Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nang-dau-trong-sinh-37
Chương 37: Hành hung
“Vương Hải Long, anh uy hiếp tôi sao? Tôi nói cho anh biết, anh sẽ hối hận.”
Hiện tại Chung Linh cũng bất kể mọi chuyện, nếu đến sân nhà hắn thì cô không thể nào giải thích rõ ràng được cho nên chỉ có thể liều mạng cùng hắn ta.
“Ah, Chung Linh, em làm gì vậy? Có chuyện gì từ từ nói. Khẳng định là em hiểu lầm anh gì đó. Anh sẽ giải thích cho em nghe, em xem em làm gì vậy…”
Vương Hải Long hiện giờ hoàn toàn bị sắc dục công tâm, thấy bản thân sắp đạt được mục đích thì làm sao có thể buông tay.
Chung Linh nghe hắn nói như là cô có hiểu lầm gì hắn, như vậy cho dù người qua đường có nghe thấy được thì họ cũng sẽ không quan tâm đến cô, huống chi hiện giờ đang là giờ hành chính, trên đường vắng hoe.
“Anh là đồ súc sinh, tôi với anh liều mạng.”
Chung Linh dường như phát điên đánh Vương Hải Long nhưng cô không phải là đối thủ của hắn. Mắt thấy sắp bị kéo đến nhà hắn, nếu để người khác biết, có thể hắn sẽ nói chính cô nguyện ý. Cho dù hắn không nói thế thì thanh danh của cô cũng coi như xong. Cô giãy dụa đồng thời với vào trong túi quần lấy ra một chiếc bút máy, một tay bỏ nắp bút sau đó dùng sức đâm vào đùi hắn ta khiến hắn ta kêu to đau đớn.
“A! Cô làm gì vậy? Điên à?”
Vương Hải Long muốn động thủ giáo huấn Chung Linh nhưng đột nhiên phát hiện Mạc Hoành đang chạy tới cho nên chỉ có thể giãy giụa ôm lấy chân đang chảy máu.
Mạc Hoành cũng ngây ngẩn cả người, Chung Linh thật sự là đủ độc, đùi Vương Hải Long đều là máu và mực bút máy.
Chung Linh nhìn Vương Hải Long mà tâm tình sảng khoái.
“Lần này là giáo huấn, nếu lần sau anh mà rơi vào tay tôi thì tôi nhất định sẽ khiến cho anh cả đời bất hạnh.”
Nói xong cô quay đầu nói với Mạc Hoành.
“Anh đưa hắn đến bệnh viện đi, nhưng mà em sẽ không chi trả tiền thuốc men đâu. Còn có, cảm ơn anh.” Vừa nói cô vừa mỉm cười cảm tạ.
Mạc Hoành tìm một cái xe đạp, phụ giúp Vương Hải Long lên xe đi rồi. Không qua bao lâu, người trong thôn cũng bắt đầu lục tục quay về. Chung Linh nhìn cái bút máy dính đầy máu trong tay, nắp bút lại và tự nói với chính mình phải bảo tồn chiếc bút thật tốt, để nó nhắc nhở cô về sai lầm đã từng phạm phải.
*
“Mạc Hoành, anh xem việc này, kì thật là Chung Linh hiểu lầm tôi, em họ của tôi với cô ấy có mâu thuẫn, cho nên mới…”
Sự tình bại lộ, Vương Hải Long chỉ còn cách thử vãn hồi xem.
“Tôi nghĩ anh không cần giải thích nữa.”
Mạc Hoành cảm thấy nói chuyện với người như vậy chỉ tổ lãng phí tinh lực. Vương Hải Long cũng tự mình ngẫm lại, thấy bản thân quá xúc động, tình huống bây giờ rất xấu, vất vả lắm mới kết thân được cậu trẻ nhà chủ tịch huyện nhưng mà ra chuyện như vậy. Mạc Hoành là bạn bè của Cao Thần, khẳng định sẽ đem việc này từ đầu chí cuối nói cho anh ta nghe. Đúng rồi, lúc trước Cao Thần còn giới thiệu Chung Linh là ân nhân, bà mối của hai vợ chồng nhà họ, hiện tại hắn vô cùng hối hận sao mình lại kích động đến thế, đúng là sắc dục mê tâm mà.
Lúc này trong lòng Mạc Hoành cũng một mớ hỗn loạn, nếu không phải chính anh vừa rồi đi theo cô thì sẽ xảy ra chuyện gì? Chung Linh thật sự không phải là người phụ nữ bình thường, nhìn cô xuống tay mạnh như vậy thật làm cho anh mở rộng tầm mắt. Nhưng mà tên cặn bã Vương Hải Long này, anh phải “chiếu cố” cho hắn thật tốt mới được. Mạc Hoành anh muốn thu thập ai thì sẽ không cho hắn biết, làm cho hắn chết cũng không biết chết như thế nào.
