• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nàng dâu cực phẩm Full (2 Viewers)

  • Chap-139

Chương 132: lão Lục yêu một cô nàng biến thái




Hôm sau, mở mắt ra, Đàm Hi phát hiện mình đang ngủ trên giường, bên gối chẳng còn bóng dáng ai kia nữa.



Xoa đôi mắt cay xe, gương mặt cứng đờ.



Cô đã khóc ư?



Có lẽ thế.



Xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, đứng trước bồn rửa mặt, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt đỏ như mắt thỏ... Đây là cô ư?



Đi ra ngoài phòng khách, bỗng nhiên nhìn thấy Thời Cảnh đang ngồi ở trên sô pha xem TV và ăn sáng, cả người Đàm Hi chấn động.



“Ể, dậy rồi đấy à?”



Đàm Hi làm bộ định nói lại bị anh ta giơ tay ngăn lại, “Tôi biết cô định hỏi cái gì, lão Lục tới công ty rồi, để chúng ta ở nhà tự sinh tự diệt.”



“Oh.”



“Hả? Sao cô lại phản ứng vậy?”



Mày kiếm nhướn lên, cô ngồi xuống cạnh Thời Cảnh, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Thế tôi phải phản ứng thế nào đây?”



“Hét ầm lên, sau đó nũng nịu chất vấn --- Lục Chinh à, tại sao anh lại để em ở nhà với cái tên chết tiệt này chứ?!” Giả giọng, bắt chước điệu bộ của cô, nam chẳng ra nam mà nữ chẳng ra nữ.



Đàm Hi bật cười, tên này đúng là thù dai, sáng hôm qua, lúc cô dậy, không thấy Lục Chinh đâu nên đúng là đã không vui, vì thế toàn bộ thời gian lúc ăn sáng đều bày ra một gương mặt đen sì, không ngờ anh ta còn nhớ, còn ghẹo lại cô nữa chứ.



Đàm Hi cũng không có phản ứng gì, nụ cười vẫn xán lạn, tươi đẹp lóa mắt như cũ.



Người cô cái gì cũng mỏng, chỉ có miếng lót ngực và da mặt là dày nhất.



“Thì ra anh cũng biết là bản thân mình đáng ghét thế hả?”



“Nhóc con, tố chất tâm lý rất tốt nha.”



“Không tốt thì sao có thể tóm được Lục Chinh.” Liếc mắt, vẻ mặt kiêu ngạo.



Thời Cảnh bị cô chọc cho bật cười, trong mắt liền bắt đầu khởi động vẻ tò mò, ho khẽ hai tiếng, “Không ngại thì kể nghe xem nào?”



“Không ngại!”



Hào sảng đến mức làm Thời Cảnh thấy hơi bất an: “Cô... không có âm mưu gì đấy chứ?”



“Yên tâm, bẫy ai cũng sẽ không bẫy anh đâu.” Lời này, cô cười nói nhưng trong mắt lại chẳng có một chút cười cợt nào, cực kỳ nghiêm túc.



“Vậy cô mau kể đi cho nóng.”



“Ừm... Thực ra rất đơn giản, anh ấy chạy, tôi liền đuổi theo.”



“Cậu ta chạy quá nhanh, lỡ không đuổi kịp thì sao?”



“Lái xe mà theo chứ! Đồ ngốc này!”



“Sặc... Thế nên, cô là kẻ có kinh nghiệm rồi à?”



“Cứ cho là thế đi.”



Mắt Thời Cảnh trợn trừng như chó ngốc.



“Vậy hai người đã đi tới bước nào rồi? Đã ấy ấy chưa?”



Đàm Hi hơi nghĩ một chút, đang chuẩn bị đáp lời thì một bác gái mặc tạp dề đi từ trong bếp ra.



“Vị này là cô Đàm đúng không? Bữa sáng đã nấu xong rồi, cô có cần tôi bưng lên không?”



“Ách... bác là?”



“Người giúp việc. Sáng nay cậu Lục gọi điện thoại bảo tôi tới quét tước lau dọn, thuận tiện làm bữa sáng cho hai người luôn.”



“Dạ.” Thảo nào sáng sớm mà Kẹo Thập Cẩm đã có ăn rồi.



Bác gái nấu mì tương trộn, Đàm Hi lại bảo bà trút thêm một đống dấm và ớt vào.



“Không ăn ở bàn cơm, mang lại đây đi ạ, cháu muốn vừa ăn vừa xem giống anh ấy.”



“Được.”



Thời Cảnh kinh ngạc nhìn cô một cái. “Nhóc con, sao hôm nay cứ thấy em là lạ!”



Đàm Hi ăn một miếng, vị chua và cay ngập tràn đầu lưỡi, một chữ --- sướng!



