Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91-99
Chương 91: Nghìn cân treo sợi tóc
Dường như ông Trời đã nghe thấy tiếng kêu cứu của Hạ Nhược Vũ.
Một tiếng “Rầm" vang lên, cánh cửa của phòng riêng bị một người đá văng ra, giống như có một luồng sáng xuyên qua những đám mây và sương mù dày đặc, làm cho phòng riêng bỗng nhiên sáng hẳn lên.
Một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa, bảy tám người đàn ông từ phía sau anh xông vào phòng, nhanh chóng khống chế những kẻ muốn xâm hại Hạ Nhược Vũ.
Mọi người đều bị dọa sợ trước sự thay đổi đột ngột này.
Hạ Nhược Vũ khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn bóng người khuất sau ánh đèn, không biết là do cảm thấy sợ hay là cảm thấy may mắn mà ánh mắt chợt ẩm ướt, cứ nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai lạnh lùng trước mặt.
"Mac..."
“Ngoan, tôi đến cứu em." Mạc Du Hải nghiệm mặt, đôi mắt đen như mực tràn đầy lạnh lẽo. Anh cởi áo khoác quấn lấy thân thể đang run rẩy của cô, đưa tay ra dễ dàng bế cô lên.
Chóp mũi ngửi thấy khí chất mát lạnh và độc nhất vô nhị trên người anh khiến trái tim đang thắt chặt của Hạ Nhược Vũ chậm rãi lắng xuống. Nếu anh không xuất hiện kịp thời, cô không thể tưởng tượng được hậu quả của mình sẽ thê thảm như thế nào.
“Mạc Du Hải, cảm ơn anh."
“Em nghỉ ngơi trước đi."
Hà Nguyễn Phương, người đang đứng cách đó không xa, đã bị sốc khi nhìn thấy Mạc Du Hả. Khi nghe thấy cái tên mà Hạ Nhược Vũ hét lên, thì khuôn mặt cô ta như tro tàn, hóa ra cái tên mà Hạ Nhược Vũ kêu là tên của Mạc Du Hải.
Mạc Du Hải, cậu chủ nhà họ Mạc, gia tộc đứng đầu ở thành phố Đà Nẵng.
Làm sao Hạ Nhược Vũ có thể quen biết một người có thân phận cao quý như vậy? Lòng ghen ghét vượt qua sự sợ hãi, tại sao con khốn đó lại luôn gặp được chuyện tốt như vậy?
"Du Hải, Nhược Vũ không sao chứ, những người này phải xử lí sao đây?" Đêm hôm khuya khoắt mà Kiều Duy Nam còn bị gọi đến nên tâm trạng rất tệ. Chờ đến khi anh ta biết là vì cứu Hạ Nhược Vũ thì mới bắt đầu quan tâm.
Đôi mắt đen lạnh lùng của Mạc Du Hải nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở máy ghi hình trong tay Hà Nguyên Phương, một tia dữ tợn lướt qua mắt anh: “Đưa đến đồn cảnh sát, kể lại sự việc một cách rõ ràng, đề Cục Trường Lý đích thân xử lí."
“Được thôi." Kiều Duy Nam cười trên nỗi đau của người khác, đưa tay ra hiệu: “Nghe thấy rồi sao còn chưa đưa người đi."
“Vâng thưa cậu Nam" Bảy tám người đàn ông mặc thường phục cung kính đáp, dẫn những người kia chuẩn bị rời đi.
Hà Nguyên Phương miễn cưỡng bước đi, cô ta lớn tiếng chửi bới: “Hạ Nhược Vũ, mày là đồ khốn kiếp, không ngờ mày lại leo lên nhà họ Mạc. Nếu Hàn Công Danh biết mày là loại người phụ nữ lẳng lơ mất nết như vậy, anh ta sẽ không bao giờ muốn mày nữa đâu."
“Đúng là không biết điều." Kiều Duy Nam nói với cô ta, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ ngu xuẩn như vậy. Chẳng lẽ cô ta không nhìn thấy người đàn ông nào đó sắp bùng nổ rồi sao? Cô ta biết điều một chút thì chỉ cần ngồi tù vài năm là có thể ra ngoài.
. Nhưng nếu chọc giận vị Diêm Vương sống kia thì cô ta sẽ phải
nhận lấy một cái kết vô cùng thê thảm.
Ánh mắt Mạc Du Hải lạnh lẽo, đang định nói thì bỗng có một bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt nắm chặt lấy áo sơ mi của anh. Anh cúi đầu nhìn cô, thấy cô lắc đầu thì mím môi không nói nữa.
“Hạ Nhược Vũ, tạo sẽ không bỏ qua cho mày. Dù tạo có làm ma cũng sẽ không bỏ qua cho mày, con khốn mày sẽ không được chết tử tế" Hà Nguyên Phương vẫn còn mắng.
Hạ Nhược Vũ cũng không phải Thánh Mẫu, chỉ là cô không muốn tranh cãi với kẻ điên này mà thôi, hiện tại cơ thể cô như muốn nổ tung, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Cô cảm thấy xấu hổ, không dám nói cho Mac Du Hải biết chuyện mình bị bỏ thuốc.
"Về thôi."
Cô muốn đi về tắm nước lạnh để giảm bớt sự khô nóng trong cơ thể.
Giọng nói vội vàng của Lâm Minh Thư truyền từ cửa vào: “Công Danh, chờ tôi với."
“Chắc chắn Nhược Vũ đã xảy ra chuyện rồi. Nhược Vũ, em làm sao thế?" Hàn Công Danh nhìn thấy một đám người vây quanh cửa phòng riêng thì trong lòng hơi hồi hộp, ra sức đầy những người kia ra rồi chen vào.
