-
Chương 12
Dù sao An Tâm và Hoắc Bạch cũng không mấy quen thuộc, nên cô chỉ cúi đầu chăm chú ăn uống, còn Phó Diệu và Hoắc Bạch ngồi bên cạnh tán gẫu để làm nóng không khí.
Mặc dù cô từ chối, nhưng Phó Diệu vẫn khăng khăng gắp thức ăn cho cô.
Hoắc Bạch hỏi anh khi nào thì quay xong, Phó Diệu trả lời còn phải gần 1 tháng nữa, vì vậy anh ta đề nghị mọi người sau khi quay xong thì đi biển nghỉ phép một chuyến.
Phó Diệu từ chối cho ý kiến, quay sang hỏi An Tâm rất tự nhiên: “Sau đó em có lịch trình gì không?”
Lời này giống như muốn mời cô đi nghỉ cùng, nhưng lại không hỏi thẳng, mục đích là để cô muốn từ chối cũng không biết nên mở lời thế nào.
An Tâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Em còn lịch chụp quảng cáo và tạp chí, nhưng mà cũng không bận lắm.”
Phó Diệu gật đầu: “Ừm, vậy đến lúc đó cùng đi đi.”
An Tâm:…
“Thầy Phó, chuyện này hình như…” – An Tâm muốn nói lại thôi, hy vọng Phó Diệu có thể hiểu ý tứ trong lời nói của cô, hai người mới quen nhau không bao lâu, việc đi nghỉ mát thân thiết như vậy thật sự không ổn lắm.
Nhìn Phó Diệu như vậy thôi, thực ra là kiểu người “không nói hai lời”, anh chỉ quay lại cười với cô, đoạn gọi Hoắc Bạch đi về trường quay.
An Tâm không phát hiện ra lúc cô đang loay hoay đứng dậy, Hoắc Bạch đã ném cho Phó Diệu 1 nụ cười trêu chọc, Phó Diệu nhướng mày, khóe miệng cong lên, mang theo ý tứ “nhất định phải được.”
Gần xế chiều mọi người mới về lại quán rượu.
Hoắc Bạch còn phải về lại thành phố, nên ngồi lại chưa được bao lâu đã lái xe đi.
An Tâm và Phó Diệu kéo thấp mũ, vội vã đi vào bên trong.
An Tâm mím môi, quyết định mở lời trước: “Thầy Phó, chuyện ban nãy… Chỉ là nói đùa thôi phải không ạ?”
Phó Diệu hạ kính mát xuống dưới sống mũi, để lộ đôi ngươi đen bình tĩnh không gợn sóng: “Cái gì gọi là nói đùa?”
“Là chuyện nghỉ mát đó…” – An Tâm nói. “Em và bạn của thầy cũng không quen biết.”
“Điều đó không quan trọng.”- Phó Diệu đưa tay ra bấm thang máy cho cô: “Hôm nay lẩu hơi cay, lát nữa tôi sẽ bảo người mang đến cho em một ít trái cây.”
Âm điệu hoàn toàn không phải thương lượng mà là thông báo, An Tâm ngẩng đầu nhín anh một lát, không biết phải từ chối làm sao, cuối cùng đành phải cúi đầu nói đồng ý.
Cô thật sự hết cách rồi.
Phó Diệu thật sự thích cô sao? Đang theo đuổi cô? Vì sao anh ấy không bày tỏ?
Một đêm không mộng mị, An Tâm bị đánh thức bởi tiếng điện thoại và gõ cửa cùng một lúc.
Điện thoại là của Vương Tiểu Ngọc, trước đó cũng có 2 cuộc gọi nhỡ.
Còn người bên ngoài là Đinh Tiểu Tiểu, điệu bộ vô cùng gấp gáp!
An Tâm đi mở cửa cho em ấy, đoạn lại nhảy lên giường vùi đầu vào gối, giọng đầy lười biếng: “Alo?”
“Có chuyện rồi.”- Giọng nói bên kia không mấy gấp gáp, nhưng cũng đủ dọa An Tâm bật dậy: “Sao ạ?”
“Cảnh anh trai em đến đón em bị tung lên mạng. Tin tức buổi sáng nói là bạn trai em. Còn nữa, hôm qua anh em đưa em về gặp Phó ảnh đế à? Anh ta cũng bị kéo vào rồi, tình hình không khả quan lắm.”
