“Thiên Lâm, có phải… em đã nói sai gì không?” Rụt rè, nũng nịu.
Con ngươi hắn tối sầm, không rõ cảm xúc.
Một lúc sau, “Đi xuống!”
Cô ta hơi sửng sốt, “Anh yêu à, anh…”
“Đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai.”
“Mì xong rồi.” Thím Vương xuất hiện đúng lúc phá vỡ không khí gượng gạo khó xử của hai người.
Cô ta đứng dậy, lắc lư cặp mông đầy đặn và ngồi xuống vị trí kế bên.
“Cậu Hai, cậu muốn ăn gì?”
“Không cần.” Cầm lấy cốc sâm lạnh bên tay, khẽ uống một hớp.
Thím Vương muốn nói lại thôi, “Vậy… tôi đi ra trước.”
“Ừ.”
Bỗng nhiên, đống tác dừng lại, tầm mắt rơi vào trên cốc nước, cái nhìn bất định.
“Mì này ngon đấy, chỉ có điều cay quá, anh yêu, có muốn ăn thử một miếng không? Em bón cho anh…”
Tần Thiên Lâm nhìn sang, chỉ thấy trên đầu mũi xinh đẹp của cô ta lấm tấm mồ hôi, đôi môi bị ớt nhuộm đỏ, hai hàng mi nhẽ rung nhẹ, trong lòng hắn rẽ động, có một thứ cảm xúc xa lạ dần dần dâng lên.
Lúc nãy, cô ta cũng như thế…
Ánh mắt sáng rực, đôi môi đỏ mọng.
“Thiên Lâm?” Cô gái khẽ kêu, hắn rõ ràng đang nhìn người trước mắt nhưng lại không giống như đang nhìn cô ta, dường như thông qua cô ta, nhìn đến hướng khác, hoặc… người khác?
Trong tim run lên, giác quan thứ sáu mách bảo cô ta rằng, đây không phải là một hiện tượng tốt.
Cười thật quyến rũ, hai tay quấn lấy, dùng cặp đào trước ngực cọ vào bờ ngực của hắn, “Ngẩn ngơ ra đó làm gì thế? Mì rất ngon, mời chàng thử lấy…”
Lời chưa dứt, môi đã tới trước, một vị cay gồm hành gừng tỏi hòa trộn khiến người ta bị sặc kéo tới, Tần Thiên Lâm đẩy cô ta ra.
“Cô lên cơn điên gì đây?” Tức giận quở trách, lại uống thêm vài hớp sâm lạnh để lấp đi mùi vị kì quái kinh tởm kia.
“Thiên Lâm, anh đừng giận, em không phải cố ý đâu.” Hoa dung thất sắc.
“Cút!”
“Thiên Lâm…”
“Ai cho phép cô gọi tôi như thế?”
“Cậu chủ Tần, anh đừng tức giận mà…”
“Kêu cô cút đi, cô nghe không hiểu sao? Ngày mai đi đến công ty lấy chi phiếu, còn nói thêm một câu thừa thãi nào nữa, tôi sẽ khiến cho cô không lấy được một đồng tiền nào.”
Người đẹp bước một bước quay đầu ba lần, mắt rưng rưng đẫm lệ, cuối cùng cũng không thể ở lại.
Thím Vương tiễn người đi, lắc đầu thở dài, một cô gái tốt lành mà không chịu yên ổn sống qua ngày, sao cứ phải dâng lên cửa cho người ta chà đạp chứ?
Nghĩ đến vẫn còn còn bát đũa chưa rửa, lại quay về bàn ăn, đột nhiên dừng bước, chỉ thấy dưới ánh đèn mờ mờ, người đàn ông ngồi ở ghế chủ vị, tay kẹp một đốm đỏ, khói bay lượn lờ.
Đó là một điếu thuốc đã hút gần cạn.
“Cậu Hai, cẩn thận kẻo bỏng.”
“Ừ.” Đứng lên rời đi, trước khi đi, “Sáng mai, nấu cho tôi ăn thử.”
Thím Vương sửng sốt, một lát sau mới có phản ứng, cậu Hai muốn ăn mì.
…
Đêm nay, Đàm Hi ngủ rất ngon.
Bụng không đói, độ ấm trong phòng vừa phải, tắm rửa sạch sẽ thơm tho, lại được nằm trên chăn ga được thay mới, hoàn hảo!
Ngày thứ hai, cô bị cơn buồn tè đánh thức.