Khi nhìn thấy cô gái mà mình luôn yêu thương bị một người đàn ông khác có khí thế mạnh mẽ ôm vào lòng, sắc mặt anh ta trầm xuống.
Lời nói đầu tiên của anh ta không phải là quan tâm có chuyện gì xảy ra với cô mà là lạnh lùng hỏi: “Anh là ai?"
Hạ Nhược Vũ hoàn toàn thất vọng với Hàn Công Danh
“Hàn Công Danh, anh trở về đúng lúc lắm, anh mau nhìn xem, nữ thần thuần khiết hoàn mỹ trong lòng anh thật ra chỉ là một con khốn, thấy người sang bắt quàng làm họ mà thôi, ha ha." Hà Nguyên Phương điên cuồng nói.
"Nhược Vũ, Nguyễn Phương, hai người có chuyện gì vậy?" Lâm
Minh Thư nhìn thấy Mạc Du Hải thì biết Hà Nguyễn Phương đã thất bại rồi, vì thế cô ta chỉ có thể giả bộ sợ hãi và lo lắng hỏi.
Ban đầu cô ta cố tình trì hoãn thời gian, không muốn để Hàn Công Danh trở về sớm như vậy, lúc này mới chạy đến, là vì muốn để Hà Nguyên Phương thành công, cũng vừa lúc để Hàn Công Danh nhìn thấy cảnh Hạ Nhược Vũ bị xâm hại.
Cho dù Hàn Công Danh thích Hạ Nhược Vũ như thế nào thì trong lòng anh nhất định sẽ có khúc mắc, đến lúc đó cô ta sẽ có cơ hội xen
vào.
Đáng tiếc Hà Nguyễn Phương chỉ là một đứa bỏ đi, cho cô ta có hội tốt như vậy mà cũng không biết tận dụng, uổng phí cơ hội ngàn năm có một này.
Nhờ lời nhắc nhở của Lâm Minh Thư, Hàn Công Danh mới có phản ứng, anh ta ngây người nhìn Hạ Nhược Vũ, há miệng không biết nên nói gì.
Trong lòng anh ta vẫn đang nghĩ đến những lời nói của Hà Nguyễn Phương, không thể nào, Nhược Vũ không phải người như vậy.
. Nhưng mà đàn ông đang bế cô không phải là người đàn ông trong đồn cảnh sát sao? Cô giải thích thế nào đây.
Đột nhiên, Hạ Nhược Vũ thì thầm với người đàn ông bên cạnh, sau đó người đàn ông kia nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.
Cô cắn răng, chống đỡ cơ thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, đi từng bước về phía Hà Nguyễn Phương.
Hà Nguyên Phương nhìn thấy đôi mắt hạnh hung dữ như một con sói của Hạ Nhược Vũ thì bắt đầu sợ hãi, cô ta lùi lại: “Hạ Nhược Vũ, mày muốn làm gì? Chẳng lẽ tao nói sai sao? Nếu mày không phải là một khốn, thì sao lại quyến rũ đàn ông khắp nơi như thế."
“Bốp", âm thanh của cái tát vang lên, những người đứng trong phòng đều nghe thấy rất rõ ràng. Hà Nguyên Phương càng không thể tin được, cô ta ôm chặt lấy má trái bóng rát của mình, nhìn trừng trừng vào Hạ Nhược Vũ, run rẩy nói: “Mày dám đánh tao, tao nhất định sẽ khiến cho mày phải trả giá đắt."
Hạ Nhược Vũ liếc mắt nhìn cô ta, cô thật sự nghi ngờ không biết Hà Nguyễn Phương có đầu óc hay không, vào đồn cảnh sát rồi thì đừng hòng dễ dàng bước ra: “Cái tát này là để dạy cho cái miệng chỉ biết phun phân của cô."
Cô xoay người chậm rãi đi đến bên cạnh Mục Du Hải, mở rộng vòng tay về phía anh, đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông khể hiện lên chút vui vẻ khó nhận ra, anh vươn tay, tự nhiên bế cô lên.
Hàn Công Danh nhìn động tác ăn ý của hai người, ánh mắt từ từ lạnh đi, lo lắng và đau lòng đã bị sự tức giận lấn át từ lâu. Anh ta mới là người đàn ông của Tiểu Vũ, tại sao ngay từ đầu Tiểu Vũ lại không tìm kiếm sự bảo vệ từ anh ta.
“Tôi mệt quá." Hạ Nhược Vũ nói với anh bằng giọng mà chỉ có hai người mới có thể nghe được, thật ra cô không còn sức để nói lớn tiếng nữa.
Mạc Du Hải gật đầu, liếc nhìn đứa bạn đang đứng xem kịch của mình: “Dẫn người đi đi, làm như thế nào chắc không cần tôi nói nữa đâu nhỉ?"
“Hì hì, tất nhiên, chuyện này cứ để tôi lo." Kiều Duy Nam hiểu rõ ý của anh, ừ, trước tiên không cần vội đưa người đến đồn cảnh sát.
Dù sao chỉ cần không giết người là được.
Từ đầu đến cuối Mạc Du Hải không hề nhìn Hàn Công Danh, giống như trong mắt anh, Hàn Công Danh chỉ là một người không đáng nhắc đến. Anh ôm Hạ Nhược Vũ đi lướt qua anh ta.
“Dừng lại, Hạ Nhược Vũ, em đối xử với anh như vậy sao?" Hàn Công Danh quay người ngăn cản hai người phía trước.
Chẳng lẽ cô không thể cho anh ta một lời giải thích rõ ràng sao?
