“Lão Lý, có đôi khi không cần quá tích cực đâu.” Giọng điệu Phó Kiều rất bình thản.
“Có câu “Mất cái này được cái khác, mất công này sẽ được công kia. Những ngày tháng tiếp theo còn rất dài, cậu muốn lăn lộn thế nào mà chẳng được.” Anh ta nói ý ám chỉ.
Lý Khuế bừng tỉnh, cười đầy vẻ gian xảo.
Hai người nhìn nhau, trong lòng đều tự hiểu rõ nhưng không ai nói ra.
Sáng sớm, khi ánh nắng mai đầu tiên rải xuống mặt đất thì tiếng còi lại vang lên.
Đàm Hi vật vã ngồi dậy từ trên giường, nâng cổ tay thấy mới có năm giờ rưỡi, còn sớm hơn lúc tập quân sự tận một tiếng, không buồn ngủ mới là lạ.
An An đã dậy, thò nửa người ra gọi Nhiễm Dao ở giường bên.
Còn Hàn Sóc do Đàm Hi phụ trách.
“... Dậy đi! Có muốn bị phạt chạy không đấy hả?”
Nghe nhắc tới “phạt chạy”, Hàn Sóc lập tức xoay người ngồi bật dậy, Cơn buồn ngủ lập tức bay biến sạch.
Sau đó, thay quần áo, rửa mặt, chạy như điên xuống lầu.
Động tác vô cùng nhanh nhẹn, thực sự hiếm thấy.
Sau 10 phút đã tập hợp xong, vừa đúng 5 giờ 40 phút sáng.
Không thấy mặt Phó Kiều và Lục Chinh đầu, chỉ có Chu Dân đứng trên đài cao, mặc quân phục chỉnh tề, đĩnh đạc hiên ngang.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát có thể phát giác ra sự tình không đúng.
Từ trước tới nay, huấn luyện viên Chu nổi tiếng là “hiền hòa, thân ái”, nhưng lúc này lại bưng ra bộ mặt lạnh như sương, ánh mắt nghiêm nghị.
Giống như thể ai thiếu anh ta mấy trăm nghìn vậy...
Hàn Sóc thấy thế, vừa mới ngáp được một nửa đã lập tức nhịn lại.
“Tình huống quái gì đây?” Cô nàng chớp mắt ra hiệu với Đàm Hi.
Đàm Hi khẽ lắc đầu, ý bảo cô nàng hãy lặng im.
Mọi người nhìn nhau, đều không biết nguyên do là gì.
Đúng lúc này, Chu Dân đột nhiên lên tiếng...
“Các em là những người xuất sắc nhất, đã trổ hết tài năng trong các bạn sinh viên, chưa tới mức trăm năm khó gặp nhưng cũng là những người trăm dặm mới tìm được một, hẳn đều biết cơ hội này tới không dễ. Nhưng mà...” Nói một hàng dài phía trước, câu cuối này mới là trọng điểm, “Có người lại không biết quý trọng!”
Giọng điệu Chu Dân trầm lạnh, ánh mắt nghiêm nghị.
Xem ra có người lại phạm sai lầm rồi, mọi người đều thầm nghĩ.
Lúc này, một người lính trẻ áp tải một nữ sinh mặc áo rằn ri đi lên đài.
Đàm Hi nghe thấy bên tai truyền tới âm thanh hít vào khí lạnh, liếc mắt nhìn thì thấy là Chân Quả Quả.
Lại đưa mắt nhìn chăm chú về phía đài cao, vừa nhìn liền thấy... Thú vị!
“Phòng Tiểu Nha, 22 tuổi, học ngành Kỹ thuật thông tin điện tử của Đại học Q. Tập hợp vào chạng vạng ngày hôm qua lại cố ý vắng mặt không tới, tính chất cực kỳ nghiêm trọng!” Chu Dân lạnh giọng quát lên, “Các em phải hiểu cho rõ, bây giờ là quốc gia đang lựa chọn các em, cũng là thời điểm các em cần phải gánh vác trách nhiệm!”
Không cho phép bất kỳ ai, lấy bất kỳ lý do gì để kén cá chọn canh.
Nếu nói những người này không thích bị giữ lại thì chẳng khác nào đánh rắm.
Nếu không phải có mục tiêu thì cần gì phải dốc hết sức mình để thể hiện trong mười ngày huấn luyện vừa qua chú?
Những người như Hứa Trạch, Thẩm Hàn không ít, nhìn thái độ của đội ba và đội sáu cũng có thể thấy là cạnh tranh khốc liệt tới mức nào.
Hành vi của Phòng Tiểu Nhã không khác nào “Ném bánh bao đi trước mặt ăn mày”, ném thì cứ ném thôi, lại còn con mẹ nó giơ chân lên giẫm bẹp... Bản thân mình không ăn thì cũng không cho người khác được ăn.
Hành vi khác người như thế không khiến mọi người đều nổi giận cũng khó.
“Người này là ai? Đầu óc bị lừa đá à?”
