Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47-48
Chương 47: Thực Liệu
Tương Nhược Lan đem theo lễ vật thái phu nhân đã chuẩn bị cùng Trương mụ mụ ngồi xe ngựa đến Lưu phủ.
Lưu phủ nhận được thông báo đã sớm sai hạ nhân đến cửa nghênh đón. Tương Nhược Lan được một đám nha hoàn Lưu phủ dẫn vào trong.
Lưu phủ tuy không phú quý bằng Hầu phủ nhưng cũng rất trang nhã.
Vừa vào phòng Lưu phu nhân đã ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt, càng vào trong mùi thuốc càng đậm hơn nữa trong phòng rất ấm khiến không khí rất ngột ngạt làm người khác thấy khó chịu.
Lưu phu nhân mặc y phục trong nhà dựa vào giường lớn, chắc hẳn vì có khách nên mới miễn cưỡng ngồi dậy.
Nha hoàn lớn tuổi nói:
– Phu nhân, Hầu phu nhân đến thăm người.
Lưu phu nhân giật giật người gọi Vân Tiếu đến gần định sai nàng đỡ bà đứng dậy hành lễ với Tương Nhược Lan. Tương Nhược Lan vội tiến lên, ngăn cản nàng nói:
– Lưu phu nhân, ngươi thân thể không tốt không cần phải bày đặt lễ tiết. Ta đến thăm ngươi mà lại khiến ngươi vất vả không thể an tâm nghỉ ngơi ta sao có thể an lòng?
Nghe Tương Nhược Lan nói chân thành như thế Lưu phu nhân mới thôi, sai nha hoàn châm trà.
Tương Nhược Lan sai nha hoàn đặt ghế gần giường, ngồi cạnh Lưu phu nhân, Lưu phu nhân vội hỏi:
– Hầu phu nhân ngồi xa hơn một chút thì hơn, cẩn thận lây bệnh.
Tương Nhược Lan cười nói:
– Ta thân thể khỏe mạnh sao có thể nói lây là lây
Suyễn không phải là bệnh truyền nhiễm, cần gì làm thành dạng này khiến người ta xa lánh.
Lưu phu nhân thấy nàng hoàn toàn không né tránh mình, tâm trạng có chút khó nói. Tâm tư bà với Tương Nhược Lan rất phức tạp. Vừa hận nàng hại con gái mình nhưng nàng lại cứu mình một mạng. Tình hình hôm đó bệnh phát tác bà biết rất rõ, nếu không nhờ nàng cứu giúp thì không rõ mình có thể đợi được con đến hay không.
Nghĩ vây, trong lòng bà thở dài một hơi, cúi đầu nói với Tương Nhược Lan:
– Hầu phu nhân, lão thân còn muốn tạ ơn cứu mạng của người.
Tương Nhược Lan cười nói:
– Chỉ là nhấc tay chi lao (tiện tay thì làm) Lưu phu nhân không cần để trong lòng. Lưu phu nhân là tại phủ chúng ta mà phát bệnh, nói đến nói đi vẫn là chúng ta chiêu đãi không chu toàn. Thái phu nhân đặc biệt sai ta đến nói lời xin lỗi. Chẳng biết bây giờ thân thể Lưu phu nhân khỏe hơn chút nào chưa?
Lúc này, nha hoàn bên cạnh bưng thuốc đến nói:
– Phu nhân, công tử dặn dò, thuốc phải uống khi nóng.
Lưu phu nhân đón bát thuốc, nhìn Tương Nhược Lan cười khổ một tiếng:
– Thái phu nhân quá lời, đây chỉ là bệnh cũ hàng năm đều tái phát vài lần, cả người không rời được thuốc. Ngươi trở về nói với thái phu nhân, bào bà không cần lo lắng, bệnh này của ta qua một đoạn thời gian là tốt rồi.
Vừa nói vừa nhăn mày uống bát thuốc, miễn cưỡng uống được nửa bát, có lẽ là đắng quá nên thấy lợm không tài nào uống hết được.
Tiểu nha đầu nhìn trong bát vẫn còn thuốc, khó khăn nói:
– Phu nhân, công tử nói rồi, nhất định phải uống hết.
Lưu phu nhân trong người có bệnh nên khó chịu, bất chấp có khách trước mặt, quát lớn:
– Ta ngửi mùi thuốc đã muốn nôn, ngươi muốn ta chết!
Một trận kích động lại khiến bệnh cũ tái phát, ôm ngực, tái nhợt mặt.
Tiểu nha đầu sợ hãi vội dập đầu xin tha.
Vân tiếu tiến lên một bên giúp Lưu phu nhân vỗ lưng, vừa nói với nha hoàn đang quỳ:
– Nhanh mời công tử đến.
Tiểu nha đầu vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Tương Nhược Lan thấy Lưu phu nhân thở khó khăn, vội tiến lên giúp bà ấn huyệt như lần trước, lúc này Lưu phu nhân mới dần bình phục.
– Lại phải đa tạ Hầu phu nhân
Sắc mặt Lưu phu nhân tái nhợt, nghiêm mặt suy yếu nói:
– Lão thân tính tình không tốt, khiến phu nhân chê cười.
Tương Nhược Lan khuyên nhủ:
– Phu nhân có bệnh không uống thuốc sao được?
Lưu phu nhân lắc đầu:
– Hầu phu nhân không biết, ta hàng năm đều phát bệnh, hàng năm uống thuốc. Bây giờ, chỉ ngửi đến mùi này thôi đã muốn nôn…
Nhớ ra sự đau khổ suốt mấy năm hốc mắt lại ửng đỏ.
Tương Nhược Lan liếc nhìn nửa bát thuốc đen sì , nhớ ra trung dược rất đắng nên có thể hiểu được cảm giác của bà. Lúc này, trong đầu nàng linh quang chợt lóe, nhớ lại trước kia xem sách về bệnh hen suyễn có thể dùng thức ăn mà chữa bệnh. Bệnh mãn tính như Lưu phu nhân nếu dùng ăn uống mà điều dưỡng lâu dài chắc sẽ có hiệu quả rất tốt.
Ngoài phòng đột nhiên truyền tiếng bước chân dồn dập, giây lát, Lưu Tử Căng đã vào đến phòng.