Chương 93: Nhiệt tình như lửa
Lúc Kiều Duy Nam bị đuổi xuống
xe, ánh mắt của anh ta còn có chút mờ
mịt. Cho đến khi chiếc xe bên cạnh gào
thét vượt qua trước mắt mình, một trận
bụi bốc lên cuồn cuộn khiến anh ta bị
sặc mà ho khan thì anh ta mới phản
ứng lại. Đây là bị người ta vứt bỏ rồi.
Anh ta nhịn không được mà rống
giận về phía luông khói bụi kia: “Mạc
Du Hải, xem như cậu lợi hại.”
Lợi dụng xong thì liên vứt đi, có
phải là quá vô tình rôi hay không.
Bỗng nhiên cảm thấy mình thật là
đáng thương, cổ oán khí này đều bị
Kiêu Duy Nam trực tiếp phát tiết lên
người của đám người mốc meo vừa rồi
kia.
Xe rất nhanh đã vững vàng dừng
lại trước một tòa khách sạn xa hoa.
Hạ Nhược Vũ tựa như một con gấu
túi gắt gao dính trên người Mạc Du Hải.
Nếu không phải anh kiêm chế được,
chắc chắn cô có thể mất khống chế
một lần nữa.
“Cậu chủ, phòng đã chuẩn bị xong
rôi, đây là thẻ phòng.” Chú Lý cúi đầu,
mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đưa tấm thẻ
phòng tới.
Anh cũng không nói gì mà trực tiếp
cầm lấy thẻ phòng, đưa tay lấy áo
khoác mắc trên ghế tựa khoác lên
người cô, bao bọc cơ thể nhỏ xinh của
cô kín đến mức không một kẽ hở, lúc
này mới bước xuống xe.
Giọng nói của anh khàn khàn lãnh
đạm: “Chú về trước đi”
“Vâng, cậu chủ.” Chú Lý cung kính
lên tiếng trả lời.
Mạc Du Hải trực tiếp ôm người đi
thẳng đến phòng tổng thống ở tầng
cao nhất. Người phụ nữ trong ngực
cho dù là đã được quân áo bao bọc kín
kế nhưng cũng không ngăn được cô
quấy rối. Tay nhỏ bé lôi kéo quân áo
của anh một hồi, trong chốc lát lại
thuận theo khe hở của quân áo mà
luồn vào trong, vuốt ve lung tung.
Sự tự chủ mà anh vẫn luôn kiêu
ngạo, mấy lần thiếu chút nữa là bị đánh
tan.
Đột nhiên cô gái nhỏ trong ngực nỉ
non một câu, ngón tay mảnh khảnh
nắn lấy một điểm nào đó trên ngực
anh ta, sau đó cúi người dùng cái răng
nhỏ cắn căn.
“Đậu đỏ đậu đỏ, phi phi, không thể
ăn”
Sắc mặt của người đàn ông thay
đổi kịch liệt mấy cái sắc thái, bước
chân vững vàng của anh cũng bắt đầu
trở nên có chút hỗn độn gấp gáp, thật
vất vả mới đến được phòng.
Anh còn chưa kịp buông tay, Hạ
Nhược Vũ đã gấp đến mức không chờ
được nữa mà xốc áo khoác lên, lòng
như lửa đốt mà bắt đầu cởi cúc áo của
anh.
Mạc Du Hải mạnh mẽ bắt lấy cánh
tay nhỏ của cấp bách của cô, con
ngươi u ám lóe ra từng đốm từng đốm
lửa, coi như anh muốn đem cô cắn
nuốt vào bụng mình, cho dù là như thế
thì ngữ điệu nói chuyện của anh ta vẫn
là không nhanh không chậm, chỉ là
giọng nói khàn khàn đã bán đứng cảm
Chương 96: Sự bất lực của cô ta
Lục Khánh Huyền thấy anh chuẩn
bị rời đi thì lên tiếng: “Du Hải, anh đừng
đi, vết thương của em còn đau lắm”
Anh dừng lại, nhàn nhạt nói: “Vậy
sao?”
“Trái tim em cũng rất đau.” Dường
như sợ anh sẽ đi, cô ta lo lắng nói
thêm.
“Em vừa sơ ý làm rơi giỏ hoa quả
xuống đất”
“Lát nữa lao công sẽ tới thu dọn.”
Mạc Du Hải nhìn thấy sắc mặt nhợt
nhạt của cô ta, thở dài an ủi một câu.
Lục Khánh Huyền liên cảm thấy tủi
thân: “Du Hải, tại sao đến tối mịt thế
này anh mới tới, anh có biết em cảm
thấy bất lực như thế nào không?”
“Có cần anh nói cho người nhà em
biết không?” Trong lòng anh rất cảm
kích trước sự dũng cảm của Lục Khánh
Huyền, nhưng thực sự là có một số
chuyện dù cố gắng thế nào cũng không
thể tiếp tục được nữa.
Câu trả lời mà cô ta mong muốn
không phải như vậy. Lục Khánh Huyền
lắc đầu khó chịu, không muốn nhắc
đến gia đình mình: “Em không muốn
làm phiên đến bọn họ”
“Em cứ yên tâm dưỡng bệnh, cân
gì có thể nói với anh” Dù sao anh đối
với cô ta là sự mang ơn, anh không
đành lòng nhìn dáng vẻ khó khăn của
cô ta bây giờ.
Cô ta cười mạnh mẽ nói: “Anh đã
đối xử với em rất tốt rôi. Nếu như
không có anh, em chắc chắn không thể
ở một mình trong phòng bệnh rộng lớn
như thế này, huống gì là có cả người
chăm sóc.”