“Người anh em của tớ muốn ở lại mà không có cơ hội, lúc đi còn rưng rưng nước mắt, con mẹ nó thể lương về tận nhà ấy chứ. Tại sao cô ta lại làm thế?”
Cơ hội mọi người coi như trân bảo lại bị một đứa con gái không biết tốt xấu đạp nát, ai mà chịu cho nổi đây?
“Muốn ở lại cũng chẳng ai thèm giữ, nhân lúc còn sớm thì mau cút đi!”
“Một cục phấn chuột làm hỏng cả nồi nước, ghê tởm!”
“Loại người này sao có thể được ở lại chứ? Đã hèn đã xấu còn làm bộ!”
“Tốt nhất là đá đi!”
“Ngồi chờ xem huấn luyện viên xử lý.”
Bên này, cảm xúc của quần chúng đều trở nên kích động, bên kia, đầu sỏ gây tội Phòng Tiểu Nhã lại vô cùng vui sướng.
Thầm nghĩ, lúc này chắc sẽ không phải ở lại nữa rồi nhỉ?
Đúng thế, cô ta cố ý làm vậy!
Chiều hôm qua, sau khi cãi nhau với mấy người Đàm Hi xong, cô ta dẫn Chân Quả Quả đi tìm gặp Phó Kiều, đưa ra lời yêu cầu muốn rời đi nhưng lại không nhận được sự cho phép.
Phòng Tiểu Nhã ôm một bụng tràn ngập oán khí quay về ký túc xá, càng nghĩ càng tức! Cô ta căn bản không muốn ở lại, cũng chẳng muốn làm bộ đội đặc công gì đó, đều tại Đàm Hi...
Còn nữa, tại sao huấn luyện viên lại không đồng ý cơ chứ?
Chẳng lẽ cô ta không có quyền tự do thân thể à?
Thậm chí Phòng Tiểu Nhã còn nghi ngờ liệu có phải Đàm Hi cố ý bắt tay với Phó Kiều, không tha cho cô ta đi không nữa!
Thế nên, cô ta cũng oán hận cả huấn luyện viên luôn.
Bởi vì quá mức tức giận nên cũng chẳng thèm ăn cơm tối, cũng bỏ qua tin tức “tập hợp đầy đủ lúc 7 giờ“.
Tuy rằng nữ binh ở phòng trực ban đã tới nhắc nhở cô ta nhưng Phòng Tiểu Nhã lại hoàn toàn không định đi!
Cứ thế nằm trên giường ngủ ngon, vùi đầu dưới gối, chẳng thèm quan tâm cái gì.
Cuối cùng, bị Chu Dân tự mình tới đánh thức...
Lúc đầu, cô ta rất thấp thỏm, sự sợ hãi huấn luyện viên đã ăn vào trong xương cốt, hoàn toàn là nỗi lo sợ xuất phát từ bản năng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy thật may mắn.
Có lẽ nếu cô ta biểu hiện không tốt sẽ bị loại ra thì sao?
Phòng Tiểu Nhã nghĩ mình đã tìm ra được phương pháp đúng, có thể rời khỏi địa phương quái quỷ này ngay lập túc!
Thế nên, trong quá trình nói chuyện với Chu Dân, cô ta cố ý biểu hiện cực kỳ cứng đầu cứng cổ, vậy nên mới có tràng phê bình công khai sáng nay.
Tuy rằng mọi người mắng chửi rất chối tại nhưng Phòng Tiểu Nhã lại càng lúc càng kích động.
Đúng thế, chính là như vậy!
Mắng chửi đi, thích mắng cứ mắng thôi!
Hết thảy đều được tiến hành thuận lợi theo suy nghĩ của cô ta, chỉ còn một bước cuối cùng nữa.
Hiện tại, chỉ cần huấn luyện viên gật đầu...
Khi Phòng Tiểu Nhã còn đang ôm một bụng đầy khao khát, ánh mắt tràn ngập sự vui vẻ thì những lời tiếp theo của Chu Dân lập tức đẩy cô ta rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Chu Dân nói: “Nếu em không muốn, quốc gia cũng không miễn cưỡng, nhưng quân đội không phải là nơi em muốn đến thì đến, muốn đi thì đi! Huống chi, huấn luyện đã được đưa vào hình thức đóng, vì để bảo mật nên chắc chắn không thể để cho em đi như thế được, thế nên đành để bạn học Phòng chịu ấm ức tới “phòng tối” ở vài ngày, chờ kết thúc huấn luyện thì em cũng sẽ được rời đi.”
“Phòng tối”, nghĩa như tên, chính là nơi để nhốt lại, nhưng không nhỏ cũng không tối, chỉ là không có cách nào liên hệ với bên ngoài mà thôi.
Mục đích ban đầu khi xây dựng nó là vì một binh sĩ nào đó sau khi chấp hành xong những nhiệm vụ đặc biệt nhưng lại bất hạnh gặp phải chướng ngại tâm lý nào đó sau khi bị thương, đây sẽ là nơi để họ tĩnh dưỡng.
