Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39-40
Chương 39: Náo Loạn
Tiếng thét chói tai xuyên qua tiếng cười nói của các phu nhân khiến không khí vừa mới hòa hoãn lại trở nên ngưng lại.
Tiếng kêu truyền đến từ phía đông nam, là chỗ bọn nha hoàn tụ tập.
Trà hội lần này, mỗi phu nhân đều dẫn thep vài nha hoàn và mụ mụ, lúc này, mỗi phu nhân chỉ để lại bên người một nha hoàn và một mụ mụ để hầu hạ, còn lại thì đều đến phía đông nam Hầu phủ nghỉ ngơi chơi đùa, trò chuyện cùng nhau.
Thái phu nhân nhướng mi, vốn định sai Liễu Nguyệt qua đó xem xét rồi lập lại trật tự. Nhưng còn chưa nói ra lời, thì phía đông nam đã có một nha đầu bụm mặt, tóc rối tung chạy ra, xem ra nàng định chạy về phủ nhưng chỉ chạy được hai bước đã ngã xuống bên cạnh một vị phu nhân.
Nha hoàn bên cạnh phu nhân kia đỡ nàng lên hỏi:
– Nha hoàn nhà ai mà không có quy củ như thế.
Các phu nhân nhìn nha hoàn kia nhưng không nói gì, chỉ có Vu Thu Nguyệt đứng sau thái phu nhân đột nhiên “A!” lên một tiếng nói:
– Ngọc Liên, là Ngọc Liên.
Liễu Nguyệt cũng nhận ra đây là nhất đẳng nha hoàn bên người Vu di nương nên nhỏ giọng nói với thái phu nhân.
Vừa nghe là nha hoàn trong phủ mình lại xông ra đụng phải khách quý khiến thái phu nhân nghĩ không xử lí cũng không được, đành bất đắc dĩ sai Liễu Nguyệt dẫn Ngọc Liên lên.
Ngọc Liên quỳ trước bàn thái phu nhân, cả người run rẩy, nhỏ giọng khóc.
Thái phu nhân căm ghét nàng kêu gào làm rối loạn trà hội lạnh lùng nói:
– Thân là nha hoàn, một chút quy củ cũng không có. Trước dẫn ra ngoài, sau này xử lí.
Nói xong thoáng nhìn Vu Thu Nguyệt, ánh mắt sắc bén hiển nhiên là có ý trách Vu Thu Nguyệt không để ý dạy dỗ nha hoàn cho tốt.
Vu Thu Nguyệt cười lạnh trong lòng. Trách ta, chút xíu nữa bà sẽ càng giật mình hơn. Nàng thừa lúc thái phu nhân không chú ý, lặng lẽ đánh mắt với Ngọc Liên một cái.
Hai nha hoàn lớn tuổi vừa tiến lên định lôi Ngọc Liên đi thì Ngọc Liên lớn tiếng khóc:
– Thái phu nhân, thái phu nhân không phải tại con, là nha hoàn Hồng Hạnh bên người phu nhân vô cớ đánh con khiến con không cẩn thận mà hét lên, thái phu nhân không phải tại con.
Nghe thấy tên Hồng Hạnh, Tương Nhược Lan cả kinh trong lòng, nhìn lại vị trí nha hoàn cạnh mình đã đổi thành Ánh Tuyết từ bao giờ mà Hồng Hạnh lại không thấy đâu. Tương Nhược Lan dùng mắt hỏi Ánh Tuyết thì Ánh Tuyết cũng chỉ lo lắng lắc đầu. Hiển nhiên là cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Lúc này, có một nha hoàn vọt lên, quỳ gối giữa sân lớn tiếng nói:
– Thái phu nhân là nô tì đánh Ngọc Liên. Nhưng là Ngọc Liên nói xấu phu nhân nên nô tì mới động thủ. Xin thái phu nhân minh giám.
Thì ra là Hồng Hạnh nghe được Ngọc Liên khai ra nàng nên vội vàng tự biện bạch.
Các phu nhân xung quanh nhìn nha hoàn Hầu phủ náo loạn như thế này đều mở to mắt chờ xem kịch.
Ngọc Liên nghe Hồng Hạnh nói thế, vội vàng khóc ròng nói:
– Ta không mắng phu nhân. Tai nào của ngươi nghe thấy ta mắng phu nhân.
Hồng Hạnh nhướng mi trợn mắt chỉ vào Ngọc Liên mà mắng:
– Tiểu đề tử (k hiểu lắm), ngươi cho là ngươi không nhận cũng được? Ngươi mắng phu nhân chúng ta là giả vờ giả vịt, còn nói cái gì “họa hổ họa long nan họa cốt”….
– Hồng Hạnh, im miệng!
Tương Nhược Lan quát chói tai khiến Hồng Hạnh phải ngưng lại. Trong nhà có chuyện xấu không thể kể lể trước mặt khách. Bất kể là đúng hay sai! Chỉ đành… trước tiên đem việc này đè xuống, đợi khách đi rồi mới xử lí thì mới là đúng đắn.
Hồng Hạnh ngẩng đầu thấy sắc mặt tiểu thư rất đáng sợ, có chút tủi thân. Nàng làm tất cả là vì tiểu thư mà.
– Phu nhân, là thật đó. Nhất định là Vu di nương đánh cuộc thua người nên mới mang oán giận trong lòng. Chưa biết chừng những lời này là nàng nói trước mặt Ngọc Liên….
Bốp!
Tương Nhược Lan hận nàng ta không biết nặng nhẹ mà giơ tay bạt tai Hồng Hạnh mới ngừng lại được Hồng Hạnh đang thao thao bất tuyệt.
Hồng Hạnh bưng mặt, không dám tin nhìn nàng:
– Tiểu thư…
Nước mắt chảy dài.
Nhưng tất cả đã muộn, các phu nhân xung quanh đều nghe lời Hồng Hạnh mà hiểu được mấy phần. Xem ra là nha hoàn của Tương Nhược Lan đánh nha hoàn của di nương cùng vào cửa với nàng.