Cô ta chỉ là một cô gái có gia cảnh
bình thường, bản thân cô ta cũng
không biết bố ruột của mình là ai, từ khi
còn rất nhỏ, mẹ của cô ta đã đưa cô đi
và tái hôn với một người khác.
Điều khiến cô ta kinh tởm hơn cả
đó là cha dượng của mình. Ngay từ lúc
Lục Khánh Huyền vẫn còn là một đứa
bé, ông ta đã dùng ánh mắt thèm
thuồng để nhìn cô ta, lớn hơn một chút
thì tranh thủ lúc mẹ đi vắng đã cố ý
động chạm cô ta.
Lục Khánh Huyền đã nói với mẹ về
chuyện đó, thế nhưng mẹ cô ta đã
không tin con gái mình mà lựa chọn tin
tưởng người cha dượng. Chính vì thế
sau khi lớn lên cô ta đi học và đi làm
thì rất ít khi vê nhà.
Cô ta không muốn nhắc đến
chuyện đó ở trước mặt người ngoài.
Nghe giọng điệu tự ti của cô ta,
Mạc Du Hải nhíu mày chặt lại.
“Em vì anh mà bị thương, vì thế anh
phải có trách nhiệm với em chứ”
Nghe anh nói sẽ chịu trách nhiệm,
Lục Khánh Huyền vờ không để ý hỏi:
“Cảm ơn anh, hôm nay vì tối muộn anh
mới đến làm em còn nghĩ anh xảy ra
chuyện gì rôi”
“Ừ, có chút chuyện riêng”
Trong ánh mắt của cô ta lóe lên
chút thất vọng lẫn xót xa: “Chắc là em
lo lắng hơi quá.”
“Em nghỉ ngơi sớm đi, anh đi kiểm
tra các phòng khác tiếp đây”
--------------------
--------------------
Chương 99: Bị đánh
Trong lúc Hạ Nhược Vũ rầu rĩ, điện
thoại di động đặt qua một bên bắt đầu
kêu, không cần nghĩ cũng biết chắc
chăn là Mạc Du Hải gọi đến.
Cô không còn cách nào khác, chỉ
có thể hít một hơi thật sâu và bấm kết
nối, nói trước: “Tôi không gọi cho anh,
tôi chỉ bấm nhầm số thôi”
Đầu bên kia sửng sốt, trong giọng
nói chứa ý cười: “Ừ”
Tiếp theo là một khoảng lặng.
Hạ Nhược Vũ cảm thấy khó chịu
như bị con mèo ôm lấy, nếu không phải
nghe thấy tiếng thở gấp gáp của người
kia, cô còn nghĩ rằng mình đã cúp máy.
Cô đành chủ động phá vỡ ngại
ngùng: “Anh đã trở vê rôi sao?”
Cô hỏi xong lại cảm thấy mình nói
nhảm, đến giờ này rồi còn ai chưa về
chứ.
“Khuya lắm rồi, anh đi ngủ sớm đi,
tôi cũng buôn ngủ. Vậy nhé” Cô không
đợi anh ta trả lời, vừa nói xong liên cúp
điện thoại.
Hạ Nhược Vũ kêu một tiếng, kéo
chăn bông qua đầu đi ngủ.
Trong giờ nghỉ trưa ngày hôm sau,
cô nhận được một cuộc gọi bất ngờ.
“Nhược Vũ, cậu có thời gian
không?”
“Ừ, Khánh Huyền, vết thương của
cô thế nào rôi?” Hạ Nhược Vũ dựa vào
ghế xoay, ánh mắt phiêu đãng.
Lục Khánh Huyền nhẹ giọng nói:
“Tốt lắm, cô có tiện qua đây không? Tôi
muốn hỏi cậu chút chuyện”
“À? Ồ, được, lát nữa tôi sẽ đến bệnh
viện gặp cô." Trái tim Hạ Nhược Vũ lộp
bộp một chút, giả vờ không thèm quan
tâm nói.
“Được, tôi sẽ đợi cô.
Hạ Nhược Vũ cúp điện thoại rồi
vẫn ngơ ngác với chiếc điện thoại di
động trên tay, nói chung, bạn gái cũ tìm
vợ đương nhiệm đều không phải là
chuyện tốt gì.
Ai bảo cô chột dạ chứ, cô chỉ có
thể đi một chuyến.
Khi đến phòng bệnh, Lục Khánh
Huyền đã có thể đi lại xuống giường
như thường, sắc mặt cũng khá lên rất
nhiều, cô ta nở nụ cười khi nhìn thấy cô
bước vào: “Nhược Vũ, cô đến rồi, thời
tiết nóng nực như vậy lại để cô chạy
tưởng tượng nổi.
Lục Khánh Huyền vẫn còn duy trì
động tác giơ tay lên, làm như không có
chuyện gì xảy ra, chậm rãi bỏ tay
xuống: “Hạ Nhược Vũ, cô hiểu chưa?”
Nếu cô còn không hiểu thì cô đúng
là đồ ngốc. Hạ Nhược Vũ tát lại dễ như
trở bàn tay: “Cô bị bệnh à?”
Có lẽ cô ta không ngờ rằng cô sẽ
động thủ, Lục Khánh Huyền che má trái
nhìn cô chằm chằm không tin nổi: “Cô
dám đánh tôi?”
“Cô không đánh tôi chắc? Hạ
Nhược Vũ này cái gì cũng có thể, chỉ
không thể bị thua thiệt” Hạ Nhược Vũ
xoa gò má bên phải đau nhức.
Trong lòng nói thâm, đây là người
bị thương, nếu không bị thương thì mặt
cô ta sẽ sưng như heo.
