• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New NÀY! CHÂN DÀI CỦA EM (2 Viewers)

  • Chương 15: …… anh biết mà, vận động khiến người ta đói bụng

Nghỉ lễ Quốc Khánh về trường, lớp trưởng đã nhận đăng kí thi hội thao, hôm nay là hạn chót để báo danh.



Sau tiết học, lớp trưởng Ngô Đống chạy đến trước mặt bốn nữa sinh phòng 205, với vẻ mặt tươi cười, “Các cậu muốn ghi danh hội thao à? Hôm nay là ngày cuối, còn vài chỗ cho nữ.



Chung Giai Kỳ giơ tay, “Tớ đăng kí nữ 800 mét.”



Trương Khả Phàm lắc đầu, “Tớ không có tế bào vận động, tớ đi cổ động được.”



Lục Du Y bỏ cuốn sách cuối cùng vào cặp, nghi ngờ mà hỏi cậu ta: “Sao cậu chỉ tìm mỗi phòng ký túc xá chúng tớ vậy? Nhiều bạn nữ như thế mà!”



Lục Du Y bất ngờ phát hiện lớp trưởng đỏ mặt, Lục Du Y há to miệng, định đem suy đoán trong lòng nói ra, Trương Khả Phàm đánh đánh cánh tay của cô, liếc liếc mắt về phía Viên Đình Đình.



Lục Du Y lại bất ngờ phát hiện mặt Viên Đình Đình cũng đỏ.



May mà vừa nãy cô không lên tiếng! Cô còn tưởng Ngô Đống thích cô chứ! Có điều, lớp trưởng đại nhân và Viên Đình Đình, bọn họ phát triển quan hệ khi nào vậy!



Ngô Đống là một nam sinh mũm mĩm, người cũng rất cao, hiền lành chất phát, khai giảng lâu như vậy từng giúp các bạn làm không ít chuyện.



Nể tình lúc trước cậu ta đã cầm sách giúp mình, Lục Du Y quyết định giúp Ngô Đống một lần.



“Tớ muốn đi chụp ảnh giúp đài truyền hình, cậu hỏi Đình Đình đi, cậu ấy vừa nhìn vào đã thấy người rất có tế bào vận động.” Lục Du Y nói vô cùng nghiêm túc, cuối cùng còn hỏi Viên Đình Đình, “Đúng không.” (Editor Rộn: Đoạn này không biết sao tác giả lại để dấu chấm nữa, phải là dấu hỏi chứ nhỉ?)



“Hả? À, hồi cấp ba, lúc học cao trung có tham gia, cũng coi như không tệ lắm.”



“Bạn học Đình Đình này cậu muốn đăng kí mục nào?”



“Các cậu thảo luận trước đi, bọn tớ đi trước, các cậu ở lại rồi cùng về khuôn viên phía Bắc đi.”



Ba người mau tránh đi.


Khoảng thời gian buổi chiều này, mặt trời rừng rực cháy, ba người chọn một chỗ bóng râm, đi theo dọc đường xiêu xiêu vẹo vẹo.



Nhớ lại gò má ửng hồng của Ngô Đống và Viên Đình Đình, Lục Du Y không nhịn được hỏi: “Chuyện hai người bọn họ từ khi nào thế? Tớ không biết gì cả?”



Chung Giai Kỳ lắc đầu, “Tớ cũng không biết.”



Hai người cùng nhìn về phía Trương Khả Phàm.



Trương Khả Phàm nói: “Hai người các cậu, một người săn sóc bạn trai mỗi ngày, một người quan tâm bạn trai tương lai mỗi ngày, có thể biết cái gì?”



“Bạn trai tương lai? Tớ thích từ này.” Lục Du Y chen vào.



“Chậc chậc, thật ra tớ cũng đoán thôi, lúc trước mấy buổi tối tự học thấy hai người bọn họ nói chuyện, có vài lần Đình Đình không ngồi chung với chúng mình, tớ đã thấy Ngô Đống tới trước cậu ấy cùng ngồi một chỗ.”



Lục Du Y gương mặt đau khổ, bắt đầu nghĩ lại mình, “Tự nhiên cảm thấy tớ thật thất bại, bây giờ mới được bao lâu? Bọn họ đã thân mật như vậy, xem ra tớ phải bỏ thêm sức lực!”