Lúc này mọi người mới chú ý nữ tử sắp khóc rất đáng thương trong góc. Vừa nhìn Tương Nhược Lan ra tay đánh nha hoàn mà nhớ ra câu “họa hổ họa long nan họa cốt”. Trong lòng ai nấy đều nghi ngờ nhưng lại ngại vì đây là chuyện nhà người ta nên chỉ đoán mò trong lòng.
Bên kia, thái phu nhân thấy trà hội mình chuẩn bị cẩn thận bị biến thành kịch cho người khác xem, cảm thấy mất hết mặt mũi, tức giận đến run người.
Lúc này Vu Thu Nguyệt đột nhiên tiến lên quỳ gối trước mặt Tương Nhược Lan, run run nói:
– Tỷ tỷ, ngươi tin tưởng ta, Ngọc Liên sẽ không nói những lời này. Nhất định là có hiểu lầm.
Nói rồi quay đầu nhìn Ngọc Liên nói:
– Ngọc Liên, rốt cục là xảy ra chuyện gì, ngươi mau nói cho rõ.
Ngọc Liên vừa gập đầu vừa khóc, nói:
– Di nương, người tin ta, ta sao dám nói những lời này. Ta đang cùng Tiểu Thúy nhà Vương phu nhân nói về vở tuồng khi trước, nhưng Hồng Hạnh đột nhiên xông lên, không nói không rằng tát ta hai cái, còn giật tóc ta.
Vương phu nhân bên cạnh thấy chuyện này liên quan đến nha hoàn của mình vội gọi Tiểu Thúy đến hỏi. Tiểu Thúy quỳ trên mặt đất, run giọng nói:
– Ngọc Liên tỷ nói không sai, chúng ta đang bàn về vở tuồng, chính là tỷ tỷ kia….
Tiểu Thúy chỉ vào Hồng Hạnh:
– Lại đột nhiên xông lên đánh người, rất đáng sợ!
– Nói bậy, ta rõ ràng nghe được…. ta biết rồi, các ngươi đã thông đồng với nhau.
Hồng Hạnh mặt trắng bệch, lời nói luẩn quẩn.
Vương phu nhân cười lạnh nói:
– Nha hoàn nha ta không làm cái chuyện không quy củ thế này?
Chuyện rõ ràng, các phu nhân đều nhìn Hồng Hạnh, trong đầu không hẹn mà cũng một suy nghĩ: chủ nhân thế nào thì nha hoàn như thế. Chủ tử bá đạo nha hoàn cũng bá đạo. Không nói không rằng mà lại đánh người ngay cả nha hoàn đã như vậy có thể nói bình thường Tương Nhược Lan coi thường di nương kia thế nào.
Các phu nhân đều biết Vu Thu Nguyệt bị Tương Nhược Lan phá hỏng duyên lành mới từ chính thất thành thiếp. Hôm nay thấy tình cảnh này trong lòng càng đồng tình với nàng mà chút hảo cảm vừa mới sinh ra với Tương Nhược Lan lại từ từ tiêu tán.
Tương Nhược Lan tỉnh táo nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Trong lòng nghĩ Hồng Hạnh dù lỗ mãng nhưng không phải loại người vô cớ sinh sự mà chuyện khi nãy sao lại khéo như thế. Hết lần này đến lần khác lại nói ra những chuyện mẫn cảm khiến người khác hiểu lầm nàng. Rõ ràng đây là một kế hoạch khéo léo. Biết tính tình Hồng Hạnh dễ xúc động, lỗ mãng, những lời này là cố ý nói cho nàng nghe để nàng hiểu lầm…. Hồng Hạnh rơi vào bẫy của Vu di nương. Hồng Hạnh là nhất đẳng nha hoàn của nàng, lần này bị nghiêm trị là không thể tránh. Hơn nữa náo loạn như thế này người khác sẽ nhìn nàng thế nào. Trà hội vì Hồng Hạnh mà bị hủy làm thể diện Hầu phủ mất sạch, mình làm thế nào mà nói đây?
Bất tri bất giác Tương Nhược Lan toát mồ hôi lạnh.
Nàng nhìn Vu Thu Nguyệt đang che mặt khóc đến thương tâm, vô tội trước mặt mà trong lòng cười lạnh. Nàng sai rồi, có đôi khi không phải nàng buông tha người khác thì người khác sẽ buông tha nàng. Người như Vu Thu Nguyệt không hề đơn giản, nàng sẽ không do dự mà phản kích lại khiến mình không còn đường lui.
Người như thế, ngươi nhất định phải gắt gao chế trụ nàng, để nàng vĩnh viễn không có cơ hội mà phản kích lại.
Đúng lúc thái phu nhân định tuyên bố muốn tiễn khách, chấm dứt màn kịch nào loạn này thì đột nhiên một nha hoàn lo lắng kêu to:
– Không hay rồi. Phu nhân nhà ta bệnh cũ tái phát
Chương 40: Khiếp Sợ
Thái phu nhân vội đứng lên, Cận Yên Nhiên đỡ bà bước lên vài bước, vội vàng hỏi:
– Chuyện gì thế? Người nào mắc bệnh?
Các phu nhân đang vây quanh một phu nhân ngất xỉu kia thấy thái phu nhân đều tránh ra nhường đường, một phu nhân nói:
– Là Lưu phu nhân, có vẻ rất nghiêm trọng.
Trong lòng thái phu nhân cả kinh vội vàng đi đến phía Lưu phu nhân La thị. Tương Nhược Lan nghe xong mặc kệ đám người Vu Thu Nguyệt và Hồng Hạnh đang quỳ kia, quay người đi theo thái phu nhân.
Hai người đi tới cuối bàn tiệc thì chỉ thấy La thị ngã lên chiếc bàn, tay che ngực, sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập, thỉnh thoảng ho khan, trên trán mồ hôi đầm đìa. Hai nha hoàn bên cạnh một lau mồ hôi, một vỗ lưng cho La thị. Các phu nhân xúm quanh hỏi thăm tình hình.
