Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Ngày hôm sau, Trì Trĩ Hàm đưa cho Tề Trình mấy bức ảnh mà Tề Ninh giao cho cô.
“Giúp em nhìn xem bà ấy sống thế nào.” Trì Trĩ Hàm cắn môi chắp tay sau lưng, đứng cách Tề Trình hai mét, thấy anh mở túi hồ sơ ra thì lập tức quay lưng lại.
Ảnh chụp cũng chỉ có hơn mười tấm, còn kèm theo hai mảnh giấy mô tả tình hình gần đây và phương thức liên lạc.
Tề Trình xem rất chậm, xem xong thì bỏ lại vào trong túi hồ sơ, gói kín lại, đi về phía trước hai bước, đưa cho Trì Trĩ Hàm từ phía sau lưng, xoa xoa đầu cô.
“Hẳn là không quá tệ nhỉ?” Trì Trĩ Hàm cúi đầu nhìn chân hai người, cô mua mấy đôi dép lê tình nhân, thuần một màu lam nhạt hồng nhạt.
“Ừ.” Tề Trình lên tiếng, xoay Trì Trĩ Hàm sang đối diện với anh: “Từ từ rồi sẽ đến.”
Cô nhớ mẹ, lại không muốn nhìn thấy mẹ đã trở thành mẹ của người khác, cho nên chỉ có thể dùng cách thức như vậy để xác định bà ấy sống có tốt không.
Trì Trĩ Hàm gật đầu.
“Chờ đến lúc em muốn gặp, anh sẽ nghĩ cách.” Tề Trình lại xoa xoa đầu cô.
Trì Trĩ Hàm tiếp tục gật đầu.
“Những người khác nói mẹ em không tốt là vì bà ấy vứt bỏ gia đình, nhưng bà ấy cũng là mẹ em, em muốn gặp bà ấy là chuyện bình thường.”
“Em không bán nhà, không muốn cô độc đều rất bình thường, không cần quan tâm những người khác nói cái gì.”
Trì Trĩ Hàm ngẩng đầu, bước lên, ra hiệu cho Tề Trình khom người xuống một chút, sau đó dùng hai tay bắt lấy hai lỗ tai của anh, lắc lắc hai cái.
“Em không còn cô độc nữa rồi.” Giọng điệu kiêu ngạo.
“Sau này đừng có dùng giọng điệu của bác sĩ Triệu mà nói chuyện với em!” Hầm hừ.
Anh rất buồn bực, chỉ khẽ gật đầu hai cái, anh biết rõ trong lòng cô đang nghĩ cái gì.
“Còn nữa, tóc anh dài lắm rồi, có muốn cắt hay không?” Dài xuống tận mắt rồi.
Anh không gặp người ngoài, nhiều năm như vậy, tóc phần lớn đều là do bản thân anh tự cắt hoặc người nhà cắt giúp, có đôi khi lười thì để cho dài tới mức có thể buộc lại được rồi cắt thành đầu húi cua, kiểu tóc thì tùy tiện, ỷ vào vẻ ngoài của mình đẹp rồi nên đầu tóc sao cũng được.
Tề Trình đứng thẳng, lỗ tai đỏ lên, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của anh.
“Có phải là anh đã quá nhạy cảm rồi không?” Hỏi rất dè dặt.
Dường như cô không thích anh đoán được ý nghĩ của cô, người nhà anh cũng thường xuyên dùng cách nói đùa giỡn mà oán giận anh quá nhạy cảm, bởi vì gần như không có chuyện gì có thể giấu diếm anh.
Từ nhỏ anh đã nhạy cảm, rất dễ nhìn ra hỉ nộ ái ố của người khác, đây chưa hẳn đã là chuyện tốt, bởi vì điều này nên từ nhỏ anh đã không có bạn bè.
Trì Trĩ Hàm sống rất đơn giản, hỉ nộ ái ố đều viết hết trên mặt, rất nhiều chuyện anh chưa cần đoán thì cô đã chủ động nói ra miệng, cho nên, anh cho rằng cô không để ý.
Gần đây hai người tiến triển rất nhanh, giai đoạn dè dặt cẩn trọng dò xét lẫn nhau ban đầu đi qua, dường như anh cũng có chút đắc ý vênh váo quá rồi.
“Quả thật là anh quá nhạy cảm.” Tề Trình tự hạ kết luận, xoa xoa đầu Trì Trĩ Hàm: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”
“…” Trì Trĩ Hàm lại muốn nhéo lỗ tai anh rồi.
“Anh cảm thấy hiện giờ em đang nghĩ gì?” Túm chặt lấy Tề Trình đã hạ kết luận xong chuẩn bị đi vào phòng vẽ tranh, Trì Trĩ Hàm nghiêng đầu, cười tủm tỉm.
Lạnh ngắt…
“… Này.” Tề Trình cam chịu cúi người xuống.
Mặc dù anh không biết mình đã nói sai cái gì, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất rõ sự tức giận trong đáy mắt cô.
Có chút đau lòng.
Vấn đề tính cách không thể sửa được, không phải cứ tự ép mình đừng nhạy cảm quá là có thể giả bộ như không nhìn ra.
Hơn nữa, quả thật là anh rất dễ bi quan, không đủ tích cực.
Hiện giờ chứng uất ức đã giảm nhẹ, anh đang chậm rãi trở về làm người bình thường.
Mà có lẽ là Trì Trĩ Hàm sẽ nhanh chóng phát hiện ra rằng, thật ra một Tề Trình bình thường cũng chẳng có gì hấp dẫn.
Khi đó, anh nên làm gì đây?
Anh đã duy trì động tác xoay người một lúc lâu.
Trì Trĩ Hàm vẫn cứ nhéo lỗ tai anh, sau khi vẻ mặt của anh trở nên ảm đạm thì cô thở dài, ôm lấy cổ anh rồi hôn.
Ngày mai Tề Trình sẽ bắt đầu giảm thuốc, hôm nay vốn không nên khiến cảm xúc của anh nhấp nhô lên xuống quá nhiều, cho nên Trì Trĩ Hàm vẫn luôn cố kìm nén không hôn anh.
Nhưng rốt cuộc vẫn nhịn không được.
Vẻ mặt u ám buồn bã, oan ức như vậy.
Mấy nụ hôn liên tục đều là bị động, bị động thuận theo, bị động hé miệng, lúc đầu lưỡi chạm vào nhau, anh nuốt một cái, sau đó tránh ra.
Anh đang cự tuyệt sự trấn an của Trì Trĩ Hàm.
Vì vậy nụ hôn càng khiến trong lòng anh khủng hoảng hơn.
Nhân tính là thứ rất kỳ lạ, trên thế giới này, có rất nhiều người có thể cùng nhau vượt qua hoạn nạn, nhưng đến khi hoạn nạn đã qua, sức thu hút sinh ra trong hoạn nạn giảm đi, cuối cùng sẽ càng lúc càng xa nhau.
Anh rất sợ sẽ như vậy.
Giống như trong lòng anh thật sự rất sợ mình sẽ khỏi hẳn, không thể không quay lại với xã hội.
Trì Trĩ Hàm không kết thúc nụ hôn này, anh tránh đi nhưng cô cũng không hề gấp gáp.
Cố gắng nhẫn nại, tỉ mỉ cọ xát bờ môi anh, mắt nhắm lại, khóe miệng khẽ nhếch.
Tề Trình sững ra, cơ thể giật giật, hai tay đang thả bên cạnh người nắm lại thành quyền.
Gần đây Trì Trĩ Hàm thích nhất là nướng bánh ngọt, trên người tản ra hương sữa ngọt thơm, hơi thở nhẹ nhàng, mỗi lần đầu lưỡi anh né tránh, Trì Trĩ Hàm sẽ phát ra tiếng lẩm bẩm bất mãn, giọng nói ngọt ngào êm ái.
Khó mà kháng cự được sự mềm mại ngọt ngào như vậy.
Hơn nữa, ngoài lúc nấu cơm ra, anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ cô nhẫn nại và chuyên chú như vậy.
Trái tim đã bắt đầu mềm ra rồi.
Cô rất nghiêm túc muốn trấn an anh.
Đầu lưỡi hơi động đậy, chạm đến môi Trì Trĩ Hàm, bàn tay nắm thành quyền vừa buông lỏng ra lại xiết chặt, rốt cuộc vào lúc Trì Trĩ Hàm ra sức ôm cổ anh lần nữa, anh ôm lấy eo cô.
Sau đó Trì Trĩ Hàm cắn môi anh một cái, mở mắt nhìn thẳng vào mắt Tề Trình.
Trì Trĩ Hàm rất thích bắt nạt anh, nhưng kể cả đụng chạm tay chân thì cũng chưa từng dùng sức.
Nhưng lần này cô lại dùng sức.
Cắn một cái, sau đó nhanh chóng buông ra, tách tay Tề Trình, đi vào bếp.
“Buổi tối ăn cỏ đi, em sẽ cho anh thêm chút đất.” Ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn anh.
Cô cũng chỉ hơi ngượng ngùng vì tâm tư bị nhìn thấu mà thôi, Tề Trình lại đã suy diễn sâu xa thành cả một vở kịch.
Đến cuối cùng ngay cả hôn cũng không dám.
Cánh tay ôm cô lại còn run rẩy.
Cho dù biết anh hay suy nghĩ nhiều, bản thân chứng sợ giao tiếp cũng có liên quan tới việc thường xuyên tự trách mình, nhưng hẳn là lúc khỏe mạnh, Tề Trình cũng có tính cách như vậy.
Nhưng cô vẫn không chịu đựng nổi trước vẻ mặt u ám của anh.
Loại chuyện lo được lo mất này vẫn thích hợp với người có tính cách như cô hơn, chỉ cần nũng nịu một chút, đòi hứa hẹn một chút là lại vui tươi hớn hở chẳng nghĩ ngợi gì nữa.
Tề Trình quá dễ để tâm vào chuyện vụn vặt.
Hơn nữa, anh vĩnh viễn sẽ không chủ động nói ra.
***
Bữa tối đương nhiên không thể nào thật sự ăn cỏ và đất.
Trên thực tế, để ăn mừng chứng uất ức của Tề Trình đã giảm nhẹ, ngày mai bắt đầu giảm dược, Trì Trĩ Hàm còn sang bên đối diện nướng một cái bánh ngọt nho nhỏ.
Tề Trình biết.
Buổi sáng anh còn bởi vì cái tên bánh ngọt cà rốt mà trong lòng ghét bỏ mất mấy phút.
Cô còn nhờ lái xe đi mua giúp không ít đồ ăn, hiện giờ anh chỉ cần không rượu chè ăn uống quá độ là được, mấy món cần kiêng đã được giảm dần, cho nên bữa cơm này còn phong phú hơn cả cơm tất niên.
Sau đó đến buổi chiều lại đột nhiên trở thành như vậy rồi.
Tề Trình bị Trì Trĩ Hàm bỏ lại trong phòng khách, vẫn cứ đứng yên không nhúc nhích, nhìn Trì Trĩ Hàm ở trong bếp cắt thịt thành lát mỏng, thêm bột vào canh, để qua một bên, làm một chút sườn chua ngọt cho anh.
Không thể ăn được dầu mỡ, cho nên cô dùng nồi chiên chân không.
Sau đó rửa cá lư, khéo léo cắt khía cả hai mặt, ướp kĩ gia vị chuẩn bị hấp.
Động tác của cô rất trôi chảy, một đống nguyên liệu tán loạn trong bếp chỉ chốc lát đã biến thành từng đĩa từng đĩa nguyên liệu đã qua sơ chế, đồ ăn còn chưa hạ nồi nhưng chỉ nhìn qua sự kết hợp màu sắc cũng đã đủ thèm ăn.
Tề Trình mấp máy môi.
Đến món thứ tư, cô vẫn không chịu liếc anh lấy một cái.
Anh đứng đã lâu, chân đã bắt đầu tê.
Canh bắp với xương sườn trong nồi đã bắt đầu sôi sùng sục, Trì Trĩ Hàm đang cúi đầu băm thịt nạc, không cần nhìn, theo bản năng dùng tay lấy vung xuống.
Lúc đụng phải hơi nước thì hít vào một hơi.
Hôm qua ở bên đối diện ngón tay cô bị bỏng đỏ ửng, lúc sáng ngủ dậy anh vừa mới bôi thuốc mỡ cho cô, kết quả lại bị bỏng lần nữa.
Tề Trình lại mấp máy môi.
Lê chân đi tới tủ thuốc lấy thuốc mỡ, lại lê chân đi tới phòng bếp, cầm lấy tay Trì Trĩ Hàm dội nước lạnh, lau khô, sau đó bôi thuốc.
Giống như đang dỗi, anh cũng không muốn nhìn cô.
Bôi thuốc xong thì lập tức xoay người.
Trở lại phòng khách nơi anh bị cô bỏ mặc, đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
…
Rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng ngẩng đầu.
Như cười như không nhìn thoáng qua Tề Trình.