Dường như ông Trời đã nghe thấy tiếng kêu cứu của Hạ Nhược Vũ.
Một tiếng “Rầm" vang lên, cánh cửa của phòng riêng bị một người đá văng ra, giống như có một luồng sáng xuyên qua những đám mây và sương mù dày đặc, làm cho phòng riêng bỗng nhiên sáng hẳn lên.
Một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa, bảy tám người đàn ông từ phía sau anh xông vào phòng, nhanh chóng khống chế những kẻ muốn xâm hại Hạ Nhược Vũ.
Mọi người đều bị dọa sợ trước sự thay đổi đột ngột này.
Hạ Nhược Vũ khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn bóng người khuất sau ánh đèn, không biết là do cảm thấy sợ hay là cảm thấy may mắn mà ánh mắt chợt ẩm ướt, cứ nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai lạnh lùng trước mặt.
"Mac..."
“Ngoan, tôi đến cứu em." Mạc Du Hải nghiệm mặt, đôi mắt đen như mực tràn đầy lạnh lẽo. Anh cởi áo khoác quấn lấy thân thể đang run rẩy của cô, đưa tay ra dễ dàng bế cô lên.
Chóp mũi ngửi thấy khí chất mát lạnh và độc nhất vô nhị trên người anh khiến trái tim đang thắt chặt của Hạ Nhược Vũ chậm rãi lắng xuống. Nếu anh không xuất hiện kịp thời, cô không thể tưởng tượng được hậu quả của mình sẽ thê thảm như thế nào.
“Mạc Du Hải, cảm ơn anh."
“Em nghỉ ngơi trước đi."
Hà Nguyễn Phương, người đang đứng cách đó không xa, đã bị sốc khi nhìn thấy Mạc Du Hả. Khi nghe thấy cái tên mà Hạ Nhược Vũ hét lên, thì khuôn mặt cô ta như tro tàn, hóa ra cái tên mà Hạ Nhược Vũ kêu là tên của Mạc Du Hải.
Mạc Du Hải, cậu chủ nhà họ Mạc, gia tộc đứng đầu ở thành phố Đà Nẵng.
Làm sao Hạ Nhược Vũ có thể quen biết một người có thân phận cao quý như vậy? Lòng ghen ghét vượt qua sự sợ hãi, tại sao con khốn đó lại luôn gặp được chuyện tốt như vậy?
"Du Hải, Nhược Vũ không sao chứ, những người này phải xử lí sao đây?" Đêm hôm khuya khoắt mà Kiều Duy Nam còn bị gọi đến nên tâm trạng rất tệ. Chờ đến khi anh ta biết là vì cứu Hạ Nhược Vũ thì mới bắt đầu quan tâm.
Đôi mắt đen lạnh lùng của Mạc Du Hải nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở máy ghi hình trong tay Hà Nguyên Phương, một tia dữ tợn lướt qua mắt anh: “Đưa đến đồn cảnh sát, kể lại sự việc một cách rõ ràng, đề Cục Trường Lý đích thân xử lí."
“Được thôi." Kiều Duy Nam cười trên nỗi đau của người khác, đưa tay ra hiệu: “Nghe thấy rồi sao còn chưa đưa người đi."
“Vâng thưa cậu Nam" Bảy tám người đàn ông mặc thường phục cung kính đáp, dẫn những người kia chuẩn bị rời đi.
Hà Nguyên Phương miễn cưỡng bước đi, cô ta lớn tiếng chửi bới: “Hạ Nhược Vũ, mày là đồ khốn kiếp, không ngờ mày lại leo lên nhà họ Mạc. Nếu Hàn Công Danh biết mày là loại người phụ nữ lẳng lơ mất nết như vậy, anh ta sẽ không bao giờ muốn mày nữa đâu."
“Đúng là không biết điều." Kiều Duy Nam nói với cô ta, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ ngu xuẩn như vậy. Chẳng lẽ cô ta không nhìn thấy người đàn ông nào đó sắp bùng nổ rồi sao? Cô ta biết điều một chút thì chỉ cần ngồi tù vài năm là có thể ra ngoài.
. Nhưng nếu chọc giận vị Diêm Vương sống kia thì cô ta sẽ phải
nhận lấy một cái kết vô cùng thê thảm.
Ánh mắt Mạc Du Hải lạnh lẽo, đang định nói thì bỗng có một bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt nắm chặt lấy áo sơ mi của anh. Anh cúi đầu nhìn cô, thấy cô lắc đầu thì mím môi không nói nữa.
“Hạ Nhược Vũ, tạo sẽ không bỏ qua cho mày. Dù tạo có làm ma cũng sẽ không bỏ qua cho mày, con khốn mày sẽ không được chết tử tế" Hà Nguyên Phương vẫn còn mắng.
Hạ Nhược Vũ cũng không phải Thánh Mẫu, chỉ là cô không muốn tranh cãi với kẻ điên này mà thôi, hiện tại cơ thể cô như muốn nổ tung, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Cô cảm thấy xấu hổ, không dám nói cho Mac Du Hải biết chuyện mình bị bỏ thuốc.
"Về thôi."
Cô muốn đi về tắm nước lạnh để giảm bớt sự khô nóng trong cơ thể.
Giọng nói vội vàng của Lâm Minh Thư truyền từ cửa vào: “Công Danh, chờ tôi với."
“Chắc chắn Nhược Vũ đã xảy ra chuyện rồi. Nhược Vũ, em làm sao thế?" Hàn Công Danh nhìn thấy một đám người vây quanh cửa phòng riêng thì trong lòng hơi hồi hộp, ra sức đầy những người kia ra rồi chen vào.
Khi nhìn thấy cô gái mà mình luôn yêu thương bị một người đàn ông khác có khí thế mạnh mẽ ôm vào lòng, sắc mặt anh ta trầm xuống.
Lời nói đầu tiên của anh ta không phải là quan tâm có chuyện gì xảy ra với cô mà là lạnh lùng hỏi: “Anh là ai?"
Hạ Nhược Vũ hoàn toàn thất vọng với Hàn Công Danh
“Hàn Công Danh, anh trở về đúng lúc lắm, anh mau nhìn xem, nữ thần thuần khiết hoàn mỹ trong lòng anh thật ra chỉ là một con khốn, thấy người sang bắt quàng làm họ mà thôi, ha ha." Hà Nguyên Phương điên cuồng nói.
"Nhược Vũ, Nguyễn Phương, hai người có chuyện gì vậy?" Lâm
Minh Thư nhìn thấy Mạc Du Hải thì biết Hà Nguyễn Phương đã thất bại rồi, vì thế cô ta chỉ có thể giả bộ sợ hãi và lo lắng hỏi.
Ban đầu cô ta cố tình trì hoãn thời gian, không muốn để Hàn Công Danh trở về sớm như vậy, lúc này mới chạy đến, là vì muốn để Hà Nguyên Phương thành công, cũng vừa lúc để Hàn Công Danh nhìn thấy cảnh Hạ Nhược Vũ bị xâm hại.
Cho dù Hàn Công Danh thích Hạ Nhược Vũ như thế nào thì trong lòng anh nhất định sẽ có khúc mắc, đến lúc đó cô ta sẽ có cơ hội xen
vào.
Đáng tiếc Hà Nguyễn Phương chỉ là một đứa bỏ đi, cho cô ta có hội tốt như vậy mà cũng không biết tận dụng, uổng phí cơ hội ngàn năm có một này.
Nhờ lời nhắc nhở của Lâm Minh Thư, Hàn Công Danh mới có phản ứng, anh ta ngây người nhìn Hạ Nhược Vũ, há miệng không biết nên nói gì.
Trong lòng anh ta vẫn đang nghĩ đến những lời nói của Hà Nguyễn Phương, không thể nào, Nhược Vũ không phải người như vậy.
. Nhưng mà đàn ông đang bế cô không phải là người đàn ông trong đồn cảnh sát sao? Cô giải thích thế nào đây.
Đột nhiên, Hạ Nhược Vũ thì thầm với người đàn ông bên cạnh, sau đó người đàn ông kia nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.
Cô cắn răng, chống đỡ cơ thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, đi từng bước về phía Hà Nguyễn Phương.
Hà Nguyên Phương nhìn thấy đôi mắt hạnh hung dữ như một con sói của Hạ Nhược Vũ thì bắt đầu sợ hãi, cô ta lùi lại: “Hạ Nhược Vũ, mày muốn làm gì? Chẳng lẽ tao nói sai sao? Nếu mày không phải là một khốn, thì sao lại quyến rũ đàn ông khắp nơi như thế."
“Bốp", âm thanh của cái tát vang lên, những người đứng trong phòng đều nghe thấy rất rõ ràng. Hà Nguyên Phương càng không thể tin được, cô ta ôm chặt lấy má trái bóng rát của mình, nhìn trừng trừng vào Hạ Nhược Vũ, run rẩy nói: “Mày dám đánh tao, tao nhất định sẽ khiến cho mày phải trả giá đắt."
Hạ Nhược Vũ liếc mắt nhìn cô ta, cô thật sự nghi ngờ không biết Hà Nguyễn Phương có đầu óc hay không, vào đồn cảnh sát rồi thì đừng hòng dễ dàng bước ra: “Cái tát này là để dạy cho cái miệng chỉ biết phun phân của cô."
Cô xoay người chậm rãi đi đến bên cạnh Mục Du Hải, mở rộng vòng tay về phía anh, đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông khể hiện lên chút vui vẻ khó nhận ra, anh vươn tay, tự nhiên bế cô lên.
Hàn Công Danh nhìn động tác ăn ý của hai người, ánh mắt từ từ lạnh đi, lo lắng và đau lòng đã bị sự tức giận lấn át từ lâu. Anh ta mới là người đàn ông của Tiểu Vũ, tại sao ngay từ đầu Tiểu Vũ lại không tìm kiếm sự bảo vệ từ anh ta.
“Tôi mệt quá." Hạ Nhược Vũ nói với anh bằng giọng mà chỉ có hai người mới có thể nghe được, thật ra cô không còn sức để nói lớn tiếng nữa.
Mạc Du Hải gật đầu, liếc nhìn đứa bạn đang đứng xem kịch của mình: “Dẫn người đi đi, làm như thế nào chắc không cần tôi nói nữa đâu nhỉ?"
“Hì hì, tất nhiên, chuyện này cứ để tôi lo." Kiều Duy Nam hiểu rõ ý của anh, ừ, trước tiên không cần vội đưa người đến đồn cảnh sát.
Dù sao chỉ cần không giết người là được.
Từ đầu đến cuối Mạc Du Hải không hề nhìn Hàn Công Danh, giống như trong mắt anh, Hàn Công Danh chỉ là một người không đáng nhắc đến. Anh ôm Hạ Nhược Vũ đi lướt qua anh ta.
“Dừng lại, Hạ Nhược Vũ, em đối xử với anh như vậy sao?" Hàn Công Danh quay người ngăn cản hai người phía trước.
Chẳng lẽ cô không thể cho anh ta một lời giải thích rõ ràng sao?