Nhìn thấy thái phu nhân, nha hoàn đang lau mồ hôi kia ngừng tay, quỳ gối trước bà, khóc ròng nói:
– Thái phu nhân, xin người mời công tử nhà con tới. Công tử nhà con có nói nếu phu nhân đột nhiên phát bệnh nhất định phải gọi đại phu tới nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Thái phu nhân nhìn La thị hít thở khó khăn mà cũng xanh mặt, vừa sai người mời Lưu thái y đến vừa sai nha hoàn đỡ La thị vào phòng.
Mấy nha hoàn ba chân bốn cẳng đỡ La thị lên mà việc này lại càng làm La thị khó chịu, bà ho lên mấy tiếng, mắt trắng lờ đờ khiến thái phu nhân sợ hãi vội sai người dừng ta.
Nha hoàn của La thị khóc lớn không biết nên làm gì. Các phu nhân bên cạnh thấy tình huống này đều lắc đầu, cảm giác lần này La thị lành ít dữ nhiều.
Đang lúc mọi người bối rối đột nhiên có một người đi tới bên cạnh La thị, quỳ xuống mặt đất, đỡ La thị từ trong tay nha hoàn mà đặt bà nằm trên đùi mình, đồng thời hỏi nha hoàn của La thị:
– Xin hỏi Lưu phu nhân có phải bị suyễn.
Mọi người thấy người kia đều vô cùng sủng sốt. Đó chẳng phải là Tương Nhược Lan? Nàng muốn làm gì?
Thái phu nhân quát:
– Nhược Lan, ngươi muốn làm gì? Đây là chuyện liên quan đến mạng người không phải là lúc để ngươi đùa vui.
Vạn nhất vì nàng mà Lưu phu nhân mất trong Hầu phủ thì sự tình này phiền toái lớn rồi.
Vu Thu Nguyệt đang quỳ trên mặt đất cũng đã đứng lên, chậm rãi đi tới, lạnh lùng nhìn.
Nha hoàn bên người La thị thấy Tương Nhược Lan ôm phu nhân nhà mình, nhớ ra khi nãy phu nhân nhà mình khiến Tương Nhược Lan khó xử, trong lòng cả kinh:
– Ngươi đừng đụng vào phu nhân nhà ta.
Vừa nói vừa muốn kéo La thị lại.
Tương Nhược Lan quả quyết quát:
– Muốn cứu phu nhân nhà ngươi thì đừng có động vào.
Đồng thời ngẩng đầu nói với thái phu nhân:
– Mẫu thân, Nhược Lan có cách làm giảm bớt đau đớn cho Lưu phu nhân, giúp bà an toàn mà đợi Lưu Thái y đến.
Mọi người nghe Tương Nhược Lan nói đều tỏ vẻ không tin, có ai đã nghe đến Tương Nhược Lan biết chữa bệnh chứ! Mọi người chợt nhớ khi nãy nha hoàn của nàng đánh người, suy nghĩ một chút, chẳng lẽ đây là Tương Nhược Lan muốn lấy chuyện này lập công, trốn tránh trách phạt? Nhưng nàng cũng nên xem lại mình có bản lãnh này không đi.
Cận Yên Nhiên không muốn nhiều lời, dứt khoát sai mấy nha hoàn kéo Tương Nhược Lan, tránh để nàng rước họa cho Hầu phủ.
Mấy nha hoàn lớn tuổi đi đến đang chuẩn bị kéo Tương Nhược Lan ra thì đột nhiên nghe thái phu nhân quát nhẹ.
– Khoan đã.
Cùng lúc đó, mọi người đều chăm chú nhìn Tương Nhược Lan
Thấy mọi người không nói gì, Tương Nhược Lan định thần lại, vươn tay ấn vài cái trên đầu La thị. Tuy chỉ làm vài động tác đơn giản nhưng lại có kì tích. La thị khi nãy còn đang khó thở mà sau khi được Tương Nhược Lan ấn ấn vài cái đã từ từ khôi phục lại thần sắc bình tĩnh, sắc mặt so với khi nãy tốt hơn nhiều, đã không còn thở dốc nữa, ho khan vài lần thì đã bình tĩnh lại nhiều. Rõ ràng là có chuyển biến tốt.
Sau khi day day đỉnh đầu La thị, Tương Nhược Lan nói với bà:
– Phu nhân, người dùng sức hít thở thật sâu vài lần, có lẽ sẽ thoải mái hơn.
Thần trí La thị vốn vẫn tỉnh táo, thấy Tương Nhược Lan chỉ làm vài động tác mà đã giảm bớt sự thống khổ của mình, trong lòng đã sớm tín nhiệm năng lực của nàng, sao còn nhớ được hiềm khích đã qua, nghe nàng nói vậy, lập tức làm theo. Hít thở sâu vài lần cảm giác thoải mái hơn nhiều. Cảm kích nói:
– Cảm ơn.
Mọi người kinh ngạc đến rớt trong mắt. Rõ ràng khi nãy nhìn Lưu phu nhân như sắp chết đến nơi mà chỉ chút động tác nho nhỏ của Tương Nhược Lan lại có thể nói chuyện thể này. Mọi người ngơ ngác nhìn Tương Nhược Lan, không tin nổi những việc trước mắt.
Giữa sân nhất thời yên tĩnh không tiếng động
Thái phu nhân và Cận Yên Nhiên lén lút thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào.
Bên kia, Tương Nhược Lan ngẩng đầu nói với các phu nhân còn đang ngây ngốc:
– Mọi người lùi lại một chút, xúm lại thế này không khí không thông, không tốt cho bệnh của Lưu phu nhân.
Mọi người nghe thế như tình mộng, tất cả đều lùi ra sau vài bước.
Tương Nhược Lan quay đầu nhìn Vân Tiếu (nha hoàn của La thị):
– Phu nhân nhà ngươi bị suyễn, bên người có mang theo thuốc đề phòng không.
Vân Tiếu vẫn đang ngơ ngác nhìn Tương Nhược Lan, nghe nàng hỏi, lắp bắp nói:
– Ta… phu nhân nhà ta là bị suyễn. Nhưng lúc nào cũng chỉ mùa thu, đông mới phát bệnh. Cho dù phát bệnh cũng chưa bao giờ đáng sợ thế này, cho nên… Cho nên trên người không mang theo thuốc gì cả.
Tương Nhược Lan nhìn cái bàn của La thị, cách đó không xa là vườn hoa tươi đẹp, gió nhẹ thổi qua, trong không khí mùi hoa thoang thoảng. Nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ là mẫn cảm với phấn hoa? Liền hỏi:
– Phu nhân nhà ngươi có phải dị ứng với phấn hoa?
Vân Tiếu càng ngơ ngác:
– Dị ứng với phấn hoa là cái gì?
Tương Nhược Lan nghĩ thầm, có lẽ thế giới này không biết dị ứng là gì. Nhưng đột nhiên phát bệnh thì khả năng lớn là bị dị ứng. Nghĩ thế, nàng sai người đưa La thị rời xa hoa viên mà nghỉ ngơi. Bởi vì lúc này bệnh của La thị đã chuyển biến tốt hơn nên lần này động tới cũng không khiến La thị khó chịu như khi nãy.
Lúc này, một tiếng ồn ào truyền đến, gã sai vặt trong Hầu phủ dẫn Lưu thái y cấp tốc chạy đến.
Lưu thái y tay xách thùng gỗ nhỏ, vẻ mặt lo lắng:
– Mẫu thân ta ở đâu?
Vân Tiếu thấy công tử nhà mình tới, vội đón nói:
– Phu nhân ở đây, công tử không cần gấp, phu nhân đã khá hơn nhiều rồi.
Lưu Tử Căng vừa chạy đến chỗ mâu thân vừa ngạc nhiên nói:
– Người của Hầu phủ vừa mới nói mẫu thân phát bệnh rất nghiêm trọng?
Làm hắn sợ đến mức tim cũng suýt rớt.
Vân Tiếu dẫn Lưu Tử Căng tới bên La thị, Lưu Tử Căng còn không kịp hành lễ với thái phu nhân và mọi người mà vội vàng mắt mạch cho mẫu thân.
Thái phu nhân nói đầy xin lỗi:
– Lưu phu nhân vốn đang rất khỏe đột nhiên phát bệnh. Nhất định là Hầu phủ chúng ta chiêu đãi không chu toàn.
Lại hỏi tiếp:
– Bệnh tình Lưu phu nhân có sao không?
Lưu Tử Căng bắt mạch cho mẫu thân xong, trong lòng bình tĩnh lại. Lúc này hắn mới đứng dậy hành lễ rồi nói:
– Chuyện mẫu thân bị suyễn đã là bệnh cũ, hàng năm đều phát tác không liên quan gì đến quý phủ. Thái phu nhân không cần để trong lòng.
Sau đó tò mò hỏi:
– Chỉ là mẫu thân ta bị suyễn rất nghiêm trọng nhưng đã bình phục nhanh như thế, không biết là ai đã ra tay cứu giúp, ta rất muốn được gặp mặt cảm tạ.
La thị giơ tay chỉ về Tương Nhược Lan cười nói:
– Đều là Hầu phu nhân cứu mạng ta.
– Là ngươi!
Lưu Tử Căng kinh ngạc nhìn Tương Nhược Lan:
– Ngươi làm như thế nào?
Tương Nhược Lan cười nói:
– Thật ra rất đơn giản, ta chỉ là day huyệt hợp cốc, nội quan, phong trì, thiên đột và thiên trung của Lưu phu nhân thôi.
Lưu Tử Căng gật đầu:
– Không sai, đây quả là các huyệt vị để châm cứu với bệnh suyễn.
Hắn nhìn Tương Nhược Lan trong mắt có chút mơ hồ:
– Sao ngươi lại biết chuyện này?
Tương Nhược Lan cười mà không đáp. Đó đều là những tư liệu trong sách dưỡng sinh trước kia nàng đã từng đọc, không nghĩ lại có tác dụng này.
Lưu Tử Căng tuy rất muốn biết rõ ràng nhưng bây giờ cũng không phải lúc đẻ trò chuyện. Bệnh của Lưu phu nhân vốn chỉ làm tạm thời tốt lên, nếu không kịp thời chữa trị hậu quả rất nghiêm trọng. Vì thế, Lưu Tử Căng lập tức cùng mẫu thân cáo từ thái phu nhân. Thái phu nhân tỏ ý xin lỗi rồi sai người tiễn bọn họ về phủ.
Xảy ra nhiều chuyện như thế, các phu nhân cũng biết là mình nên rời đi. Vì thế, nhất loạt cáo từ. Qua chuyện La thị, bọn họ đã sớm quên chuyện bọn nha hoàn kia rồi. Bây giờ mọi người đối với Tương Nhược Lan vừa tò mò vừa khâm phục. Tất cả đều lôi lôi kéo kéo nói chuyện thân thiết với Tương Nhược Lan, thậm chí còn mời Tương Nhược Lan đến phủ chơi.
Mà Vu Thu Nguyệt lại bị mọi người quên sạch.
Kì thật, chuyện đó cho dù Vu Thu Nguyệt có đáng đồng tình thế nào thì cũng đã là thiếp thất. Các phu nhân có lẽ sẽ đồng tình, thương cảm với nàng nhưng cũng sẽ chẳng ai để ý nhiều đến một thiếp thất làm gì. Thân phận, địa vị bất đồng. Vu Thu Nguyệt chỉ là một thiếp thất sao đáng để các nàng coi trọng.
Nhưng thật ra, Tương Nhược Lan hôm nay khiến các nàng ngạc nhiên rất nhiều, khiến các nàng cực kì hứng thú, hơn nữa lại là nhất phẩm phu nhân. Đó mới là đối tượng để các nàng kết giao.
Nhưng các phu nhân không để ý đến chuyện này cũng không có nghĩa là thái phu nhân đứng đầu Hầu phủ không để ý chuyện này. Đợi những khách mời đi hết, thái phu nhân trầm mặt sai đem Hồng Hạnh và Ngọc Liên vào phòng chứa củi, hơn nữa nghiêm mặt nhắc nhở. Sáng mai, Vu Thu Nguyệt và Tương Nhược Lan đều phải đến Tùng Hương viện, bà muốn tra xét rõ ràng chuyện này.
Bây giờ thì bà thật sự mệt mỏi, phải nghỉ ngơi, không có tinh thần mà để ý nhiều như thế.