“Cậu chưa tăng đủ sức mạnh sao?”



“Tớ có thể mạnh mẽ hơn nữa!”



“……”


Ba người về ký túc xá chưa được bao lâu, Viên Đình Đình đã trở lại rồi.



“Mắc cỡ chết tớ mắc cỡ chết tớ!” Viên Đình Đình ném cặp sách lên trên bàn. ngồi vào ghế bắt đầu oán trách.



“Sao vậy?”



“Mau nói đi để mọi người còn mừng.”



Viên Đình Đình uống một hớp, bắt đầu giải thích: “Vè lúc nãy, Ngô Đống chạy xe đạp chở tớ về.”



“Woah, phát triển nhanh như vậy rồi à? Chung xe luôn, rất tuyệt rất tuyệt!”



“Đừng chen vào, nghe tớ nói đã,” Viên Đình Đình nuốt nước miếng, “Không phải tớ ngồi sau xe sao, tớ vừa ngồi lên, đầu xe của cậu ấy đều bị nén đến nhếch lên rồi.”



“Ha ha ha ha ha ha!”



“Trước tiên đừng cười, cái này không phải là điểm chính, các cậu nói xem gặp phải chuyện xấu hổ như vậy, im lặng không được sao, biết cậu ta nói gì không? Cậu ta nói: Không trách cậu, là tớ không cản được. Tớ thực sự……”



“Ha ha ha ha ha ha!”



“Tớ xấu hổ muốn ung thư luôn.”



Chung Giai Kỳ lấy điện thoại ra: “Tớ muốn kể chuyện cười này cho Lý Gia Hào.”



Lục Du Y lấy vở ra, “Tớ phải nhớ kĩ việc này, viết ra làm tư liệu cho cuốn tiểu thuyết tiếp theo.”



Trương Khả Phàm nói: “Tớ cũng phải nhớ kĩ, về sau quen bạn trai, lúc ngồi xe đạp hắn, nhất định phải làm hắn đè lại tay lái ngồi thêm lần nữa.”



Viên Đình Đình: “Các cậu cái bọn vô lương tâm!”



“A, đúng rồi,” nhớ tới phân nửa, Lục Du Y đột nhiên quay đầu hỏi một câu, “Sau buổi tối tớ không đi ăn cơm với các cậu được, tớ muốn đi sân ở khuôn viên phía Tây.”



“Đi tới đó làm gì? Không phải còn buổi tối tự học sao?”



Lục Du Y nhếch môi, “Tình cờ đi gặp anh trai chân dài, Đình Đình, nếu như tớ bị báo trễ, vậy thì nhờ vào cậu rồi!”


Lục Du Y nhận được tình báo từ Từ Thư Kỳ, Cố Tử Húc đăng ký chạy 3000 mét, chiều nào năm giờ rưỡi cũng đi sân phía Tây luyện tập.



Thật ra Lục Du Y khá là lười, cô không muốn tới chỗ đó đâu, thế nhưng Ngô Đống và Viên Đình Đình phát triển hỏa tốc đâm một cái đùng, Lục Du Y muốn tăng thêm tốc độ mới được!



Sắp đến hội thao, trên sân có rất nhiều người, chạy bộ, nhảy xa, đều có hết.



Lục Du Y nhìn toàn bộ sân thể thao, không thấy bóng dáng Cố Tử Húc đâu, xem đồng hồ, đã hơn năm giờ bốn mươi, hôm nay không đến hay là đến chậm vậy nhỉ?



Gãi đầu, Lục Du Y đi ngang qua sân, đi tới chỗ xà đơn trên thảm cỏ, để cặp sách xuống, sau đó ngồi xếp bằng trên đất, mắt châm thẳng vào hai cái cửa vào sân, Cố Tử Húc vừa tới, là cô có thể thấy rồi.



Ánh tà dương chiếu vào trên người nữ sinh, nhu hòa.



Đợi một lúc, Lục Du Y có chút không chờ nổi, con mắt vẫn lướt qua lướt lại hai nơi, choáng đầu quá! Hơn nữa cô còn chưa ăn cơm tối nữa!



Lục Du Y móc ra túi bánh từ trong cặp, nhai, vốn định lát tự học buổi tối sẽ ăn, đói quá, cứ ăn bây giờ luôn đi!



