• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New NÀY! CHÂN DÀI CỦA EM (2 Viewers)

  • Chương 26: “anh thích mèo hay cún?”

——Em muốn anh làm như vậy với em sao?



——Anh muốn làm như vậy với em sao?



Khóe miệng Cố Tử Húc giật giật, ông nói gà bà nói vịt, hắn không nên hỏi vấn đề này.



Cố Tử Húc không muốn để ý đến Lục Du Y, hắn hít một hơi thật sâu, nhấc chân đi.



Lục Du Y đi theo phía sau cười suồng sã, ha ha ha ha, không thể tin được, thì ra Cố chân dài bên ngoài lạnh lùng bao nhiêu thì bên trong lại cất giấu tâm tư nhiệt tình bấy nhiêu!



Nghe tiếng cười trắng trợn của nữ sinh phía sau, Cố Tử Húc mím chặt môi, tự nhủ mình không nên tức giận, sau đó bước nhanh hơn.



Lục Du Y đuổi theo hắn, mặt dày nói: “Cố chân dài, anh đừng ngại ngùng nữa! Mặc dù hơi kinh, nhưng nếu anh yêu cầu mãnh liệt, em sẽ phối hợp với anh! Này này này, anh đừng đi nhanh thế chứ, em theo không kịp! Được rồi được rồi, anh không yêu cầu mãnh liệt cũng được, anh chỉ cần cho em một tí ám chỉ là được rồi, em sẽ phối hợp với anh, như vậy hài lòng chưa! Này! Cố chân dài, anh chờ em một chút! Đừng có bắt nạt em chân không dài bằng anh chứ!”



Bước chân Cố Tử Húc càng lúc càng nhanh, hắn không ngừng tự gây mê cho bản thân, hít sâu hít sâu, không nghe không nghe, cô là thiểu năng là thiểu năng……



Hắn sợ mình không nhịn được sẽ vá miệng cô lại.



Lục Du Y lôi góc áo Cố Tử Húc vừa chạy vừa cười đến
hoa chi loạn chiến*, vốn còn muốn ăn ít cơm một chút, nhã nhặn một tí, nhưng mà bây giờ, đừng ai cản cô hết, cô cảm thấy mình có thể ăn hết hai tô lớn!




*花枝乱颤 Hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên. Giải thích: Thành ngữ để hình dung trạng thái khi phụ nữ cười lớn, nhất là phụ nữ có chút phóng túng, phóng đãng. (Nguồn: Yuu_za trên Wattpad)


Nhà ăn luôn là một chỗ bát quái, vừa theo Cố Tử Húc đi vào nhà ăn, Lục Du Y đã cảm nhận được ánh mắt dò xét từ bốn phương tám hướng.



Kệ, dù sao cô cũng cho rằng đó là ước ao ghen tị.



Hai người lấy đồ ăn, tìm bàn ngồi xuống.



Bầu không khí vẫn còn xấu hổ, Lục Du Y thấy cô đã chọc cho Cố Tử Húc xù lông rồi, ai biết anh ấy không chịu được mấy câu chọc ghẹo đó chứ……



Nhưng mà, cô cũng đâu có nói gì quá đáng……



Tại sao lại bày ra khuôn mặt nghiêm túc đó nữa?



Lục Du Y ngước mắt lén nhìn Cố Tử Húc, mặt nam sinh không hề có cảm xúc, không nói một lời, vô cùng chăm chú ăn cơm, một miếng cơm một miếng đồ ăn, lại ăn thêm một ngụm canh.



Lục Du Y “rột rột” cắn củ sen, cảm thấy mình vẫn phải hành động, nếu như cứ để tình hình như vậy, cô sẽ lúng túng muốn ung thư mất.



Lấy điện thoại ra, Lục Du Y nhắm ống kính vào Cố Tử Húc, ngọt ngào nói: ‘Wuli chân dài, smile!”



Cố Tử Húc đầu cũng không nhấc lên, tay dài duỗi ra một cái, chặn ống kính Lục Du Y lại, hắn lời ít ý nhiều, “Ăn cơm.”



Lục Du Y không vui, không phải chỉ chọc anh ấy vài câu thôi à, làm gì dữ vậy!



Tính khí như vầy là không được rồi, phải trị!



Cô còn phải làm PPT nữa, mấy bức ảnh đời thường không thể để thiếu được, lại quay về Cố Tử Húc “tách tách” chụp thật nhiều tấm, Lục Du Y thu lại điện thoại, nghiêm túc nhìn Cố Tử Húc, nói: “Cố chân dài, anh phát hiện mức độ nghiêm trọng của sự việc chưa?”