“Để em xem thử.”
An Tâm cúp điện thoại, vội vã đăng nhập vào Weibo. Quả nhiên Hot Search đầu bảng chính là: “Bạn Trai Bí Ẩn Của Tiểu Tiên Nữ Lộ Diện.” Hình minh họa là ảnh chụp Kiều Ngạn đến đón cô ngày hôm qua.
Hạng hai chính là: “Tiểu tiên nữ bắt cá hai tay? Phó ảnh đế là lốp xe dự phòng?”
Ảnh chụp ba người đang đứng nói chuyện trước cửa quán rượu, rồi cảnh Kiều Ngạn xoa tóc cô, còn có ảnh Phó Diệu đẩy cô vào xe. Góc chụp giống như cố tình “gán ép” cho cô một mối quan hệ “không tầm thường” với họ.
Đinh Tiểu Tiểu la lên: “Chị, có người cố tình mua thủy quân bôi đen chị.”
(Thủy quân: Thuỷ quân, trong tiếng Trung là wanglou shuijun, là những người được trả tiền để “làm ngập” các trang blog, diễn đàn, mạng xã hội hoặc group chat bằng những bình luận không trung thực, mang tính bôi nhọ, những tin đồn hoặc thông tin không chính xác về một sản phẩm, nghệ sĩ hoặc một bộ phim. Gia nhập thuỷ quân đa số là những người vô gia cư, những bà nội trợ, và thậm chí là học sinh, sinh viên cần kiếm thêm thu nhập. Nguồn: Moveek.com)
An Tâm nghĩ một lát rồi gật đầu, vừa nãy cô có xem bình luận, quả thật có rất nhiều người chửi mắng cô, đều là người trong giới giải trí, cô chỉ cần liếc mắt một chút cũng hiểu rồi.
“Nhưng gần đây chị đâu đắc tội với ai?”
Cô gọi lại cho Vương Tiểu Ngọc: “Không sao, cùng lắm thì em công khai thôi.”
Vương Tiểu Ngọc hỏi lại: “Công khai? Em và Phó ảnh đế đang yêu nhau thật à?”
An Tâm:…
Cúp điện thoại, cô bèn kéo Đinh Tiểu Tiểu đi phòng ăn tìm Phó Diệu, cô bèn đi lấy thức ăn rồi ngồi xuống cạnh anh: “Thầy Phó, thật xin lỗi, lần này đã liên lụy thầy rồi.”
Phó Diệu đã biết chuyện trên Weibo, anh chỉ nói: “Không quan trọng, mấy ngày trước không phải tôi cũng liên lụy em lên Hot Search sao?”
An Tâm cười cười, chuyện đó giúp cô tăng độ nổi tiếng, nhưng chuyện lần này đâu có giống vậy?
Phó Diệu lại hỏi: “Vậy em có chuẩn bị gì chưa? Công bố người đó là anh em, hay là im lặng không quan tâm?”
An Tâm nói: “Vẫn là công khai đi, sau này cũng không gặp thêm rắc rối nữa.”
Phó Diệu gật đầu: “Tôi cung cảm thấy vậy. Nhưng chuyện lần này không bình thường, là ai làm?”
An Tâm: “Em không có manh mối gì cả, Vương Tiểu Ngọc nói anh ấy sẽ tra ngay.”
Nhưng cô sợ quan hệ của anh ấy và những người khác trong giới không đủ rộng rãi, nếu thật sự có người muốn “hắc” cô, tìm ra được danh tính không phải chuyện dễ.
Phó Diệu: “Tôi có vài nhân mạch, để tôi tra giúp em.”
“Dạ thôi.”
An Tâm ngẩng đầu cự tuyệt, kết quả vừa nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Phó Diệu, cô liền mềm lòng: “Vậy cảm ơn thầy ạ.”
Phó Diệu mỉm cười gật đầu, thuận tay trao đổi ly cà phê của An Tâm với một ly sữa nóng: “Em uống sữa đi, uống cà phê nhiều không tốt.”
An Tâm bật cười: “Thầy Phó, em không phải trẻ con.”
