“Huấn luyện viên Chu, em đi theo đội trưởng Thời đến ăn ké, không hoan nghênh ạ?” Đàm Hi mỉm cười, sự xảo 1 quyệt thoáng xuất hiện trong mắt.
“Không... không phải...” Chu Dần do quá chấn động, nên nói lắp, tầm nhìn đảo qua lại giữa hai người Đàm Hi và Thời Cảnh.
Phó Kiều và Lý Khuê cũng âm thầm quan sát, ánh mắt lộ ra vẻ dò xét.
So sánh ra, người làm tiêu điểm chú ý như Đàm Hi lại quá mức bình tĩnh,
Lục Chinh vẫn không cảm xúc như trước, nhưng Thời Cảnh lại nở một nụ cười mang theo ba phần sâu xa, bảy phần giễu cợt.
Chu Dân không xác định được mối quan hệ cụ thể giữa Đàm Hi và hai người này, vì thế cũng không tiện nói nhiều.
Phó Kiều và Lý Khuê nhìn nhau, lùi ra làm động tác mới.
Lục Chinh đi trước, Thời Cảnh theo sau, Đàm Hi sở mũi, mặt dày làm cái đuôi đi theo.
Một hàng người ngồi thành một bàn, đợi lên món.
Đàm Hi ngồi vào chỗ, bắt đầu quan sát xung quanh.
Phòng không lớn, bàn ghế cũng khá đơn giản thô sơ, cửa sổ khép hờ, rèm cửa màu xanh đậm giúp tạo cảm giác mát mẻ cho ngày
hé.
Sạch sẽ, mạnh mẽ, khắp nơi đều mang theo mùi vị hoang dại và khỏe khoắn.
Đúng là nơi của bộ đội, dường như cũng bị lây nhiễm khí chất của người quân nhân.
Thức ăn vẫn chưa lên, mọi người ngồi thẳng lưng, bao gồm của Đàm Hi.
Trong khoảng thời gian huấn luyện này, đã khiến cô hình thành phản xạ theo điều kiện.
Vì thế, nếu nhìn tới, sẽ thấy một hàng lưng thẳng tắp, không ai nói chuyện, bầu không khí trong hơi căng thẳng.
Tròng mắt của Đàm Hi đảo đều một vòng, thấy họ không ai có ý muốn lên tiếng, bĩu môi.
Dứt khoát quấn lấy tay Lục Chinh, từ ngón cái sờ đến ngón trỏ, sau đó là ngón giữa, cuối cùng là ngón út.
Cứ như đang chơi món đồ chơi gì đó yêu thích lắm, không bỏ qua bất kỳ góc cạnh nào.
Khuôn mặt Lục Chinh khẽ cử động, đột nhiên trở tay nắm ngược lại.
Ngón tay thô ráp khẽ ma sát vào lòng bàn tay mềm mại của cô. Đàm Hi thấy hơi ngửa, không nhịn được muốn bật cười.
Suy cho cùng vẫn chú ý đến hoàn cảnh, không dám làm càn.
Hiện nay đang làm công tác bảo mật, cô không ngốc đến mức sẽ phá hỏng nó đâu. Cứ lén lút như vậy trước đã...
Mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, anh khều em một cái, em nhéo anh một cái, cứ như đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương say đắm, không rời xa nhau.
Thời Cảnh là người biết chuyện, cách một bàn ăn vẫn có thể cảm nhận được mùi vị ngọt ngào xông vào mũi.
Nhói lòng quá...
Alo! 110! Ở đây có động vật nhỏ bị ngược đãi, cầu xin giải cứu!
Chu Dân và Lý Khuê thì tâm trạng phập phồng, tất nhiên không phải vì động tác của hai người Lục Đàm. Điều họ xoắn xuýt là giữa Đàm Hi, Thời Cảnh và Lục Chinh, rốt cuộc có mối quan hệ gì.
Thân thích?
Bạn bè:
Trước đây không hề nhận được một chút tin tức gì.
Nghĩ đến “sự chăm sóc đặc biệt” của Lục Chinh dành cho Đàm Hi trên sân tập bắn, chẳng lẽ...
Nhưng lúc nãy Đàm Hi có nói: “Theo đội trưởng Thời đến ăn ké”?