Anh đứng bất động ở đó, mím môi, rướn thẳng lưng.
Ngang ngược muốn chết…
Ngang bướng y như con trâu vậy…
Những lúc tức giận, sức lực lớn tới mức có thể đi làm vận động viên được…
“Tới đây giúp em rửa rau.” Rốt cuộc vẫn quyết định buông tha cho anh.
Lúc mới thích anh đã biết tính anh nhạy cảm, xem bệnh sử dày cộm của anh, đương nhiên cũng biết anh hay nghĩ ngợi tiêu cực, dễ để tâm vào chuyện vụn vặt.
Chỉ là nói đến chuyện tình cảm, ít nhiều gì cũng hy vọng anh có thể tin tưởng cô một chút.
Anh đã từng tích cực, lúc ban đầu hai người thận trọng thăm dò lẫn nhau, sau khi anh nghĩ thông suốt thì đã tràn đầy tinh thần của một người bạn trai thực sự.
Sau đó, hôm nay, chỉ vì một câu oán giận của cô, anh lại nhanh chóng co rụt lại rồi.
Nhất là sau khi phát hiện ra mình có thể sắp khỏi hẳn.
Anh rất sợ trở thành người bình thường, rất sợ trở về xã hội, cũng rất sợ cô không thích dáng vẻ bình thường của anh.
Cô biết.
Cho nên mới bỏ mặc anh ở trong phòng khách, muốn để chính anh mở miệng nói.
Kết quả vẫn là bại trận.
Anh hơi nhíu mày đi tới, nhận lấy rau hẹ trong tay Trì Trĩ Hàm, mở vòi nước ra, cúi đầu rửa rau.
Không lên tiếng.
Vẫn đang khó chịu.
Tay Trì Trĩ Hàm dính chút bột mì, đưa tới chóp mũi anh, vẽ lên đó một chấm tròn màu trắng.
Tề Trình ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ướt sũng, càng thêm ấm ức hơn.
“Chân có tê không?” Hôm qua vừa mới nôn tới mức mất nước, hôm nay đã cố kìm nén cơn giận đứng trong phòng khách hơn bốn mươi phút.
Động tác trên tay Tề Trình dừng một chút.
Nhìn đám rau hẹ xanh um tươi tốt, gật gật đầu.
Trì Trĩ Hàm thở dài.
Đi tới rửa tay cho cả hai người, đóng vòi nước lại, lau khô tay.
Kéo anh ngồi xuống ghế sofa, còn cô thì ngồi trên thảm trải sàn, bĩu môi giúp anh xoa bóp cẳng chân.
Tề Trình vẫn đang ấm ức, lại không thích từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu Trì Trĩ Hàm như vậy, đẩy đẩy tay Trì Trĩ Hàm ra, chính mình cũng ngồi xuống thảm trải sàn.
Trì Trĩ Hàm liếc mắt nhìn anh một cái, dịch mông, ngồi xuống bên cạnh anh.
Tề Trình nhẫn nhịn.
Vươn tay ra, kéo góc áo Trì Trĩ Hàm.
“Em biết tại sao anh lại giận dỗi, anh cũng biết tại sao em lại giận đúng không?” Trì Trĩ Hàm nhìn anh một cái, bột mì trên mũi dính rất chặt, dưới ánh sáng mờ mờ, màu da của anh gần như cùng màu với bột mì.
“Anh có thể không tin bản thân mình, nhưng không thể không tin em.” Nói ra một câu có logic rất kỳ quái, nhưng Tề Trình lại nghe hiểu được.
“Em đã xem hết truyện tranh của anh rồi, trong truyện của anh cái gì cũng có.”
Thật sự đúng là cái gì cũng có, bạn sẽ rất khó tưởng tượng được rằng một người mắc chứng hậm hực tự nhốt mình mười năm lại có thể vẽ ra được những cuốn truyện tranh phong phú như vậy, tình thân, tình bạn, thậm chí là tình yêu đều rất sâu sắc, đủ loại kết thúc.
Trong thế giới truyện tranh, Tề Trình không hề có điều gì cấm kỵ.
“Em cũng xem qua toàn bộ bệnh sử của anh rồi, anh cũng biết là bên trong bệnh sử của anh cái gì cũng vẽ.” Trì Trĩ Hàm lại liếc mắt nhìn Tề Trình một cái, nhìn anh mất tự nhiên dời tầm mắt đi.
Trong bệnh sử của anh thật sự cái gì cũng vẽ, bao gồm những bộ phận có thể bị ảnh hưởng do uống thuốc trị uất ức, bác sĩ Triệu vẽ cực kỳ tả thực…
“Em hiểu rõ chỗ này của anh.” Trì Trĩ Hàm chỉ chỉ vào ngực Tề Trình: “Cực kỳ hiểu.”
“Cho nên, anh sợ cái gì chứ?” Trì Trĩ Hàm kề sát vào, nghiêng đầu hỏi anh.
Tề Trình im lặng.
“Anh tin rằng em sẵn sàng vì một anh không trọn vẹn mà chết, nhưng lại không tin rằng em sẽ tiếp tục yêu một anh hoàn hoàn chỉnh chỉnh, tại sao chứ?” Trì Trĩ Hàm hỏi hết sức nghiêm túc.
Tề Trình theo bản năng túm lấy tay Trì Trĩ Hàm, sợ cô hỏi xong sẽ đứng dậy đi vào bếp, bỏ mặc một mình anh ngồi ngây ra ở đây.
Bởi vì không biết trả lời vấn đề này như thế nào, cho nên anh hoang mang.
Bàn tay túm tay cô bắt đầu dùng sức, mày càng nhíu chặt hơn.
“Buông lỏng ra.” Trì Trĩ Hàm giúp anh lau bột mì dính trên chóp mũi, nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay đang lồi hết cả gân xanh vì dùng sức của anh: “Xiết đứt tay em rồi tối nay phải ăn đất thật đấy.”
“…” Tề Trình giống như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mộng, lập tức buông tay.
Anh biết sự kỳ quái của mình là do đâu mà có, biết vấn đề mấu chốt của mình là ở việc không muốn trở lại làm người bình thường, cũng biết rõ, cả buổi chiều Trì Trĩ Hàm khăng khăng so đo với anh như vậy chỉ là vì muốn nghe chính miệng anh nói ra những lời này.
Anh biết tại sao mình lại không nói, bởi vì nói rồi thì sẽ có thể lập tức giải quyết, mà anh thì lại không muốn giải quyết.
Tất cả những chuyện này, anh đều biết.
Nhưng anh lại không biết do đâu mà mình tức giận.
Lúc Trì Trĩ Hàm liên tục không nhìn đến anh, trong lòng anh chậm rãi nổi lên cơn giận, mãi cho đến vừa rồi anh theo bản năng dùng sức túm lấy tay Trì Trĩ Hàm, cơn giận trong lòng anh sôi trào tới mức gần như không khống chế nổi.
Anh không thích Trì Trĩ Hàm dùng cách phớt lờ để so đo với anh, thậm chí bởi vì không yên lòng mà lại bị bỏng tay lần nữa.
Rất không thích.
Vô cùng căm ghét.
Loại cảm xúc này không hề liên quan gì tới bệnh tật.
“Em có thể cãi nhau với anh.”
“Cũng có thể ra sức cắn anh như vừa rồi.”
“Phát tiết sự bất mãn ra ngoài một chút, hỏi ra miệng những lời em muốn hỏi, những lời em muốn nghe chính miệng anh nói ra.”
“Anh vẫn luôn biết, giữa hai chúng ta có sự ăn ý rất kỳ lạ, cho nên anh cũng biết rõ, cả buổi chiều em ở trong phòng bếp phớt lờ anh là muốn khiến anh chính miệng nói ra rằng anh không muốn khỏi hẳn.”
“Em không thể…” Tề Trình ngừng một chút, nhíu mày: “… như vậy được.”
Thậm chí anh còn rất ghét việc phải nói ra rằng cô ở trong phòng bếp phớt lờ anh.
Anh thà rằng cô cứ vừa khóc vừa kêu gào rằng anh không yêu cô, sau đó lau hết nước mắt nước mũi lên người anh, bắt anh ôm lấy dỗ dành nói rằng anh không muốn hồi phục.
Anh không cần sự yên lặng như vậy.
“Anh sợ điều đó.”
“Sau này chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, nếu lần nào em cũng như vậy thì sẽ thành thói quen.”
Sau đó sẽ càng ngày càng trầm mặc, càng lúc càng xa.
Anh không thích cách thức giao tiếp của người trưởng thành bình thường.
“Anh không muốn như vậy.” Tề Trình lặp lại lần nữa, rất nghiêm túc, cau mày, giống hệt như lúc cảnh cáo cô không được nói những lời như là không muốn làm bạn gái của anh.
Trì Trĩ Hàm mất một chút thời gian mới lý giải được những lời lộn xộn vừa rồi của Tề Trình.
Thực sự hiểu ra rồi mới phát hiện ra người sai là cô.
Dùng chiến tranh lạnh để ép Tề Trình phải thừa nhận chuyện gì đó, cô đã từng làm một lần.
Lần đó, cô khiến Tề Trình ra khỏi nhà.
Lần đó, là vì cô không có cảm giác an toàn, mà nguyên nhân khiến cô thiếu cảm giác an toàn, ngoài việc Tề Trình không thích dáng vẻ cô ở bên ngoài ra thì còn có việc Tề Trình gần như lạnh lùng cúp điện thoại của cô.
Sau đó, hôm nay, cô lại hồ đồ lặp lại lần nữa.
Ngay trước mặt Tề Trình, muốn ép anh xin lỗi, muốn ép anh chủ động mở miệng.
Trước kia mỗi lần hai người giận dỗi đều thì cuối cùng đều luôn có thể làm hòa.
Cho nên cô mới không kiêng nể gì. Nếu không phải bởi vì bị bỏng, có lẽ cô sẽ để anh đứng yên ở đó cả một buổi chiều.
Lúc trước cô bảo Tề Trình đừng hèn mọn như vậy, Tề Trình nhớ rõ, cũng cố gắng thực hiện.
Nhưng chính cô lại quên.
“Anh không thích em phớt lờ anh.” Tề Trình hiểu được vẻ mặt của Trì Trĩ Hàm, rốt cuộc cũng dịu lại, giọng nói trở nên tủi thân.
“Em làm rất nhiều đồ ăn, trên mâm cũng dọn xong bốn món rồi mà vẫn chưa nhìn anh lấy một cái.”
“Anh mất rất nhiều sức lực mới có đủ dũng khí ôm lấy em, nhưng em lại cắn anh, phớt lờ anh.”
“Có muốn làm người bình thường hay không, rất quan trọng sao?”
“Quan trọng hơn cả anh sao?”
Rốt cuộc tức giận đã hoàn toàn biến thành tủi thân, Tề Trình kéo bàn tay của Trì Trĩ Hàm đang đặt trên bắp chân anh, ôm lấy cái người đã hơi ngây ra ở bên cạnh, kéo cô tới trước mặt anh, đặt cô ngồi lên chân anh.
Mấy ngày nay anh đều tập thể dục theo thời gian biểu, Trì Trĩ Hàm mới phát hiện ra thật ra anh cũng có sức lực.
“Quan trọng hơn cả anh sao?” Anh hỏi lại lần nữa.
“Anh…” Trì Trĩ Hàm nuốt một ngụm nước miếng: “Anh quan trọng.”
“Vậy tại sao vì loại chuyện này mà cả buổi chiều đều không nói chuyện với anh?”
…
Rõ ràng chỉ có hơn bốn mươi phút.
Nhưng mà hiện giờ anh đang tủi thân hệt như một đứa trẻ.
“Vậy chúng ta tiếp tục hôn?” Nghĩ mãi mà vẫn không ra phương án giải quyết, Trì Trĩ Hàm chỉ có thể kéo tay Tề Trình đặt lên eo, chính mình thì nhích lên trước một chút.
Tề Trình sửng sốt một lúc.
Sau đó gật gật đầu, trong mắt vẫn đầy vẻ tủi thân.
“Không được phớt lờ anh.” Anh ôm chặt hơn một chút, bởi vì đang hôn môi mà lời nói không rõ ràng.
Chuyện bệnh tình, chuyện điều trị, anh đã có bác sĩ.
Anh không muốn Trì Trĩ Hàm cũng giống như bác sĩ, dùng phương thức này để ép anh nhìn thẳng vào vấn đề tâm lý của mình.
Anh không biết vừa rồi mình nói có rõ ràng không, cho nên nụ hôn có chút vội vàng.
“Tề Trình.” Trì Trĩ Hàm thở hổn hển, kéo rộng khoảng cách giữa hai người: “Anh biết rõ hôm nay dì cả của em còn chưa đi có đúng không.”
“…”
“Còn nữa, lúc em phớt lờ anh, anh đi tới chỗ em sớm hơn một chút, như vậy không phải là đã không có việc gì sao?”
“Vậy có chuyện gì cũng phải để em vừa khóc vừa nháo mới có thể giải quyết được?”
“Anh thật đúng là không biết phân rõ phải trái mà…”
“Giúp em nhìn xem bà ấy sống thế nào.” Trì Trĩ Hàm cắn môi chắp tay sau lưng, đứng cách Tề Trình hai mét, thấy anh mở túi hồ sơ ra thì lập tức quay lưng lại.
Ảnh chụp cũng chỉ có hơn mười tấm, còn kèm theo hai mảnh giấy mô tả tình hình gần đây và phương thức liên lạc.
Tề Trình xem rất chậm, xem xong thì bỏ lại vào trong túi hồ sơ, gói kín lại, đi về phía trước hai bước, đưa cho Trì Trĩ Hàm từ phía sau lưng, xoa xoa đầu cô.
“Hẳn là không quá tệ nhỉ?” Trì Trĩ Hàm cúi đầu nhìn chân hai người, cô mua mấy đôi dép lê tình nhân, thuần một màu lam nhạt hồng nhạt.
“Ừ.” Tề Trình lên tiếng, xoay Trì Trĩ Hàm sang đối diện với anh: “Từ từ rồi sẽ đến.”
Cô nhớ mẹ, lại không muốn nhìn thấy mẹ đã trở thành mẹ của người khác, cho nên chỉ có thể dùng cách thức như vậy để xác định bà ấy sống có tốt không.
Trì Trĩ Hàm gật đầu.
“Chờ đến lúc em muốn gặp, anh sẽ nghĩ cách.” Tề Trình lại xoa xoa đầu cô.
Trì Trĩ Hàm tiếp tục gật đầu.
“Những người khác nói mẹ em không tốt là vì bà ấy vứt bỏ gia đình, nhưng bà ấy cũng là mẹ em, em muốn gặp bà ấy là chuyện bình thường.”
“Em không bán nhà, không muốn cô độc đều rất bình thường, không cần quan tâm những người khác nói cái gì.”
Trì Trĩ Hàm ngẩng đầu, bước lên, ra hiệu cho Tề Trình khom người xuống một chút, sau đó dùng hai tay bắt lấy hai lỗ tai của anh, lắc lắc hai cái.
“Em không còn cô độc nữa rồi.” Giọng điệu kiêu ngạo.
“Sau này đừng có dùng giọng điệu của bác sĩ Triệu mà nói chuyện với em!” Hầm hừ.
Anh rất buồn bực, chỉ khẽ gật đầu hai cái, anh biết rõ trong lòng cô đang nghĩ cái gì.
“Còn nữa, tóc anh dài lắm rồi, có muốn cắt hay không?” Dài xuống tận mắt rồi.
Anh không gặp người ngoài, nhiều năm như vậy, tóc phần lớn đều là do bản thân anh tự cắt hoặc người nhà cắt giúp, có đôi khi lười thì để cho dài tới mức có thể buộc lại được rồi cắt thành đầu húi cua, kiểu tóc thì tùy tiện, ỷ vào vẻ ngoài của mình đẹp rồi nên đầu tóc sao cũng được.
Tề Trình đứng thẳng, lỗ tai đỏ lên, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của anh.
“Có phải là anh đã quá nhạy cảm rồi không?” Hỏi rất dè dặt.
Dường như cô không thích anh đoán được ý nghĩ của cô, người nhà anh cũng thường xuyên dùng cách nói đùa giỡn mà oán giận anh quá nhạy cảm, bởi vì gần như không có chuyện gì có thể giấu diếm anh.
Từ nhỏ anh đã nhạy cảm, rất dễ nhìn ra hỉ nộ ái ố của người khác, đây chưa hẳn đã là chuyện tốt, bởi vì điều này nên từ nhỏ anh đã không có bạn bè.
Trì Trĩ Hàm sống rất đơn giản, hỉ nộ ái ố đều viết hết trên mặt, rất nhiều chuyện anh chưa cần đoán thì cô đã chủ động nói ra miệng, cho nên, anh cho rằng cô không để ý.
Gần đây hai người tiến triển rất nhanh, giai đoạn dè dặt cẩn trọng dò xét lẫn nhau ban đầu đi qua, dường như anh cũng có chút đắc ý vênh váo quá rồi.
“Quả thật là anh quá nhạy cảm.” Tề Trình tự hạ kết luận, xoa xoa đầu Trì Trĩ Hàm: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”
“…” Trì Trĩ Hàm lại muốn nhéo lỗ tai anh rồi.
“Anh cảm thấy hiện giờ em đang nghĩ gì?” Túm chặt lấy Tề Trình đã hạ kết luận xong chuẩn bị đi vào phòng vẽ tranh, Trì Trĩ Hàm nghiêng đầu, cười tủm tỉm.
Lạnh ngắt…
“… Này.” Tề Trình cam chịu cúi người xuống.
Mặc dù anh không biết mình đã nói sai cái gì, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất rõ sự tức giận trong đáy mắt cô.
Có chút đau lòng.
Vấn đề tính cách không thể sửa được, không phải cứ tự ép mình đừng nhạy cảm quá là có thể giả bộ như không nhìn ra.
Hơn nữa, quả thật là anh rất dễ bi quan, không đủ tích cực.
Hiện giờ chứng uất ức đã giảm nhẹ, anh đang chậm rãi trở về làm người bình thường.
Mà có lẽ là Trì Trĩ Hàm sẽ nhanh chóng phát hiện ra rằng, thật ra một Tề Trình bình thường cũng chẳng có gì hấp dẫn.
Khi đó, anh nên làm gì đây?
Anh đã duy trì động tác xoay người một lúc lâu.
Trì Trĩ Hàm vẫn cứ nhéo lỗ tai anh, sau khi vẻ mặt của anh trở nên ảm đạm thì cô thở dài, ôm lấy cổ anh rồi hôn.
Ngày mai Tề Trình sẽ bắt đầu giảm thuốc, hôm nay vốn không nên khiến cảm xúc của anh nhấp nhô lên xuống quá nhiều, cho nên Trì Trĩ Hàm vẫn luôn cố kìm nén không hôn anh.
Nhưng rốt cuộc vẫn nhịn không được.
Vẻ mặt u ám buồn bã, oan ức như vậy.
Mấy nụ hôn liên tục đều là bị động, bị động thuận theo, bị động hé miệng, lúc đầu lưỡi chạm vào nhau, anh nuốt một cái, sau đó tránh ra.
Anh đang cự tuyệt sự trấn an của Trì Trĩ Hàm.
Vì vậy nụ hôn càng khiến trong lòng anh khủng hoảng hơn.
