Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Lưu Dũng cười ha hả vẫy tay: “ Dương huynh đệ, Quách huynh đệ, mau đến ngồi xuống cạnh đây!" Khoảng không bên phải của hắn chừa lại hai vị trí, Dương Thu Trì liếc mắt nhìn mấy người ngồi trên, xem bộ dạng đầy khí thế, nhìn họ chắc không phải là người thường, bèn cười nói: “ Không dám, như vậy là giết chết huynh đệ tụi tôi rồi. Để bọn tôi ngồi vào bên dưới vậy."
Phó tiểu kỳ giật gấu áo hắn, nhỏ giọng nói: “ Tướng quân phiền nhất là người nào chậm chập lề mề đó, đã bảo các ngươi ngồi lên trên thì nhanh chóng ngồi đi. Tướng quân đã nói, tiệc rượu đêm nay chính là hoan nghênh hai người các ngươi!"
Dương Thu Trì đi đến ngồi cạnh Lưu Dũng, Quách Tuyết Liên cũng theo hắn ngồi xuống.
Lưu Dũng nói với Dương Thu Trì: “Dương huynh đệ, trước hết để ta giới thiệu các vị đứng đầu của đội hộ vệ cùng các huynh đệ tuần vệ." Đầu tiên chỉ tay vào người trung niên có mặt ngựa nói: “ Vị này là Mã Lăng Vũ Mã bá hộ. Mã đại nhân có ưng trảo công không chỉ thiên hạ vô song, mà còn có khinh công xuất sắc. Cũng chính là hộ vệ bên cạnh Vương gia kiêm thủ lĩnh nội vệ. Ngươi nếu rãnh rỗi có thể nhờ người này chỉ giáo thêm ".
"Dạ vâng!" Dương Thu Trì đứng dậy chắp tay thi lễ: “Xin ra mắt Bách hộ đại nhân!"
Mã Lăng Vũ mỉm cười, gật đầu đáp ý, sau đó nói với Lưu Dũng: “ Như vậy là tướng quân quá khen ngợi rồi, Mã mỗ thấy hổ thẹn không dám nhận a".
Lưu Dũng ha hả cười, lại tiếp tục giới thiệu các quan quân còn lại ở trên bàn. Tất cả đều là thủ lĩnh bách hộ ngũ vệ của đội hộ vệ trong Sở vương phủ cùng cấp dưới các tổng kỳ, và toàn thể các thành viên trong đội tuần vệ.
Sau khi giới thiệu xong rồi, Lưu Dũng cười ha hả vỗ vào vai Dương Thu Trì, nói cùng tất cả mọi người trong bàn: “ Các vị huynh đệ, vị người chính là Dương huynh đệ mà vừa rồi ta đã nhắc tới, tên gọi Dương..."
"...Dương Thu Trì!" Dương Thu Trì vội vàng hạ thấp người tiếp lời.
"Đúng vậy, Dương huynh đệ là người trượng nghĩa, đầu óc linh hoạt, võ công cũng không tệ lắm. Người bên cạnh là biểu đệ của hắn. Tên gọi Quách Học Liêm, cũng rất thông minh. Sau này hai người bọn họ ở trong đội tuần vệ, mọi người cần chiếu cố nhiều hơn nữa!"
Mọi người nhìn thấy Lưu Dũng coi trọng đến mức làm một bàn rượu để đón tiếp hai tuần vệ mới đến này, đối với bọn họ cũng có phần xem trọng, nên hướng về phía Lưu Dũng, tới tấp kính rượu hai người bọn Dương Thu Trì Hai người bọn họ đương nhiên đứng dậy đáp tạ. Chỉ có điều mấy ngày qua hai người bọn họ lúc thì no lúc thì đói, nói cho đúng thì thật sự là cũng chưa ăn được gì. Hiện tại thấy một bàn rượu và thức ăn trước mặt, chưa kịp động đũa vào đã phải uống rượu. Trong lòng có chút khó chịu. Bất quá cũng không còn biện pháp nào khác. Dương Thu Trì thì cũng không sao. Quách Tuyết Liên thì không thể uống nhiều rượu được, chỉ vài chén là mặt đỏ lên rồi.