Cố Tử Húc ngước mắt nhìn, không hiểu.



Lục Du Y học gương mặt nghiêm túc của Cố Tử Húc, từng câu từng chữ, “Em cũng sẽ tức giận.”



Cố Tử Húc lại cụp mắt xuống, tiếp tục ăn cơm, “À.”



“Chỉ “à” thôi?” Lục Du Y trợn mắt, “Anh không định dỗ em à?”



“Không định.”



“…… Anh thật sự tổn thương em rồi.”



Lục Du Y bĩu môi, vùi đầu ăn cơm, cũng không thèm hé răng.



Không nghe thấy cô nói chuyện, Cố Tử Húc lại tự nhiên thấy buồn bực, hay là hắn nên dỗ cô vài câu? Thứ lỗi cho hắn bất lực, cái này hắn thật sự không biết.



Nhìn vẻ mặt Lục Du Y hạ xuống, Cố Tử Húc có phần không nỡ, hắn muốn cô luôn thật vui vẻ.



Há miệng, Cố Tử Húc nói một câu hoàn toàn không liên quan.



“Chừng nào em thi cấp bốn?”



“Hả?” Lục Du Y nghe không hiểu ý của hắn, cấp bốn, cấp sáu đều thi cùng một ngày, anh ấy không biết à? Tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn trả lời hắn, “Thứ bảy tuần tới.”



“Ừ.” Cố Tử Húc gật đầu, nói thêm: “Tuần sau cấp bốn, cấp sáu thi, sau đó chủ nhật phải báo cáo công việc lên hội học sinh, sau lại báo cáo công việc ở đài truyền hình vào cuối tuần, học bài ôn một tuần nữa là tới lúc thi rồi.”



Lục Du Y chăm chú nghe hắn nói, nhưng vẫn không biết hắn muốn nói cái gì, “Thì sao nữa?”



“Không còn bao nhiêu thời gian, mà lúc này em còn xem, khụ, tổng tài bá đạo yêu tôi?” Nhắc tới cái tên sách kia, thanh tuyến Cố Tử Húc không nhịn được run lên.



Nhắc tới cái này, hai người đều lúng túng.



Lục Du Y lắc đầu, “Không không không, em không xem nữa.”



Cố Tử Húc gật đầu, đổi giọng, “Bây giờ em còn nghĩ tới tổng tài bá đạo yêu tôi nữa không?”



Lục Du Y thẹn thùng nở nụ cười, giả vờ e thẹn nói: “Thật ra cái em nghĩ là chân dài bá đạo yêu tôi.”



Cố Tử Húc: “……”



Không nói chuyện với cô, sợ cô sẽ mất mát, nói chuyện với cô, sợ mình sẽ nổi điên.



Thấy sắc mặt Cố Tử Húc thay đổi một chút, Lục Du Y vội vàng phủ nhận, “Không phải đâu, em giỡn thôi, em không xem cũng không nghĩ, thật! Em đang ôn phụ lục rất chăm chỉ.”



Sắc mặt Cố Tử Húc trở lại bình thường, “Đúng, học phụ lục cho tốt, phần quan trọng của cấp bốn, đừng để trượt.”



Học phụ lục cho tốt? Đây cũng là một cái cơ hội!



Lục Du Y lợi dụng thời cơ, nói: “Vi phân và tích phân em học không tốt lắm, anh kèm cho em được không?”



Nghĩ đi nghĩ lai, Cố Tử Húc cũng phải ôn phụ lục nữa, hơn nữa người ta cũng không học vi phân và tích phân hai năm rồi, nếu như bị từ chối thì làm sao đây?



Cô lại đổi giọng: “Không không không, em tự học, em đi ôn tập chung với anh được không? Giống như hôm nay, chỉ yên lạnh ngồi cạnh thôi, không quấy rầy anh đâu.”



Cố Tử Húc muốn nói, hôm nay em đã quấy rầy anh rồi, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại thành.



“Được, chỉ cần em dậy sớm thôi.”



Lục Du Y vui vẻ khoa tay múa chân, “Dậy được dậy được, anh đi đâu em đi đó!”


Tuần này cấp sáu và cấp bốn thi, sáng Lục Du Y không đi tự học với Cố Tử Húc được, cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nên tối lại hẹn Cố Tử Húc ra.