Nhai mấy cái, giương mắt nhìn anh ta, “Lạ ở chỗ nào chứ?”



Thời Cảnh ngửi mùi ớt cay rồi lại nhìn bát cháo trắng của mình, tức khắc cảm thấy chẳng còn hứng thú gì với ăn uống nữa.



Cố húp thêm mấy ngụm, “Không phải cô ghét tôi lắm sao?”



Sao có thể ngồi cùng bàn ăn sáng với anh ta được chứ?



“Nhưng tôi có ghét xem TV đâu, đặc biệt là Phi Thành Vật Nhiễu.” Nói xong, trượt người xuống, ngồi xếp bằng trên thảm, cứ thế, độ cao bàn trà vừa vặn thích hợp.



Thời Cảnh nhìn mà sửng sốt.



“Khụ khụ... Ngày thường cô cũng thế này à?”



“Thế nào?”



“... Ngồi bệt trên thảm ấy?”



“Ừ, tôi thích ngồi đây, có vấn đề gì không?”



Thời Cảnh lắc đầu.



Anh ta không có vấn đề, nhưng mắt của Lục Chinh chắc chắn có vấn đề.



“Vậy cô không tức giận à?”



Tay gắp mì của Đàm Hi khựng lại: “Tức cái gì mới được chứ?”



“Khụ khụ... Chuyện tôi dùng dao đặt lên cổ cô đấy.”



“Lần trước chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Tôi hết giận rồi mà!”



“Ừ, he he...”



“Nhắc mới nhớ, rõ ràng lúc đó tôi cảm thấy rất đau, nhưng tại sao không thấy miệng vết thương nhỉ?”



“Bởi vì tôi dùng sống dao. Nhưng mà một đạp của cô cũng quá tàn nhẫn, đạp thẳng vào miệng vết thương của tôi, đau đến mức ông đây muốn chửi mẹ nó... Ách, lời hơi thô, quen miệng, cô đừng để bụng.”



“Không để bụng, he he...” Bởi vì có thô mấy cũng không thô bằng bà đây.



“Cô cũng thích xem Phi Thành Vật Nhiễu à?”



Đàm Hi ném cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ, “Hỏi rõ vô nghĩa!”



“Vậy cô thích khách mời nam nào?”



“Tôi... Anh nói anh trước đi, thích khách nữ nào nhất?”



“Cô đoán xem.”



“Hà Lộ Lộ.”



Một cái búng tay. “Đầu nhỏ hạt dưa mà cũng tinh mắt đấy.”



Khóe miệng Đàm Hi khẽ giật, cả đám chỉ có cô nàng kia là có hai tảng núi ngồn ngộn ra như thế, anh không thích mới lạ đó!



“A, thế còn cô? Thích khách mời nam nào?”



Đàm Hi thuận miệng nói ra một cái tên.



“Tại sao lại là cậu ta chứ?” Thời Cảnh buồn bực, gã đó có gì đẹp đâu chứ... Còn chẳng đẹp trai bằng anh ta...



“Chân dài, mũi cao, còn bắp tay kia nữa, theo lý thuyết, làm chuyện đó không tệ.”



Chuyện đó... không tệ?!



Thời Cảnh như bị sét đánh trúng, mẹ ơi, rốt cuộc sao lão Lục lại nhìn trúng một cô nàng kỳ quặc như thế này chứ!

Gần đây, Nhị gia cực kỳ phiền muộn.



Nguyên nhân gây ra là từ một bát canh ba ba.



“Tiểu Nhị, thịt này... Em ăn một miếng thôi... Ăn không, ăn không... Đúng rồi, há miệng, cắn một cái, nhai cẩn thận... Ừ, nhai mạnh vào nếu không không nuốt được...”



Lúc đó, Lục Chinh ngồi trên sô pha, trong tay cầm tờ báo, bên tai toàn là tiếng dỗ dành yêu kiều của thiếu nữ.



Xấu hổ nhất là tự nhiên anh lại... cương.



“Tiểu Nhị, con rùa chết dẫm này! Lại dám kén ăn à?”



Đàm Hi cảm thấy không phải mình mua một con rùa Brazil mà là một tổ tông!



Có thể được ăn tôm thì sẽ tuyệt đối không ăn thịt lợn; nếu không có tôm thì mới miễn cưỡng ăn thứ kia, có điều nhiều mỡ quá sẽ không lọt vào mắt nó, ít thịt quá cũng không được, không phải thịt ba chỉ sẽ không chịu ăn.



“Hừ! Kén chọn.”



Tuy nói nhưng thế nhưng Đàm Hi vẫn lên mạng tìm rất nhiều kinh nghiệm nuôi rùa, ví dụ như---



Tốt nhất không nên nuôi trong bể hình tròn, mực nước thế nào phải tùy thuộc vào độ lớn, nhỏ của rùa, mức nước đều phải ngập mai gấp năm lần, đúng giờ phải dọn sạch rong rêu, đổi nước, rửa bể, vân vân.