Tiếng thét chói tai xuyên qua tiếng cười nói của các phu nhân khiến không khí vừa mới hòa hoãn lại trở nên ngưng lại.
Tiếng kêu truyền đến từ phía đông nam, là chỗ bọn nha hoàn tụ tập.
Trà hội lần này, mỗi phu nhân đều dẫn thep vài nha hoàn và mụ mụ, lúc này, mỗi phu nhân chỉ để lại bên người một nha hoàn và một mụ mụ để hầu hạ, còn lại thì đều đến phía đông nam Hầu phủ nghỉ ngơi chơi đùa, trò chuyện cùng nhau.
Thái phu nhân nhướng mi, vốn định sai Liễu Nguyệt qua đó xem xét rồi lập lại trật tự. Nhưng còn chưa nói ra lời, thì phía đông nam đã có một nha đầu bụm mặt, tóc rối tung chạy ra, xem ra nàng định chạy về phủ nhưng chỉ chạy được hai bước đã ngã xuống bên cạnh một vị phu nhân.
Nha hoàn bên cạnh phu nhân kia đỡ nàng lên hỏi:
– Nha hoàn nhà ai mà không có quy củ như thế.
Các phu nhân nhìn nha hoàn kia nhưng không nói gì, chỉ có Vu Thu Nguyệt đứng sau thái phu nhân đột nhiên “A!” lên một tiếng nói:
– Ngọc Liên, là Ngọc Liên.
Liễu Nguyệt cũng nhận ra đây là nhất đẳng nha hoàn bên người Vu di nương nên nhỏ giọng nói với thái phu nhân.
Vừa nghe là nha hoàn trong phủ mình lại xông ra đụng phải khách quý khiến thái phu nhân nghĩ không xử lí cũng không được, đành bất đắc dĩ sai Liễu Nguyệt dẫn Ngọc Liên lên.
Ngọc Liên quỳ trước bàn thái phu nhân, cả người run rẩy, nhỏ giọng khóc.
Thái phu nhân căm ghét nàng kêu gào làm rối loạn trà hội lạnh lùng nói:
– Thân là nha hoàn, một chút quy củ cũng không có. Trước dẫn ra ngoài, sau này xử lí.
Nói xong thoáng nhìn Vu Thu Nguyệt, ánh mắt sắc bén hiển nhiên là có ý trách Vu Thu Nguyệt không để ý dạy dỗ nha hoàn cho tốt.
Vu Thu Nguyệt cười lạnh trong lòng. Trách ta, chút xíu nữa bà sẽ càng giật mình hơn. Nàng thừa lúc thái phu nhân không chú ý, lặng lẽ đánh mắt với Ngọc Liên một cái.
Hai nha hoàn lớn tuổi vừa tiến lên định lôi Ngọc Liên đi thì Ngọc Liên lớn tiếng khóc:
– Thái phu nhân, thái phu nhân không phải tại con, là nha hoàn Hồng Hạnh bên người phu nhân vô cớ đánh con khiến con không cẩn thận mà hét lên, thái phu nhân không phải tại con.
Nghe thấy tên Hồng Hạnh, Tương Nhược Lan cả kinh trong lòng, nhìn lại vị trí nha hoàn cạnh mình đã đổi thành Ánh Tuyết từ bao giờ mà Hồng Hạnh lại không thấy đâu. Tương Nhược Lan dùng mắt hỏi Ánh Tuyết thì Ánh Tuyết cũng chỉ lo lắng lắc đầu. Hiển nhiên là cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Lúc này, có một nha hoàn vọt lên, quỳ gối giữa sân lớn tiếng nói:
– Thái phu nhân là nô tì đánh Ngọc Liên. Nhưng là Ngọc Liên nói xấu phu nhân nên nô tì mới động thủ. Xin thái phu nhân minh giám.
Thì ra là Hồng Hạnh nghe được Ngọc Liên khai ra nàng nên vội vàng tự biện bạch.
Các phu nhân xung quanh nhìn nha hoàn Hầu phủ náo loạn như thế này đều mở to mắt chờ xem kịch.
Ngọc Liên nghe Hồng Hạnh nói thế, vội vàng khóc ròng nói:
– Ta không mắng phu nhân. Tai nào của ngươi nghe thấy ta mắng phu nhân.
Hồng Hạnh nhướng mi trợn mắt chỉ vào Ngọc Liên mà mắng:
– Tiểu đề tử (k hiểu lắm), ngươi cho là ngươi không nhận cũng được? Ngươi mắng phu nhân chúng ta là giả vờ giả vịt, còn nói cái gì “họa hổ họa long nan họa cốt”….
– Hồng Hạnh, im miệng!
Tương Nhược Lan quát chói tai khiến Hồng Hạnh phải ngưng lại. Trong nhà có chuyện xấu không thể kể lể trước mặt khách. Bất kể là đúng hay sai! Chỉ đành… trước tiên đem việc này đè xuống, đợi khách đi rồi mới xử lí thì mới là đúng đắn.
Hồng Hạnh ngẩng đầu thấy sắc mặt tiểu thư rất đáng sợ, có chút tủi thân. Nàng làm tất cả là vì tiểu thư mà.
– Phu nhân, là thật đó. Nhất định là Vu di nương đánh cuộc thua người nên mới mang oán giận trong lòng. Chưa biết chừng những lời này là nàng nói trước mặt Ngọc Liên….
Bốp!
Tương Nhược Lan hận nàng ta không biết nặng nhẹ mà giơ tay bạt tai Hồng Hạnh mới ngừng lại được Hồng Hạnh đang thao thao bất tuyệt.
Hồng Hạnh bưng mặt, không dám tin nhìn nàng:
– Tiểu thư…
Nước mắt chảy dài.
Nhưng tất cả đã muộn, các phu nhân xung quanh đều nghe lời Hồng Hạnh mà hiểu được mấy phần. Xem ra là nha hoàn của Tương Nhược Lan đánh nha hoàn của di nương cùng vào cửa với nàng.