*
Chung Linh trải qua lần này cũng hoảng sợ, nếu để cho tên Vương Hải Long kia thực hiện được ý đồ thì đời cô coi như xong, nói chi đến cuộc sống bình đạm hạnh phúc mà cô theo đuổi. Đáng lẽ Vương Hải Long không nên xuất hiện mới đúng, Chung Linh vốn nghĩ mình sẽ tùy quân, sẽ không đụng phải tên cặn bã đó nhưng là vì quen biết Lý Tiểu Vân nên ngoài ý muốn gặp lại hắn, không tránh thoát được nhưng sự tình đã phát triển theo hướng đi khác với đời trước do chính cô đã khác trước. Chung Linh sửa sang lại tóc tai quần áo, cô không muốn cho người khác nhìn ra điều gì khác thường.
Vương Hải Long bị thương, về đến nhà bị vợ hắn tra hỏi, hắn không có cách nào đành nói mình bị ngã. Vốn có thể hàm hồ cho qua nhưng mà Mạc Hoành lúc đưa Vương Hải Long đi bệnh viện đã nói với bác sĩ là hắn đùa giỡn con gái nhà lành nên bị người ta làm bị thương. Tuy rằng không biết là con gái nhà ai nhưng từ miệng vết thương quả thật có thể chứng thực chuyện này. Vợ Vương Hải Long là người đàn bà chanh chua có tiếng, khi nghe đến chuyện này thì về nhà cho hắn một trận, ngay cả anh vợ cũng hung hăng thu thập hắn. Công chức trên xã thường xuyên nhìn thấy Vương Hải Long mặt mũi bầm dập đi làm. Chồng gặp gỡ ai ở bên ngoài, người vợ luôn là người cuối cùng được biết. Hơn nữa vợ hắn là một người cực hung ác, nói thế là vì lúc đánh nhau cô ta còn lôi cả dao ra đánh. Sau đó, chuyện quả phụ cũng vỡ lở, vợ hắn ở trong nhà quả phụ kia ra tay rất nặng, khiến cho cả xã, thậm chí là cả huyện đều biết, tiếng xấu của kế toán Vương xã Trường Thanh ai ai cũng biết.
Chung Linh lần này phát hiện bố chồng Chu Xuân Lai đối với con trai quả là rất tốt. Tiền được phân lần trước cô đều đầu tư vào nhà hỏa táng rồi, lại chi không ít tiền trong hôn lễ của anh trai cho nên trong tay cô không còn bao nhiêu tiền. Cô không lo chuyện này, người khác đều như vậy thì cho dù cô không có gì cũng có thể dựa vào tiền lương của chồng mà sống. Nhưng mà bởi vì Chu Xuân Lai đau lòng con trai nên lần này đưa cho Chung Linh một ngàn, nói là hoa hồng dự chi. Chung Linh không muốn cầm nhưng hai ông bà cứ kiên quyết. Chị chồng cô cũng không nói gì, dù sao chị ấy cũng rất thương em trai.
Nếu theo ý mẹ chồng cô thì cả chum tương, bát đĩa, chậu, quần áo bốn mùa đều phải mang theo. Nhưng mà nếu thế thì cô phải thuê một cái máy kéo lớn mới cho thể tha đi bằng đấy đồ. Dưới sự ngăn cản hết mình của Chung Linh, bà Phùng Trân mới đồng ý để cô mang đi hai cái túi lớn. Tuy vậy hai túi này cũng khiến cô gánh đủ. Anh rể Đinh Vinh đưa cô ra bến xe lửa, sau đó đánh điện cho Chu Bảo Cương, bảo anh đi đón người. Hết thảy đều là sự khởi đầu mới, trong lòng cô tràn ngập hi vọng. Rất mau, cô sẽ được nhìn thấy anh.
*
Đi xe lửa vẫn thoải mái hơn ô tô nhiều nhưng toa xe lửa hiện giờ vẫn còn hơi bẩn. Chung Linh cố gắng mở cửa xe ra vì không khí trong toa có mùi khó chịu. Cô vốn muốn mua giường nằm nhưng hiện giờ hứng phấn như vậy, làm sao có thể ngủ?
Xe lửa dừng lại ở một nhà ga nhỏ trong thành phố, kì thật nó cũng không nhỏ mà lớn tương đương nhà ga của một huyện. Chung Linh xuống xe, nhìn chung quanh tìm Chu Bảo Cương của cô nhưng không phát hiện ra bóng dáng của anh. Tuy vậy cô lại thấy trong tay hai người quân nhân có giơ một tấm biển, trên mặt có ghi hai chữ Chung Linh. Thấy vậy cô hiểu được là anh bận quá, không có thời gian nên sai người đến đón cô. Chung Linh mệt đến nỗi cả người gần như không di chuyển nổi. Hai người đến tiếp đón cô nâng hai cái túi lớn lên xe, sau đó cả ba lên xe. Xe đi dần đến nơi, ở đó là một loạt nhà ở san sát nhau, mấy nhà này đều giống nhau, ngay cả cửa sổ cũng giống, như vậy thật khó tìm, Chung Linh lo lắng sau này có thể đi vào nhầm nhà mất.
Căn nhà phân cho Chu Bảo Cương là một nhà ngói tam gian ở nông thôn, chỉ khác ở chỗ nhà này cách nhà khác rất gần, chỉ cách một bức tường, mỗi nhà đều có sân riêng. Đối với Chung Linh mà nói nơi này chính là thiên đường trong cảm nhận của cô, cô thích con người lúc này, thích tinh thần phấn chấn lúc này, thích cuộc sống an tường như vậy.
Hai chiến sĩ giúp Chung Linh đưa đồ vào trong nhà rồi đi, cô biết họ còn nhiều việc khác phải làm. Hiện giờ cô có thể thở phào một hơi, chào đón cuộc sống mới. Căn nhà có ba phòng, một gian thư phòng, hai gian phòng ngủ cùng với nhà vệ sinh và bếp. Chung Linh vô cùng hưng phấn khi thấy nhà vệ sinh nơi này có bồn tắm lớn, nước nóng thì có phòng nồi hơi bộ đội cung cấp, còn có cống thoát nước, quả thực không khác gì nhà lầu cả. Thật tốt quá! Đã bao lâu rồi cô chưa được ngâm mình trong bồn tắm, chính cô cũng nhớ không rõ. Đợt trước khi anh nằm viện, cô có điều kiện đi bể bơi phụ cận bệnh viện nhưng không có thời gian. Hiện giờ thật là tốt, phải biết rằng niên đại tám mươi mà có thể ngâm bồn tắm là rất giỏi rồi!
Dụng cụ trong nhà là có sẵn, có giường, tủ quần áo, bàn học, phòng bếp có bếp lò, tóm lại càng xem càng vừa lòng. Chung Linh mang quần áo thu xếp cất vào trong tủ, sau đó mang chăn ra rồi bổ nhào lên giường. Cô cực kì thích giường êm, lúc ở nhà đều trải mấy cái chăn làm đệm nhưng lập tức lại nghĩ đến có khả năng anh sẽ không thích. Anh có thói quen sinh hoạt của bộ đội mà bộ đội lại nằm giường cứng. Vẫn là nên theo thói quen của anh thì hơn! Dọn dẹp phòng ở, quét tước vệ sinh cả trong lẫn ngoài, ngay cả sàn nhà cũng lau vài lần. Bát đũa trong bếp đều có sẵn, cô cũng dùng nước sôi nấu qua để tiêu độc. Cuối cùng Chung Linh mới xả nước tắm rửa, đương nhiên vệ sinh bồn tắm lớn cũng rất quan trọng. Thật sự là mệt muốn chết, cô nằm ở trên giường, vừa mới mơ màng vào giấc ngủ thì bị âm thanh ở bên ngoài đánh thức. Chung Linh đi ra bên ngoài vừa thấy hóa ra là người ở căn nhà bên cạnh đến. Cô nghĩ có nên đi ra chào hỏi một chút không.
Từ trên xe đi xuống một người phụ nữ một chiếc váy liền rất mốt, tóc uốn. Hai người chiến sĩ đang giúp cô ấy chuyển đồ đạc. Chung Linh nghĩ đồ của mình mang đến đã nhiều nhưng so với người phụ nữ này lại chẳng đáng kể.
“Xin chào, cô cũng là mới đến đúng không? Tôi là vợ của Vương Duệ trung đội hai, tên Hàn Minh Minh.”
Bộ dáng của cô ấy rất được, mắt to và có khí chất.
“Chồng tôi cũng là ở trung đội hai, tên Chu Bảo Cương, còn tôi là Chung Linh.”
Nghe vậy Hàn Minh Minh sửng sốt.
“A, là chị dâu. Có rảnh thì chị sang chơi nhé, em đi thu dọn đây.”
“Ừ, em có rảnh thì cũng sang chơi nhé.”
Nghe thế, Hàn Minh Minh cười cười, Chung Linh biết nụ cười ấy có hàm nghĩa gì. Lúc cô nói chuyện là dùng khẩu âm vùng Đông Bắc. Sắc mặt Chung Linh không tốt. Nơi này là Đông Bắc, dùng khẩu âm địa phương thì đáng cười lắm sao. Mặc dù trong lòng mất hứng nhưng cô không lộ ra ngoài.
“Xin chào, tôi là Vu Nhã Tĩnh, là vợ của Chu Khải trung đội hai, đây là con gái nhà tôi.”