Dương Thu Trì nói với Quách Tuyết Liên: “ Biểu đệ, ngươi không nên uống nhiều rượu, có chừng mực thôi, nên ăn một chút gì đó đi."
Lưu Dũng cười ha hả nói: “ Đúng vậy, nên ăn chút gì trước đã".
Mã Lăng Vũ thấp giọng nói: “ Vậy là không được rồi, ăn cũng nên ăn, uống cũng nên uống vậy. Nhu thế này đi, để Mã mỗ kính hai vị một ly trước!" Nói rồi, hắn cầm ly rượu hướng về Dương Thu Trì và Quách Tuyết Liên.
Quách Tuyết Liên vừa mới ăn vào một ít, chưa kịp nuốt xuống, nghe nói vậy vội vàng cầm ly rượu lên, lập tức bị Dương Thu Trì đè tay xuống, mỉm cười nói với Mã Lăng Vũ: “ Bách hộ đại nhân, biểu đệ ta không giỏi uống rượu lắm, như thế này đi, để ta uống thay có được không vậy?"
"Hay lắm! Dương huynh đệ quả nhiên hào phóng, đúng là một hán tử!" Mã Lăng Vũ vừa nói vừa giơ một ngón tay cái lên, "Nhưng mà, Quách huyn đệ không thể nói là không uống chút nào, như thế này vậy, hắn không thể uống nhiều rượu được, vậy ngươi hãy thay hắn uống nửa chén đi! Mã mỗ xin được kính trước!" Nói xong y ngữa cổ dốc cạn chén rượu đưa vào miệng, uống một hơi không còn một giọt nào.
Dương Thu Trì khen: “ Mã bách hộ đúng là tửu lượng tốt! Đa tạ rồi!" Hắn cũng uống cạn, sau đó đặt chén rượu trước mặt Quách Tuyết Liên, nói với nàng ta: “Biểu đệ, ngươi uống trước nửa chén đi, sau đó hãy ăn chút gì đó."
Nghe xong lời này, mặt Quách Tuyết Liên nóng như lửa, cái cổ trắng như tuyết cũng đỏ lên, đón lấy chén rượu, chầm chậm đưa cái chén vào môi, từ từ uống hết phân nửa, sau đó đưa cho Dương Thu Trì. Chỉ thấy hai má nóng phừng phừng, vội vàng gắp một đũa rau đặt trong chén trước mặt cuối đầu ăn, không dám nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì nhận chén rượu đến bên miệng, nghe thấy một mùi thơm nhàn nhạt nơi cổ. Đó chính là mùi hương từ đôi môi mộng đỏ của Quách Tuyết Liên còn lưu lại, trong lòng nhất thời rung động, liền nhớ đến câu nói của Phan Kim Liên trong thủy hử truyện: “ Thúc thúc, nếu như có ý, thiếp xin mời người nửa chén rượu tàn". Trong tâm càng trở nên xôn xao, chập chờn, ngửa cổ uống hết nửa chén rượu còn lại.
"Hay lắm!" Mọi người đều vỗ tay tán thưởng.
Nửa chén rượu đi xuống cổ, Dương Thu Trì cảm thấy hết sức khô nóng, phảng phất như bị nửa chén rượu của Quách Tuyết Liên uống còn lại đốt cháy hết máu toàn thân hắn vậy.
Quan quân chứng kiến Dương Thu Trì uống rượu, hướng về phía Lưu Dũng rồi lần lượt nâng chén kính hai người. Dương Thu Trì uống rượu chén nào cũng sạch khô, uống với mỗi người nữa chén rượu, đi hết một vòng, mắt đã mông lung. Quách Tuyết Liên không thắng được sức mạnh của rượu, ngồi không cũng không xong rồi.
Lưu Dũng nhìn thấy Quách Tuyết Liên quả là không thể uống nhiều rượu được, cười hắc hắc sai người mang thuốc giả rượu đến. Dương Thu Trì tự mình đưa cho nàng ta uống, nghỉ tạm một lúc là tỉnh lại. Lưu Dũng bảo mọi người không được mời rượu Quách Tuyết Liên nữa. Lúc này Dương Thu Trì mới yên tâm khai chiến.
Dương Thu Trì cũng là con sâu rượu, tuy tửu lượng không ghê gớm lắm, nhưng không hề kém ai, cho nên cầm chén rượu đứng lên, có chút xiêu vẹo, nói với Lưu Dũng: “ Tướng quân, các vị bách hộ, tổng kỳ đại nhân, cùng các huynh đệ tuần vệ, nhờ có tướng quân tiến cử hai huynh đệ mới vào đội hộ vệ được. Nhờ có thế mới kết thân với các vị đại nhân cùng các huynh đệ đây. Từ nay trở về sau ta sẽ cố gắng hết mình, không phụ lòng kỳ vọng của tướng quân cùng các vị đại nhân đây. Nào, ta kính các vị một chén!"
Mọi người sôi nổi bưng chén lên muốn uống, nhưng Mã Lăng Vũ lại cười nói: “ Dương huynh đệ, ngươi dùng một chén rượu này để kính mọi người là có thể. Nhưng tướng quân đối với ngươi coi trọng thế. Mã mỗ nghĩ hay là ngươi dùng một tướng quân cho thỏa đáng, các vị nghĩ thế nào?"
Mọi người nói như vậy là có đạo lý, định buông chén xuống.
Lưu Dũng nói: “ Không cần đâu, mọi người nhanh chóng uống đi. Dương huynh đệ mà uống xong một lượt xuống chắc là sẽ bị say túy lúy mất."
"Ái cha, tướng quân nói rất đúng, bọn tại hạ phải nhanh chóng uống ly này, nhưng tướng quân uống ly này. Dù sao cũng là một mình kính, hơn nữa ta trông Dương huynh đệ cũng là người rộng lượng, có lẽ chúng ta uống hết bình rượu này. Tất cả mọi người ngồi xuống bàn dưới đi, Dương huynh đệ lại sừng sững không bị ngã nhào rồi, ha ha...a...a...."
Mọi người đều cười vỗ tay ồn ào.
Dương Thu Trì cầm chén rượu một mình mời Lưu Dũng.
Sau khi uống xong, Dương Thu Trì lại mời rượu mọi người, nhưng Mã Lăng Vũ không bưng chén lên, thở dài nói: “ Ai cha! Xem ra chúng ta đãi ngộ như thế này là kém so với tướng quân rồi a, chỉ có thể uống một chén. Như vậy uống cũng không có hương vị gì, thật sự là cũng muốn có cảm tình với Dương huynh đệ đây, như vậy phải uống đối nhau mới có lòng."
Mọi người xúm lại để Dương Thu Trì một mình uống cùng Mã Lăng Vũ. Các bách hộ vệ khác thấy cảnh này, cũng thôi không bưng chén lên, nhìn Dương Thu Trì mỉm cười, nghĩ thầm rằng Mã bách hộ mời rượu như thế rồi, thì các bách hộ khác đương nhiên cũng phải mời từng người, nếu không sẽ phải thất lễ.
Dương Thu Trì trong lòng hừ lên một tiếng, liếc mắt nhìn khóe miệng Mã Lăng Vũ đang mỉm cười, biết rằng chủ tâm của tên mặt ngựa này là muốn mình sai để thêm náo nhiệt. Trong lòng nghĩ rượu trắng thời cổ đại có nồng độ không cao lắm. Tuy nhiên sau khi mời số lượng lớn như vậy, nhất thời có thể không bị say, nên nhất thời cũng không làm trò cười cho thiên hạ được, dứt khoát phải liều mạng một phen, đấu rượu thử coi ai ngã trước nào! Nghĩ tới đây, đứng dậy nói: “ Hay lắm, Mã đại nhân đã coi trọng ta như thế, ta xin mời Mã đại nhân ba chén to, mau đổi chén!"