Khóe miệng Phó Diệu vẽ một vòng cung dịu dàng: “Em nhỏ tuổi hơn tôi, trong lòng tôi em vẫn là một cô bé con.”
Vương Tiểu Thiên nào đó đang ngồi ăn sáng ở bên cạnh… Nhận người ta làm bé con mà vẫn mơ tưởng người ta, hừ…
Ăn sáng xong, An Tâm và Phó Diệu cùng đến phim trường, lúc vừa đến nơi đã thấy Lý Thanh đang đứng nói chuyện với một người phụ nữ, hai người cùng quay đầu nhìn về phía cô. An Tâm biết cô ấy – Quách Tuyết, nữ chính của “Vương Triều Đại Ung.”
Cô và cô ấy thuộc cùng công ty quản lý, nhưng Quách Tuyết hiển nhiên là diễn viên hạng A, nếu không vai nữ chính của phim cũng đã không thuộc về cô ấy. Nhưng “Vương Triều Đại Ung” vai chính là nam chủ, dù vai của cô ấy được xem là nữ chính thì đất diễn cũng không nhiều. Nữ chính là đích nữ của một vị đại thần trong triều, tao nhã đoan trang, hào phóng khéo léo, thông minh lý trí, rất phù hợp với vị trí Thái Tử Phi, mà cuối cùng nàng cũng được chọn gả cho thái tử, trở thành Mẫu Nghi Thiên Hạ.
Hôm nay mới thấy cô ấy có mặt ở đây.
Quách Tuyết năm nay 31, An Tâm theo Phó Diệu đến chào Lý Thanh, đoạn mới quay sang người kia, lễ phép nói: “Chị Tuyết.”
Quách Tuyết chỉ gật đầu, giọng nói lạnh nhạt: “Chào em.”
Lý Thanh không bỏ lỡ thời cơ chêu trọc cô và Phó Diệu: “Mới một ngày nghỉ phép thôi mà, hai người đang tiết kiệm tiền PR cho tôi đấy à?”
An Tâm nặng ra một nụ cười nhạt, tâm trạng không vui vẻ mấy. Mà Phó Diệu lại không giống cô, anh và Lý Thanh đã hợp tác khá nhiều lần, quan hệ rất tốt, liền đáp trả lại ngay: “Ông cũng có thể trả tiền quảng cáo cho tôi và cô ấy, chúng tôi sẽ không từ chối đâu.”
An Tâm nhịn cười, Lý Thanh vờ ho: “Lúc gọi điện nhờ tôi giúp thì hay lắm.”
Phó Diệu nhíu mày, giọng ngang ngược: “Tôi tìm ông khi nào? Hai ngày nay nửa cuộc tôi cũng chưa gọi.”
Người gọi cho Lý Thanh để “Vương Triều Đại Ung” phát Weibo là Đoạn Phượng, không phải anh
Lý Thanh thật sự không biết phải nói sao nữa, ngược lại Quách Tuyết đứng bên cạnh rất ngạc nhiên: “Hai người… Thật sự đang quen nhau?”
An Tâm nhanh nhẹn phát hiện ra chuyện gì đó, nhưng vẫn nói: “Là thầy Phó cảm thấy em nhỏ tuổi, nên chiếu cố một chút thôi.”
Phó Diệu cười: “Cô gái nhỏ đáng yêu.”
An Tâm lúng túng cười cười: “Vậy em đi thay đồ đây.”
Vừa nói vừa xoay người muốn đi, nhưng Phó Diệu đã gọi cô lại: “Em và quản lý định khi nào sẽ tổ chức họp báo?”
“Còn chưa nghĩ đến.”
Phó Diệu: “Em nói anh ta nhanh lên một chút, những chuyện như thế này không nên để lâu.”
An Tâm ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Thanh không dùng Weibo, bèn quay sang hỏi anh: “Họp báo về chuyện gì?”
Phó Diệu:”Đêm qua cô ấy về nhà mừng sinh nhật mẹ, anh cô ấy đến đó, vừa vặn gặp phải tôi. Ba người nói chuyện với nhau một lát, không ngờ lại bị người ta chụp rồi mang lên Hot Search.”
Anh dừng lại một chút, bật cười: “Bảo cô ấy bắt cá hai tay.”