Vì để tiện cho Tiểu Nhị phơi mình, cô còn tự tay làm một bệ di động, dùng đá cuội gắn lại, lại dùng cành cây để cố định, lúc làm những việc này, Thời Cảnh cũng giúp đỡ không ít.



“Này, sao cô lại gọi nó là Tiểu Nhị thế?”



“Anh đoán đi.”



Thời Cảnh nhếch miệng khoe hàm răng trắng tinh: “Có liên quan tới lão Lục đúng không?”



“Thông minh.” Búng tay một cái.



“Ha, cô mắng cậu ấy là rùa hả?”



Mắt hình viên đạn, cười ngọt: “Rùa thì sao chứ? Đó là sủng vật của tôi!”



Cả người Thời Cảnh nổi đầy da gà: “Buồn nôn chết đi được, không thấy ghê tởm à?”



“Cái này gọi là tình thú. Không ăn được nho thì nói nho còn xanh, xí ~”



“Mẹ kiếp! Sáng sớm ngày ra đã ngược chó, cô cô cô... thật quá đáng!”



“Tiểu Nhị ngoan, thưởng cho em miếng thịt này, mình không thèm chấp với chó nhỉ ~”



Anh chàng nào đó giậm chân bình bịch, lựa chọn đi tìm chết.



Thu lại ánh mắt, Đàm Hi cho rùa ăn xong thì vú Trương cũng từ bếp đi ra gọi mọi người vào ăn sáng.



Hiện tại, Thời Cảnh đã có thể xuống đất đi lại, vừa nghe thấy hai chữ ăn sáng thì mắt sáng rực, ôm chỗ bị thương đi vào trong nhà ăn.



Đàm Hi đuổi kịp, thấy Lục Chinh vẫn còn ngồi đọc báo thì cướp lấy.



“Ăn sáng, mau lên đi.”



Ánh mắt người nào đó lóe lên: “Tê chân.”



Đàm Hi ngồi xổm bên cạnh anh, gõ bên trái một tí rồi lại gõ bên phải một tí, “Chân nào?”



“Cái em thích nhất ấy.”



Đàm Hi ngẩn ra, cái cô thích nhất á?



Hít sâu, lảng tránh ánh mắt dò hỏi của cô, Lục Chinh đứng lên và buông báo ra.



“Đi.”



“Oh.”



Bữa sáng là cháo bát bảo thơm ngọt cùng với bánh bao nhỏ, vì khẩu vị của Đàm Hi rất nặng nên bên cạnh còn có một đĩa dưa chuột trộn ớt.



Thời Cảnh muốn gắp, bị Đàm Hi dùng đũa đánh vào tay.



“Của tôi! Anh không được ăn trộm!”



“Này, tôi chỉ ăn một miếng thôi mà, dưa chuột chứ có gì đâu, sao lại keo kiệt thế chứ?”



“Dưa chuột thì sao? Dưa chuột cũng có tôn nghiêm của dưa chuột nhé! Nhiều tác dụng lắm đấy...”



“Lão Lục, cô nàng nhà cậu cần phải dạy dỗ mới được! Sắp lên trời được rồi đấy!”



He, Đàm Hi vui vẻ.



Tưởng định chơi xỏ cô mà được à!



“Lão Từ nói, cậu không thể ăn cay!” Tám chữ phun ra liền làm Thời Cảnh á khẩu không biết trả lời thế nào, Nhị gia vừa ra tay là xong ngay.



Đàm Hi hừ lạnh, ném cho anh ta ánh mắt khiêu khích.



Bệnh nhân không nghe lời thì không phải bệnh nhân ngoan.



Sau đó, nhanh chóng kéo đẩy đĩa dưa chuột ra xa tầm với của anh ta. Tố chất thân thể của người này không tồi, nhưng không thể không ăn kiêng một số thứ được.



Vú Trương lại mang lên một đĩa bánh bao nữa: “Đây là bánh bao ngọt nhân hạt vừng, đậu phộng.”



Thời Cảnh lập tức gắp vào trong bát mình hai cái, Đàm Hi trừng anh ta.



“Cậu chủ, trưa nay muốn ăn gì ạ? Để tôi đi siêu thị mua.” Vú Trương tháo tạp dề ra, cầm giỏ xách trống không, dọn dẹp chuẩn bị ra cửa.



“Vú cứ chủ trương là được, nếu được thì nấu canh gì đó.”



Đàm Hi gật đầu, nghĩ thầm Chày Gỗ Lục Chinh nhà mình quả thật rất chu đáo, Thời Cảnh bị thương nặng như thế, nên bồi bổ một chút.