Mọi người đều bị ngẩn ngơ, sau lại lập tức vỗ tay tán thưởng.
Người hầu bên cạnh lập tức đi lấy sáu cái chén to mang tới. Dương Thu Trì chụp lấy một vò rượu ngon, rót rượu vào sáu chén, hai tay bưng hai chén đi tới: “ Mã đại nhân, mời!"
Mã Lăng Vũ có chút e ngại, mỗi chén này cũng khoảng một cân rượu, uống hết ba chén là ba cân rượu! Uống nhiều rượu như thế hắn cũng chưa từng thử, trong lòng có chút sợ sệt, liếc mắt nhìn Lưu Dũng, hy vọng hắn có thể nói vài câu giải nguy. Nhưng không ngờ Lưu Dũng đối với Dương Thu Trì hết sức phóng khoáng tán thưởng, vui vẻ nói: “Dương huynh đệ quả thật rộng lượng! Mã đại nhân, chính ngươi đề nghị, mau tiếp chiêu đi chứ! Ha ha ha..."
Nói đến đây thì Mã Lăng Vũ có không uống cũng không được rồi, hắn nghĩ Dương Thu Trì đã uống nhiều như vậy rồi, nên mình cũng có chút lợi thế, lá gan có to hơn chút chút, đón lấy bát rượu, nhìn Dương Thu Trì: “Dương huynh đệ, Mã mỗ..."
Dương Thu Trì đoán là hắn cáo già định đùa bỡn, không đợi hắn nói xong, bèn lên tiếng trước: “ Mã đại nhân đã để mắt đến ta, gọi ta là một tiếng huynh đệ, vậy tiểu đệ này xin kính trước!". Ngửa cổ lên, hướng lên trờiuống hết một hơi hướng.
Cái chén to sáng ngời, không còn giọt rượu, cả sảnh đường vỗ tay tán thưởng.
Dương Thu Trì lúc đầu đã mời một vòng hết mười sáu người rồi, mắt cũng đã sớm mông lung rồi, một chén to này vừa đặt xuống, mặc dù trên mặt lộ vẻ cười cười nhưng trong đầu choáng váng như trời đất quay cuồng, ngực và bụng như bị nước dập mạnh.
Phó tiểu kỳ giật gấu áo hắn, nhỏ giọng nói: “ Tướng quân phiền nhất là người nào chậm chập lề mề đó, đã bảo các ngươi ngồi lên trên thì nhanh chóng ngồi đi. Tướng quân đã nói, tiệc rượu đêm nay chính là hoan nghênh hai người các ngươi!"
Dương Thu Trì đi đến ngồi cạnh Lưu Dũng, Quách Tuyết Liên cũng theo hắn ngồi xuống.
Lưu Dũng nói với Dương Thu Trì: “Dương huynh đệ, trước hết để ta giới thiệu các vị đứng đầu của đội hộ vệ cùng các huynh đệ tuần vệ." Đầu tiên chỉ tay vào người trung niên có mặt ngựa nói: “ Vị này là Mã Lăng Vũ Mã bá hộ. Mã đại nhân có ưng trảo công không chỉ thiên hạ vô song, mà còn có khinh công xuất sắc. Cũng chính là hộ vệ bên cạnh Vương gia kiêm thủ lĩnh nội vệ. Ngươi nếu rãnh rỗi có thể nhờ người này chỉ giáo thêm ".
"Dạ vâng!" Dương Thu Trì đứng dậy chắp tay thi lễ: “Xin ra mắt Bách hộ đại nhân!"
Mã Lăng Vũ mỉm cười, gật đầu đáp ý, sau đó nói với Lưu Dũng: “ Như vậy là tướng quân quá khen ngợi rồi, Mã mỗ thấy hổ thẹn không dám nhận a".
Lưu Dũng ha hả cười, lại tiếp tục giới thiệu các quan quân còn lại ở trên bàn. Tất cả đều là thủ lĩnh bách hộ ngũ vệ của đội hộ vệ trong Sở vương phủ cùng cấp dưới các tổng kỳ, và toàn thể các thành viên trong đội tuần vệ.
Sau khi giới thiệu xong rồi, Lưu Dũng cười ha hả vỗ vào vai Dương Thu Trì, nói cùng tất cả mọi người trong bàn: “ Các vị huynh đệ, vị người chính là Dương huynh đệ mà vừa rồi ta đã nhắc tới, tên gọi Dương..."
"...Dương Thu Trì!" Dương Thu Trì vội vàng hạ thấp người tiếp lời.
"Đúng vậy, Dương huynh đệ là người trượng nghĩa, đầu óc linh hoạt, võ công cũng không tệ lắm. Người bên cạnh là biểu đệ của hắn. Tên gọi Quách Học Liêm, cũng rất thông minh. Sau này hai người bọn họ ở trong đội tuần vệ, mọi người cần chiếu cố nhiều hơn nữa!"
Mọi người nhìn thấy Lưu Dũng coi trọng đến mức làm một bàn rượu để đón tiếp hai tuần vệ mới đến này, đối với bọn họ cũng có phần xem trọng, nên hướng về phía Lưu Dũng, tới tấp kính rượu hai người bọn Dương Thu Trì Hai người bọn họ đương nhiên đứng dậy đáp tạ. Chỉ có điều mấy ngày qua hai người bọn họ lúc thì no lúc thì đói, nói cho đúng thì thật sự là cũng chưa ăn được gì. Hiện tại thấy một bàn rượu và thức ăn trước mặt, chưa kịp động đũa vào đã phải uống rượu. Trong lòng có chút khó chịu. Bất quá cũng không còn biện pháp nào khác. Dương Thu Trì thì cũng không sao. Quách Tuyết Liên thì không thể uống nhiều rượu được, chỉ vài chén là mặt đỏ lên rồi.
Dương Thu Trì nói với Quách Tuyết Liên: “ Biểu đệ, ngươi không nên uống nhiều rượu, có chừng mực thôi, nên ăn một chút gì đó đi."
Lưu Dũng cười ha hả nói: “ Đúng vậy, nên ăn chút gì trước đã".
Mã Lăng Vũ thấp giọng nói: “ Vậy là không được rồi, ăn cũng nên ăn, uống cũng nên uống vậy. Nhu thế này đi, để Mã mỗ kính hai vị một ly trước!" Nói rồi, hắn cầm ly rượu hướng về Dương Thu Trì và Quách Tuyết Liên.
Quách Tuyết Liên vừa mới ăn vào một ít, chưa kịp nuốt xuống, nghe nói vậy vội vàng cầm ly rượu lên, lập tức bị Dương Thu Trì đè tay xuống, mỉm cười nói với Mã Lăng Vũ: “ Bách hộ đại nhân, biểu đệ ta không giỏi uống rượu lắm, như thế này đi, để ta uống thay có được không vậy?"
"Hay lắm! Dương huynh đệ quả nhiên hào phóng, đúng là một hán tử!" Mã Lăng Vũ vừa nói vừa giơ một ngón tay cái lên, "Nhưng mà, Quách huyn đệ không thể nói là không uống chút nào, như thế này vậy, hắn không thể uống nhiều rượu được, vậy ngươi hãy thay hắn uống nửa chén đi! Mã mỗ xin được kính trước!" Nói xong y ngữa cổ dốc cạn chén rượu đưa vào miệng, uống một hơi không còn một giọt nào.
Dương Thu Trì khen: “ Mã bách hộ đúng là tửu lượng tốt! Đa tạ rồi!" Hắn cũng uống cạn, sau đó đặt chén rượu trước mặt Quách Tuyết Liên, nói với nàng ta: “Biểu đệ, ngươi uống trước nửa chén đi, sau đó hãy ăn chút gì đó."