Vừa có tác dụng “bảo mật”, vừa có tác dụng chữa trị“.
Sau đó lại phát triển thành nơi giam cầm, ngoại trừ những lúc yêu cầu bảo mật ra thì còn có thể dùng để làm nơi thẩm vấn, bức cung.
Phòng Tiểu Nhã đã bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch.
Tuy cô ta không biết rõ ràng “phòng tối” cụ thể là gì, nhưng nghe thấy cái tên cũng đã sợ phát khiếp rồi.
Cô ta không khỏi liên hệ tới mấy cảnh tượng liên quan tới “Ngục tối”, “Thủy lao” trong phim truyền hình...
Sau đó, hoàn toàn tuyệt vọng.
“Em không đi! Em muốn về nhà...”
Chu Dân không dao động, mọi người thờ ơ, lạnh nhạt.
“Đáng đời!”
“Biết lợi hại chưa!”
“Tự nhiên chiếm mất một suất huấn luyện, lãng phí!”
Hậu quả của việc khiến cho cả tập thể tức giận chính là tường nghiêng do mọi người cùng đẩy.
Chu Dân giơ tay ý bảo anh chàng lính trẻ kia dẫn người đi.
Trong mắt Phòng Tiểu Nhã lộ ra sự kinh hoàng, bắt đầu ra sức giãy giụa, sức mạnh bùng nổ trong nháy mắt không thể khinh thường khiến cho người lính kia bị đẩy đến loạng choạng.
Sau đó cô ta vọt tới trước mặt Chu Dân, lạnh lùng chất vấn: “Tại sao thầy lại dám giam em lại chứ? Có tư cách gì mà làm thế hả?!”
“Nơi này là quân đội!”
“Thế thì sao?”
“Thì sao?” Chu Dân cười lạnh, “Chân đã bước vào nơi này thì nhất định phải tuân theo sắp xếp! Cho dù em có người chống lưng phía sau thì cũng không thể nói một chữ không!”
“Tôi muốn tìm luật sư, tôi muốn khởi tố...”
“Hừ! Thế thì cũng phải chờ em ra được ngoài rồi hãy nói.”
Kêu trời trời không đáp, gọi đất đất chẳng thưa, cảm giác bất lực sâu sắc bao trùm lấy Phòng Tiểu Nhã.
Tại sao lại như vậy?
“Tôi không phục...” Ngồi xổm xuống đất, ôm đầu hét lên thất thanh.
Chu Dân nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lẽo không có bất kỳ cảm xúc gì.
“Gái à, có từng thấy cảm giác tương tự như thế không?” Hàn Sóc duỗi tay đẩy khẽ vai Đàm Hi, dáng vẻ như đang xem kịch vui.
“Là sao cơ?” Nhiễm Dao nói chen vào, vẻ mặt tò mò.
“Đỏ.” Hàn Sóc bĩu môi hướng về phía đài cao, “Kịch bản tìm luật sư đó, có cảm thấy quen mắt không?”
“Tớ biết! Hi Hi đã từng dùng rồi mà!”
Sự kiện Hoàng Liên lúc trước, Đàm Hi đã dùng bài mời luật sư để dọa cho một đám người phải sửng sốt.
“Bingo!” Hàn Sóc vỗ tay, ném cho Nhiễm Dao một ánh mắt “khen ngợi”, “Đáng tiếc không đủ lửa, hiệu quả... ha ha ha.”
Cuối cùng, Phòng Tiểu Nhã vẫn bị cưỡng chế dẫn đi.
“Ghi nhớ rõ ràng cho tôi, ở nơi này, quân lệnh như núi! Huấn luyện viên nói em sai thì chắc chắn là em không đúng!”
Chu Dân tạm dừng trong chớp mắt, giọng cũng hòa hoãn lại: “Đương nhiên, các em cũng có quyền lợi biểu đạt yêu cầu của mình, nhưng mà... chúng tôi có đồng ý hay không là ở chúng tôi! Nếu đã ở lại đây thì cũng đừng có bày ra dáng vẻ cậu ấm cô chiêu đáng ghê tởm kia. Mũi tên đã lên cũng sẽ không thể bỏ xuống, không chịu nổi cũng phải ráng mà chịu!”
“Đã hiểu chưa?!”
“Hiểu rồi ạ!”
Sau một phen khích lệ, lòng quân đã ổn định, sắc mặt Chu Dân mới chuyển biến tốt đẹp hơn đôi chút.
Lúc này, một chiếc xe tải lớn từ xa chạy tới, dừng ở bên cạnh sân huấn luyện.
Ba người Phó Kiều, Thời Cảnh và Lục Chinh cùng xuống xe.
Lý Khuế theo sát ở phía sau.
Chỉ thấy của thùng sau xe được mở ra, để lộ ra bên trong là... trang bị hành quân?
Mọi người lại chụm đầu vào với nhau, bàn tán vô cùng sôi nổi.
Bình luận facebook