Nhắm mắt mò đến nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu, đợi đến khi đứng dậy thì đã hết cơn buồn ngủ.
Roẹt…
Kéo rèm của, đối diện một góc bồn hoa, ánh nắng ôn hòa rọi vào phòng, phủ lên khắp người cô.
“Thời tiết đẹp, thích hợp ra ngoài.”
Ngáp một cái thật kêu, kéo đôi dép lên đến trước tủ quần áo, lựa tới lựa lui, cuối cùng cũng chọn được.
Quần jeans ống thẳng rộng rách, màu xanh biển, đi kèm với đôi giày Adidas kiểu kinh điển, khoác thêm một chiếc áo thun thể thao, giờ chỉ còn thiếu một chiếc mũ nữa.
Khỏi nói, cô còn bới được nó thật.
Buộc tóc đuôi ngựa, luồn qua phía sau chiếc nón, đi về trước gương soi, không cần dùng bất kỳ mỹ phẩm nào, cả người đều tràn đầy sức sống thanh xuân.
Kem chống nắng, khăn giấy ướt, chứng minh nhân dân, thẻ ngân hàng, chìa khóa… dĩ nhiên, không thể thiếu được tờ chi phiếu năm con số kia, tất cả đều được nhét hết vào balo.
“Chào buổi sáng ba mẹ, anh Cả, chị dâu, Thiên Mỹ!”
“Chào buổi sáng Hi Hi.” Tâm trạng Sầm Vân Nhi không tồi.
Tần Tấn Huy gật đầu, khẽ ừ một tiếng, tầm mắt vẫn đặt trên báo.
Lục Thảo không phản ứng, ăn món ăn của mình, lúc giơ tay nhấc chân lộ ra một sự tao nhã đầy cố ý.
Đàm Hi thầm cười nhạo.
So với nhưng người phía trước, cô nàng ngốc ngực to hơn não như Tần Thiên Mỹ lại thẳng thắng hơn nhiều, trực tiếp tặng cho cô một cái trợn mắt, cộng thêm một tiếng hừ lạnh.
“Em dâu định ra ngoài sao?”
Đàm Hi cầm lấy một miếng sandwich, búng tay một cái, “Bingo!”
“Đừng về quá trễ.”
“Em biết rồi!” Lời còn chưa hết, người đã không thấy đâu.
“Tuổi trẻ thật tốt…” Nhìn theo bóng dáng tiêu sái như gió của cô gái, Sầm Vân Nhi cảm thán.
Tần Thiên Kỳ hơi ngơ ngác, gật đầu đồng ý.
“Con ăn no rồi!” Tần Thân Mỹ vứt dao nĩa, phát ra âm thanh chói tai.
Đứng dậy, xách túi ra ngoài.
Lục Thảo lau miệng, “Tôi cũng no rồi, hôm nay hẹn bà Trần và bà Quan dạo phố, buổi trưa không về ăn cơm.”
Tần Tấn Huy đặt báo xuống, “Thiên Kỳ, con với Lục Thị bên kia bàn bạc ra sao rồi?”
Im lặng một lúc, “Ba, không giấu ba, lần này không được lý tưởng cho lắm.”
“Sao thế?”
“Ý của Lục Chinh là muốn đấu thầu công khai, chọn mạnh bỏ yếu.”
“Xằng bậy! Cậu ta muốn qua cầu rút ván à! Lúc đầu, nếu không phải Tần Thị giúp cậu ta đả thông quan hệ thì cậu ta có thể lấy được mảnh đất Bình Luật sao?”
“Ba, ba có muốn nghe ý kiến của con không?”
Sắc mặt Tần Tấn Huy bình tĩnh lại, “Có gì cứ nói.”
“Quyền khai thác trên mặt đất thuộc về Lục Thị, điều này chúng ta buộc phải thừa nhận. Còn con người của Lục Chinh, tâm tư quá sâu, thủ đoạn hơn người, nguồn tài nguyên nắm giữ trong tay đến nay vẫn chưa rõ, nhất là mối quan hệ mập mờ với hai giới chính trị và quân đội, cộng thêm một cây đại thụ vững như nhà họ Bàng làm chỗ dựa, rất nhiều người vẫn còn kiêng dè cậu ấy...”
“Nói điểm chính.”
“Nếu cậu ấy đã muốn đầu thầu công khai, vậy thì Tần Thị chúng ta sẽ dựa vào thực lực tham gia cạnh tranh!”
Bình luận facebook