Nghe xong lời này, mặt Quách Tuyết Liên nóng như lửa, cái cổ trắng như tuyết cũng đỏ lên, đón lấy chén rượu, chầm chậm đưa cái chén vào môi, từ từ uống hết phân nửa, sau đó đưa cho Dương Thu Trì. Chỉ thấy hai má nóng phừng phừng, vội vàng gắp một đũa rau đặt trong chén trước mặt cuối đầu ăn, không dám nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì nhận chén rượu đến bên miệng, nghe thấy một mùi thơm nhàn nhạt nơi cổ. Đó chính là mùi hương từ đôi môi mộng đỏ của Quách Tuyết Liên còn lưu lại, trong lòng nhất thời rung động, liền nhớ đến câu nói của Phan Kim Liên trong thủy hử truyện: “ Thúc thúc, nếu như có ý, thiếp xin mời người nửa chén rượu tàn". Trong tâm càng trở nên xôn xao, chập chờn, ngửa cổ uống hết nửa chén rượu còn lại.
"Hay lắm!" Mọi người đều vỗ tay tán thưởng.
Nửa chén rượu đi xuống cổ, Dương Thu Trì cảm thấy hết sức khô nóng, phảng phất như bị nửa chén rượu của Quách Tuyết Liên uống còn lại đốt cháy hết máu toàn thân hắn vậy.
Quan quân chứng kiến Dương Thu Trì uống rượu, hướng về phía Lưu Dũng rồi lần lượt nâng chén kính hai người. Dương Thu Trì uống rượu chén nào cũng sạch khô, uống với mỗi người nữa chén rượu, đi hết một vòng, mắt đã mông lung. Quách Tuyết Liên không thắng được sức mạnh của rượu, ngồi không cũng không xong rồi.
Lưu Dũng nhìn thấy Quách Tuyết Liên quả là không thể uống nhiều rượu được, cười hắc hắc sai người mang thuốc giả rượu đến. Dương Thu Trì tự mình đưa cho nàng ta uống, nghỉ tạm một lúc là tỉnh lại. Lưu Dũng bảo mọi người không được mời rượu Quách Tuyết Liên nữa. Lúc này Dương Thu Trì mới yên tâm khai chiến.
Dương Thu Trì cũng là con sâu rượu, tuy tửu lượng không ghê gớm lắm, nhưng không hề kém ai, cho nên cầm chén rượu đứng lên, có chút xiêu vẹo, nói với Lưu Dũng: “ Tướng quân, các vị bách hộ, tổng kỳ đại nhân, cùng các huynh đệ tuần vệ, nhờ có tướng quân tiến cử hai huynh đệ mới vào đội hộ vệ được. Nhờ có thế mới kết thân với các vị đại nhân cùng các huynh đệ đây. Từ nay trở về sau ta sẽ cố gắng hết mình, không phụ lòng kỳ vọng của tướng quân cùng các vị đại nhân đây. Nào, ta kính các vị một chén!"
Mọi người sôi nổi bưng chén lên muốn uống, nhưng Mã Lăng Vũ lại cười nói: “ Dương huynh đệ, ngươi dùng một chén rượu này để kính mọi người là có thể. Nhưng tướng quân đối với ngươi coi trọng thế. Mã mỗ nghĩ hay là ngươi dùng một tướng quân cho thỏa đáng, các vị nghĩ thế nào?"
Mọi người nói như vậy là có đạo lý, định buông chén xuống.
Lưu Dũng nói: “ Không cần đâu, mọi người nhanh chóng uống đi. Dương huynh đệ mà uống xong một lượt xuống chắc là sẽ bị say túy lúy mất."
"Ái cha, tướng quân nói rất đúng, bọn tại hạ phải nhanh chóng uống ly này, nhưng tướng quân uống ly này. Dù sao cũng là một mình kính, hơn nữa ta trông Dương huynh đệ cũng là người rộng lượng, có lẽ chúng ta uống hết bình rượu này. Tất cả mọi người ngồi xuống bàn dưới đi, Dương huynh đệ lại sừng sững không bị ngã nhào rồi, ha ha...a...a...."
Mọi người đều cười vỗ tay ồn ào.