Ai da, ngồi trên sân thể thao vừa xem ánh chiều vừa ăn bánh, vẫn là có một phen tình cảm đặc biệt nha!



Đang hưởng thụ, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người cao gầy quen thuộc, Cố Tử Húc!



Áo thun trắng, quần thể thao đen, giữa trán còn đeo băng đô thể thao, hắn đang chạy tới phía Lục Du Y, nắng chiều từ mặt sườn chiếu vào người hắn, cuối sợi tóc như nhiễm màu vàng óng.



Lục Du Y chưa bao giờ biết thị lực mình còn có thể tốt đến như vậy.



Việc này không được chậm trễ, Lục Du Y vội vàng gói lại đồ ăn ăn chưa xong, luống cuống tay chân đứng lên, phủi cỏ trên mông, bắt đầu nhảy tại chỗ.



Vừa nhảy còn vừa hô lớn: “489! 490! 491……”



Cố Tử Húc đến càng gần, cô hô càng lớn tiếng, tựa như chỉ sợ người ta không nghe được.



Mắt thấy Cố Tử Húc muốn chạy xa hơn, Lục Du Y nhanh chóng chạy về phía hắn, vừa chạy vừa hô lớn: “Đàn anh! Đàn anh chân dài!”



Cố Tử Húc dừng lại, quay đầu, giơ tay cột băng đô lỏng ra, không nói gì.



Lục Du Y chạy đến trước mặt hắn, mắt cong cong, “Trùng hợp quá, anh cũng tới sân thể thao tập luyện!”



“Ừ.”



“Hì hì, em cũng thế, em tới tập nhảy cao, anh biết, em đã nhảy được 500 cái rồi, thật sự còn rất mệt mỏi.” Lục Du Y còn giả vờ giả vịt xoa xoa cái trán chẳng có mồ hô, còn cố ý thở to lên.



Khóe miệng Cố Tử Húc co rúm lại, thật là hắn đã thấy toàn bộ quá trình cô bé này từ dưới đất bò dậy. (Editor Rộn: quê giùm trời ơi =))))



“Khóe miệng em dính vụn bánh mì kìa.”



Lục Du Y nhất thời nghẹn lời, cô nhanh chóng chà miệng hai lần, hồi lâu sau, nói: “…… Anh biết mà, vận động khiến người ta đói bụng.”



“Ừ, còn có việc gì à?”



“Không có việc gì thì anh chạy tiếp đây.”



Mới nói chuyện lúc nãy, sao có thể để anh ấy chạy được!



Lục Du Y mau đuổi theo.



“Ai da, em thấy nhảy mệt quá, vậy thì đổi phương thức vận động đi, em thấy chạy bộ cũng rất tốt.”



Cố Tử Húc không nói gì, vẫn chạy bình thường, chân cũng không chậm lại.



“Chân dài, em kể chuyện cười cho anh nha!”



“Hôm nay bạn cùng phòng của em với lớp trưởng về chung, kết quả cậu ấy mới ngồi lên xe đã đem đầu xe của người ta nhếch lên rồi!”



“Ha ha, buồn cười đi, càng buồn cười hơn nữa là, lớp trưởng chúng em nói: không trách cậu, là tớ không cản được! Ha ha ha ha.”



“Em nói cho anh biết, em sẽ không làm cho đầu xe anh nhếch lên đâu, em rất nhẹ, không tin anh lần sau chở em xem.”



“Ôi trời, sao chạy có hai bước đã mệt như vậy?”



Chỉ chốc lát sau, Lục Du Y đã thở hồng hộc.



Cố Tử Húc thở dài dừng lại, Lục Du Y cũng nhanh chóng dừng, hai tay chống đầu gối miệng lớn thở dốc, thấy trong dạ dày cũng không được thoải mái.



“Em không phải vừa nhảy xong 500 cái mà.”



“…… Thật ra thân thể em còn chưa tệ lắm.”



Cố Tử Húc nhấp môi dưới, nói: “Lúc chạy bộ không nên nói chuyện.”



“Hả? Vâng.” Lục Du Y rũ đầu, như vầy là chân dài thấy cô ồn ào rồi à?



“Thở bằng mũi.”



“Hả?” Lục Du Y đột nhiên ngẩng đầu, trong chớp mắt mắt có chút mê man, rất nhanh đã phát sáng, “Anh đang quan tâm em sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom