Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67: Vật còn người đi
Kì lạ thay, rõ ràng đang là ban ngày. Nhưng lại xuất hiện chiếc ô tô mở đèn pha sáng chói. Khiến Tuyết không thể mở mắt, hay tránh né. Người ta chỉ nghe được một tiếng hét của Tuyết. Trạng thái hôn mê...
Tuyết dần mở mắt, khung cảnh xuất hiện trước mắt mờ mờ ảo ảo. Đưa tay dụi mắt, cô sốc nặng với cảnh vật xung quanh:"Trời...đây lại là đâu nữa. Rõ ràng...là đang bắt tội phạm. Sau đó...sau đó thì... không phải chứ...mình lẽ nào lại xuyên không rồi"
Nàng vực tinh thần, đứng dậy phủi quần áo. Nàng quyết định đi theo con đường mòn có sẵn, để xem nó dẫn đến đâu. Lộc cộc...lộc cộc (Tiếng chân ngựa đi trên đá, dần dần tiến gần).
Một chàng soái ca xuất hiện. Cưỡi trên mình con hắc mã cực đẹp. Nhìn sơ qua người thường cũng nhận thấy rằng, chàng là con quyền quý. Y phục trên được làm bằng loại vải mềm, sáng loáng. Chàng xuống ngựa tiến gần về phía nàng:"Xin hỏi cô nương... đường đến Kim Quốc. Đi về hướng nào vậy?"
Nàng lập tức quay lại, nắm chặt lấy tay áo của hắn, lên tục hỏi:"Anh...vừa nói gì? Kim Quốc...Anh có chắc là Kim Quốc không. Vậy bây giờ là ai đang làm vua?
Hắn quay ngoắt thái độ, rút tay, quay luôn đầu bỏ đi. Nhưng miệng thì không ngừng nói:"Thì ra...là một cô gái điên. Thứ lỗi cho tại hạ nhiều chuyện"
Nàng tức giận, tay chống hông quát lớn:"Đứng lại! Này...cái người kia...ngươi nói ai là người điên?
Đám người hầu hạ, đi theo hắn:"Thế tử điện hạ...ngài phi nhanh như vậy. Chúng thần...quả thực đuổi không kịp đâu!"
Một vị quan đi theo hắn:"Thế tử điện hạ...cô gái này là?"
Thì ra hắn chính là Yến Minh, Thế tử nước Liêu, chuyến này hắn đến Kim Quốc là để cầu thân. Hắn nghe nói nữ tử Kim Quốc 10 người, thì 9 người có vẻ đẹp nghiêng nước. Đặc biệt là các tiểu thư, công chúa. Hắn tự nhủ chuyến này không lấy được 10, thì chí ít cũng phải 5 người.
Hắn nhảy lên ngựa, vẻ mặt vênh váo:
"Mặc kệ cô ta, xem cách ăn mặc là đủ biết rồi. Đi thôi...chúng ta hỏi người khác"
Nàng chạy thẳng về hướng của hắn, dang tay chặn ngựa:"Ta...có thể đi cùng nhau không? Ta cũng muốn đến Kim Quốc"
Hắn hơi cúi, áp sát vô mặt nàng nói:
"Không thể!"
Tuyết:"Tại sao chứ!"
Hắn nhếch mép, cười mỉa mai:"Vì cô không được bình thường cho lắm"
Nàng tức giận chỉ thẳng tay lên mặt hắn, lớn giọng quát:"Ngươi...dựa vào đâu mà nói ta như vậy?"
Hắn tự tin khẳng định:"Dựa vào phán đoán của ta. Được rồi đó, bây giờ để chúng ta đi được chưa?"
Nàng lấy đà, nhảy lên ngựa của hắn. Rút con dao nhỏ được cất cẩn thận bên hông của hắn. Nàng kề sát lưỡi dao sắc nhọn kia, lên cổ hắn nói:"Chúng ta đi thôi"
Hắn người hơi run, toát mồ hôi lạnh. Ánh mắt từ từ liếc về sau nhìn nàng:"Cô...vậy là ý gì?"
Nàng nói với giọng doạ nạt:"Đi đi...nếu không...tôi cho anh một nhát. Chết ngay tại đây giờ!"
Hắn cố tỏ ra cứng rắn, hắn không ngờ mình có ngày lại bị mất mặt như vậy:"Dựa vào cô...hừ... không có khả năng!"
Nàng kề lưỡi dao sát với cổ hắn thêm chút, kiên quyết hơn:"Vậy thì thử xem?"
Hắn quay nhẹ đầu lại, liếc nhìn nàng ở phạm vi cực gần. Chẳng may có chút siêu lòng, hắn đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Đi thôi!".