Dương Thu Trì cầm chén rượu một mình mời Lưu Dũng.
Sau khi uống xong, Dương Thu Trì lại mời rượu mọi người, nhưng Mã Lăng Vũ không bưng chén lên, thở dài nói: “ Ai cha! Xem ra chúng ta đãi ngộ như thế này là kém so với tướng quân rồi a, chỉ có thể uống một chén. Như vậy uống cũng không có hương vị gì, thật sự là cũng muốn có cảm tình với Dương huynh đệ đây, như vậy phải uống đối nhau mới có lòng."
Mọi người xúm lại để Dương Thu Trì một mình uống cùng Mã Lăng Vũ. Các bách hộ vệ khác thấy cảnh này, cũng thôi không bưng chén lên, nhìn Dương Thu Trì mỉm cười, nghĩ thầm rằng Mã bách hộ mời rượu như thế rồi, thì các bách hộ khác đương nhiên cũng phải mời từng người, nếu không sẽ phải thất lễ.
Dương Thu Trì trong lòng hừ lên một tiếng, liếc mắt nhìn khóe miệng Mã Lăng Vũ đang mỉm cười, biết rằng chủ tâm của tên mặt ngựa này là muốn mình sai để thêm náo nhiệt. Trong lòng nghĩ rượu trắng thời cổ đại có nồng độ không cao lắm. Tuy nhiên sau khi mời số lượng lớn như vậy, nhất thời có thể không bị say, nên nhất thời cũng không làm trò cười cho thiên hạ được, dứt khoát phải liều mạng một phen, đấu rượu thử coi ai ngã trước nào! Nghĩ tới đây, đứng dậy nói: “ Hay lắm, Mã đại nhân đã coi trọng ta như thế, ta xin mời Mã đại nhân ba chén to, mau đổi chén!"
Mọi người đều bị ngẩn ngơ, sau lại lập tức vỗ tay tán thưởng.
Người hầu bên cạnh lập tức đi lấy sáu cái chén to mang tới. Dương Thu Trì chụp lấy một vò rượu ngon, rót rượu vào sáu chén, hai tay bưng hai chén đi tới: “ Mã đại nhân, mời!"
Mã Lăng Vũ có chút e ngại, mỗi chén này cũng khoảng một cân rượu, uống hết ba chén là ba cân rượu! Uống nhiều rượu như thế hắn cũng chưa từng thử, trong lòng có chút sợ sệt, liếc mắt nhìn Lưu Dũng, hy vọng hắn có thể nói vài câu giải nguy. Nhưng không ngờ Lưu Dũng đối với Dương Thu Trì hết sức phóng khoáng tán thưởng, vui vẻ nói: “Dương huynh đệ quả thật rộng lượng! Mã đại nhân, chính ngươi đề nghị, mau tiếp chiêu đi chứ! Ha ha ha..."
Nói đến đây thì Mã Lăng Vũ có không uống cũng không được rồi, hắn nghĩ Dương Thu Trì đã uống nhiều như vậy rồi, nên mình cũng có chút lợi thế, lá gan có to hơn chút chút, đón lấy bát rượu, nhìn Dương Thu Trì: “Dương huynh đệ, Mã mỗ..."
Dương Thu Trì đoán là hắn cáo già định đùa bỡn, không đợi hắn nói xong, bèn lên tiếng trước: “ Mã đại nhân đã để mắt đến ta, gọi ta là một tiếng huynh đệ, vậy tiểu đệ này xin kính trước!". Ngửa cổ lên, hướng lên trờiuống hết một hơi hướng.
Cái chén to sáng ngời, không còn giọt rượu, cả sảnh đường vỗ tay tán thưởng.
Dương Thu Trì lúc đầu đã mời một vòng hết mười sáu người rồi, mắt cũng đã sớm mông lung rồi, một chén to này vừa đặt xuống, mặc dù trên mặt lộ vẻ cười cười nhưng trong đầu choáng váng như trời đất quay cuồng, ngực và bụng như bị nước dập mạnh.
Bình luận facebook