Lưu Tử Căng thấy Tương Nhược Lan thoáng sửng sốt rồi tiếng lên hành lễ, sau đó kiểm tra bệnh mẫu thân. Lưu phu nhân nói cho hắn nguyên nhân Tương Nhược Lan đến đây.
Lưu Tử Căng tạ ý tốt Tương Nhược Lan rồi quay đầu nhìn bát thuốc chưa uống hết không khỏi nhíu mi:
– Mẫu thân, thuốc này phải uống cho hết.
Lưu phu nhân trước mặt con lại giống như tiểu hài tử. Bà nghiêng đầu nói:
– Uống nữa ta cũng sẽ nôn ra, ngươi cứ tùy ý ta đi… Ta chết cũng tốt hơn là chịu tội này.
Lưu Tử Căng rất bất đắc dĩ, hắn cầm tay Lưu phu nhân nói:
– Mẫu thân, không nên nói lời xui xẻo, uống thuốc bệnh sẽ nhanh thuyên giảm…
Lưu phu nhân nói gì, nhưng ánh mắt rất kiên quyết.
Tương Nhược Lan thấy vậy đột nhiên lên tiếng:
– Lưu thái y, thuốc có ba phần là độc, nếu uống lâu sẽ tổn thương tràng vị (dạ dày) Ngươi sao không thử cho phu nhân thực liệu (dùng thức ăn làm thuốc).
– Thực liệu?
Lưu thái y chậm rãi đứng dậy, hơi kinh ngạc nhìn Tương Nhược Lan:
– Phu nhân nói là dùng đồ ăn chữa bệnh?
Trong đồ ăn thêm chút thuốc cũng không phải không có nhưng vốn chỉ dùng để bồi bổ chứ nếu dùng chữa bệnh thì lại không đủ. Nếu là người khác nói những lời này thì có lẽ Lưu Tử Căng đã phản bác ngay nhưng lời này lại là Tương Nhược Lan nói… Hắn đã chứng kiếm Tương Nhược Lan xoa bóp cho thái phu nhân hơn nữa nàng lại từng cứu mẫu thân, trong lòng có chút tò mò. Tương Nhược Lan rốt cuộc hiểu biết những gì?
Tương Nhược Lan gật đầu cười nói:
– Đúng, dùng thức ăn để chữa bệnh có lẽ sẽ rất có ích với bệnh của phu nhân.
Nàng suy nghĩ một chút:
– Như vậy đi, đầu tiên ta viết ra mấy phương pháp thực liệu, Lưu thái y nhìn thử xem có được không?
Lưu Tử Căng vội sai nha hoàn mang bút mực lên, Tương Nhược Lan nhìn văn phòng tứ bảo (bút, nghiên, giấy mực), nhớ ra mình không quen việc viết bút lông nên không khỏi có chút xấu hổ. Nhưng ngay sau đó lại nghĩ, ai mà không biết Tương Nhược Lan là nữ tử không am hiểu lễ nghĩa sách vở. Sợ gì!
Nàng đi tới sách bên bàn, cầm lấy bút, viết xuống phương pháp.
– Canh phổi lợn, kha tử 6g, ngũ vị tử 20 hạt, phổi lợn hay phổi bò 1 cái. Rửa sạch phổi, cho cùng các vị thuốc vào nồi nấu thành canh. Khi phổi nhừ nêm gia vị vừa miệng. Ăn cái uống nước canh, mỗi ngày 1 lần.
Nàng viết một phương tử rồi ngẩng đầu nhìn Lưu Tử Căng cười cười.
Lưu Tử Căng nhìn nàng cười hơi xuất thần lại nghe nàng nói:
– Canh yến sào, bạch chỉ: Bạch chỉ 12g, yến sào 12g, đường phèn một ít. Cho thuốc vào nồi đất, nổi lửa, để nhỏ liu riu hầm kỹ đến nhừ. Bỏ bã, cho đường phèn hòa tan, chia đôi nước uống vào buổi sáng và buổi tối trong ngày.
Lưu Tử Căng không nhịn được đi tới bàn sách nhìn chữ nàng, chỉ thấy nàng hơi mất tự nhiên cầm bút rất chăm chú viết: – Chim sẻ hấp đường phèn: Chim sẻ 3-5 con, làm sạch lông moi bỏ ruột, bỏ vào bát tô to, thả đường phèn 15g vào bát, đậy nắp cho vào nồi hầm cách thủy chín nhừ, nêm đủ gia vị mang ra ăn hết trong ngày. Mỗi ngày ăn 1 lần
Thấy Lưu Tử Căng nhìn, Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn hắn thản nhiên cười nói:
– Chữ ta không đẹp, Lưu thái y đừng cười.
– Chữ Hầu phu nhân rất… dễ nhìn. Lưu Tử Căng do dự một lúc mới nói.
Tương Nhược Lan nhìn hắn một cái, cúi đầu mỉm cười, nghĩ thầm: Lưu Tử Căng không thích hợp nói dối.
Lưu Tử Căng lại cúi đầu tiếp tục nhìn nàng viết thêm mấy phương pháp, bất tri bất giác len lén nhìn nàng đã thấy nàng chăm chú viết, lông mi dài hơi rung động, trong đầu hồi tưởng lại nụ cười khi nãy của nàng. Gần nàng, phát hiện mắt nàng rất đẹp, đôi mắt vừa đen láy vừa trong sáng như hắc bảo thạch. Đang nói chuyện thì thỉnh thoảng lóe lên, rất linh động.
Quái, tại sao trước kia hắn chưa bao giờ phát hiện điều này?
– Lưu thái y nhìn xem có được hay không?
Tương Nhược Lan ngẩng đầu, đưa tờ giấy đến trước mặt hắn.
Lưu Tử Căng đón lấy, hồi phục tinh thần cẩn thận nhìn một chút. Những món ăn này có chứa vài thứ khá hợp với chứng bệnh của mẫu thân.
Chỉ là cái này thật sự có thể trị bệnh? Lưu Tử Căng không dám khẳng định.
Bên kia, Lưu phu nhân không nhịn được hiếu kì sai Vân Tiếu mang tờ giấy lại, vừa nhìn thì khuôn mặt sáng lên. Bà quay đầu nhìn Tương Nhược Lan và con cười nói:
– Những món này ta cũng muốn ăn, có bắt ta ngày nào cũng ăn ta cũng không có ý kiến.