Nhân tính là thứ rất kỳ lạ, trên thế giới này, có rất nhiều người có thể cùng nhau vượt qua hoạn nạn, nhưng đến khi hoạn nạn đã qua, sức thu hút sinh ra trong hoạn nạn giảm đi, cuối cùng sẽ càng lúc càng xa nhau.
Anh rất sợ sẽ như vậy.
Giống như trong lòng anh thật sự rất sợ mình sẽ khỏi hẳn, không thể không quay lại với xã hội.
Trì Trĩ Hàm không kết thúc nụ hôn này, anh tránh đi nhưng cô cũng không hề gấp gáp.
Cố gắng nhẫn nại, tỉ mỉ cọ xát bờ môi anh, mắt nhắm lại, khóe miệng khẽ nhếch.
Tề Trình sững ra, cơ thể giật giật, hai tay đang thả bên cạnh người nắm lại thành quyền.
Gần đây Trì Trĩ Hàm thích nhất là nướng bánh ngọt, trên người tản ra hương sữa ngọt thơm, hơi thở nhẹ nhàng, mỗi lần đầu lưỡi anh né tránh, Trì Trĩ Hàm sẽ phát ra tiếng lẩm bẩm bất mãn, giọng nói ngọt ngào êm ái.
Khó mà kháng cự được sự mềm mại ngọt ngào như vậy.
Hơn nữa, ngoài lúc nấu cơm ra, anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ cô nhẫn nại và chuyên chú như vậy.
Trái tim đã bắt đầu mềm ra rồi.
Cô rất nghiêm túc muốn trấn an anh.
Đầu lưỡi hơi động đậy, chạm đến môi Trì Trĩ Hàm, bàn tay nắm thành quyền vừa buông lỏng ra lại xiết chặt, rốt cuộc vào lúc Trì Trĩ Hàm ra sức ôm cổ anh lần nữa, anh ôm lấy eo cô.
Sau đó Trì Trĩ Hàm cắn môi anh một cái, mở mắt nhìn thẳng vào mắt Tề Trình.
Trì Trĩ Hàm rất thích bắt nạt anh, nhưng kể cả đụng chạm tay chân thì cũng chưa từng dùng sức.
Nhưng lần này cô lại dùng sức.
Cắn một cái, sau đó nhanh chóng buông ra, tách tay Tề Trình, đi vào bếp.
“Buổi tối ăn cỏ đi, em sẽ cho anh thêm chút đất.” Ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn anh.
Cô cũng chỉ hơi ngượng ngùng vì tâm tư bị nhìn thấu mà thôi, Tề Trình lại đã suy diễn sâu xa thành cả một vở kịch.
Đến cuối cùng ngay cả hôn cũng không dám.
Cánh tay ôm cô lại còn run rẩy.
Cho dù biết anh hay suy nghĩ nhiều, bản thân chứng sợ giao tiếp cũng có liên quan tới việc thường xuyên tự trách mình, nhưng hẳn là lúc khỏe mạnh, Tề Trình cũng có tính cách như vậy.
Nhưng cô vẫn không chịu đựng nổi trước vẻ mặt u ám của anh.
Loại chuyện lo được lo mất này vẫn thích hợp với người có tính cách như cô hơn, chỉ cần nũng nịu một chút, đòi hứa hẹn một chút là lại vui tươi hớn hở chẳng nghĩ ngợi gì nữa.
Tề Trình quá dễ để tâm vào chuyện vụn vặt.
Hơn nữa, anh vĩnh viễn sẽ không chủ động nói ra.
***
Bữa tối đương nhiên không thể nào thật sự ăn cỏ và đất.
Trên thực tế, để ăn mừng chứng uất ức của Tề Trình đã giảm nhẹ, ngày mai bắt đầu giảm dược, Trì Trĩ Hàm còn sang bên đối diện nướng một cái bánh ngọt nho nhỏ.
Tề Trình biết.
Buổi sáng anh còn bởi vì cái tên bánh ngọt cà rốt mà trong lòng ghét bỏ mất mấy phút.
Cô còn nhờ lái xe đi mua giúp không ít đồ ăn, hiện giờ anh chỉ cần không rượu chè ăn uống quá độ là được, mấy món cần kiêng đã được giảm dần, cho nên bữa cơm này còn phong phú hơn cả cơm tất niên.
Sau đó đến buổi chiều lại đột nhiên trở thành như vậy rồi.
Tề Trình bị Trì Trĩ Hàm bỏ lại trong phòng khách, vẫn cứ đứng yên không nhúc nhích, nhìn Trì Trĩ Hàm ở trong bếp cắt thịt thành lát mỏng, thêm bột vào canh, để qua một bên, làm một chút sườn chua ngọt cho anh.
Không thể ăn được dầu mỡ, cho nên cô dùng nồi chiên chân không.
Sau đó rửa cá lư, khéo léo cắt khía cả hai mặt, ướp kĩ gia vị chuẩn bị hấp.
Động tác của cô rất trôi chảy, một đống nguyên liệu tán loạn trong bếp chỉ chốc lát đã biến thành từng đĩa từng đĩa nguyên liệu đã qua sơ chế, đồ ăn còn chưa hạ nồi nhưng chỉ nhìn qua sự kết hợp màu sắc cũng đã đủ thèm ăn.
Tề Trình mấp máy môi.
Đến món thứ tư, cô vẫn không chịu liếc anh lấy một cái.
Anh đứng đã lâu, chân đã bắt đầu tê.
Canh bắp với xương sườn trong nồi đã bắt đầu sôi sùng sục, Trì Trĩ Hàm đang cúi đầu băm thịt nạc, không cần nhìn, theo bản năng dùng tay lấy vung xuống.
Lúc đụng phải hơi nước thì hít vào một hơi.
Hôm qua ở bên đối diện ngón tay cô bị bỏng đỏ ửng, lúc sáng ngủ dậy anh vừa mới bôi thuốc mỡ cho cô, kết quả lại bị bỏng lần nữa.
Tề Trình lại mấp máy môi.
Lê chân đi tới tủ thuốc lấy thuốc mỡ, lại lê chân đi tới phòng bếp, cầm lấy tay Trì Trĩ Hàm dội nước lạnh, lau khô, sau đó bôi thuốc.
Giống như đang dỗi, anh cũng không muốn nhìn cô.
Bôi thuốc xong thì lập tức xoay người.
Trở lại phòng khách nơi anh bị cô bỏ mặc, đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
…
Rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng ngẩng đầu.
Như cười như không nhìn thoáng qua Tề Trình.
Anh đứng bất động ở đó, mím môi, rướn thẳng lưng.
Ngang ngược muốn chết…
Ngang bướng y như con trâu vậy…
Những lúc tức giận, sức lực lớn tới mức có thể đi làm vận động viên được…
“Tới đây giúp em rửa rau.” Rốt cuộc vẫn quyết định buông tha cho anh.
Lúc mới thích anh đã biết tính anh nhạy cảm, xem bệnh sử dày cộm của anh, đương nhiên cũng biết anh hay nghĩ ngợi tiêu cực, dễ để tâm vào chuyện vụn vặt.
Chỉ là nói đến chuyện tình cảm, ít nhiều gì cũng hy vọng anh có thể tin tưởng cô một chút.
Anh đã từng tích cực, lúc ban đầu hai người thận trọng thăm dò lẫn nhau, sau khi anh nghĩ thông suốt thì đã tràn đầy tinh thần của một người bạn trai thực sự.
Sau đó, hôm nay, chỉ vì một câu oán giận của cô, anh lại nhanh chóng co rụt lại rồi.
Nhất là sau khi phát hiện ra mình có thể sắp khỏi hẳn.
Anh rất sợ trở thành người bình thường, rất sợ trở về xã hội, cũng rất sợ cô không thích dáng vẻ bình thường của anh.
Cô biết.
Cho nên mới bỏ mặc anh ở trong phòng khách, muốn để chính anh mở miệng nói.
Kết quả vẫn là bại trận.
Anh hơi nhíu mày đi tới, nhận lấy rau hẹ trong tay Trì Trĩ Hàm, mở vòi nước ra, cúi đầu rửa rau.
Không lên tiếng.
Vẫn đang khó chịu.
Tay Trì Trĩ Hàm dính chút bột mì, đưa tới chóp mũi anh, vẽ lên đó một chấm tròn màu trắng.
Tề Trình ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ướt sũng, càng thêm ấm ức hơn.
“Chân có tê không?” Hôm qua vừa mới nôn tới mức mất nước, hôm nay đã cố kìm nén cơn giận đứng trong phòng khách hơn bốn mươi phút.
Động tác trên tay Tề Trình dừng một chút.
Nhìn đám rau hẹ xanh um tươi tốt, gật gật đầu.
Trì Trĩ Hàm thở dài.
Đi tới rửa tay cho cả hai người, đóng vòi nước lại, lau khô tay.
Kéo anh ngồi xuống ghế sofa, còn cô thì ngồi trên thảm trải sàn, bĩu môi giúp anh xoa bóp cẳng chân.
Tề Trình vẫn đang ấm ức, lại không thích từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu Trì Trĩ Hàm như vậy, đẩy đẩy tay Trì Trĩ Hàm ra, chính mình cũng ngồi xuống thảm trải sàn.
Trì Trĩ Hàm liếc mắt nhìn anh một cái, dịch mông, ngồi xuống bên cạnh anh.
Tề Trình nhẫn nhịn.
Vươn tay ra, kéo góc áo Trì Trĩ Hàm.
“Em biết tại sao anh lại giận dỗi, anh cũng biết tại sao em lại giận đúng không?” Trì Trĩ Hàm nhìn anh một cái, bột mì trên mũi dính rất chặt, dưới ánh sáng mờ mờ, màu da của anh gần như cùng màu với bột mì.
“Anh có thể không tin bản thân mình, nhưng không thể không tin em.” Nói ra một câu có logic rất kỳ quái, nhưng Tề Trình lại nghe hiểu được.
“Em đã xem hết truyện tranh của anh rồi, trong truyện của anh cái gì cũng có.”
Thật sự đúng là cái gì cũng có, bạn sẽ rất khó tưởng tượng được rằng một người mắc chứng hậm hực tự nhốt mình mười năm lại có thể vẽ ra được những cuốn truyện tranh phong phú như vậy, tình thân, tình bạn, thậm chí là tình yêu đều rất sâu sắc, đủ loại kết thúc.
Trong thế giới truyện tranh, Tề Trình không hề có điều gì cấm kỵ.
“Em cũng xem qua toàn bộ bệnh sử của anh rồi, anh cũng biết là bên trong bệnh sử của anh cái gì cũng vẽ.” Trì Trĩ Hàm lại liếc mắt nhìn Tề Trình một cái, nhìn anh mất tự nhiên dời tầm mắt đi.
Trong bệnh sử của anh thật sự cái gì cũng vẽ, bao gồm những bộ phận có thể bị ảnh hưởng do uống thuốc trị uất ức, bác sĩ Triệu vẽ cực kỳ tả thực…
“Em hiểu rõ chỗ này của anh.” Trì Trĩ Hàm chỉ chỉ vào ngực Tề Trình: “Cực kỳ hiểu.”
“Cho nên, anh sợ cái gì chứ?” Trì Trĩ Hàm kề sát vào, nghiêng đầu hỏi anh.
Tề Trình im lặng.
“Anh tin rằng em sẵn sàng vì một anh không trọn vẹn mà chết, nhưng lại không tin rằng em sẽ tiếp tục yêu một anh hoàn hoàn chỉnh chỉnh, tại sao chứ?” Trì Trĩ Hàm hỏi hết sức nghiêm túc.
Tề Trình theo bản năng túm lấy tay Trì Trĩ Hàm, sợ cô hỏi xong sẽ đứng dậy đi vào bếp, bỏ mặc một mình anh ngồi ngây ra ở đây.
Bởi vì không biết trả lời vấn đề này như thế nào, cho nên anh hoang mang.
Bàn tay túm tay cô bắt đầu dùng sức, mày càng nhíu chặt hơn.
“Buông lỏng ra.” Trì Trĩ Hàm giúp anh lau bột mì dính trên chóp mũi, nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay đang lồi hết cả gân xanh vì dùng sức của anh: “Xiết đứt tay em rồi tối nay phải ăn đất thật đấy.”
“…” Tề Trình giống như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mộng, lập tức buông tay.
Anh biết sự kỳ quái của mình là do đâu mà có, biết vấn đề mấu chốt của mình là ở việc không muốn trở lại làm người bình thường, cũng biết rõ, cả buổi chiều Trì Trĩ Hàm khăng khăng so đo với anh như vậy chỉ là vì muốn nghe chính miệng anh nói ra những lời này.
Anh biết tại sao mình lại không nói, bởi vì nói rồi thì sẽ có thể lập tức giải quyết, mà anh thì lại không muốn giải quyết.
Tất cả những chuyện này, anh đều biết.
Nhưng anh lại không biết do đâu mà mình tức giận.