Chương 93: Nhiệt tình như lửa
Lúc Kiều Duy Nam bị đuổi xuống
xe, ánh mắt của anh ta còn có chút mờ
mịt. Cho đến khi chiếc xe bên cạnh gào
thét vượt qua trước mắt mình, một trận
bụi bốc lên cuồn cuộn khiến anh ta bị
sặc mà ho khan thì anh ta mới phản
ứng lại. Đây là bị người ta vứt bỏ rồi.
Anh ta nhịn không được mà rống
giận về phía luông khói bụi kia: “Mạc
Du Hải, xem như cậu lợi hại.”
Lợi dụng xong thì liên vứt đi, có
phải là quá vô tình rôi hay không.
Bỗng nhiên cảm thấy mình thật là
đáng thương, cổ oán khí này đều bị
Kiêu Duy Nam trực tiếp phát tiết lên
người của đám người mốc meo vừa rồi
kia.
Xe rất nhanh đã vững vàng dừng
lại trước một tòa khách sạn xa hoa.
Hạ Nhược Vũ tựa như một con gấu
túi gắt gao dính trên người Mạc Du Hải.
Nếu không phải anh kiêm chế được,
chắc chắn cô có thể mất khống chế
một lần nữa.
“Cậu chủ, phòng đã chuẩn bị xong
rôi, đây là thẻ phòng.” Chú Lý cúi đầu,
mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đưa tấm thẻ
phòng tới.
Anh cũng không nói gì mà trực tiếp
cầm lấy thẻ phòng, đưa tay lấy áo
khoác mắc trên ghế tựa khoác lên
người cô, bao bọc cơ thể nhỏ xinh của
cô kín đến mức không một kẽ hở, lúc
này mới bước xuống xe.
Giọng nói của anh khàn khàn lãnh
đạm: “Chú về trước đi”
“Vâng, cậu chủ.” Chú Lý cung kính
lên tiếng trả lời.
Mạc Du Hải trực tiếp ôm người đi
thẳng đến phòng tổng thống ở tầng
cao nhất. Người phụ nữ trong ngực
cho dù là đã được quân áo bao bọc kín
kế nhưng cũng không ngăn được cô
quấy rối. Tay nhỏ bé lôi kéo quân áo
của anh một hồi, trong chốc lát lại
thuận theo khe hở của quân áo mà
luồn vào trong, vuốt ve lung tung.
Sự tự chủ mà anh vẫn luôn kiêu
ngạo, mấy lần thiếu chút nữa là bị đánh
tan.
Đột nhiên cô gái nhỏ trong ngực nỉ
non một câu, ngón tay mảnh khảnh
nắn lấy một điểm nào đó trên ngực
anh ta, sau đó cúi người dùng cái răng
nhỏ cắn căn.
“Đậu đỏ đậu đỏ, phi phi, không thể
ăn”
Sắc mặt của người đàn ông thay
đổi kịch liệt mấy cái sắc thái, bước
chân vững vàng của anh cũng bắt đầu
trở nên có chút hỗn độn gấp gáp, thật
vất vả mới đến được phòng.
Anh còn chưa kịp buông tay, Hạ
Nhược Vũ đã gấp đến mức không chờ
được nữa mà xốc áo khoác lên, lòng
như lửa đốt mà bắt đầu cởi cúc áo của
anh.
Mạc Du Hải mạnh mẽ bắt lấy cánh
tay nhỏ của cấp bách của cô, con
ngươi u ám lóe ra từng đốm từng đốm
lửa, coi như anh muốn đem cô cắn
nuốt vào bụng mình, cho dù là như thế
thì ngữ điệu nói chuyện của anh ta vẫn
là không nhanh không chậm, chỉ là
giọng nói khàn khàn đã bán đứng cảm
Chương 96: Sự bất lực của cô ta
Lục Khánh Huyền thấy anh chuẩn
bị rời đi thì lên tiếng: “Du Hải, anh đừng
đi, vết thương của em còn đau lắm”
Anh dừng lại, nhàn nhạt nói: “Vậy
sao?”
“Trái tim em cũng rất đau.” Dường
như sợ anh sẽ đi, cô ta lo lắng nói
thêm.
“Em vừa sơ ý làm rơi giỏ hoa quả
xuống đất”
“Lát nữa lao công sẽ tới thu dọn.”
Mạc Du Hải nhìn thấy sắc mặt nhợt
nhạt của cô ta, thở dài an ủi một câu.
Lục Khánh Huyền liên cảm thấy tủi
thân: “Du Hải, tại sao đến tối mịt thế
này anh mới tới, anh có biết em cảm
thấy bất lực như thế nào không?”
“Có cần anh nói cho người nhà em
biết không?” Trong lòng anh rất cảm
kích trước sự dũng cảm của Lục Khánh
Huyền, nhưng thực sự là có một số
chuyện dù cố gắng thế nào cũng không
thể tiếp tục được nữa.
Câu trả lời mà cô ta mong muốn
không phải như vậy. Lục Khánh Huyền
lắc đầu khó chịu, không muốn nhắc
đến gia đình mình: “Em không muốn
làm phiên đến bọn họ”
“Em cứ yên tâm dưỡng bệnh, cân
gì có thể nói với anh” Dù sao anh đối
với cô ta là sự mang ơn, anh không
đành lòng nhìn dáng vẻ khó khăn của
cô ta bây giờ.
Cô ta cười mạnh mẽ nói: “Anh đã
đối xử với em rất tốt rôi. Nếu như
không có anh, em chắc chắn không thể
ở một mình trong phòng bệnh rộng lớn
như thế này, huống gì là có cả người
chăm sóc.”