Lưu Tử Căng do dự hỏi Tương Nhược Lan:
– Không biết phu nhân dùng phương pháp này trị liệu cho bao người rồi?
Tương Nhược Lan bị hỏi, chẳng lẽ lại nói thật đây là xem từ sách ra, thực tế hiệu quả ra sao còn không biết sao?
– Cái này…Ta chưa cho ai thử phương pháp này…
Thấy Lưu Tử Căng nhíu mày thì vội nói:
– Nhưng ta nghe người ta nói cái này rất có tác dụng. Không bằng tạm thời dừng uống thuốc, cho phu nhân thử qua cách này xem hiểu quả thế nào. Nếu Lưu phu nhân ăn ngon thì làm lâu dài. Những thứ này không có hại với cơ thể.
Lưu phu nhân được Tương Nhược Lan cứu giúp vốn đã rất tin bản lĩnh của nàng, nghe lời nàng nói vội phụ họa:
– Cứ theo lời Hầu phu nhân đi. Thuốc ta cũng uống, đồ này ta cũng ăn. Nếu ta thấy tốt thì sẽ dùng lâu dài.
Lưu Tử Căng thấy mẫu thân nói sẽ dùng thuốc nên cũng yên tâm. Hơn nữa hắn cũng rất muốn biết hiệu quả của thực liệu nên nhìn về phía mẫu thân nói:
– Đã như thế, mỗi ngày mẫu thân đều phải uống thuốc.
Lưu phu nhân nghĩ sẽ không phải uống thuốc bao lâu nữa nên tâm tình rất tốt, cam đoan với hắn. Rồi như nhớ ra cái gì, nhìn Tương Nhược Lan nói:
– Hầu phu nhân, xin người cũng đi nhìn tiểu nữ Tử Đồng một chút. Tiểu nữ cũng giống ta, không thích uống thuốc nên bệnh tình không tốt.
Lưu Tử Đồng không phải là nữ tử bị Tương Nhược Lan đẩy xuống nước sao? Tương Nhược Lan nhìn Lưu Tử Căng thấy sắc mặt hắn khó coi cũng biết là hắn nhớ đến chuyện này.
– Lưu phu nhân, cho dù bà không nói, ta cũng muốn nhìn Lưu tiểu thư một chút, hôm nay một là muốn đến thăm bà, hai là muốn đến xin Lưu tiểu thư thứ lỗi.
Chẳng có cách nào, dù chuyện này không phải mình làm nhưng mình lại phải nhận. Ai bảo mình không may, xuyên vào cái thân thể này?
Chương 48: Khó Chữa
Lưu phu nhân thân thể không tốt nên không thể cùng đi với Tương Nhược Lan liền sai
Vân Tiếu và Lưu Tử Căng dẫn Tương Nhược Lan đi trước.
Vân Tiếu đi trước dẫn đường, Lưu Tử Căng đi sau, Tương Nhược Lan cùng đám nha hoàn cách hắn 3 thước. Theo đạo lí, Tương Nhược Lan không được tiếp xúc nhiều với Lưu Tử Căng nhưng vì hắn cũng là đại phu, đến xem muội muội của hắn thì sao hắn có thể không đi cùng.
Đoàn người đi dọc theo con đường nhỏ, ước chừng hết một nén nhang. Tương Nhược Lan thấy càng đi càng hẻo lánh nên hỏi:
– Lưu thái y, không phải chúng ta đi thăm Lưu tiểu thư?
Lưu gia tiểu thư sao lại có thể ở nơi vắng vẻ này.
Lưu Tử Căng nghe lời nàng, lập tức dừng bước, quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng:
– Hầu phu nhân, từ lúc tiểu muội rơi xuống nước vẫn sợ nước cho nên đến ở nơi không có ao hồ
Nghiêm trọng thế sao? Rõ ràng không phải mình làm nhưng trong lòng Tương Nhược Lan cũng run lên. Nàng tiến lên hai bước cách không xa Lưu Tử Căng, chột dạ hỏi:
– Nghe Lưu phu nhân nói, lệnh muội vì thế mà mắc bệnh?
Bồ Tát che chở, đừng quá nghiêm trọng nếu không mối dây này khó mà gỡ ra…
Lưu Tử Căng nhớ ra những đau khổ của muội muội hơn năm nay, trong lòng tức giận. Trước vì Tương Nhược Lan cứu tính mạng mẫu thân mà có chút cảm kích, nay vì tức giận mà không còn sót một mảnh.
– Hầu phu nhân không phải thông y lí? Nhìn thấy muội muội ta chẳng phải sẽ rõ?
Dù giọng nói lạnh như băng nhưng vẫn duy trì phong độ quân tử, đôi mắt thanh nhuận, cùng không vì trong lòng tức giận mà có chút gợn sóng.
Tương Nhược Lan nghe vậy hơi đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng nói:
– Ta làm gì mà thông y lý, chẳng qua là trước kia có theo một số bằng hữu của phụ thân học ít biện pháp dưỡng sinh, còn về phần chẩn đoán thì một chút cũng không thông.
Lúc này, hai người đứng ở bãi đất trống, ánh mắt trời chiếu lên khuôn mặt Tương Nhược Lan khiến khuôn mặt đỏ ửng của nàng có ánh sáng rất đẹp. Vẻ mặt nàng ngượng ngùng, thanh âm nhu hòa. Cảm giác như trước mắt là một đóa hoa rất đẹp rơi trên trán nàng. Một vẻ đẹp nhu mĩ của thiếu nữ lồ lộ. Lưu Tử Căng dù biết Tương Nhược Lan đã lâu nhưng hắn luôn có ấn tượng nàng hung dữ, vô lí chưa bao giờ thấy nàng có kiều thái nữ nhi như thế này. Hắn kinh ngạc địa nàng, trong lòng sinh ra cảm giác khác thường, tê tê dại dại tựa như bị kiến cắn.
Sự tức giận trong lòng bất tri bất giác tiêu tan không ít. Giọng cũng nhu hòa:
– Hầu phu nhân không hiểu y lí? Trước thấy Hầu phu nhân thân thủ bất phàm còn tưởng là Hầu phu nhân vẫn cố ý dấu diếm. Phu nhân không hiểu y lí mà lại biết nhiều phương pháp trị liệu như thế thật khiến tại hạ bội phục.