“Vậy tôi đi mua cua đinh về hầm canh.”



Lục Chinh khẽ dạ, đúng lúc anh cũng thích món này.



“Vú Trương ơi, cua đinh là cái gì ạ?” Đàm Hi thuận miệng hỏi một câu.



“À, chính là con ba ba, thường gọi là rùa đen ấy.”



“Rùa đen?!” Đàm Hi nhảy dựng lên, “Các người dám ăn thịt rùa sao?!”



“Cô Đàm à, con ba ba là con ba ba, không tính là rùa đâu.”



“Như nhau mà!”



Vú Trương lúng túng, đưa ánh mắt dò hỏi ý kiến về phía Lục Chinh.



Người sau lên tiếng: “Được rồi, em ăn sáng đi, đừng ầm ĩ nữa!”



Nghe lời thì không phải Đàm Hi: “Là anh muốn ăn canh rùa đen đúng không?”



“Phải gọi là canh ba ba.” Vú Trương nhỏ giọng sửa lại.



Đàm Hi không để ý tới bà, nhìn chằm chằm vào Lục Chinh: “Có phải anh muốn ăn hay không hả?”



Người đàn ông gật đầu, rất thật thà.



Đàm Hi nghĩ tới đồng loại của Tiểu Nhị nhà mình bị đưa lên thớt mổ, bị người ta ăn vào bụng thì rùng mình một cái.



Tuy rằng vú Trương nói ba ba là ba ba, không phải rùa, nhưng dù sao nhìn vẫn giống nhau...



“Có thể đối loại canh khác không?” Cô cố gắng cứu vãn.



“Cô Đàm à, canh ba ba này bổ lắm! Tốt cho vết thương, tráng dương, giàu cái cái... à, protein! Rất tốt cho bồi bổ thân thể!”



Thời Cảnh chép miệng, “Nói thế làm cháu cũng rất muốn ăn thử...”



Đàm Hi nghe vậy thì không khỏi nhệch miệng, “Thôi thì canh ba ba cũng được ạ, dù sao ba ba cũng không phải rùa...”



Không phải rùa...



Không phải Tiểu Nhị...



Ám thị tâm lý một hồi mới miễn cưỡng chấp nhận.



Vú Trương vui vẻ ra mặt: “Vậy các cô cậu cứ ăn đi nhé, tôi tranh thủ đi siêu thị, chén đũa cứ để đấy, tôi về sẽ thu dọn.”



“Tôi nghĩ chắc cô bị trúng độc của con rùa Tiểu Nhị ngốc kia rồi! Ăn canh ba ba mà cũng không cho...” Thời Cảnh cắn một miếng bánh bao, vị ngọt tràn đầy khoang miệng, vẫn không quên trách cứ cô.



“Tôi không so đo với kẻ bệnh tật.”



“Hừ, nhóc con, cô nói ai bệnh tật hả?”



“Anh không biết à?” Chớp mắt to, hỏi lại.



Không đợi Thời Cảnh mở miệng, đã bồi thêm một câu: “Biết rõ còn cố hỏi.”



Người nào đó tức giận tới mức phải lấy bánh bao để trút giận, ngoạm một miếng thật to, cắn mạnh tới mức làm nhân đường bắn tóe loe, nóng bỏng làm anh ta phải nhe răng trợn mắt.



“Đáng đời!”



Cuộc tranh cãi này lọt vào mắt người nào đó, quá chói mắt!



Bộp---



“No rồi.” Nói xong, lập tức đi về phía thư phòng.



Đàm Hi sửng sốt.



Thời Cảnh cũng đần mặt ra, “Lão Lục sao thế?”



“Không biết... Chắc chắn là vì anh muốn ăn dưa chuột cay nên anh ấy tức đấy.”



“Sao có thể chứ?! Rõ ràng là vì cô không cho ăn canh ba ba, nói thật với cô nhé, lão Lục rất thích món đấy đấy.”



“Anh ấy thích canh ba ba á?”



“Ừ! Dù sao, tôi nghe nói bà Lục thường xuyên hầm canh đó cho cậu ta ăn.”



“Ồ.” Đàm Hi tỉnh ngộ.



“Ồ thế là xong rồi à?”



“Nếu không còn sao nữa?”



“Khụ khụ... Cô không định đi an ủi cậu ta tí à?”



“Chẳng phải là tôi đã đồng ý cho ăn canh ba ba rồi sao? Thế còn chưa đủ à?”



“Thế sao nhìn mặt cậu ta thối thế?”



“Ai mà biết được... Ai mà chẳng có mấy ngày khó chịu như thế trong tháng chứ...”



Thời Cảnh nhịn cười, nhịn đến sắp nội thương luôn rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom