.
Lời này vừa nói ra, phòng học rộng lớn lập tức lặng ngắt như tờ.
Sau một hồi yên lặng, tiếng bàn tán càng lớn hơn nữa.
“Tại tớ không bị bệnh gì đấy chứ? Lucicano Award ư?”
“Có phải Lucicano Award mà tớ vẫn biết không?”
“Fuck! Ai mà trâu bò vậy chứ?”
“Có chắc là ở khoa chúng ta không?”
Mồm năm miệng mười.
Phó viện trưởng đã ho n lần, suýt nữa khu ra cả phổi mà tiếng bàn tán kinh ngạc vẫn không ngừng nghỉ.
“Phó Viện trưởng, rốt cuộc là ai thế ạ? Thầy tiết lộ một chút đi mà!”
“Thi Văn Bân của lớp tranh sơn dầu rất lợi hại, liệu có phải cậu ta không?”
“Cũng có khả năng là Vương Kiện của lớp điêu khắc!”
“Còn có...”
Mọi người suy đoán không ít người nhưng lại không có ai đoán là người trong lớp học của mình.
Dù sao thì khoa Nghệ thuật thiết kế muốn đào tạo ra được một người có thể tranh giải Lucicano thì chẳng khác nào đoàn văn công bồi dưỡng ra được một nữ bộ đội đặc công, căn bản là không có khả năng đó đúng không?
“Phó Viện trưởng, rốt cuộc bọn em đoán có đúng không ạ, thầy trả lời một câu chắc chắn đi nào!”
“Sai hết.”
“Hå?”
Phó Viện trưởng cũng không thừa nước đục thả cầu nữa, lập tức gọi thẳng tên Đàm Hi, “Còn chờ cái gì, vỗ tay nào?”
Không ai động đậy.
“Sao hả, không tin à?” Vẻ mặt của mọi người dường như làm phó viện trưởng cực kỳ thỏa mãn, ông giáo già cười vô cùng vui vẻ.
“... Ôi mẹ ơi, suýt chút nữa trượt mống xuống đất rồi.”
“Nữ thần Đàm lợi hại.”
“Thất thần làm gì, vỗ tay! Vỗ tay!”
Đàm Hi căng da đầu đứng lên, cười như một đứa ngốc.
Có tiếng huýt sáo, có tiếng vỗ tay, còn có một đám người hô vang hai chữ “nữ thần“.
Phó Viện trưởng cười vô cùng hài lòng, đúng là một hạt giống tốt!
Chuông tan học vừa vang lên, Đàm Hi lập tức chạy trốn.
An An thấy thế cũng lặng lẽ bỏ chạy. Thân phận hiện tại của Hàn Sóc cũng không tiện ở lại, vì thế liền đeo khẩu trang rồi chạy bén.
Cuối cùng, chỉ còn lại Nhiễm Dao bị một đống bạn học vây lấy.
“Cậu là bạn cùng phòng của Đàm Hi à?”
“Cậu ấy học văn bằng hai tranh sơn dầu sao?”
“Làm thế nào để luyện thành thiên tài vậy?”
“Cậu ấy có bệnh gì kỳ lạ không?”
“Cậu ấy...”
Tiểu Công Trúa không đột phá được vòng vây, hốc mắt đỏ lên: Một đám phản bội, hu hu!
Cô vẫn nên gọi điện cho lão cán bộ cầu an ủi thôi...
Bình luận facebook