Tương Nhược Lan lau mồ hôi lạnh:
– Tất cả là vận khí ta tốt thôi. Không đáng nhắc đến! Không đáng nhắc đến!
Rồi lại hỏi:
– Không bằng Lưu thái y nói bệnh chứng của tiểu thư cho ta biết. Việc lệnh muội không chịu uống thuốc ta có thể giúp được ít nhiều.
Lưu thái y nhìn nàng, môi giật giật, trên mặt có thần sắc cổ quái, màu da như bạch ngọc mơ hồ đỏ lên. Hắn đột nhiên quay người đến bên Vân Tiếu, nhỏ giọng nói với nàng vài câu rồi Vân Tiếu đi đến bên cạnh Tương Nhược Lan nói nhỏ:
– Hầu phu nhân, tiểu thư nhà ta nắm ngoái rơi xuống nước đúng lúc vừa hết nguyệt sự. Tuy tính mạng không sao nhưng nguyệt sự không thuận. Công tử nhà ta nói là vì gặp lạnh mà máu không thông. Vốn có uống thuốc hơi tốt lên chút nhưng sau lại nghe…
Nói tới đây, Vân Tiếu ngẩng đầu nhìn Tương Nhược Lan một cái, trong mắt có tia oán khí mơ hồ:
– Sau lại nghe lời đồn đại bên ngoài, trong lòng không vui, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, cứ như vậy, bệnh không tốt lên mà lại thêm nặng. Tiểu thư tức giận không chịu uống thuốc, mỗi ngày đều trốn trong phòng không chịu gặp người.
Nói tới đây Vân Tiếu thở dài, bộ dáng rất đau lòng.
Lưu Tử Căng đứng bên thở dài. Phụ thân hắn đứng đầu thái y viện, chính mình là ngự y mà bệnh của muội muội cũng không chữa được. Đã hơn một năm, muội muội cũng đến tuổi cập kê nhưng thân thể có bệnh này thì hôn sự sao tốt được, chỉ sợ đến lúc đó mang thai cũng là vấn đề.
Nhưng lập tức, tâm tư lại chuyển sang vấn đề khác, mình là đại phu, cũng không phải chưa xem qua các bệnh phụ nữ, trước chưa bao giờ ngại ngùng nhưng sao trước mặt Tương Nhược Lan lại có cảm giác xấu hổ không dám hé răng này.
Bên kia, Tương Nhược Lan nghe Vân Tiếu nói xong cũng hiểu được bệnh chứng của Lưu Tử Đồng. Có lẽ là xuống nước bị lạnh nên kinh nguyệt không đều, sau tâm tình lại bị ức chế lâu dài khiến bệnh càng lúc càng trầm trọng. Nếu bị hàn có thể uống thuốc khu hàn nhưng là bệnh tâm lí thì không phải uống thuốc có thể chữa được. Nghĩ nghĩ, Tương Nhược Lan hơi nhíu mày, tình hình không dễ giải quyết…
Vân Tiếu thấy thần sắc nàng vội vàng quỳ xuống nói:
– Hầu phu nhân, nô tì biết người bản lãnh cao siêu, van cầu người cứu tiểu thư…tiểu thư rất đáng thương. Phu nhân nhà ta ngày nào cũng rất lo lắng, khóc rất nhiều. Hầu phu nhân, chỉ cần người có thể chữa khỏi cho tiểu thư nhà ta, kiếp sau, nô tì nguyện làm trâu ngựa báo đáp.
Tương Nhược Lan vội đỡ nàng lên:
– Vân Tiếu, ngươi trung tâm như thế này thật hiếm có. Ngươi yên tâm, chuyện này do ta gây ra, ta nhất định cố hết sức.
Vân Tiếu nghe những lời này lập tức vui mừng. Từ lần trước thấy Tương Nhược Lan không dùng châm (kim) không dùng thuốc mà khiến phu nhân thoát khỏi nguy hiểm thì nàng đã coi Tương Nhược Lan là thần y diệu thủ hồi xuân (chỉ người y thuật rất cao minh). Nàng đứng lên dẫn Tương Nhược Lan đến chỗ Lưu Tử Đồng.
Đến sân phát hiện cửa đóng chặt, Vân Tiếu mở cửa dẫn Tương Nhược Lan và Lưu Tử Căng vào trong. Trong sân có một cây hòe, vài cây cỏ, hoa trông rất tiêu điều.
Mấy nha hoàn ngồi bên thềm nô đùa, Vân Tiếu thấy bọn họ, hoi:
– Tiểu thư đang làm gì?
Nha hoàn lắc đầu nói:
– Không biết, tiểu thư không cho chúng ta vào.
Vừa nói vừa nhìn căn phòng đóng chặt cửa.
Lưu Tử Căng nhíu mày, tiến lên định đẩy cửa nhưng cửa đã bị chốt trong, Lưu Tử Căng kêu lên:
– Tử Đồng, mở cửa.
Bên trong lập tức có tiếng khóc, kêu:
– Đi.. đi.. Ta không muốn thấy ai hết!
Lúc này một nha hoàn tiến đến bên người Lưu Tử Căng nói:
– Thiếu gia, từ sáng nay tâm tình tiểu thư không tốt, không chịu gặp người.
Tương Nhược Lan tiến lên hỏi:
– Vì sao?
Nha hoàn nghe tiếng quay đầu lại nhìn thấy Tương Nhược Lan xong biến sắc “A!” lên một tiếng Nàng kích động chỉ vào Tương Nhược Lan nói:
– Ngươi… ngươi tới làm gì?
Lưu Tử Căng lập tức quát:
– Mai Hương, không được vô lễ! Đây là Hầu phu nhân
Mai Hương hốc mắt đỏ lên, quỳ xuống trước mặt Lưu Tử Căng:
– Công tử, đều là nàng hại tiểu thư mà
Trong phòng truyền ra tiếng Lưu Tử Đồng vừa sợ vừa giận:
– Mai Hương là ai? Là ai tới?
Tương Nhược Lan đi tới trước cửa ôn nhu nói:
– Lưu tiểu thư, là ta Tương Nhược Lan, ta tới xin lỗi ngươi! Ngươi mở cửa đi!