Lúc này mọi người mới chú ý nữ tử sắp khóc rất đáng thương trong góc. Vừa nhìn Tương Nhược Lan ra tay đánh nha hoàn mà nhớ ra câu “họa hổ họa long nan họa cốt”. Trong lòng ai nấy đều nghi ngờ nhưng lại ngại vì đây là chuyện nhà người ta nên chỉ đoán mò trong lòng.
Bên kia, thái phu nhân thấy trà hội mình chuẩn bị cẩn thận bị biến thành kịch cho người khác xem, cảm thấy mất hết mặt mũi, tức giận đến run người.
Lúc này Vu Thu Nguyệt đột nhiên tiến lên quỳ gối trước mặt Tương Nhược Lan, run run nói:
– Tỷ tỷ, ngươi tin tưởng ta, Ngọc Liên sẽ không nói những lời này. Nhất định là có hiểu lầm.
Nói rồi quay đầu nhìn Ngọc Liên nói:
– Ngọc Liên, rốt cục là xảy ra chuyện gì, ngươi mau nói cho rõ.
Ngọc Liên vừa gập đầu vừa khóc, nói:
– Di nương, người tin ta, ta sao dám nói những lời này. Ta đang cùng Tiểu Thúy nhà Vương phu nhân nói về vở tuồng khi trước, nhưng Hồng Hạnh đột nhiên xông lên, không nói không rằng tát ta hai cái, còn giật tóc ta.
Vương phu nhân bên cạnh thấy chuyện này liên quan đến nha hoàn của mình vội gọi Tiểu Thúy đến hỏi. Tiểu Thúy quỳ trên mặt đất, run giọng nói:
– Ngọc Liên tỷ nói không sai, chúng ta đang bàn về vở tuồng, chính là tỷ tỷ kia….
Tiểu Thúy chỉ vào Hồng Hạnh:
– Lại đột nhiên xông lên đánh người, rất đáng sợ!
– Nói bậy, ta rõ ràng nghe được…. ta biết rồi, các ngươi đã thông đồng với nhau.
Hồng Hạnh mặt trắng bệch, lời nói luẩn quẩn.
Vương phu nhân cười lạnh nói:
– Nha hoàn nha ta không làm cái chuyện không quy củ thế này?
Chuyện rõ ràng, các phu nhân đều nhìn Hồng Hạnh, trong đầu không hẹn mà cũng một suy nghĩ: chủ nhân thế nào thì nha hoàn như thế. Chủ tử bá đạo nha hoàn cũng bá đạo. Không nói không rằng mà lại đánh người ngay cả nha hoàn đã như vậy có thể nói bình thường Tương Nhược Lan coi thường di nương kia thế nào.
Các phu nhân đều biết Vu Thu Nguyệt bị Tương Nhược Lan phá hỏng duyên lành mới từ chính thất thành thiếp. Hôm nay thấy tình cảnh này trong lòng càng đồng tình với nàng mà chút hảo cảm vừa mới sinh ra với Tương Nhược Lan lại từ từ tiêu tán.
Tương Nhược Lan tỉnh táo nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Trong lòng nghĩ Hồng Hạnh dù lỗ mãng nhưng không phải loại người vô cớ sinh sự mà chuyện khi nãy sao lại khéo như thế. Hết lần này đến lần khác lại nói ra những chuyện mẫn cảm khiến người khác hiểu lầm nàng. Rõ ràng đây là một kế hoạch khéo léo. Biết tính tình Hồng Hạnh dễ xúc động, lỗ mãng, những lời này là cố ý nói cho nàng nghe để nàng hiểu lầm…. Hồng Hạnh rơi vào bẫy của Vu di nương. Hồng Hạnh là nhất đẳng nha hoàn của nàng, lần này bị nghiêm trị là không thể tránh. Hơn nữa náo loạn như thế này người khác sẽ nhìn nàng thế nào. Trà hội vì Hồng Hạnh mà bị hủy làm thể diện Hầu phủ mất sạch, mình làm thế nào mà nói đây?
Bất tri bất giác Tương Nhược Lan toát mồ hôi lạnh.
Nàng nhìn Vu Thu Nguyệt đang che mặt khóc đến thương tâm, vô tội trước mặt mà trong lòng cười lạnh. Nàng sai rồi, có đôi khi không phải nàng buông tha người khác thì người khác sẽ buông tha nàng. Người như Vu Thu Nguyệt không hề đơn giản, nàng sẽ không do dự mà phản kích lại khiến mình không còn đường lui.
Người như thế, ngươi nhất định phải gắt gao chế trụ nàng, để nàng vĩnh viễn không có cơ hội mà phản kích lại.
Đúng lúc thái phu nhân định tuyên bố muốn tiễn khách, chấm dứt màn kịch nào loạn này thì đột nhiên một nha hoàn lo lắng kêu to:
– Không hay rồi. Phu nhân nhà ta bệnh cũ tái phát
Chương 40: Khiếp Sợ
Thái phu nhân vội đứng lên, Cận Yên Nhiên đỡ bà bước lên vài bước, vội vàng hỏi:
– Chuyện gì thế? Người nào mắc bệnh?
Các phu nhân đang vây quanh một phu nhân ngất xỉu kia thấy thái phu nhân đều tránh ra nhường đường, một phu nhân nói:
– Là Lưu phu nhân, có vẻ rất nghiêm trọng.
Trong lòng thái phu nhân cả kinh vội vàng đi đến phía Lưu phu nhân La thị. Tương Nhược Lan nghe xong mặc kệ đám người Vu Thu Nguyệt và Hồng Hạnh đang quỳ kia, quay người đi theo thái phu nhân.
Hai người đi tới cuối bàn tiệc thì chỉ thấy La thị ngã lên chiếc bàn, tay che ngực, sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập, thỉnh thoảng ho khan, trên trán mồ hôi đầm đìa. Hai nha hoàn bên cạnh một lau mồ hôi, một vỗ lưng cho La thị. Các phu nhân xúm quanh hỏi thăm tình hình.
Nhìn thấy thái phu nhân, nha hoàn đang lau mồ hôi kia ngừng tay, quỳ gối trước bà, khóc ròng nói:
– Thái phu nhân, xin người mời công tử nhà con tới. Công tử nhà con có nói nếu phu nhân đột nhiên phát bệnh nhất định phải gọi đại phu tới nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Thái phu nhân nhìn La thị hít thở khó khăn mà cũng xanh mặt, vừa sai người mời Lưu thái y đến vừa sai nha hoàn đỡ La thị vào phòng.
Mấy nha hoàn ba chân bốn cẳng đỡ La thị lên mà việc này lại càng làm La thị khó chịu, bà ho lên mấy tiếng, mắt trắng lờ đờ khiến thái phu nhân sợ hãi vội sai người dừng ta.
Nha hoàn của La thị khóc lớn không biết nên làm gì. Các phu nhân bên cạnh thấy tình huống này đều lắc đầu, cảm giác lần này La thị lành ít dữ nhiều.
Đang lúc mọi người bối rối đột nhiên có một người đi tới bên cạnh La thị, quỳ xuống mặt đất, đỡ La thị từ trong tay nha hoàn mà đặt bà nằm trên đùi mình, đồng thời hỏi nha hoàn của La thị:
– Xin hỏi Lưu phu nhân có phải bị suyễn.
Mọi người thấy người kia đều vô cùng sủng sốt. Đó chẳng phải là Tương Nhược Lan? Nàng muốn làm gì?
Thái phu nhân quát:
– Nhược Lan, ngươi muốn làm gì? Đây là chuyện liên quan đến mạng người không phải là lúc để ngươi đùa vui.
Vạn nhất vì nàng mà Lưu phu nhân mất trong Hầu phủ thì sự tình này phiền toái lớn rồi.
Vu Thu Nguyệt đang quỳ trên mặt đất cũng đã đứng lên, chậm rãi đi tới, lạnh lùng nhìn.
Nha hoàn bên người La thị thấy Tương Nhược Lan ôm phu nhân nhà mình, nhớ ra khi nãy phu nhân nhà mình khiến Tương Nhược Lan khó xử, trong lòng cả kinh:
– Ngươi đừng đụng vào phu nhân nhà ta.
Vừa nói vừa muốn kéo La thị lại.
Tương Nhược Lan quả quyết quát:
– Muốn cứu phu nhân nhà ngươi thì đừng có động vào.
Đồng thời ngẩng đầu nói với thái phu nhân:
– Mẫu thân, Nhược Lan có cách làm giảm bớt đau đớn cho Lưu phu nhân, giúp bà an toàn mà đợi Lưu Thái y đến.
Mọi người nghe Tương Nhược Lan nói đều tỏ vẻ không tin, có ai đã nghe đến Tương Nhược Lan biết chữa bệnh chứ! Mọi người chợt nhớ khi nãy nha hoàn của nàng đánh người, suy nghĩ một chút, chẳng lẽ đây là Tương Nhược Lan muốn lấy chuyện này lập công, trốn tránh trách phạt? Nhưng nàng cũng nên xem lại mình có bản lãnh này không đi.
Cận Yên Nhiên không muốn nhiều lời, dứt khoát sai mấy nha hoàn kéo Tương Nhược Lan, tránh để nàng rước họa cho Hầu phủ.
Mấy nha hoàn lớn tuổi đi đến đang chuẩn bị kéo Tương Nhược Lan ra thì đột nhiên nghe thái phu nhân quát nhẹ.
– Khoan đã.
Cùng lúc đó, mọi người đều chăm chú nhìn Tương Nhược Lan
Thấy mọi người không nói gì, Tương Nhược Lan định thần lại, vươn tay ấn vài cái trên đầu La thị. Tuy chỉ làm vài động tác đơn giản nhưng lại có kì tích. La thị khi nãy còn đang khó thở mà sau khi được Tương Nhược Lan ấn ấn vài cái đã từ từ khôi phục lại thần sắc bình tĩnh, sắc mặt so với khi nãy tốt hơn nhiều, đã không còn thở dốc nữa, ho khan vài lần thì đã bình tĩnh lại nhiều. Rõ ràng là có chuyển biến tốt.
Sau khi day day đỉnh đầu La thị, Tương Nhược Lan nói với bà:
– Phu nhân, người dùng sức hít thở thật sâu vài lần, có lẽ sẽ thoải mái hơn.
Thần trí La thị vốn vẫn tỉnh táo, thấy Tương Nhược Lan chỉ làm vài động tác mà đã giảm bớt sự thống khổ của mình, trong lòng đã sớm tín nhiệm năng lực của nàng, sao còn nhớ được hiềm khích đã qua, nghe nàng nói vậy, lập tức làm theo. Hít thở sâu vài lần cảm giác thoải mái hơn nhiều. Cảm kích nói:
– Cảm ơn.
Mọi người kinh ngạc đến rớt trong mắt. Rõ ràng khi nãy nhìn Lưu phu nhân như sắp chết đến nơi mà chỉ chút động tác nho nhỏ của Tương Nhược Lan lại có thể nói chuyện thể này. Mọi người ngơ ngác nhìn Tương Nhược Lan, không tin nổi những việc trước mắt.
Giữa sân nhất thời yên tĩnh không tiếng động
Thái phu nhân và Cận Yên Nhiên lén lút thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào.
Bên kia, Tương Nhược Lan ngẩng đầu nói với các phu nhân còn đang ngây ngốc:
– Mọi người lùi lại một chút, xúm lại thế này không khí không thông, không tốt cho bệnh của Lưu phu nhân.
Mọi người nghe thế như tình mộng, tất cả đều lùi ra sau vài bước.
Tương Nhược Lan quay đầu nhìn Vân Tiếu (nha hoàn của La thị):
– Phu nhân nhà ngươi bị suyễn, bên người có mang theo thuốc đề phòng không.
Vân Tiếu vẫn đang ngơ ngác nhìn Tương Nhược Lan, nghe nàng hỏi, lắp bắp nói:
– Ta… phu nhân nhà ta là bị suyễn. Nhưng lúc nào cũng chỉ mùa thu, đông mới phát bệnh. Cho dù phát bệnh cũng chưa bao giờ đáng sợ thế này, cho nên… Cho nên trên người không mang theo thuốc gì cả.
Tương Nhược Lan nhìn cái bàn của La thị, cách đó không xa là vườn hoa tươi đẹp, gió nhẹ thổi qua, trong không khí mùi hoa thoang thoảng. Nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ là mẫn cảm với phấn hoa? Liền hỏi:
– Phu nhân nhà ngươi có phải dị ứng với phấn hoa?
Vân Tiếu càng ngơ ngác:
– Dị ứng với phấn hoa là cái gì?
Tương Nhược Lan nghĩ thầm, có lẽ thế giới này không biết dị ứng là gì. Nhưng đột nhiên phát bệnh thì khả năng lớn là bị dị ứng. Nghĩ thế, nàng sai người đưa La thị rời xa hoa viên mà nghỉ ngơi. Bởi vì lúc này bệnh của La thị đã chuyển biến tốt hơn nên lần này động tới cũng không khiến La thị khó chịu như khi nãy.
Lúc này, một tiếng ồn ào truyền đến, gã sai vặt trong Hầu phủ dẫn Lưu thái y cấp tốc chạy đến.
Lưu thái y tay xách thùng gỗ nhỏ, vẻ mặt lo lắng:
– Mẫu thân ta ở đâu?
Vân Tiếu thấy công tử nhà mình tới, vội đón nói:
– Phu nhân ở đây, công tử không cần gấp, phu nhân đã khá hơn nhiều rồi.
Lưu Tử Căng vừa chạy đến chỗ mâu thân vừa ngạc nhiên nói:
– Người của Hầu phủ vừa mới nói mẫu thân phát bệnh rất nghiêm trọng?
Làm hắn sợ đến mức tim cũng suýt rớt.
Vân Tiếu dẫn Lưu Tử Căng tới bên La thị, Lưu Tử Căng còn không kịp hành lễ với thái phu nhân và mọi người mà vội vàng mắt mạch cho mẫu thân.
Thái phu nhân nói đầy xin lỗi:
– Lưu phu nhân vốn đang rất khỏe đột nhiên phát bệnh. Nhất định là Hầu phủ chúng ta chiêu đãi không chu toàn.
Lại hỏi tiếp:
– Bệnh tình Lưu phu nhân có sao không?
Lưu Tử Căng bắt mạch cho mẫu thân xong, trong lòng bình tĩnh lại. Lúc này hắn mới đứng dậy hành lễ rồi nói:
– Chuyện mẫu thân bị suyễn đã là bệnh cũ, hàng năm đều phát tác không liên quan gì đến quý phủ. Thái phu nhân không cần để trong lòng.
Sau đó tò mò hỏi:
– Chỉ là mẫu thân ta bị suyễn rất nghiêm trọng nhưng đã bình phục nhanh như thế, không biết là ai đã ra tay cứu giúp, ta rất muốn được gặp mặt cảm tạ.
La thị giơ tay chỉ về Tương Nhược Lan cười nói:
– Đều là Hầu phu nhân cứu mạng ta.
– Là ngươi!
Lưu Tử Căng kinh ngạc nhìn Tương Nhược Lan:
– Ngươi làm như thế nào?
Tương Nhược Lan cười nói:
– Thật ra rất đơn giản, ta chỉ là day huyệt hợp cốc, nội quan, phong trì, thiên đột và thiên trung của Lưu phu nhân thôi.
Lưu Tử Căng gật đầu:
– Không sai, đây quả là các huyệt vị để châm cứu với bệnh suyễn.
Hắn nhìn Tương Nhược Lan trong mắt có chút mơ hồ:
– Sao ngươi lại biết chuyện này?
Tương Nhược Lan cười mà không đáp. Đó đều là những tư liệu trong sách dưỡng sinh trước kia nàng đã từng đọc, không nghĩ lại có tác dụng này.
Lưu Tử Căng tuy rất muốn biết rõ ràng nhưng bây giờ cũng không phải lúc đẻ trò chuyện. Bệnh của Lưu phu nhân vốn chỉ làm tạm thời tốt lên, nếu không kịp thời chữa trị hậu quả rất nghiêm trọng. Vì thế, Lưu Tử Căng lập tức cùng mẫu thân cáo từ thái phu nhân. Thái phu nhân tỏ ý xin lỗi rồi sai người tiễn bọn họ về phủ.
Xảy ra nhiều chuyện như thế, các phu nhân cũng biết là mình nên rời đi. Vì thế, nhất loạt cáo từ. Qua chuyện La thị, bọn họ đã sớm quên chuyện bọn nha hoàn kia rồi. Bây giờ mọi người đối với Tương Nhược Lan vừa tò mò vừa khâm phục. Tất cả đều lôi lôi kéo kéo nói chuyện thân thiết với Tương Nhược Lan, thậm chí còn mời Tương Nhược Lan đến phủ chơi.
Mà Vu Thu Nguyệt lại bị mọi người quên sạch.
Kì thật, chuyện đó cho dù Vu Thu Nguyệt có đáng đồng tình thế nào thì cũng đã là thiếp thất. Các phu nhân có lẽ sẽ đồng tình, thương cảm với nàng nhưng cũng sẽ chẳng ai để ý nhiều đến một thiếp thất làm gì. Thân phận, địa vị bất đồng. Vu Thu Nguyệt chỉ là một thiếp thất sao đáng để các nàng coi trọng.
Nhưng thật ra, Tương Nhược Lan hôm nay khiến các nàng ngạc nhiên rất nhiều, khiến các nàng cực kì hứng thú, hơn nữa lại là nhất phẩm phu nhân. Đó mới là đối tượng để các nàng kết giao.
Nhưng các phu nhân không để ý đến chuyện này cũng không có nghĩa là thái phu nhân đứng đầu Hầu phủ không để ý chuyện này. Đợi những khách mời đi hết, thái phu nhân trầm mặt sai đem Hồng Hạnh và Ngọc Liên vào phòng chứa củi, hơn nữa nghiêm mặt nhắc nhở. Sáng mai, Vu Thu Nguyệt và Tương Nhược Lan đều phải đến Tùng Hương viện, bà muốn tra xét rõ ràng chuyện này.
Bây giờ thì bà thật sự mệt mỏi, phải nghỉ ngơi, không có tinh thần mà để ý nhiều như thế.
Bình luận facebook