Lý Thanh tặc lưỡi khen ngợi: “Ngon đó, đến cả sinh nhật mẹ người ta cũng biết luôn rồi.”
Mặc dù cô từ chối, nhưng Phó Diệu vẫn khăng khăng gắp thức ăn cho cô.
Hoắc Bạch hỏi anh khi nào thì quay xong, Phó Diệu trả lời còn phải gần 1 tháng nữa, vì vậy anh ta đề nghị mọi người sau khi quay xong thì đi biển nghỉ phép một chuyến.
Phó Diệu từ chối cho ý kiến, quay sang hỏi An Tâm rất tự nhiên: “Sau đó em có lịch trình gì không?”
Lời này giống như muốn mời cô đi nghỉ cùng, nhưng lại không hỏi thẳng, mục đích là để cô muốn từ chối cũng không biết nên mở lời thế nào.
An Tâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Em còn lịch chụp quảng cáo và tạp chí, nhưng mà cũng không bận lắm.”
Phó Diệu gật đầu: “Ừm, vậy đến lúc đó cùng đi đi.”
An Tâm:…
“Thầy Phó, chuyện này hình như…” – An Tâm muốn nói lại thôi, hy vọng Phó Diệu có thể hiểu ý tứ trong lời nói của cô, hai người mới quen nhau không bao lâu, việc đi nghỉ mát thân thiết như vậy thật sự không ổn lắm.
Nhìn Phó Diệu như vậy thôi, thực ra là kiểu người “không nói hai lời”, anh chỉ quay lại cười với cô, đoạn gọi Hoắc Bạch đi về trường quay.
An Tâm không phát hiện ra lúc cô đang loay hoay đứng dậy, Hoắc Bạch đã ném cho Phó Diệu 1 nụ cười trêu chọc, Phó Diệu nhướng mày, khóe miệng cong lên, mang theo ý tứ “nhất định phải được.”
Gần xế chiều mọi người mới về lại quán rượu.
Hoắc Bạch còn phải về lại thành phố, nên ngồi lại chưa được bao lâu đã lái xe đi.
An Tâm và Phó Diệu kéo thấp mũ, vội vã đi vào bên trong.
An Tâm mím môi, quyết định mở lời trước: “Thầy Phó, chuyện ban nãy… Chỉ là nói đùa thôi phải không ạ?”
Phó Diệu hạ kính mát xuống dưới sống mũi, để lộ đôi ngươi đen bình tĩnh không gợn sóng: “Cái gì gọi là nói đùa?”
“Là chuyện nghỉ mát đó…” – An Tâm nói. “Em và bạn của thầy cũng không quen biết.”
“Điều đó không quan trọng.”- Phó Diệu đưa tay ra bấm thang máy cho cô: “Hôm nay lẩu hơi cay, lát nữa tôi sẽ bảo người mang đến cho em một ít trái cây.”
Âm điệu hoàn toàn không phải thương lượng mà là thông báo, An Tâm ngẩng đầu nhín anh một lát, không biết phải từ chối làm sao, cuối cùng đành phải cúi đầu nói đồng ý.
Cô thật sự hết cách rồi.
Phó Diệu thật sự thích cô sao? Đang theo đuổi cô? Vì sao anh ấy không bày tỏ?
Một đêm không mộng mị, An Tâm bị đánh thức bởi tiếng điện thoại và gõ cửa cùng một lúc.
Điện thoại là của Vương Tiểu Ngọc, trước đó cũng có 2 cuộc gọi nhỡ.
Còn người bên ngoài là Đinh Tiểu Tiểu, điệu bộ vô cùng gấp gáp!
An Tâm đi mở cửa cho em ấy, đoạn lại nhảy lên giường vùi đầu vào gối, giọng đầy lười biếng: “Alo?”
“Có chuyện rồi.”- Giọng nói bên kia không mấy gấp gáp, nhưng cũng đủ dọa An Tâm bật dậy: “Sao ạ?”
“Cảnh anh trai em đến đón em bị tung lên mạng. Tin tức buổi sáng nói là bạn trai em. Còn nữa, hôm qua anh em đưa em về gặp Phó ảnh đế à? Anh ta cũng bị kéo vào rồi, tình hình không khả quan lắm.”
“Để em xem thử.”