Tương Nhược Lan đem theo lễ vật thái phu nhân đã chuẩn bị cùng Trương mụ mụ ngồi xe ngựa đến Lưu phủ.
Lưu phủ nhận được thông báo đã sớm sai hạ nhân đến cửa nghênh đón. Tương Nhược Lan được một đám nha hoàn Lưu phủ dẫn vào trong.
Lưu phủ tuy không phú quý bằng Hầu phủ nhưng cũng rất trang nhã.
Vừa vào phòng Lưu phu nhân đã ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt, càng vào trong mùi thuốc càng đậm hơn nữa trong phòng rất ấm khiến không khí rất ngột ngạt làm người khác thấy khó chịu.
Lưu phu nhân mặc y phục trong nhà dựa vào giường lớn, chắc hẳn vì có khách nên mới miễn cưỡng ngồi dậy.
Nha hoàn lớn tuổi nói:
– Phu nhân, Hầu phu nhân đến thăm người.
Lưu phu nhân giật giật người gọi Vân Tiếu đến gần định sai nàng đỡ bà đứng dậy hành lễ với Tương Nhược Lan. Tương Nhược Lan vội tiến lên, ngăn cản nàng nói:
– Lưu phu nhân, ngươi thân thể không tốt không cần phải bày đặt lễ tiết. Ta đến thăm ngươi mà lại khiến ngươi vất vả không thể an tâm nghỉ ngơi ta sao có thể an lòng?
Nghe Tương Nhược Lan nói chân thành như thế Lưu phu nhân mới thôi, sai nha hoàn châm trà.
Tương Nhược Lan sai nha hoàn đặt ghế gần giường, ngồi cạnh Lưu phu nhân, Lưu phu nhân vội hỏi:
– Hầu phu nhân ngồi xa hơn một chút thì hơn, cẩn thận lây bệnh.
Tương Nhược Lan cười nói:
– Ta thân thể khỏe mạnh sao có thể nói lây là lây
Suyễn không phải là bệnh truyền nhiễm, cần gì làm thành dạng này khiến người ta xa lánh.
Lưu phu nhân thấy nàng hoàn toàn không né tránh mình, tâm trạng có chút khó nói. Tâm tư bà với Tương Nhược Lan rất phức tạp. Vừa hận nàng hại con gái mình nhưng nàng lại cứu mình một mạng. Tình hình hôm đó bệnh phát tác bà biết rất rõ, nếu không nhờ nàng cứu giúp thì không rõ mình có thể đợi được con đến hay không.
Nghĩ vây, trong lòng bà thở dài một hơi, cúi đầu nói với Tương Nhược Lan:
– Hầu phu nhân, lão thân còn muốn tạ ơn cứu mạng của người.
Tương Nhược Lan cười nói:
– Chỉ là nhấc tay chi lao (tiện tay thì làm) Lưu phu nhân không cần để trong lòng. Lưu phu nhân là tại phủ chúng ta mà phát bệnh, nói đến nói đi vẫn là chúng ta chiêu đãi không chu toàn. Thái phu nhân đặc biệt sai ta đến nói lời xin lỗi. Chẳng biết bây giờ thân thể Lưu phu nhân khỏe hơn chút nào chưa?
Lúc này, nha hoàn bên cạnh bưng thuốc đến nói:
– Phu nhân, công tử dặn dò, thuốc phải uống khi nóng.
Lưu phu nhân đón bát thuốc, nhìn Tương Nhược Lan cười khổ một tiếng:
– Thái phu nhân quá lời, đây chỉ là bệnh cũ hàng năm đều tái phát vài lần, cả người không rời được thuốc. Ngươi trở về nói với thái phu nhân, bào bà không cần lo lắng, bệnh này của ta qua một đoạn thời gian là tốt rồi.
Vừa nói vừa nhăn mày uống bát thuốc, miễn cưỡng uống được nửa bát, có lẽ là đắng quá nên thấy lợm không tài nào uống hết được.
Tiểu nha đầu nhìn trong bát vẫn còn thuốc, khó khăn nói:
– Phu nhân, công tử nói rồi, nhất định phải uống hết.
Lưu phu nhân trong người có bệnh nên khó chịu, bất chấp có khách trước mặt, quát lớn:
– Ta ngửi mùi thuốc đã muốn nôn, ngươi muốn ta chết!
Một trận kích động lại khiến bệnh cũ tái phát, ôm ngực, tái nhợt mặt.
Tiểu nha đầu sợ hãi vội dập đầu xin tha.
Vân tiếu tiến lên một bên giúp Lưu phu nhân vỗ lưng, vừa nói với nha hoàn đang quỳ:
– Nhanh mời công tử đến.
Tiểu nha đầu vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Tương Nhược Lan thấy Lưu phu nhân thở khó khăn, vội tiến lên giúp bà ấn huyệt như lần trước, lúc này Lưu phu nhân mới dần bình phục.
– Lại phải đa tạ Hầu phu nhân
Sắc mặt Lưu phu nhân tái nhợt, nghiêm mặt suy yếu nói:
– Lão thân tính tình không tốt, khiến phu nhân chê cười.
Tương Nhược Lan khuyên nhủ:
– Phu nhân có bệnh không uống thuốc sao được?
Lưu phu nhân lắc đầu:
– Hầu phu nhân không biết, ta hàng năm đều phát bệnh, hàng năm uống thuốc. Bây giờ, chỉ ngửi đến mùi này thôi đã muốn nôn…
Nhớ ra sự đau khổ suốt mấy năm hốc mắt lại ửng đỏ.
Tương Nhược Lan liếc nhìn nửa bát thuốc đen sì , nhớ ra trung dược rất đắng nên có thể hiểu được cảm giác của bà. Lúc này, trong đầu nàng linh quang chợt lóe, nhớ lại trước kia xem sách về bệnh hen suyễn có thể dùng thức ăn mà chữa bệnh. Bệnh mãn tính như Lưu phu nhân nếu dùng ăn uống mà điều dưỡng lâu dài chắc sẽ có hiệu quả rất tốt.
Ngoài phòng đột nhiên truyền tiếng bước chân dồn dập, giây lát, Lưu Tử Căng đã vào đến phòng.