Cô ta chỉ là một cô gái có gia cảnh
bình thường, bản thân cô ta cũng
không biết bố ruột của mình là ai, từ khi
còn rất nhỏ, mẹ của cô ta đã đưa cô đi
và tái hôn với một người khác.
Điều khiến cô ta kinh tởm hơn cả
đó là cha dượng của mình. Ngay từ lúc
Lục Khánh Huyền vẫn còn là một đứa
bé, ông ta đã dùng ánh mắt thèm
thuồng để nhìn cô ta, lớn hơn một chút
thì tranh thủ lúc mẹ đi vắng đã cố ý
động chạm cô ta.
Lục Khánh Huyền đã nói với mẹ về
chuyện đó, thế nhưng mẹ cô ta đã
không tin con gái mình mà lựa chọn tin
tưởng người cha dượng. Chính vì thế
sau khi lớn lên cô ta đi học và đi làm
thì rất ít khi vê nhà.
Cô ta không muốn nhắc đến
chuyện đó ở trước mặt người ngoài.
Nghe giọng điệu tự ti của cô ta,
Mạc Du Hải nhíu mày chặt lại.
“Em vì anh mà bị thương, vì thế anh
phải có trách nhiệm với em chứ”
Nghe anh nói sẽ chịu trách nhiệm,
Lục Khánh Huyền vờ không để ý hỏi:
“Cảm ơn anh, hôm nay vì tối muộn anh
mới đến làm em còn nghĩ anh xảy ra
chuyện gì rôi”
“Ừ, có chút chuyện riêng”
Trong ánh mắt của cô ta lóe lên
chút thất vọng lẫn xót xa: “Chắc là em
lo lắng hơi quá.”
“Em nghỉ ngơi sớm đi, anh đi kiểm
tra các phòng khác tiếp đây”
--------------------
--------------------
Chương 99: Bị đánh
Trong lúc Hạ Nhược Vũ rầu rĩ, điện
thoại di động đặt qua một bên bắt đầu
kêu, không cần nghĩ cũng biết chắc
chăn là Mạc Du Hải gọi đến.
Cô không còn cách nào khác, chỉ
có thể hít một hơi thật sâu và bấm kết
nối, nói trước: “Tôi không gọi cho anh,
tôi chỉ bấm nhầm số thôi”
Đầu bên kia sửng sốt, trong giọng
nói chứa ý cười: “Ừ”
Tiếp theo là một khoảng lặng.
Hạ Nhược Vũ cảm thấy khó chịu
như bị con mèo ôm lấy, nếu không phải
nghe thấy tiếng thở gấp gáp của người
kia, cô còn nghĩ rằng mình đã cúp máy.
Cô đành chủ động phá vỡ ngại
ngùng: “Anh đã trở vê rôi sao?”
Cô hỏi xong lại cảm thấy mình nói
nhảm, đến giờ này rồi còn ai chưa về
chứ.
“Khuya lắm rồi, anh đi ngủ sớm đi,
tôi cũng buôn ngủ. Vậy nhé” Cô không
đợi anh ta trả lời, vừa nói xong liên cúp
điện thoại.
Hạ Nhược Vũ kêu một tiếng, kéo
chăn bông qua đầu đi ngủ.
Trong giờ nghỉ trưa ngày hôm sau,
cô nhận được một cuộc gọi bất ngờ.
“Nhược Vũ, cậu có thời gian
không?”
“Ừ, Khánh Huyền, vết thương của
cô thế nào rôi?” Hạ Nhược Vũ dựa vào
ghế xoay, ánh mắt phiêu đãng.
Lục Khánh Huyền nhẹ giọng nói:
“Tốt lắm, cô có tiện qua đây không? Tôi
muốn hỏi cậu chút chuyện”
“À? Ồ, được, lát nữa tôi sẽ đến bệnh
viện gặp cô." Trái tim Hạ Nhược Vũ lộp
bộp một chút, giả vờ không thèm quan
tâm nói.
“Được, tôi sẽ đợi cô.
Hạ Nhược Vũ cúp điện thoại rồi
vẫn ngơ ngác với chiếc điện thoại di
động trên tay, nói chung, bạn gái cũ tìm
vợ đương nhiệm đều không phải là
chuyện tốt gì.
Ai bảo cô chột dạ chứ, cô chỉ có
thể đi một chuyến.
Khi đến phòng bệnh, Lục Khánh
Huyền đã có thể đi lại xuống giường
như thường, sắc mặt cũng khá lên rất
nhiều, cô ta nở nụ cười khi nhìn thấy cô
bước vào: “Nhược Vũ, cô đến rồi, thời
tiết nóng nực như vậy lại để cô chạy
tưởng tượng nổi.
Lục Khánh Huyền vẫn còn duy trì
động tác giơ tay lên, làm như không có
chuyện gì xảy ra, chậm rãi bỏ tay
xuống: “Hạ Nhược Vũ, cô hiểu chưa?”
Nếu cô còn không hiểu thì cô đúng
là đồ ngốc. Hạ Nhược Vũ tát lại dễ như
trở bàn tay: “Cô bị bệnh à?”
Có lẽ cô ta không ngờ rằng cô sẽ
động thủ, Lục Khánh Huyền che má trái
nhìn cô chằm chằm không tin nổi: “Cô
dám đánh tôi?”
“Cô không đánh tôi chắc? Hạ
Nhược Vũ này cái gì cũng có thể, chỉ
không thể bị thua thiệt” Hạ Nhược Vũ
xoa gò má bên phải đau nhức.
Trong lòng nói thâm, đây là người
bị thương, nếu không bị thương thì mặt
cô ta sẽ sưng như heo.
Bình luận facebook