Hai người nhìn nhau, đều thấy thắc mắc.
Phó Kiêu lại nhạy cảm ngửi ra được mùi vị bất bình thường, nhìn qua lại giữa hai người Đàm Hi và Lục Chinh, ánh mắt sâu thẳm.
Anh ta xuất thân từ lính trinh thám, 5 giác quan nhạy bén hơn người bình thường.
Mắt thấy bầu không khí trở nên nặng nề, ai nấy đều im lặng không lên tiếng, Chu Dân ho nhẹ, “Bạn học Đàm, gần đây huấn luyện có thấy vất vả chứ?”
Thế là bắt chuyện từ chỗ Đàm Hi.
“Dễ dàng hơn ngày đầu ạ.”
“Có từng nghĩ đến việc đi lính không?” Lý Khuê bỗng nhiên tiếp lời.
Đàm Hi khựng lại, lắc đầu: “Chưa từng nghĩ đến.”
“Vì sao?”
“Tim em nhỏ lắm, chứa được nhà, nhưng không chứa được nước.”
“Ha ha... Cách nói này khá mới mẻ.” Lý Khuê cười sảng khoái.
Chu Dân thầm nghĩ, chắc rất nhiều người đều có suy nghĩ này, nhưng không có mấy ai có dũng cảm nói ra.
Lá gan của cô nhóc này cũng lớn lắm.
“Nói sự thật thôi mà. Không đủ năng lực, đừng làm điều không thể. Bản thân hiểu rõ bản thân.” Đàm Hi bình tĩnh nói.
Phó Kiều nhướng mày, nhìn cô, hiếm khi mới có thái độ nghiêm chỉnh.
Tuy anh ta có ấn tượng không tốt với Đàm Hi, nhưng phải thừa nhận rằng, cô gái này là một người thông minh, bình tĩnh, lý trí.
Quân nhân, không chỉ là một cách xưng hô.
Cùng với việc hưởng thụ vinh quang và sự chú ý, thì cũng phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.
Vẻ vang chỉ là một mặt, và mặt còn lại đại diện cho máu chảy và hy sinh,
Cô lại nhìn rất thấu suốt.
Bầu không khí dần trở nên ấm áp trở lại, từng đĩa thức ăn nhanh chóng cũng được bưng lên.
Đàm Hi nhìn sơ qua, năm món một canh, ba mặn hai chay, có thịt có cá, so với cơm nước trong căng tin lớn, phong phú hơn rất nhiều lần.
Chu Dân: “Lục Tướng, Đội trưởng Thời, mời hai anh.”
“Mọi người cùng dùng bữa.”
Đàm Hi cầm đũa lên, gắp món gà Kungpao gần cổ nhất, chẹp chẹp, mùi vị cũng không tồi.
Mấy ngày qua khiến cổ đói muốn chết.
Bộ đội dùng cơm, yêu cầu không nói chuyện khi ăn.
Vì thế, mọi người đều tập trung ăn cơm, không nói chuyện nữa.
Động tác của nhóm người Thời Cảnh cực nhanh, Đàm Hi chưa ăn được một phần ba bát cơm, họ đã bắt đầu ăn bát thứ hai.
Đàm Hi cũng không khỏi tăng tốc: “Khụ khụ...”
Tăng tốc lên là bị sặc đến đỏ mặt tía tai.
Lục Chinh định vuốt lưng thay cô, tay trái vừa giơ lên, liền bị Đàm Hi đè lại. May mà mọi thứ đều diễn ra dưới mặt bàn, ngoại trừ Thời Cảnh ra, những người khác không hề phát hiện thấy gì.
Anh cau mày.
Đàm Hi cho anh một ánh mắt trấn an: Ngoan, anh an phận một chút, để tránh dấy lên hoài nghi không cần thiết.
“Không sao chứ?” Thời Cảnh vỗ lưng cố.
Động tác này có chút khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Đàm Hi xua tay: “Khụ khụ... bị sặc thôi.” Thời Cảnh tiếp tục vỗ, còn đặc biệt chú ý đến sức lực, không nặng không nhẹ, vừa khéo vừa khớp.
Bình luận facebook