Phía sau lại xuất hiện một người phụ nữ ôm theo một đứa nhỏ, nhìn qua tính tình cũng tốt, đều là người nông thôn ra như Chung Linh.
“Xin chào, tôi là Chung Linh, chồng tôi cũng ở trung đội hai, tên Chu Bảo Cương.”
Chung Linh cười với Vu Nhã Tĩnh, ánh mắt nhìn đứa nhỏ được ôm trong lòng cô ấy, đứa nhỏ đang chu mỏ bất mãn, thật là đáng yêu!
“A, là trung đội trưởng, mau vào nhà tôi chơi, tôi đến từ hôm kia.”
“Được.”
Chủ yếu là Chung Linh thấy đứa nhỏ nên không chịu nổi hấp dẫn. Cô rất thích trẻ con.
Đi đến nhà Vu Nhã Tĩnh, trong nhà ngoại trừ bài trí khác biệt còn lại thì kết cấu giống hệt nhà cô. Cô thật sự là lo lắng Chu Bảo Cương có về nhầm nhà, ôm nhầm vợ người khác hay không?
“Thế nào mà mấy nhà đều giống nhau thế này? Tôi lo lắng khi bọn họ trở về có khi đi nhầm nhà ấy.”
Chung Linh vừa nói vậy thì Vu Nhã Tĩnh cười lớn.
“Nếu không chúng ta nghĩ cách đi!”
“Tôi cũng nghĩ vậy, có lẽ nên thay đổi màu sắc gia cụ hay là treo mấy cái rèm màu khác nhau. Một thời gian nữa thì tốt rồi, chúng ta còn phải thêm nhiều đồ, khác biệt sẽ rất lớn.”
“Cũng đúng, tôi nghĩ cũng nên thay đổi vị trí gia cụ nữa.”
Vu Nhã Tĩnh thực sự có chút lo lắng, dù sao nhà của mình mà giống nhà người khác quả là không hay.
“Tôi giúp cô nhé. Để trở về tôi cũng biết đường sắp xếp.”
Nhưng Vu Nhã Tĩnh ngăn cản cô, không cho giúp.
“Em phải gọi là chị dâu nhỉ? Chúng ta cứ gọi theo đàn ông trong nhà vậy.”
Vu Nhã Tĩnh đặt con lên giường, đứa nhỏ cứ ngồi đấy chơi còn cô thì bê cái bàn ra chỗ khác.
“Vậy là được rồi. À mà em đã thấy chồng em chưa?”
Chung Linh cảm thấy bọn họ bề bộn rất nhiều việc, ngay cả hai tiểu binh đi đón cô cũng vội vội vàng vàng, hỏi họ cái gì cũng không biết.
“Em cũng chưa thấy. Chỉ sắp xếp cho em ở đây, em nghĩ khẳng định công việc rất bận rộn.”
Xem ra thật sự là như vậy.
“Nhà em ở Đông Bắc sao? Nghe giọng rất giống.” Chung Linh hỏi.
“Đúng vậy, em cũng là người Đông Bắc.”
Hai người là đồng hương nên càng tán gẫu vui vẻ.
“Đứa nhỏ mấy tuổi rồi? Tên là gì vậy?”
Chung Linh ngồi vào bên cạnh đứa nhỏ hỏi.
“Mới mười sáu tháng thôi, còn chưa đặt tên chính thức, cứ gọi nó là Đại Nha thôi.”
Chung Linh vừa nghe thế thì nghẹn họng.
“Cái gì vậy? Tên vậy rất khó nghe. Khi nó lớn lên thì người ta còn không cười nó. Cũng chỉ có người Đông Bắc chúng ta mới kêu như vậy, đứa nhỏ này lớn lên chắc rất xinh đẹp cơ mà.” Kêu tên như vậy rất thô!
“Thì biết vậy nhưng cũng chỉ là nhũ danh thôi mà, chị có biết Chu Khải nhà em kêu là gì không? Là Nao Nao, em không thể kêu như thế được.”
Tên này quả thật là không thể được.
“Chắc chị không có nghe qua, đúng không? Chu Khải nhà em là người phía Nam, đó là phương ngôn ở quê anh ấy.”
Hóa ra là như vậy.
“Vậy hai người một Nam một Bắc như thế nào lại quen nhau?”
Chung Linh thật sự không tưởng tượng được tại sao bọn họ có thể trở thành vợ chồng.
“A, đó là vì anh trai của em là đồng đội cũ của anh ấy, anh em giới thiệu, hơn nữa bọn họ có truyền thống như vậy. Quân nhân tìm đối tượng khó khăn nên bình thường trong nhà có người nào thích hợp đều giới thiệu cho đồng đội, nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài mà.” Vu Nhã Tĩnh cười nói.
“Này đúng là biện pháp tốt, quả thực như là đổi hôn nhưng mà có thể giải quyết được quân nhân lớn tuổi chưa kết hôn.”
“Vương Hải Long, anh uy hiếp tôi sao? Tôi nói cho anh biết, anh sẽ hối hận.”
Hiện tại Chung Linh cũng bất kể mọi chuyện, nếu đến sân nhà hắn thì cô không thể nào giải thích rõ ràng được cho nên chỉ có thể liều mạng cùng hắn ta.
“Ah, Chung Linh, em làm gì vậy? Có chuyện gì từ từ nói. Khẳng định là em hiểu lầm anh gì đó. Anh sẽ giải thích cho em nghe, em xem em làm gì vậy…”
Vương Hải Long hiện giờ hoàn toàn bị sắc dục công tâm, thấy bản thân sắp đạt được mục đích thì làm sao có thể buông tay.
Chung Linh nghe hắn nói như là cô có hiểu lầm gì hắn, như vậy cho dù người qua đường có nghe thấy được thì họ cũng sẽ không quan tâm đến cô, huống chi hiện giờ đang là giờ hành chính, trên đường vắng hoe.
“Anh là đồ súc sinh, tôi với anh liều mạng.”
Chung Linh dường như phát điên đánh Vương Hải Long nhưng cô không phải là đối thủ của hắn. Mắt thấy sắp bị kéo đến nhà hắn, nếu để người khác biết, có thể hắn sẽ nói chính cô nguyện ý. Cho dù hắn không nói thế thì thanh danh của cô cũng coi như xong. Cô giãy dụa đồng thời với vào trong túi quần lấy ra một chiếc bút máy, một tay bỏ nắp bút sau đó dùng sức đâm vào đùi hắn ta khiến hắn ta kêu to đau đớn.
“A! Cô làm gì vậy? Điên à?”
Vương Hải Long muốn động thủ giáo huấn Chung Linh nhưng đột nhiên phát hiện Mạc Hoành đang chạy tới cho nên chỉ có thể giãy giụa ôm lấy chân đang chảy máu.
Mạc Hoành cũng ngây ngẩn cả người, Chung Linh thật sự là đủ độc, đùi Vương Hải Long đều là máu và mực bút máy.
Chung Linh nhìn Vương Hải Long mà tâm tình sảng khoái.
“Lần này là giáo huấn, nếu lần sau anh mà rơi vào tay tôi thì tôi nhất định sẽ khiến cho anh cả đời bất hạnh.”
Nói xong cô quay đầu nói với Mạc Hoành.
“Anh đưa hắn đến bệnh viện đi, nhưng mà em sẽ không chi trả tiền thuốc men đâu. Còn có, cảm ơn anh.” Vừa nói cô vừa mỉm cười cảm tạ.
Mạc Hoành tìm một cái xe đạp, phụ giúp Vương Hải Long lên xe đi rồi. Không qua bao lâu, người trong thôn cũng bắt đầu lục tục quay về. Chung Linh nhìn cái bút máy dính đầy máu trong tay, nắp bút lại và tự nói với chính mình phải bảo tồn chiếc bút thật tốt, để nó nhắc nhở cô về sai lầm đã từng phạm phải.
*
“Mạc Hoành, anh xem việc này, kì thật là Chung Linh hiểu lầm tôi, em họ của tôi với cô ấy có mâu thuẫn, cho nên mới…”
Sự tình bại lộ, Vương Hải Long chỉ còn cách thử vãn hồi xem.
“Tôi nghĩ anh không cần giải thích nữa.”
Mạc Hoành cảm thấy nói chuyện với người như vậy chỉ tổ lãng phí tinh lực. Vương Hải Long cũng tự mình ngẫm lại, thấy bản thân quá xúc động, tình huống bây giờ rất xấu, vất vả lắm mới kết thân được cậu trẻ nhà chủ tịch huyện nhưng mà ra chuyện như vậy. Mạc Hoành là bạn bè của Cao Thần, khẳng định sẽ đem việc này từ đầu chí cuối nói cho anh ta nghe. Đúng rồi, lúc trước Cao Thần còn giới thiệu Chung Linh là ân nhân, bà mối của hai vợ chồng nhà họ, hiện tại hắn vô cùng hối hận sao mình lại kích động đến thế, đúng là sắc dục mê tâm mà.
Lúc này trong lòng Mạc Hoành cũng một mớ hỗn loạn, nếu không phải chính anh vừa rồi đi theo cô thì sẽ xảy ra chuyện gì? Chung Linh thật sự không phải là người phụ nữ bình thường, nhìn cô xuống tay mạnh như vậy thật làm cho anh mở rộng tầm mắt. Nhưng mà tên cặn bã Vương Hải Long này, anh phải “chiếu cố” cho hắn thật tốt mới được. Mạc Hoành anh muốn thu thập ai thì sẽ không cho hắn biết, làm cho hắn chết cũng không biết chết như thế nào.
*
Chung Linh trải qua lần này cũng hoảng sợ, nếu để cho tên Vương Hải Long kia thực hiện được ý đồ thì đời cô coi như xong, nói chi đến cuộc sống bình đạm hạnh phúc mà cô theo đuổi. Đáng lẽ Vương Hải Long không nên xuất hiện mới đúng, Chung Linh vốn nghĩ mình sẽ tùy quân, sẽ không đụng phải tên cặn bã đó nhưng là vì quen biết Lý Tiểu Vân nên ngoài ý muốn gặp lại hắn, không tránh thoát được nhưng sự tình đã phát triển theo hướng đi khác với đời trước do chính cô đã khác trước. Chung Linh sửa sang lại tóc tai quần áo, cô không muốn cho người khác nhìn ra điều gì khác thường.
Vương Hải Long bị thương, về đến nhà bị vợ hắn tra hỏi, hắn không có cách nào đành nói mình bị ngã. Vốn có thể hàm hồ cho qua nhưng mà Mạc Hoành lúc đưa Vương Hải Long đi bệnh viện đã nói với bác sĩ là hắn đùa giỡn con gái nhà lành nên bị người ta làm bị thương. Tuy rằng không biết là con gái nhà ai nhưng từ miệng vết thương quả thật có thể chứng thực chuyện này. Vợ Vương Hải Long là người đàn bà chanh chua có tiếng, khi nghe đến chuyện này thì về nhà cho hắn một trận, ngay cả anh vợ cũng hung hăng thu thập hắn. Công chức trên xã thường xuyên nhìn thấy Vương Hải Long mặt mũi bầm dập đi làm. Chồng gặp gỡ ai ở bên ngoài, người vợ luôn là người cuối cùng được biết. Hơn nữa vợ hắn là một người cực hung ác, nói thế là vì lúc đánh nhau cô ta còn lôi cả dao ra đánh. Sau đó, chuyện quả phụ cũng vỡ lở, vợ hắn ở trong nhà quả phụ kia ra tay rất nặng, khiến cho cả xã, thậm chí là cả huyện đều biết, tiếng xấu của kế toán Vương xã Trường Thanh ai ai cũng biết.
Chung Linh lần này phát hiện bố chồng Chu Xuân Lai đối với con trai quả là rất tốt. Tiền được phân lần trước cô đều đầu tư vào nhà hỏa táng rồi, lại chi không ít tiền trong hôn lễ của anh trai cho nên trong tay cô không còn bao nhiêu tiền. Cô không lo chuyện này, người khác đều như vậy thì cho dù cô không có gì cũng có thể dựa vào tiền lương của chồng mà sống. Nhưng mà bởi vì Chu Xuân Lai đau lòng con trai nên lần này đưa cho Chung Linh một ngàn, nói là hoa hồng dự chi. Chung Linh không muốn cầm nhưng hai ông bà cứ kiên quyết. Chị chồng cô cũng không nói gì, dù sao chị ấy cũng rất thương em trai.
Nếu theo ý mẹ chồng cô thì cả chum tương, bát đĩa, chậu, quần áo bốn mùa đều phải mang theo. Nhưng mà nếu thế thì cô phải thuê một cái máy kéo lớn mới cho thể tha đi bằng đấy đồ. Dưới sự ngăn cản hết mình của Chung Linh, bà Phùng Trân mới đồng ý để cô mang đi hai cái túi lớn. Tuy vậy hai túi này cũng khiến cô gánh đủ. Anh rể Đinh Vinh đưa cô ra bến xe lửa, sau đó đánh điện cho Chu Bảo Cương, bảo anh đi đón người. Hết thảy đều là sự khởi đầu mới, trong lòng cô tràn ngập hi vọng. Rất mau, cô sẽ được nhìn thấy anh.
*
Đi xe lửa vẫn thoải mái hơn ô tô nhiều nhưng toa xe lửa hiện giờ vẫn còn hơi bẩn. Chung Linh cố gắng mở cửa xe ra vì không khí trong toa có mùi khó chịu. Cô vốn muốn mua giường nằm nhưng hiện giờ hứng phấn như vậy, làm sao có thể ngủ?
Xe lửa dừng lại ở một nhà ga nhỏ trong thành phố, kì thật nó cũng không nhỏ mà lớn tương đương nhà ga của một huyện. Chung Linh xuống xe, nhìn chung quanh tìm Chu Bảo Cương của cô nhưng không phát hiện ra bóng dáng của anh. Tuy vậy cô lại thấy trong tay hai người quân nhân có giơ một tấm biển, trên mặt có ghi hai chữ Chung Linh. Thấy vậy cô hiểu được là anh bận quá, không có thời gian nên sai người đến đón cô. Chung Linh mệt đến nỗi cả người gần như không di chuyển nổi. Hai người đến tiếp đón cô nâng hai cái túi lớn lên xe, sau đó cả ba lên xe. Xe đi dần đến nơi, ở đó là một loạt nhà ở san sát nhau, mấy nhà này đều giống nhau, ngay cả cửa sổ cũng giống, như vậy thật khó tìm, Chung Linh lo lắng sau này có thể đi vào nhầm nhà mất.
