MỚI CÓ THỂ GIẢI ĐÁP
Chỉ thấy một bóng người thẳng tắp, mặc đồ rằn ri, mũ quân nhu, trong lúc bước đi khí thế lắng đọng, nghiêm túc uy phong.
Cho dù bị nón che đi, chỉ có thể nhìn thấy cằm, miệng và 2/3 sống mũi, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến vẻ điển trai của anh.
Không phải vẻ đẹp như gốm sứ, cũng không tinh tế như ngọc thạch, nếu phải đem anh ra so sánh như một tác phẩm nghệ thuật nào đó, thì chỉ có thể là “bức tượng” từ bùn và dao khắc tạo ra... Vừa là món quà từ tự nhiên, vừa có sự ngưng tụ tâm huyết và mồ hôi của người thợ.
“Đẹp trai quá...”
“Dáng người thật đẹp!”
“Người tài giỏi chắc luôn! Khí thế cũng mạnh mẽ khác người...”
“Có chắc không phải là minh tinh nào đó đến quay show thực tế đấy chứ?”
“Cho tôi một bó các anh lính đẹp trai như vậy đi!”
Hàn Sóc “fuck” mấy tiếng, khuỷu tay như được gắn mô tơ, chọc vào người Đàm Hi liên tục.
Đàm Hi lại không hề có phản ứng gì.
Hàn Sóc xoay đầu qua nhìn, suýt chút nữa đã lên cơn đau tim vì tức giận!
“Lúc nào rồi mà cậu vẫn còn tâm trạng ngơ ngác hả?!”
“Trên bục là ai, Lục đại soái ca nhà cậu đỏ! Em gái à?!” Năm ngón tay quơ qua quơ lại trước mặt Đàm Hi, Hàn Sóc cau mày, “Chắc sẽ không vui quá hóa ngốc rồi chứ?”
Bóp!
“Chắn mất tầm nhìn của tớ rồi!” Đàm Hi bắt đầu hất cái tay chướng mắt kia ra.
“Xôi Còn cho rằng cậu không có cảm giác gì, hóa ra là xem quả nhập tâm”
“Tớ nhìn người đàn ông của tớ, cậu có ý kiến à?”
“Làm gì có? Tóm lại là của nhà cậu, xem dọc xem ngang, xem lúc mặc đồ, hay xem lúc cởi đồ, cậu thích thế nào cũng được.” Hàn Sóc nháy mắt nhìn cô, trong mập mờ có chút hạ lưu, trong cười nhạo có ẩn chứa sự thô bỉ.
Đàm Hi chỉ nhìn một cái, rồi xoay đầu đi, quả thật... cay mắt.
“Sao trên người Lục đại soái nhà cậu cứ có cảm giác chính nghĩa và chính trực, hóa ra là người lính. Lục đại soái mặc bộ đồ rằn ri kia, đẹp trai đến mức khiến tớ hoa mày chóng mặt luôn, sắp chết rồi, sắp chết rồi...”
Hàn Sóc lên cơn mê trai, Đàm Hi thấy thế, chỉ lạnh lùng thốt lên một câu: “Có đẹp trai hơn, thì cậu cũng chỉ có thể ngắm.”
Hàn Sóc:...
Anh đây bị tổn thương rồi, trọng thương!
Phòng Tiểu Nhã thỉnh tai, nghe thấy hai người nói chuyện, ban đầu còn ngu ngơ không hiểu gì, không để ý lắm, đợi khi phản ứng trở lại mới trợn mắt, biểu cảm như bị sét đánh.
“...” Cô nuốt nước bọt, “Huấn luyện viên Lục là bạn trai... của Hi Hi?!”
Hàn Sóc Cừ hử” một tiếng, có cảm giác để tiện đầy vinh dự.
Phòng Tiểu Nhã há mồm trợn mắt, “Đang đóng phim truyền hình đúng không?” Huấn luyện viên đẹp trai, nữ sinh viên, đại thúc và loli, hợp thành một đôi oan gia.