Họ mất hai ngày đường, vừa đi vừa hỏi. Cuối cùng cũng đến nơi. Trong khoảng thời gian hai ngày, không dài cũng không ngắn này. Họ vô tình hiểu và trở thành bằng hữu của nhau. Yến Minh, hắn dần có cảm tình với nàng. Suốt đường đi, chưa từng rời mắt.
Nàng:"Được rồi...cảm ơn ngươi, đến đây thôi. Sau này gặp lại, ắc báo đáp. Cáo từ!"
Yến Minh:"Ê...ê...cô...cô cứ vậy mà rời đi hay sao?"
Nàng ngước ánh mắt phản nghịch lên nhìn hắn:"Vậy...giờ sao đây. Ý ngươi muốn nói gì?"
Hắn ngại ngùng, ánh mắt hơi lẩn tránh:"Ta...ta...chỉ là...nếu sau này cần cô báo đáp...ta...ta lại chẳng biết tìm cô ở đâu cả!"
Nàng như giận sôi máu, tay chỉ thẳng mặt hắn, quát:"Ngươi...cái đồ lằng nhằng...có duyên ắc gặp lại!"
Dứt câu, nàng lập tức rời đi nhanh chóng. Mặc kệ lời hắn muốn níu giữ nàng. Nàng vội vã trở về, nôn nóng muốn gặp lại chàng. Tuy là nói đã quên, nhưng lại không tài nào quyên nổi. Tuy muốn từ bỏ, nhưng sao có thể tuyệt tình.
Phủ đệ Bát vương gia:
Nàng từ từ đẩy cửa bước vào, ánh mắt đẫm lệ. Cảnh vật quả nhiên không hề thay đổi, nhưng nàng giường như lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Giống như vật còn người đi...
Đinh quản gia từ khi nào đã đứng kế bên nàng:"Là Tuyết nha đầu đấy ư? Cuối cùng ngươi cũng chịu về... ngươi có biết trong thời gian 1 năm này. Vương gia của chúng ta...ngươi...sao lại tuyệt tình vậy...haizz...
(Ông nói với giọng buồn bã, đầy tuyệt vọng. Trên đôi mắt còn chảy vài giọt lệ).
Nàng:"Đinh thúc...thúc nói gì vậy...1 năm...
nghĩa là sao?"
Đinh quản gia, dùng tay áo nhẹ nhàng thấm nước mắt. Lớn tiếng nạt nàng:"Nha đầu ngươi còn giả vờ... ngươi rời đi đến nay đã vừa tròn 1 năm"
Tuyết dần mở mắt, khung cảnh xuất hiện trước mắt mờ mờ ảo ảo. Đưa tay dụi mắt, cô sốc nặng với cảnh vật xung quanh:"Trời...đây lại là đâu nữa. Rõ ràng...là đang bắt tội phạm. Sau đó...sau đó thì... không phải chứ...mình lẽ nào lại xuyên không rồi"
Nàng vực tinh thần, đứng dậy phủi quần áo. Nàng quyết định đi theo con đường mòn có sẵn, để xem nó dẫn đến đâu. Lộc cộc...lộc cộc (Tiếng chân ngựa đi trên đá, dần dần tiến gần).
Một chàng soái ca xuất hiện. Cưỡi trên mình con hắc mã cực đẹp. Nhìn sơ qua người thường cũng nhận thấy rằng, chàng là con quyền quý. Y phục trên được làm bằng loại vải mềm, sáng loáng. Chàng xuống ngựa tiến gần về phía nàng:"Xin hỏi cô nương... đường đến Kim Quốc. Đi về hướng nào vậy?"
Nàng lập tức quay lại, nắm chặt lấy tay áo của hắn, lên tục hỏi:"Anh...vừa nói gì? Kim Quốc...Anh có chắc là Kim Quốc không. Vậy bây giờ là ai đang làm vua?
Hắn quay ngoắt thái độ, rút tay, quay luôn đầu bỏ đi. Nhưng miệng thì không ngừng nói:"Thì ra...là một cô gái điên. Thứ lỗi cho tại hạ nhiều chuyện"
Nàng tức giận, tay chống hông quát lớn:"Đứng lại! Này...cái người kia...ngươi nói ai là người điên?
Đám người hầu hạ, đi theo hắn:"Thế tử điện hạ...ngài phi nhanh như vậy. Chúng thần...quả thực đuổi không kịp đâu!"
Một vị quan đi theo hắn:"Thế tử điện hạ...cô gái này là?"
Thì ra hắn chính là Yến Minh, Thế tử nước Liêu, chuyến này hắn đến Kim Quốc là để cầu thân. Hắn nghe nói nữ tử Kim Quốc 10 người, thì 9 người có vẻ đẹp nghiêng nước. Đặc biệt là các tiểu thư, công chúa. Hắn tự nhủ chuyến này không lấy được 10, thì chí ít cũng phải 5 người.
Hắn nhảy lên ngựa, vẻ mặt vênh váo:
"Mặc kệ cô ta, xem cách ăn mặc là đủ biết rồi. Đi thôi...chúng ta hỏi người khác"
Nàng chạy thẳng về hướng của hắn, dang tay chặn ngựa:"Ta...có thể đi cùng nhau không? Ta cũng muốn đến Kim Quốc"
Hắn hơi cúi, áp sát vô mặt nàng nói:
"Không thể!"
Tuyết:"Tại sao chứ!"
Hắn nhếch mép, cười mỉa mai:"Vì cô không được bình thường cho lắm"
Nàng tức giận chỉ thẳng tay lên mặt hắn, lớn giọng quát:"Ngươi...dựa vào đâu mà nói ta như vậy?"
Hắn tự tin khẳng định:"Dựa vào phán đoán của ta. Được rồi đó, bây giờ để chúng ta đi được chưa?"
Nàng lấy đà, nhảy lên ngựa của hắn. Rút con dao nhỏ được cất cẩn thận bên hông của hắn. Nàng kề sát lưỡi dao sắc nhọn kia, lên cổ hắn nói:"Chúng ta đi thôi"
Hắn người hơi run, toát mồ hôi lạnh. Ánh mắt từ từ liếc về sau nhìn nàng:"Cô...vậy là ý gì?"
Nàng nói với giọng doạ nạt:"Đi đi...nếu không...tôi cho anh một nhát. Chết ngay tại đây giờ!"
Hắn cố tỏ ra cứng rắn, hắn không ngờ mình có ngày lại bị mất mặt như vậy:"Dựa vào cô...hừ... không có khả năng!"
Nàng kề lưỡi dao sát với cổ hắn thêm chút, kiên quyết hơn:"Vậy thì thử xem?"
Hắn quay nhẹ đầu lại, liếc nhìn nàng ở phạm vi cực gần. Chẳng may có chút siêu lòng, hắn đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Đi thôi!".
Họ mất hai ngày đường, vừa đi vừa hỏi. Cuối cùng cũng đến nơi. Trong khoảng thời gian hai ngày, không dài cũng không ngắn này. Họ vô tình hiểu và trở thành bằng hữu của nhau. Yến Minh, hắn dần có cảm tình với nàng. Suốt đường đi, chưa từng rời mắt.
Nàng:"Được rồi...cảm ơn ngươi, đến đây thôi. Sau này gặp lại, ắc báo đáp. Cáo từ!"
Yến Minh:"Ê...ê...cô...cô cứ vậy mà rời đi hay sao?"
Nàng ngước ánh mắt phản nghịch lên nhìn hắn:"Vậy...giờ sao đây. Ý ngươi muốn nói gì?"
Hắn ngại ngùng, ánh mắt hơi lẩn tránh:"Ta...ta...chỉ là...nếu sau này cần cô báo đáp...ta...ta lại chẳng biết tìm cô ở đâu cả!"
Nàng như giận sôi máu, tay chỉ thẳng mặt hắn, quát:"Ngươi...cái đồ lằng nhằng...có duyên ắc gặp lại!"
Dứt câu, nàng lập tức rời đi nhanh chóng. Mặc kệ lời hắn muốn níu giữ nàng. Nàng vội vã trở về, nôn nóng muốn gặp lại chàng. Tuy là nói đã quên, nhưng lại không tài nào quyên nổi. Tuy muốn từ bỏ, nhưng sao có thể tuyệt tình.
Phủ đệ Bát vương gia:
Nàng từ từ đẩy cửa bước vào, ánh mắt đẫm lệ. Cảnh vật quả nhiên không hề thay đổi, nhưng nàng giường như lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Giống như vật còn người đi...
Đinh quản gia từ khi nào đã đứng kế bên nàng:"Là Tuyết nha đầu đấy ư? Cuối cùng ngươi cũng chịu về... ngươi có biết trong thời gian 1 năm này. Vương gia của chúng ta...ngươi...sao lại tuyệt tình vậy...haizz...
(Ông nói với giọng buồn bã, đầy tuyệt vọng. Trên đôi mắt còn chảy vài giọt lệ).
Nàng:"Đinh thúc...thúc nói gì vậy...1 năm...
nghĩa là sao?"
Đinh quản gia, dùng tay áo nhẹ nhàng thấm nước mắt. Lớn tiếng nạt nàng:"Nha đầu ngươi còn giả vờ... ngươi rời đi đến nay đã vừa tròn 1 năm"
Bình luận facebook