Căn nhà phân cho Chu Bảo Cương là một nhà ngói tam gian ở nông thôn, chỉ khác ở chỗ nhà này cách nhà khác rất gần, chỉ cách một bức tường, mỗi nhà đều có sân riêng. Đối với Chung Linh mà nói nơi này chính là thiên đường trong cảm nhận của cô, cô thích con người lúc này, thích tinh thần phấn chấn lúc này, thích cuộc sống an tường như vậy.
Hai chiến sĩ giúp Chung Linh đưa đồ vào trong nhà rồi đi, cô biết họ còn nhiều việc khác phải làm. Hiện giờ cô có thể thở phào một hơi, chào đón cuộc sống mới. Căn nhà có ba phòng, một gian thư phòng, hai gian phòng ngủ cùng với nhà vệ sinh và bếp. Chung Linh vô cùng hưng phấn khi thấy nhà vệ sinh nơi này có bồn tắm lớn, nước nóng thì có phòng nồi hơi bộ đội cung cấp, còn có cống thoát nước, quả thực không khác gì nhà lầu cả. Thật tốt quá! Đã bao lâu rồi cô chưa được ngâm mình trong bồn tắm, chính cô cũng nhớ không rõ. Đợt trước khi anh nằm viện, cô có điều kiện đi bể bơi phụ cận bệnh viện nhưng không có thời gian. Hiện giờ thật là tốt, phải biết rằng niên đại tám mươi mà có thể ngâm bồn tắm là rất giỏi rồi!
Dụng cụ trong nhà là có sẵn, có giường, tủ quần áo, bàn học, phòng bếp có bếp lò, tóm lại càng xem càng vừa lòng. Chung Linh mang quần áo thu xếp cất vào trong tủ, sau đó mang chăn ra rồi bổ nhào lên giường. Cô cực kì thích giường êm, lúc ở nhà đều trải mấy cái chăn làm đệm nhưng lập tức lại nghĩ đến có khả năng anh sẽ không thích. Anh có thói quen sinh hoạt của bộ đội mà bộ đội lại nằm giường cứng. Vẫn là nên theo thói quen của anh thì hơn! Dọn dẹp phòng ở, quét tước vệ sinh cả trong lẫn ngoài, ngay cả sàn nhà cũng lau vài lần. Bát đũa trong bếp đều có sẵn, cô cũng dùng nước sôi nấu qua để tiêu độc. Cuối cùng Chung Linh mới xả nước tắm rửa, đương nhiên vệ sinh bồn tắm lớn cũng rất quan trọng. Thật sự là mệt muốn chết, cô nằm ở trên giường, vừa mới mơ màng vào giấc ngủ thì bị âm thanh ở bên ngoài đánh thức. Chung Linh đi ra bên ngoài vừa thấy hóa ra là người ở căn nhà bên cạnh đến. Cô nghĩ có nên đi ra chào hỏi một chút không.
Từ trên xe đi xuống một người phụ nữ một chiếc váy liền rất mốt, tóc uốn. Hai người chiến sĩ đang giúp cô ấy chuyển đồ đạc. Chung Linh nghĩ đồ của mình mang đến đã nhiều nhưng so với người phụ nữ này lại chẳng đáng kể.
“Xin chào, cô cũng là mới đến đúng không? Tôi là vợ của Vương Duệ trung đội hai, tên Hàn Minh Minh.”
Bộ dáng của cô ấy rất được, mắt to và có khí chất.
“Chồng tôi cũng là ở trung đội hai, tên Chu Bảo Cương, còn tôi là Chung Linh.”
Nghe vậy Hàn Minh Minh sửng sốt.
“A, là chị dâu. Có rảnh thì chị sang chơi nhé, em đi thu dọn đây.”
“Ừ, em có rảnh thì cũng sang chơi nhé.”
Nghe thế, Hàn Minh Minh cười cười, Chung Linh biết nụ cười ấy có hàm nghĩa gì. Lúc cô nói chuyện là dùng khẩu âm vùng Đông Bắc. Sắc mặt Chung Linh không tốt. Nơi này là Đông Bắc, dùng khẩu âm địa phương thì đáng cười lắm sao. Mặc dù trong lòng mất hứng nhưng cô không lộ ra ngoài.
“Xin chào, tôi là Vu Nhã Tĩnh, là vợ của Chu Khải trung đội hai, đây là con gái nhà tôi.”
Phía sau lại xuất hiện một người phụ nữ ôm theo một đứa nhỏ, nhìn qua tính tình cũng tốt, đều là người nông thôn ra như Chung Linh.
“Xin chào, tôi là Chung Linh, chồng tôi cũng ở trung đội hai, tên Chu Bảo Cương.”
Chung Linh cười với Vu Nhã Tĩnh, ánh mắt nhìn đứa nhỏ được ôm trong lòng cô ấy, đứa nhỏ đang chu mỏ bất mãn, thật là đáng yêu!
“A, là trung đội trưởng, mau vào nhà tôi chơi, tôi đến từ hôm kia.”
“Được.”
Chủ yếu là Chung Linh thấy đứa nhỏ nên không chịu nổi hấp dẫn. Cô rất thích trẻ con.
Đi đến nhà Vu Nhã Tĩnh, trong nhà ngoại trừ bài trí khác biệt còn lại thì kết cấu giống hệt nhà cô. Cô thật sự là lo lắng Chu Bảo Cương có về nhầm nhà, ôm nhầm vợ người khác hay không?
“Thế nào mà mấy nhà đều giống nhau thế này? Tôi lo lắng khi bọn họ trở về có khi đi nhầm nhà ấy.”
Chung Linh vừa nói vậy thì Vu Nhã Tĩnh cười lớn.
“Nếu không chúng ta nghĩ cách đi!”
“Tôi cũng nghĩ vậy, có lẽ nên thay đổi màu sắc gia cụ hay là treo mấy cái rèm màu khác nhau. Một thời gian nữa thì tốt rồi, chúng ta còn phải thêm nhiều đồ, khác biệt sẽ rất lớn.”
“Cũng đúng, tôi nghĩ cũng nên thay đổi vị trí gia cụ nữa.”
Vu Nhã Tĩnh thực sự có chút lo lắng, dù sao nhà của mình mà giống nhà người khác quả là không hay.
“Tôi giúp cô nhé. Để trở về tôi cũng biết đường sắp xếp.”
Nhưng Vu Nhã Tĩnh ngăn cản cô, không cho giúp.
“Em phải gọi là chị dâu nhỉ? Chúng ta cứ gọi theo đàn ông trong nhà vậy.”
Vu Nhã Tĩnh đặt con lên giường, đứa nhỏ cứ ngồi đấy chơi còn cô thì bê cái bàn ra chỗ khác.
“Vậy là được rồi. À mà em đã thấy chồng em chưa?”
Chung Linh cảm thấy bọn họ bề bộn rất nhiều việc, ngay cả hai tiểu binh đi đón cô cũng vội vội vàng vàng, hỏi họ cái gì cũng không biết.
“Em cũng chưa thấy. Chỉ sắp xếp cho em ở đây, em nghĩ khẳng định công việc rất bận rộn.”
Xem ra thật sự là như vậy.
“Nhà em ở Đông Bắc sao? Nghe giọng rất giống.” Chung Linh hỏi.
“Đúng vậy, em cũng là người Đông Bắc.”
Hai người là đồng hương nên càng tán gẫu vui vẻ.
“Đứa nhỏ mấy tuổi rồi? Tên là gì vậy?”
Chung Linh ngồi vào bên cạnh đứa nhỏ hỏi.
“Mới mười sáu tháng thôi, còn chưa đặt tên chính thức, cứ gọi nó là Đại Nha thôi.”
Chung Linh vừa nghe thế thì nghẹn họng.
“Cái gì vậy? Tên vậy rất khó nghe. Khi nó lớn lên thì người ta còn không cười nó. Cũng chỉ có người Đông Bắc chúng ta mới kêu như vậy, đứa nhỏ này lớn lên chắc rất xinh đẹp cơ mà.” Kêu tên như vậy rất thô!
“Thì biết vậy nhưng cũng chỉ là nhũ danh thôi mà, chị có biết Chu Khải nhà em kêu là gì không? Là Nao Nao, em không thể kêu như thế được.”
Tên này quả thật là không thể được.
“Chắc chị không có nghe qua, đúng không? Chu Khải nhà em là người phía Nam, đó là phương ngôn ở quê anh ấy.”
Hóa ra là như vậy.
“Vậy hai người một Nam một Bắc như thế nào lại quen nhau?”
Chung Linh thật sự không tưởng tượng được tại sao bọn họ có thể trở thành vợ chồng.
“A, đó là vì anh trai của em là đồng đội cũ của anh ấy, anh em giới thiệu, hơn nữa bọn họ có truyền thống như vậy. Quân nhân tìm đối tượng khó khăn nên bình thường trong nhà có người nào thích hợp đều giới thiệu cho đồng đội, nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài mà.” Vu Nhã Tĩnh cười nói.
“Này đúng là biện pháp tốt, quả thực như là đổi hôn nhưng mà có thể giải quyết được quân nhân lớn tuổi chưa kết hôn.”
Bình luận facebook