Đột nhiên, tiếng còi vang lên.
Mọi người yên lặng, nhìn theo hướng người thổi còi.
Chỉ thấy Lục Chinh tháo mũ xuống, để lộ ra một khuôn mặt điển trai, sống mũi cao thẳng, hốc mắc sâu thẳm, môi mỏng như dao, nước da màu đồng loáng thoáng phát quang dưới ánh mặt trời gay gắt.
Thẳng tắp, cường tráng, đúng là một đấng mày râu menly chuẩn vàng 24K.
“Hôm nay sẽ do tôi hướng dẫn mọi người hoàn thành buổi huấn luyện bắn đạn thật. Về các bước thực hiện, nói trước làm sau, vả lại chỉ có một lần, mọi người có thể học được bao nhiêu thì học bấy nhiêu, cuối cùng lấy thành tích của cả tổ ra làm tiêu chuẩn đánh giá, chọn ra top 3.”
“Đầu tiên xin giới thiệu khẩu súng được dùng trong lần bắn này... Súng trường bán tự động kiểu 81, còn có tên là Gậy 81, kết hợp với bia bắn vòng ngực trăm mét dạng nằm, hiện nay đã rời khỏi quân đội Hoa Hạ, không còn liệt vào danh sách sáng chiến đầu, mà chỉ sử dụng trong huấn luyện thường ngày.”
Lục Chinh nghiêng người nâng súng, tiện thể làm động tác nhắm bắn, nhắm vào một sân huấn luyện trống trải phía bên trái.
Trầm giọng nói: “Toàn thân sủng dài 950mm, nòng súng dài 440mm, là sự kết hợp giữa súng trường bán tự động 56 và súng tiểu liên tự động 56, có thể thực hiện kiểu bắn đơn và liên tục. Sử dụng cùng với loại đạn 7.62 li kiểu 1956, băng đạn 30...”
Tuy mọi người nghe cái hiểu cái không, nhưng không cản trở đến việc chìm đắm trong giọng nói từ tính trầm thấp của huấn luyện viên.
Đã đẹp trai thì thôi đi, vậy mà ngay cả giọng nói cũng hay đến thế!
Có để người khác sống nữa không đây?
Nữ sinh đại học vốn đang vào độ tuổi nôn nao dễ xao xuyến, lại gặp phải một cực phẩm soái ca như Lục Chinh, còn không bị rạo rực hay sao?
“Làm sao đây? Tớ sắp bị vẻ đẹp của huấn luyện viên làm choáng váng rồi!”
“Trong tim có chú nai nhỏ, đập loạn liên hồi!”
Hàn Sóc cũng chìm đắm trong vẻ đẹp của Lục soái ca không thể dứt ra được, thấy Đàm Hi dửng dưng, nhất thời cảm thấy kỳ lạ: “Nghe thấy chưa? Xung quanh có một bầy sói cái đang nhắm vào người đàn ông của cậu. Vậy mà cậu không có một chút phản ứng nào, không nên như thế...”
Đàm Hi cẩm “Gậy 81” đặt ở trước mặt lên, ra vẻ nhắm bắn, khá là bình tĩnh.
“Kẻ địch không cùng một trình độ, cần gì phải so đo.”
“Ôi trời ơi, khinh người thế?”
“Tất nhiên rồi!” Cằm cố hơi hất lên, ánh mắt kiêu ngạo, “Vả lại, Đại Điểm Điểm nhà tớ không phải là miếng thịt mỡ không có năng lực phản kháng đầu.”
“Chậc...” Hàn Sóc xoa cằm, “Không phải thịt mỡ, vậy thì là thịt gì?”
Đàm Hi liếc xéo, “Thịt ba chỉ của riêng mình tớ.”
“Alo! 110 phải không? Tôi muốn báo cảnh sát, ở đây có người ngược đãi động vật nhỏ...”
Bên kia, Lục Chinh đã nói xong về phần súng, bắt đầu đích thân làm mẫu.
“Khi cầm súng, tay trái nâng thân súng, dùng lực hướng lên, vai phải tì vào báng súng, phòng ngừa lực đàn hồi quá mạnh, không kiểm soát được. Đồng thời, tay phải cầm tay súng, ngón trỏ đặt sát vào mép có...”
Lục Chinh vừa nói, vừa phân tích các bước, làm mẫu cho mọi người xem.
Đúng như tùng, nằm như chuông, mỗi một động tác cương nghị mạnh mẽ, cẩn thận tỉ mỉ.
“... Khi ba điểm thành một đường thẳng, xác định nhắm chuẩn, rồi mới bóp cò!”
Đoàng!
Trúng ngay hồng tâm!
Im lặng 3 giây, dưới bục như bùng nổ, đủ mọi tiếng nghị luận, kinh ngạc, tán thưởng, thậm chí còn có tiếng gào thét, huýt sáo, mức độ cuồng nhiệt chẳng khác gì khi gặp ngôi sao.
“Huấn luyện viên Lục! Đẹp trai quá đi mất...”
“Từ giờ phút này trở đi, thần tượng của em sẽ đổi thành thấy!”
“Huấn luyện viên có bạn gái chưa nhỉ?!”
“Tớ muốn sinh baby cho thấy ấy!”
Nhóm người Phó Kiều, Chu Dân đều lộ ra các sắc mặt khác nhau.
Nguyên nhân không phải vì gì khác, mà là vì Lục Chinh bắn súng quá nhanh, còn những động tác nhắm bắn lúc đầu lại khác tùy ý. Trong tình huống đó mà vẫn có thể trúng ngay hồng tâm, họ sẽ không ngốc đến nỗi cho rằng đây chỉ là do may mắn.
Kỹ năng bắn súng của Lôi Thần, danh bất hư truyền.
Lục Chinh thu súng về, đứng dậy, “Chốt an toàn nằm phía bên trái của thân sủng, trên tay súng, vào khoảng vị trí này...” Anh chỉ cho mọi người xem, không quên dặn dò: “0 là an toàn, 1 là bắn đơn, 2 là bắn liên tục. Đã nhớ rõ chưa?“.
“Rõ rồi ạ!”
“Được, bây giờ bắt đầu từ tổ 1...”
Đàm Hi rút được tổ 18, vị trí ở phía giữa trên, không cần phải căng thẳng quá.
“Này! Cậu thuộc nhà nào vậy?” Hứa Trạch tiến lên trước mặt cô.
“Nhà nào là sao?” Tuy miệng trả lời, những ánh mắt của Đàm Hi vẫn không nhìn vào người cậu ta. Lúc này cô nhìn ngó khắp nơi, bắt được bóng dáng ngày đêm mong nhớ.
“Cậu tìm gì vậy? Để tớ giúp cậu!“.
“Đi qua một bên, đừng chắn tầm nhìn của tớ...”
“Cậu đang nhìn huấn luyện viên mới đến? Nói ra thì cùng họ với thần tượng của tớ đấy, Lục trong lục địa...”
Đàm Hi bỗng nhiên thấy hơi bực bội: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?!”
“Hả?” Hứa Trạch hơi ngơ ngác.
Đàm Hi trợn mắt, “Câu hỏi tớ là nhà nào, có nghĩa là sao?”
“Cậu đừng giả vờ nữa, chúng ta đến đây lần này đều vì cùng một mục đích, thăm dò tới thăm dò lui, có ý nghĩa gì không?”
“Cùng một mục đích?” Đàm Hi hơi đoán ra được gì đó, ánh mắt khẽ phát sáng: “Ý cậu là chọn lính đặc công từ các học sinh trong đợt huấn luyện quân sự kết hợp Thủ Độ và Tân Thị....”
“Suyt! Nhỏ tiếng một chút! Cậu điên rồi à?!” Hứa Trạch cử như bị địch đánh đến nơi.
Đàm Hi vo nắm tay, ho nhẹ hai tiếng: “Cậu... đến vì cái này à?”
“Tất nhiên!” Ánh mắt Hứa Trạch khẽ phát sáng lên, tràn đầy nhiệt huyết, sôi sục cuộn trào, “Tớ muốn làm một lính đặc công xuất sắc như Lôi Thần, bảo vệ quốc gia...”
“Ha, quả nhiên là như thế“.
Hứa Trạch khó hiểu: “Lời của cậu... có nghĩa là gì?”
“Cậu nghĩ thế nào thì là thế đấy.”
“...”Nói chuyện cứ nói chuyện, sao lại chơi trò đọc khẩu lệnh rồi.
Không lâu sau, ba tổ trước đã bắn xong xuôi, điểm số cao nhất 12 điểm, cũng tức là, trung bình mỗi người chỉ bắn trúng 1 điểm.
Mọi người đều là lần đầu đụng vào súng, thành tích này có thể xem là không tồi, ít ra cũng bắn trúng rồi, không phải sao?
Hứa Trạch hơi xem thường, bĩu môi: “Theo tớ thấy, 12 điểm kia không chừng cũng là bắn bừa, mèo mù vớ phải chuột chết“.
Thẩm Hàn gật đầu, “Gà hơn cả con gà.”
Chân Quả Quả và Phòng Tiểu Nhã nhìn họ như nhìn hai con quái vật.
Từ lúc bắt đầu bắn, Lục Chinh đã vòng ra từ phía trước, trực tiếp xuống sân chỉ đạo.
Vốn vẫn có nữ sinh ôm suy nghĩ muốn tiếp cận với soái ca, cố ý giơ tay nói không biết chỗ này, không hiểu chỗ kia, cần huấn luyện viên hướng dẫn.
Lục Chinh cũng hướng dẫn thật, nếu bỏ qua giọng điệu cứng rắn, vẻ mặt lạnh lùng và khí thế cả người lạnh đến mức có thể làm đông cứng người khác ra, thì vẫn còn có thể xem như là một trận “tán tỉnh” hoàn mỹ.
Chỉ đáng tiếc, không có nếu như.
Đừng nói đa số nữ sinh đều thấy khiếp sợ, cho dù có vài cổ can đảm hơn, cuối cùng cũng công cốc.
Có vết xe đổ phía trước, những người phía sau cũng ngoan ngoãn hơn khá nhiều. Các nữ sinh ai nấy đều giả vờ thành chim cút, nhưng nếu vì thế mà khiến bản thân đồng thành que kem thì không được hồi cho lắm.
Mắt thấy các tổ lần lượt bắn xong, điểm số cũng thông báo trước mặt mọi người.
Rất nhanh đến lượt tổ 18.
Nhóm người Đàm Hi tiến lên phía trước.
Hứa Trạch và Thẩm Hàn phấn khích.
Chân Quả Quả và Phòng Tiểu Nhã thì thấy tò mò.
Nhiễm Dao và Hàn Sóc vẫn được xem là bình tĩnh.
An An có hơi phân tâm.
Còn hai mắt Đàm Hi lại đảo đều, cười giống như hổ ly.
Đột nhiên, cổ vứt súng xuống đất, giơ tay lên cao: “Báo cáo!”
Do mọi người chỉ đều thì thầm bàn tán, nên giọng nói không có ý muốn kiềm chế của cô nghe rất cao và sắc bén, nhất thời thu hút không ít ánh mắt.
Chu Dân ở gần cô nhất: “Em có vấn đề gì sao?”
Đàm Hi tỏ vẻ nghiêm túc: “Em cảm thấy, vấn đề của em chỉ có huấn luyện viên Lục mới có thể giải đáp!”
Chu Dân:“...” Tôi biết Lục Chinh rất đẹp trai, nhưng ánh mắt ghét bỏ lồ lộ kia của em, em không thấy cắn rứt lương tâm sao?
Mọi người đều bị giật mình bởi hành vi táo bạo của Đàm Hi.
Nhất là những nữ sinh có ý đồ, nhưng lại nhát tay nhát chân không dám thực hiện kia, ánh mắt của họ bỗng nhiên thay đổi.
Khinh bỉ, xem thường, hả hê....
Kiểu nào cũng có!
“Nữ sinh kia là ai vậy? To gan thật!”
“Tôi thấy không phải to gan đầu, mà là mặt dày!”
“Vậy sao, cứ dán mặt lên, huấn luyện viên Lục chưa chắc đã nể tình, đợi xem trò cười đi!”
“Tớ lại cảm thấy cô ấy rất dũng cảm”
“Không có tiết tháo mới đúng!”
“Có vài người không ăn được nho thì phán nho chua, có bản lĩnh thì cậu cũng lên tiếng điểm danh kêu huấn luyện viên Lục hướng dẫn đi!”
Chín người mười ý, khen chê có đủ.
Tóm lại, nơi có phụ nữ, chính là giang hồ.
Đàm Hi lại không để ý nhiều đến thế. Cô thấy Chu Dân không có phản ứng, lặp lại thêm lần nữa.
“Bạn học Đàm, em... phải suy nghĩ thật kỹ.” Anh ta muốn nói lại thôi.
Chu Dân nghĩ đến nữ sinh vừa bị khuôn mặt lạnh lùng của Lục Chinh dọa sợ bật khóc, nên không nhịn được việc lo lắng cho Đàm Hi.
“Em suy nghĩ rất kỹ rồi! Thầy đi gọi người đi!” Người quá nhiều, Đàm Hi rướn cổ lên cũng không nhìn thấy Lục Chinh đang ở đâu.
“Em chắc chứ?” Chu Dân cẩn thận lặp lại.
Đàm Hi trợn mắt: “Chắc chắn và khẳng định!”
Chu Dân cắn răng: “Vậy được rồi!” Đây có khác nào muốn mạng của anh ta đầu.
Thường nói “nữ sắc vong quốc”, “nam sắc” cũng hại người không nhẹ đấy thôi.
Lục Chinh khom lưng giữ nòng súng giúp Hứa Trạch, thấy cậu ta có chút thiên phú, nên hướng dẫn thêm đôi câu: “Lúc bắn súng phải giữ trên đường ngang này, không cần quá để ý, tùy tiện một chút, trực tiếp bóp cò. Đã hiểu chưa?“.
“...”Hứa Trạch đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngơ ngác, lúng túng không biết nên phản ứng thế nào.
Không phải cậu ta ngốc, cũng không phải phản ứng chậm chạp, mà là quá mức chấn động nên quên mất nên nói năng thế nào.
Còn có việc gì khiến người ta phấn khích bằng việc thần tượng đứng trước mặt, tiếp xúc thân mật không?
Đáp án, không.
Lúc nãy, Lục Chinh đứng xa, cậu ta không nhìn rõ dáng vẻ của đối phương, bây giờ đứng gần, mới có phản ứng.
Là Lôi Thân!
“Lục Tướng.” Chu Dân đi tới, lên tiếng kêu anh.
“Có việc gì sao?“.
“Bên kia có một nữ sinh viên, em ấy nói...”
“Nói gì?”
“Muốn anh đích thân hướng dẫn.”
Ánh mắt anh hơi trầm xuống, lời từ chối đã đến bên môi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi: “Nguyện cầu của em ấy là gì?”
Ac...
Tuy Chu Dần thấy khó hiểu, nhưng vẫn nghiêm túc nhớ lại: “Em ấy nói, vấn đề của em ấy chỉ có anh mới có thể giải đáp.”
“Dẫn tôi qua đó.”
“Hå?”
Lục Chinh lặp lại một lần nữa.
Lúc này Chu Dân mới có phản ứng trở lại: “À, được.”
Lúc Lục Chỉnh đi đến, Đàm Hi đã gỡ băng đạn, cầm trên tay ước lượng, miệng thì vẫn dõng dạc nói: “Thứ đồ chơi này cũng chỉ có thể hủ hoa được đám sinh viên chưa thấy qua sự đời...”
“Bạn học à, hình như em có... thành kiến với cây súng này?”
Bình luận facebook