Lúc Trì Trĩ Hàm liên tục không nhìn đến anh, trong lòng anh chậm rãi nổi lên cơn giận, mãi cho đến vừa rồi anh theo bản năng dùng sức túm lấy tay Trì Trĩ Hàm, cơn giận trong lòng anh sôi trào tới mức gần như không khống chế nổi.
Anh không thích Trì Trĩ Hàm dùng cách phớt lờ để so đo với anh, thậm chí bởi vì không yên lòng mà lại bị bỏng tay lần nữa.
Rất không thích.
Vô cùng căm ghét.
Loại cảm xúc này không hề liên quan gì tới bệnh tật.
“Em có thể cãi nhau với anh.”
“Cũng có thể ra sức cắn anh như vừa rồi.”
“Phát tiết sự bất mãn ra ngoài một chút, hỏi ra miệng những lời em muốn hỏi, những lời em muốn nghe chính miệng anh nói ra.”
“Anh vẫn luôn biết, giữa hai chúng ta có sự ăn ý rất kỳ lạ, cho nên anh cũng biết rõ, cả buổi chiều em ở trong phòng bếp phớt lờ anh là muốn khiến anh chính miệng nói ra rằng anh không muốn khỏi hẳn.”
“Em không thể…” Tề Trình ngừng một chút, nhíu mày: “… như vậy được.”
Thậm chí anh còn rất ghét việc phải nói ra rằng cô ở trong phòng bếp phớt lờ anh.
Anh thà rằng cô cứ vừa khóc vừa kêu gào rằng anh không yêu cô, sau đó lau hết nước mắt nước mũi lên người anh, bắt anh ôm lấy dỗ dành nói rằng anh không muốn hồi phục.
Anh không cần sự yên lặng như vậy.
“Anh sợ điều đó.”
“Sau này chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, nếu lần nào em cũng như vậy thì sẽ thành thói quen.”
Sau đó sẽ càng ngày càng trầm mặc, càng lúc càng xa.
Anh không thích cách thức giao tiếp của người trưởng thành bình thường.
“Anh không muốn như vậy.” Tề Trình lặp lại lần nữa, rất nghiêm túc, cau mày, giống hệt như lúc cảnh cáo cô không được nói những lời như là không muốn làm bạn gái của anh.
Trì Trĩ Hàm mất một chút thời gian mới lý giải được những lời lộn xộn vừa rồi của Tề Trình.
Thực sự hiểu ra rồi mới phát hiện ra người sai là cô.
Dùng chiến tranh lạnh để ép Tề Trình phải thừa nhận chuyện gì đó, cô đã từng làm một lần.
Lần đó, cô khiến Tề Trình ra khỏi nhà.
Lần đó, là vì cô không có cảm giác an toàn, mà nguyên nhân khiến cô thiếu cảm giác an toàn, ngoài việc Tề Trình không thích dáng vẻ cô ở bên ngoài ra thì còn có việc Tề Trình gần như lạnh lùng cúp điện thoại của cô.
Sau đó, hôm nay, cô lại hồ đồ lặp lại lần nữa.
Ngay trước mặt Tề Trình, muốn ép anh xin lỗi, muốn ép anh chủ động mở miệng.
Trước kia mỗi lần hai người giận dỗi đều thì cuối cùng đều luôn có thể làm hòa.
Cho nên cô mới không kiêng nể gì. Nếu không phải bởi vì bị bỏng, có lẽ cô sẽ để anh đứng yên ở đó cả một buổi chiều.
Lúc trước cô bảo Tề Trình đừng hèn mọn như vậy, Tề Trình nhớ rõ, cũng cố gắng thực hiện.
Nhưng chính cô lại quên.
“Anh không thích em phớt lờ anh.” Tề Trình hiểu được vẻ mặt của Trì Trĩ Hàm, rốt cuộc cũng dịu lại, giọng nói trở nên tủi thân.
“Em làm rất nhiều đồ ăn, trên mâm cũng dọn xong bốn món rồi mà vẫn chưa nhìn anh lấy một cái.”
“Anh mất rất nhiều sức lực mới có đủ dũng khí ôm lấy em, nhưng em lại cắn anh, phớt lờ anh.”
“Có muốn làm người bình thường hay không, rất quan trọng sao?”
“Quan trọng hơn cả anh sao?”
Rốt cuộc tức giận đã hoàn toàn biến thành tủi thân, Tề Trình kéo bàn tay của Trì Trĩ Hàm đang đặt trên bắp chân anh, ôm lấy cái người đã hơi ngây ra ở bên cạnh, kéo cô tới trước mặt anh, đặt cô ngồi lên chân anh.
Mấy ngày nay anh đều tập thể dục theo thời gian biểu, Trì Trĩ Hàm mới phát hiện ra thật ra anh cũng có sức lực.
“Quan trọng hơn cả anh sao?” Anh hỏi lại lần nữa.
“Anh…” Trì Trĩ Hàm nuốt một ngụm nước miếng: “Anh quan trọng.”
“Vậy tại sao vì loại chuyện này mà cả buổi chiều đều không nói chuyện với anh?”
…
Rõ ràng chỉ có hơn bốn mươi phút.
Nhưng mà hiện giờ anh đang tủi thân hệt như một đứa trẻ.
“Vậy chúng ta tiếp tục hôn?” Nghĩ mãi mà vẫn không ra phương án giải quyết, Trì Trĩ Hàm chỉ có thể kéo tay Tề Trình đặt lên eo, chính mình thì nhích lên trước một chút.
Tề Trình sửng sốt một lúc.
Sau đó gật gật đầu, trong mắt vẫn đầy vẻ tủi thân.
“Không được phớt lờ anh.” Anh ôm chặt hơn một chút, bởi vì đang hôn môi mà lời nói không rõ ràng.
Chuyện bệnh tình, chuyện điều trị, anh đã có bác sĩ.
Anh không muốn Trì Trĩ Hàm cũng giống như bác sĩ, dùng phương thức này để ép anh nhìn thẳng vào vấn đề tâm lý của mình.
Anh không biết vừa rồi mình nói có rõ ràng không, cho nên nụ hôn có chút vội vàng.
“Tề Trình.” Trì Trĩ Hàm thở hổn hển, kéo rộng khoảng cách giữa hai người: “Anh biết rõ hôm nay dì cả của em còn chưa đi có đúng không.”
“…”
“Còn nữa, lúc em phớt lờ anh, anh đi tới chỗ em sớm hơn một chút, như vậy không phải là đã không có việc gì sao?”
“Vậy có chuyện gì cũng phải để em vừa khóc vừa nháo mới có thể giải quyết được?”
“Anh thật đúng là không biết phân rõ phải trái mà…”
Bình luận facebook