Cô thật sự sai rồi sao? Thì ra cái gọi là “thành toàn”, ở trong mắt anh đều thành “không thèm“. Vậy năm năm qua, cổ nhẫn nhịn chịu đựng là vì cái gì? Cô từng vô số lần muốn về nước, không quan tâm hết thảy, chỉ vì muốn nhìn thấy anh một lần, nhưng khi lý trí trở về, cô lại từ bỏ. Bởi vì có người muốn bảo vệ nên đành bó tay bó chân, nhưng vẫn cứ cam tâm tình nguyện. Đàm Hi còn tưởng, mình làm đúng. Nhưng giờ, người ấy lại nói với cô rằng... cổ sai rồi, sai hoàn toàn! Chẳng lẽ thời gian năm năm qua chỉ là một chuyện đáng cười thôi sao? Chuyện này chịu sao nổi đây? Ánh mắt nhìn về phía xa, dường như Đàm Hi đang nhìn cái gì đó, nhưng lại dường như chẳng thấy gì. Trong mắt chồng chất ủ dột, sự mê man trải rộng. Sai rồi ư? Hay không sai? Có hai Đàm Hi nhỏ đang xé rách, cào cấu, tay đấm chân đá trong lòng cô! Bất chợt, ánh sáng tụ vào trong hai mắt, phút chốc phản xạ ra sự sắc bén dọa người. Bỗng nhiên Đàm Hi lại nghĩ thông suốt rồi... Quá khứ đã không thể thay đổi, thứ duy nhất cô có thể nắm chắc, đó là hiện tại. Nếu thời gian năm năm qua là một sai lầm ngu xuẩn, nhưng sai cũng đã sai rồi, chẳng thể đảo ngược thời gian được nữa. Cô chỉ có thể quý trọng hiện tại, cố gắng cứu chữa. Cùng lắm thì... bản thân cô lại chủ động thêm một lần, chẳng phải năm đó cũng từng theo đuổi rồi sao. Khi đó Lục Chinh cao ngạo, mắt cao hơn đầu mà cô còn có thể tóm được, huống chi là bây giờ? Nếu vẫn vô dụng, vậy còn có hai đứa nhóc kia nữa mà. Còn sợ không tóm được người đàn ông đang nóng giận kia ư? Đã có mục tiêu nên sự mê man cũng không còn nữa, nhưng cảm xúc áy náy lại ập tới. Thời gian năm năm, anh quả thật nên phát giận. Giận cô tự ra quyết định, giận cố cứ thế đi luôn, càng giận cổ buông tay mà... không hề do dự một chút nào. Đàm Hi giơ tay lên, lau sạch ánh nước nơi khóe mắt. Là cô có lỗi với anh, cho nên càng phải đền bù. Thời gian ăn cơm trưa. Hàn Sóc đứng trước cầu thang, nghển cổ lên nhìn xung quanh. “Mommy, mẹ nhìn cái gì thế?” Tiểu A Thận đi tới, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm mẹ mình, vẻ mặt tò mò. “Con trai ngoan, có thể giúp mommy chuyện này được không?” “Vâng! Mẹ nói đi.” “Lên lầu gọi mẹ nuôi con xuống ăn cơm đi.” “Da.” Hai mẹ con nói dăm ba câu đã đạt được thống nhất, Tiểu A Thận đang chuẩn bị đi lên thì lại nghe thấy tiếng bước chân từ lầu hai truyền xuống, từ xa tới gần. “Mẹ nuôi!” “Gái à, cậu đã khỏe lại chưa?” Đàm Hi cúi người bế A Thận lên, xốc người để ước lượng theo thói quen khiến cho cậu nhóc xấu hổ tới mức phải che mặt lại, môi nhỏ ngập ngừng, “Mẹ nuôi thơm quá...” Hàn Sóc lườm đứa con, “Thằng nhóc thối, miệng lưỡi trơn tru, toàn học hư.” Tiểu A Thận mím môi, ánh sáng trong mắt dần tắt. Đàm Hi nhíu mày, trừng mắt với cô, sự sắc bén lướt qua, “Sao hả, còn không cho thằng bé khen tớ thơm hả? Hâm mộ, hay là ghen ghét đây? Cậu nói thẳng ra đi. Cùng lắm tớ bảo thằng bé cũng khen cậu một câu?” Hàn Sóc tự biết mình đã lỡ lời nên khẽ ho một tiếng, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm. Rất nhiều lúc, cô đều vô ý thức so sánh con trai mình với tên cặn bã Chu Dịch kia. Chỉ cần A Thận tỏ vẻ hơi giống ba nó một chút xíu ở điểm nào đó thôi là Hàn Sóc sẽ không khống chế được mình mà nổi giận. Lời nói làm tổn thương người khác cũng tùy tiện được thốt lên. Cô biết mình làm thế là không đúng, nhưng có rất nhiều lúc lại không thể nhịn được. Nhưng đó là con trai mà cô dứt ruột đẻ ra, là miếng thịt cắt xuống từ trên người cô, sao có thể không đau lòng chú? “Thằng nhóc này có mẹ nuôi là quên luôn mẹ ruột, đương nhiên tớ phải tức giận rồi.” Nói xong còn hừ lạnh, tỏ vẻ mình đang không hài lòng tới mức nào. Tiểu A Thận hiểu chuyện vươn tay ra với mẹ mình, “Bế!” Hàn Sóc lập tức mềm lòng, vội vàng bế lấy con trai, còn chưa nói gì đã nghe thấy giọng điệu non nớt đầy nghiêm túc vang lên bên tai... “Sẽ không quên mommy. Mommy vĩnh viễn là số một.”
Bình luận facebook