Lưu Tử Căng thấy Tương Nhược Lan thoáng sửng sốt rồi tiếng lên hành lễ, sau đó kiểm tra bệnh mẫu thân. Lưu phu nhân nói cho hắn nguyên nhân Tương Nhược Lan đến đây.
Lưu Tử Căng tạ ý tốt Tương Nhược Lan rồi quay đầu nhìn bát thuốc chưa uống hết không khỏi nhíu mi:
– Mẫu thân, thuốc này phải uống cho hết.
Lưu phu nhân trước mặt con lại giống như tiểu hài tử. Bà nghiêng đầu nói:
– Uống nữa ta cũng sẽ nôn ra, ngươi cứ tùy ý ta đi… Ta chết cũng tốt hơn là chịu tội này.
Lưu Tử Căng rất bất đắc dĩ, hắn cầm tay Lưu phu nhân nói:
– Mẫu thân, không nên nói lời xui xẻo, uống thuốc bệnh sẽ nhanh thuyên giảm…
Lưu phu nhân nói gì, nhưng ánh mắt rất kiên quyết.
Tương Nhược Lan thấy vậy đột nhiên lên tiếng:
– Lưu thái y, thuốc có ba phần là độc, nếu uống lâu sẽ tổn thương tràng vị (dạ dày) Ngươi sao không thử cho phu nhân thực liệu (dùng thức ăn làm thuốc).
– Thực liệu?
Lưu thái y chậm rãi đứng dậy, hơi kinh ngạc nhìn Tương Nhược Lan:
– Phu nhân nói là dùng đồ ăn chữa bệnh?
Trong đồ ăn thêm chút thuốc cũng không phải không có nhưng vốn chỉ dùng để bồi bổ chứ nếu dùng chữa bệnh thì lại không đủ. Nếu là người khác nói những lời này thì có lẽ Lưu Tử Căng đã phản bác ngay nhưng lời này lại là Tương Nhược Lan nói… Hắn đã chứng kiếm Tương Nhược Lan xoa bóp cho thái phu nhân hơn nữa nàng lại từng cứu mẫu thân, trong lòng có chút tò mò. Tương Nhược Lan rốt cuộc hiểu biết những gì?
Tương Nhược Lan gật đầu cười nói:
– Đúng, dùng thức ăn để chữa bệnh có lẽ sẽ rất có ích với bệnh của phu nhân.
Nàng suy nghĩ một chút:
– Như vậy đi, đầu tiên ta viết ra mấy phương pháp thực liệu, Lưu thái y nhìn thử xem có được không?
Lưu Tử Căng vội sai nha hoàn mang bút mực lên, Tương Nhược Lan nhìn văn phòng tứ bảo (bút, nghiên, giấy mực), nhớ ra mình không quen việc viết bút lông nên không khỏi có chút xấu hổ. Nhưng ngay sau đó lại nghĩ, ai mà không biết Tương Nhược Lan là nữ tử không am hiểu lễ nghĩa sách vở. Sợ gì!
Nàng đi tới sách bên bàn, cầm lấy bút, viết xuống phương pháp.
– Canh phổi lợn, kha tử 6g, ngũ vị tử 20 hạt, phổi lợn hay phổi bò 1 cái. Rửa sạch phổi, cho cùng các vị thuốc vào nồi nấu thành canh. Khi phổi nhừ nêm gia vị vừa miệng. Ăn cái uống nước canh, mỗi ngày 1 lần.
Nàng viết một phương tử rồi ngẩng đầu nhìn Lưu Tử Căng cười cười.
Lưu Tử Căng nhìn nàng cười hơi xuất thần lại nghe nàng nói:
– Canh yến sào, bạch chỉ: Bạch chỉ 12g, yến sào 12g, đường phèn một ít. Cho thuốc vào nồi đất, nổi lửa, để nhỏ liu riu hầm kỹ đến nhừ. Bỏ bã, cho đường phèn hòa tan, chia đôi nước uống vào buổi sáng và buổi tối trong ngày.
Lưu Tử Căng không nhịn được đi tới bàn sách nhìn chữ nàng, chỉ thấy nàng hơi mất tự nhiên cầm bút rất chăm chú viết: – Chim sẻ hấp đường phèn: Chim sẻ 3-5 con, làm sạch lông moi bỏ ruột, bỏ vào bát tô to, thả đường phèn 15g vào bát, đậy nắp cho vào nồi hầm cách thủy chín nhừ, nêm đủ gia vị mang ra ăn hết trong ngày. Mỗi ngày ăn 1 lần
Thấy Lưu Tử Căng nhìn, Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn hắn thản nhiên cười nói:
– Chữ ta không đẹp, Lưu thái y đừng cười.
– Chữ Hầu phu nhân rất… dễ nhìn. Lưu Tử Căng do dự một lúc mới nói.
Tương Nhược Lan nhìn hắn một cái, cúi đầu mỉm cười, nghĩ thầm: Lưu Tử Căng không thích hợp nói dối.
Lưu Tử Căng lại cúi đầu tiếp tục nhìn nàng viết thêm mấy phương pháp, bất tri bất giác len lén nhìn nàng đã thấy nàng chăm chú viết, lông mi dài hơi rung động, trong đầu hồi tưởng lại nụ cười khi nãy của nàng. Gần nàng, phát hiện mắt nàng rất đẹp, đôi mắt vừa đen láy vừa trong sáng như hắc bảo thạch. Đang nói chuyện thì thỉnh thoảng lóe lên, rất linh động.
Quái, tại sao trước kia hắn chưa bao giờ phát hiện điều này?
– Lưu thái y nhìn xem có được hay không?
Tương Nhược Lan ngẩng đầu, đưa tờ giấy đến trước mặt hắn.
Lưu Tử Căng đón lấy, hồi phục tinh thần cẩn thận nhìn một chút. Những món ăn này có chứa vài thứ khá hợp với chứng bệnh của mẫu thân.
Chỉ là cái này thật sự có thể trị bệnh? Lưu Tử Căng không dám khẳng định.
Bên kia, Lưu phu nhân không nhịn được hiếu kì sai Vân Tiếu mang tờ giấy lại, vừa nhìn thì khuôn mặt sáng lên. Bà quay đầu nhìn Tương Nhược Lan và con cười nói:
– Những món này ta cũng muốn ăn, có bắt ta ngày nào cũng ăn ta cũng không có ý kiến.
Lưu Tử Căng do dự hỏi Tương Nhược Lan:
– Không biết phu nhân dùng phương pháp này trị liệu cho bao người rồi?
Tương Nhược Lan bị hỏi, chẳng lẽ lại nói thật đây là xem từ sách ra, thực tế hiệu quả ra sao còn không biết sao?
– Cái này…Ta chưa cho ai thử phương pháp này…
Thấy Lưu Tử Căng nhíu mày thì vội nói:
– Nhưng ta nghe người ta nói cái này rất có tác dụng. Không bằng tạm thời dừng uống thuốc, cho phu nhân thử qua cách này xem hiểu quả thế nào. Nếu Lưu phu nhân ăn ngon thì làm lâu dài. Những thứ này không có hại với cơ thể.
Lưu phu nhân được Tương Nhược Lan cứu giúp vốn đã rất tin bản lĩnh của nàng, nghe lời nàng nói vội phụ họa:
– Cứ theo lời Hầu phu nhân đi. Thuốc ta cũng uống, đồ này ta cũng ăn. Nếu ta thấy tốt thì sẽ dùng lâu dài.
Lưu Tử Căng thấy mẫu thân nói sẽ dùng thuốc nên cũng yên tâm. Hơn nữa hắn cũng rất muốn biết hiệu quả của thực liệu nên nhìn về phía mẫu thân nói:
– Đã như thế, mỗi ngày mẫu thân đều phải uống thuốc.
Lưu phu nhân nghĩ sẽ không phải uống thuốc bao lâu nữa nên tâm tình rất tốt, cam đoan với hắn. Rồi như nhớ ra cái gì, nhìn Tương Nhược Lan nói:
– Hầu phu nhân, xin người cũng đi nhìn tiểu nữ Tử Đồng một chút. Tiểu nữ cũng giống ta, không thích uống thuốc nên bệnh tình không tốt.
Lưu Tử Đồng không phải là nữ tử bị Tương Nhược Lan đẩy xuống nước sao? Tương Nhược Lan nhìn Lưu Tử Căng thấy sắc mặt hắn khó coi cũng biết là hắn nhớ đến chuyện này.
– Lưu phu nhân, cho dù bà không nói, ta cũng muốn nhìn Lưu tiểu thư một chút, hôm nay một là muốn đến thăm bà, hai là muốn đến xin Lưu tiểu thư thứ lỗi.
Chẳng có cách nào, dù chuyện này không phải mình làm nhưng mình lại phải nhận. Ai bảo mình không may, xuyên vào cái thân thể này?
Chương 48: Khó Chữa
Lưu phu nhân thân thể không tốt nên không thể cùng đi với Tương Nhược Lan liền sai
Vân Tiếu và Lưu Tử Căng dẫn Tương Nhược Lan đi trước.
Vân Tiếu đi trước dẫn đường, Lưu Tử Căng đi sau, Tương Nhược Lan cùng đám nha hoàn cách hắn 3 thước. Theo đạo lí, Tương Nhược Lan không được tiếp xúc nhiều với Lưu Tử Căng nhưng vì hắn cũng là đại phu, đến xem muội muội của hắn thì sao hắn có thể không đi cùng.
Đoàn người đi dọc theo con đường nhỏ, ước chừng hết một nén nhang. Tương Nhược Lan thấy càng đi càng hẻo lánh nên hỏi:
– Lưu thái y, không phải chúng ta đi thăm Lưu tiểu thư?
Lưu gia tiểu thư sao lại có thể ở nơi vắng vẻ này.
Lưu Tử Căng nghe lời nàng, lập tức dừng bước, quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng:
– Hầu phu nhân, từ lúc tiểu muội rơi xuống nước vẫn sợ nước cho nên đến ở nơi không có ao hồ
Nghiêm trọng thế sao? Rõ ràng không phải mình làm nhưng trong lòng Tương Nhược Lan cũng run lên. Nàng tiến lên hai bước cách không xa Lưu Tử Căng, chột dạ hỏi:
– Nghe Lưu phu nhân nói, lệnh muội vì thế mà mắc bệnh?
Bồ Tát che chở, đừng quá nghiêm trọng nếu không mối dây này khó mà gỡ ra…
Lưu Tử Căng nhớ ra những đau khổ của muội muội hơn năm nay, trong lòng tức giận. Trước vì Tương Nhược Lan cứu tính mạng mẫu thân mà có chút cảm kích, nay vì tức giận mà không còn sót một mảnh.
– Hầu phu nhân không phải thông y lí? Nhìn thấy muội muội ta chẳng phải sẽ rõ?
Dù giọng nói lạnh như băng nhưng vẫn duy trì phong độ quân tử, đôi mắt thanh nhuận, cùng không vì trong lòng tức giận mà có chút gợn sóng.
Tương Nhược Lan nghe vậy hơi đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng nói:
– Ta làm gì mà thông y lý, chẳng qua là trước kia có theo một số bằng hữu của phụ thân học ít biện pháp dưỡng sinh, còn về phần chẩn đoán thì một chút cũng không thông.
Lúc này, hai người đứng ở bãi đất trống, ánh mắt trời chiếu lên khuôn mặt Tương Nhược Lan khiến khuôn mặt đỏ ửng của nàng có ánh sáng rất đẹp. Vẻ mặt nàng ngượng ngùng, thanh âm nhu hòa. Cảm giác như trước mắt là một đóa hoa rất đẹp rơi trên trán nàng. Một vẻ đẹp nhu mĩ của thiếu nữ lồ lộ. Lưu Tử Căng dù biết Tương Nhược Lan đã lâu nhưng hắn luôn có ấn tượng nàng hung dữ, vô lí chưa bao giờ thấy nàng có kiều thái nữ nhi như thế này. Hắn kinh ngạc địa nàng, trong lòng sinh ra cảm giác khác thường, tê tê dại dại tựa như bị kiến cắn.
Sự tức giận trong lòng bất tri bất giác tiêu tan không ít. Giọng cũng nhu hòa:
– Hầu phu nhân không hiểu y lí? Trước thấy Hầu phu nhân thân thủ bất phàm còn tưởng là Hầu phu nhân vẫn cố ý dấu diếm. Phu nhân không hiểu y lí mà lại biết nhiều phương pháp trị liệu như thế thật khiến tại hạ bội phục.
Tương Nhược Lan lau mồ hôi lạnh:
– Tất cả là vận khí ta tốt thôi. Không đáng nhắc đến! Không đáng nhắc đến!
Rồi lại hỏi:
– Không bằng Lưu thái y nói bệnh chứng của tiểu thư cho ta biết. Việc lệnh muội không chịu uống thuốc ta có thể giúp được ít nhiều.
Lưu thái y nhìn nàng, môi giật giật, trên mặt có thần sắc cổ quái, màu da như bạch ngọc mơ hồ đỏ lên. Hắn đột nhiên quay người đến bên Vân Tiếu, nhỏ giọng nói với nàng vài câu rồi Vân Tiếu đi đến bên cạnh Tương Nhược Lan nói nhỏ:
– Hầu phu nhân, tiểu thư nhà ta nắm ngoái rơi xuống nước đúng lúc vừa hết nguyệt sự. Tuy tính mạng không sao nhưng nguyệt sự không thuận. Công tử nhà ta nói là vì gặp lạnh mà máu không thông. Vốn có uống thuốc hơi tốt lên chút nhưng sau lại nghe…
Nói tới đây, Vân Tiếu ngẩng đầu nhìn Tương Nhược Lan một cái, trong mắt có tia oán khí mơ hồ:
– Sau lại nghe lời đồn đại bên ngoài, trong lòng không vui, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, cứ như vậy, bệnh không tốt lên mà lại thêm nặng. Tiểu thư tức giận không chịu uống thuốc, mỗi ngày đều trốn trong phòng không chịu gặp người.
Nói tới đây Vân Tiếu thở dài, bộ dáng rất đau lòng.
Lưu Tử Căng đứng bên thở dài. Phụ thân hắn đứng đầu thái y viện, chính mình là ngự y mà bệnh của muội muội cũng không chữa được. Đã hơn một năm, muội muội cũng đến tuổi cập kê nhưng thân thể có bệnh này thì hôn sự sao tốt được, chỉ sợ đến lúc đó mang thai cũng là vấn đề.
Nhưng lập tức, tâm tư lại chuyển sang vấn đề khác, mình là đại phu, cũng không phải chưa xem qua các bệnh phụ nữ, trước chưa bao giờ ngại ngùng nhưng sao trước mặt Tương Nhược Lan lại có cảm giác xấu hổ không dám hé răng này.
Bên kia, Tương Nhược Lan nghe Vân Tiếu nói xong cũng hiểu được bệnh chứng của Lưu Tử Đồng. Có lẽ là xuống nước bị lạnh nên kinh nguyệt không đều, sau tâm tình lại bị ức chế lâu dài khiến bệnh càng lúc càng trầm trọng. Nếu bị hàn có thể uống thuốc khu hàn nhưng là bệnh tâm lí thì không phải uống thuốc có thể chữa được. Nghĩ nghĩ, Tương Nhược Lan hơi nhíu mày, tình hình không dễ giải quyết…
Vân Tiếu thấy thần sắc nàng vội vàng quỳ xuống nói:
– Hầu phu nhân, nô tì biết người bản lãnh cao siêu, van cầu người cứu tiểu thư…tiểu thư rất đáng thương. Phu nhân nhà ta ngày nào cũng rất lo lắng, khóc rất nhiều. Hầu phu nhân, chỉ cần người có thể chữa khỏi cho tiểu thư nhà ta, kiếp sau, nô tì nguyện làm trâu ngựa báo đáp.
Tương Nhược Lan vội đỡ nàng lên:
– Vân Tiếu, ngươi trung tâm như thế này thật hiếm có. Ngươi yên tâm, chuyện này do ta gây ra, ta nhất định cố hết sức.
Vân Tiếu nghe những lời này lập tức vui mừng. Từ lần trước thấy Tương Nhược Lan không dùng châm (kim) không dùng thuốc mà khiến phu nhân thoát khỏi nguy hiểm thì nàng đã coi Tương Nhược Lan là thần y diệu thủ hồi xuân (chỉ người y thuật rất cao minh). Nàng đứng lên dẫn Tương Nhược Lan đến chỗ Lưu Tử Đồng.
Đến sân phát hiện cửa đóng chặt, Vân Tiếu mở cửa dẫn Tương Nhược Lan và Lưu Tử Căng vào trong. Trong sân có một cây hòe, vài cây cỏ, hoa trông rất tiêu điều.
Mấy nha hoàn ngồi bên thềm nô đùa, Vân Tiếu thấy bọn họ, hoi:
– Tiểu thư đang làm gì?
Nha hoàn lắc đầu nói:
– Không biết, tiểu thư không cho chúng ta vào.
Vừa nói vừa nhìn căn phòng đóng chặt cửa.
Lưu Tử Căng nhíu mày, tiến lên định đẩy cửa nhưng cửa đã bị chốt trong, Lưu Tử Căng kêu lên:
– Tử Đồng, mở cửa.
Bên trong lập tức có tiếng khóc, kêu:
– Đi.. đi.. Ta không muốn thấy ai hết!
Lúc này một nha hoàn tiến đến bên người Lưu Tử Căng nói:
– Thiếu gia, từ sáng nay tâm tình tiểu thư không tốt, không chịu gặp người.
Tương Nhược Lan tiến lên hỏi:
– Vì sao?
Nha hoàn nghe tiếng quay đầu lại nhìn thấy Tương Nhược Lan xong biến sắc “A!” lên một tiếng Nàng kích động chỉ vào Tương Nhược Lan nói:
– Ngươi… ngươi tới làm gì?
Lưu Tử Căng lập tức quát:
– Mai Hương, không được vô lễ! Đây là Hầu phu nhân
Mai Hương hốc mắt đỏ lên, quỳ xuống trước mặt Lưu Tử Căng:
– Công tử, đều là nàng hại tiểu thư mà
Trong phòng truyền ra tiếng Lưu Tử Đồng vừa sợ vừa giận:
– Mai Hương là ai? Là ai tới?
Tương Nhược Lan đi tới trước cửa ôn nhu nói:
– Lưu tiểu thư, là ta Tương Nhược Lan, ta tới xin lỗi ngươi! Ngươi mở cửa đi!
Bình luận facebook