An Tâm cúp điện thoại, vội vã đăng nhập vào Weibo. Quả nhiên Hot Search đầu bảng chính là: “Bạn Trai Bí Ẩn Của Tiểu Tiên Nữ Lộ Diện.” Hình minh họa là ảnh chụp Kiều Ngạn đến đón cô ngày hôm qua.
Hạng hai chính là: “Tiểu tiên nữ bắt cá hai tay? Phó ảnh đế là lốp xe dự phòng?”
Ảnh chụp ba người đang đứng nói chuyện trước cửa quán rượu, rồi cảnh Kiều Ngạn xoa tóc cô, còn có ảnh Phó Diệu đẩy cô vào xe. Góc chụp giống như cố tình “gán ép” cho cô một mối quan hệ “không tầm thường” với họ.
Đinh Tiểu Tiểu la lên: “Chị, có người cố tình mua thủy quân bôi đen chị.”
(Thủy quân: Thuỷ quân, trong tiếng Trung là wanglou shuijun, là những người được trả tiền để “làm ngập” các trang blog, diễn đàn, mạng xã hội hoặc group chat bằng những bình luận không trung thực, mang tính bôi nhọ, những tin đồn hoặc thông tin không chính xác về một sản phẩm, nghệ sĩ hoặc một bộ phim. Gia nhập thuỷ quân đa số là những người vô gia cư, những bà nội trợ, và thậm chí là học sinh, sinh viên cần kiếm thêm thu nhập. Nguồn: Moveek.com)
An Tâm nghĩ một lát rồi gật đầu, vừa nãy cô có xem bình luận, quả thật có rất nhiều người chửi mắng cô, đều là người trong giới giải trí, cô chỉ cần liếc mắt một chút cũng hiểu rồi.
“Nhưng gần đây chị đâu đắc tội với ai?”
Cô gọi lại cho Vương Tiểu Ngọc: “Không sao, cùng lắm thì em công khai thôi.”
Vương Tiểu Ngọc hỏi lại: “Công khai? Em và Phó ảnh đế đang yêu nhau thật à?”
An Tâm:…
Cúp điện thoại, cô bèn kéo Đinh Tiểu Tiểu đi phòng ăn tìm Phó Diệu, cô bèn đi lấy thức ăn rồi ngồi xuống cạnh anh: “Thầy Phó, thật xin lỗi, lần này đã liên lụy thầy rồi.”
Phó Diệu đã biết chuyện trên Weibo, anh chỉ nói: “Không quan trọng, mấy ngày trước không phải tôi cũng liên lụy em lên Hot Search sao?”
An Tâm cười cười, chuyện đó giúp cô tăng độ nổi tiếng, nhưng chuyện lần này đâu có giống vậy?
Phó Diệu lại hỏi: “Vậy em có chuẩn bị gì chưa? Công bố người đó là anh em, hay là im lặng không quan tâm?”
An Tâm nói: “Vẫn là công khai đi, sau này cũng không gặp thêm rắc rối nữa.”
Phó Diệu gật đầu: “Tôi cung cảm thấy vậy. Nhưng chuyện lần này không bình thường, là ai làm?”
An Tâm: “Em không có manh mối gì cả, Vương Tiểu Ngọc nói anh ấy sẽ tra ngay.”
Nhưng cô sợ quan hệ của anh ấy và những người khác trong giới không đủ rộng rãi, nếu thật sự có người muốn “hắc” cô, tìm ra được danh tính không phải chuyện dễ.
Phó Diệu: “Tôi có vài nhân mạch, để tôi tra giúp em.”
“Dạ thôi.”
An Tâm ngẩng đầu cự tuyệt, kết quả vừa nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Phó Diệu, cô liền mềm lòng: “Vậy cảm ơn thầy ạ.”
Phó Diệu mỉm cười gật đầu, thuận tay trao đổi ly cà phê của An Tâm với một ly sữa nóng: “Em uống sữa đi, uống cà phê nhiều không tốt.”
An Tâm bật cười: “Thầy Phó, em không phải trẻ con.”
Khóe miệng Phó Diệu vẽ một vòng cung dịu dàng: “Em nhỏ tuổi hơn tôi, trong lòng tôi em vẫn là một cô bé con.”
Vương Tiểu Thiên nào đó đang ngồi ăn sáng ở bên cạnh… Nhận người ta làm bé con mà vẫn mơ tưởng người ta, hừ…
Ăn sáng xong, An Tâm và Phó Diệu cùng đến phim trường, lúc vừa đến nơi đã thấy Lý Thanh đang đứng nói chuyện với một người phụ nữ, hai người cùng quay đầu nhìn về phía cô. An Tâm biết cô ấy – Quách Tuyết, nữ chính của “Vương Triều Đại Ung.”
Cô và cô ấy thuộc cùng công ty quản lý, nhưng Quách Tuyết hiển nhiên là diễn viên hạng A, nếu không vai nữ chính của phim cũng đã không thuộc về cô ấy. Nhưng “Vương Triều Đại Ung” vai chính là nam chủ, dù vai của cô ấy được xem là nữ chính thì đất diễn cũng không nhiều. Nữ chính là đích nữ của một vị đại thần trong triều, tao nhã đoan trang, hào phóng khéo léo, thông minh lý trí, rất phù hợp với vị trí Thái Tử Phi, mà cuối cùng nàng cũng được chọn gả cho thái tử, trở thành Mẫu Nghi Thiên Hạ.
Hôm nay mới thấy cô ấy có mặt ở đây.
Quách Tuyết năm nay 31, An Tâm theo Phó Diệu đến chào Lý Thanh, đoạn mới quay sang người kia, lễ phép nói: “Chị Tuyết.”
Quách Tuyết chỉ gật đầu, giọng nói lạnh nhạt: “Chào em.”
Lý Thanh không bỏ lỡ thời cơ chêu trọc cô và Phó Diệu: “Mới một ngày nghỉ phép thôi mà, hai người đang tiết kiệm tiền PR cho tôi đấy à?”
An Tâm nặng ra một nụ cười nhạt, tâm trạng không vui vẻ mấy. Mà Phó Diệu lại không giống cô, anh và Lý Thanh đã hợp tác khá nhiều lần, quan hệ rất tốt, liền đáp trả lại ngay: “Ông cũng có thể trả tiền quảng cáo cho tôi và cô ấy, chúng tôi sẽ không từ chối đâu.”
An Tâm nhịn cười, Lý Thanh vờ ho: “Lúc gọi điện nhờ tôi giúp thì hay lắm.”
Phó Diệu nhíu mày, giọng ngang ngược: “Tôi tìm ông khi nào? Hai ngày nay nửa cuộc tôi cũng chưa gọi.”
Người gọi cho Lý Thanh để “Vương Triều Đại Ung” phát Weibo là Đoạn Phượng, không phải anh
Lý Thanh thật sự không biết phải nói sao nữa, ngược lại Quách Tuyết đứng bên cạnh rất ngạc nhiên: “Hai người… Thật sự đang quen nhau?”
An Tâm nhanh nhẹn phát hiện ra chuyện gì đó, nhưng vẫn nói: “Là thầy Phó cảm thấy em nhỏ tuổi, nên chiếu cố một chút thôi.”
Phó Diệu cười: “Cô gái nhỏ đáng yêu.”
An Tâm lúng túng cười cười: “Vậy em đi thay đồ đây.”
Vừa nói vừa xoay người muốn đi, nhưng Phó Diệu đã gọi cô lại: “Em và quản lý định khi nào sẽ tổ chức họp báo?”
“Còn chưa nghĩ đến.”
Phó Diệu: “Em nói anh ta nhanh lên một chút, những chuyện như thế này không nên để lâu.”
An Tâm ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Thanh không dùng Weibo, bèn quay sang hỏi anh: “Họp báo về chuyện gì?”
Phó Diệu:”Đêm qua cô ấy về nhà mừng sinh nhật mẹ, anh cô ấy đến đó, vừa vặn gặp phải tôi. Ba người nói chuyện với nhau một lát, không ngờ lại bị người ta chụp rồi mang lên Hot Search.”
Anh dừng lại một chút, bật cười: “Bảo cô ấy bắt cá hai tay.”
Lý Thanh tặc lưỡi khen ngợi: “Ngon đó, đến cả sinh nhật mẹ người ta cũng biết luôn rồi.”
Bình luận facebook