Hai người cùng nhau đi thư viện, thư viện buổi tối không có nhiều người như vậy, hai người ở khu tự học tầng một tìm được hai chỗ ngồi cùng nhau.



Lục Du Y dựng thẳng bốn đầu ngón tay bảo đảm với Cố Tử Húc, mình tuyệt đối là tới học, sẽ không muốn tổng tài bá đạo chân dài bá đạo gì đó nữa, cũng tuyệt đối sẽ không làm phiền Cố Tử Húc học.



Cố Tử Húc khờ dại tin cô.



Sau đó vẫn bị Lục Du Y chụp ảnh, mặc dù không có tiếng động cũng không có đèn chớp, nhưng Cố Tử Húc lại cảm thấy không dễ chịu tí nào.



Kiểu như là, nhất cử nhất động của mình giống như cũng có thể tác động tới tâm tình của đối phương, mà hắn đây, luôn hy vọng mình trong mắt đối phương mãi mãi là hình tượng tốt nhất, nên cả quá trình cả người hắn đều cứng ngắc, đánh tới tinh thần cũng may vẫn còn giữ được tư thái hoàn mỹ nhất trong màn ảnh của đối phương, nhưng mà làm kiểu này đúng là mệt vô cùng!



Chụp thật nhiều bức ảnh, Lục Du Y còn chưa thỏa mãn, làm PPT lại là một kế hoạch lớn, lấy nền là cái gì đây? Trang trí bằng cái gì bây giờ?



Đúng lúc nam sinh bên cạnh Cố Tử Húc đã thu dọn đồ đạc đi, bàn chỉ còn hai người Lục Du Y và Cố Tử Húc, Lục Du Y ôm sách, dè dặt ngồi xuống bên cạnh Cố Tử Húc.



Tay cầm bút của Cố Tử Húc dừng một chút, không nói gì, tiếp tục làm đề của hắn.



Chỉ một lát sau, cánh tay bị nữ sinh kê bên kéo, truyền tới tai một giọng nói mềm mại.



“Cố chân dài~”



“Ừ.”



Cố Tử Húc không có ngẩng đầu lên, nghe giọng nói mềm mại của nữ sinh lại tiếp tục truyền đến.



“Anh thích mèo hay cún?”



Hỏi cái này để làm gì? Cố Tử Húc nghi hoặc.



Nhưng mà không muốn để Lục Du Y nói nhiều hơn nữa, cho cô biết cô đang quấy rầy mình, Cố Tử Húc cũng không muốn biết nguyên nhân, miệng đáp: “Mèo.”



Lục Du Y nhếch khóe miệng, hạ giọng nhu nhược kêu một tiếng: “Meo~”



Tay Cố Tử Húc dừng lại, bút vẽ ra vở đường cong xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn kinh ngạc xoay mặt nhìn Lục Du Y.



Mắt nữ sinh cong cong, uốn thành dáng trăng lưỡi liềm, con ngươi trơn bóng như một vũng nước suối, mềm mại đến mức có thể chảy ra nước, bên trái mặt còn có lúm đồng tiền nho nhỏ.



Vẻ mặt Cố Tử Húc có vài phần phức tạp, hắn há miệng, nói: “Cún.”



Lục Du Y nhíu mày, vẻ mặt “biết ngay anh sẽ làm vậy mà”.



Nhưng cô vẫn vô cùng ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Gâu~”



Cố Tử Húc không nhịn được khẽ cười thành tiếng, cảm thấy mệt mỏi nhất thời đã tiêu tan gần hết, vừa định mở miệng nói, đã bị Lục Du Y cắt ngang.



“Không cho nói nữa, nói anh biết, nếu anh nói heo, chắc chắn em sẽ không kêu cho anh nghe.”



Vẻ mặt Lục Du Y cực kỳ chăm chú, con mắt sáng lên, miệng nhỏ mím lại, hơi hơi ấm ức, ánh đèn chiếu vào đỉnh đầu cô, chiếu lên làn da trắng mịn của cô.



Sao lại đáng yêu như thế chứ?



Cố Tử Húc không nhịn được, giơ tay xoa đầu Lục Du Y một cái, sau đó ép mình lấy tay ra, nghiêng mặt sang chỗ khác, “Học đi.”



Lục Du Y được sờ đầu vô cùng hài lòng, cô ngoan ngoãn đáp một tiếng, “Dạ.”



Hai người đều có ý xấu riêng, cũng sẽ không nhìn đối phương nữa, nhưng khóe miệng lại nhếch lên cùng một độ cong.


Chín giờ rưỡi sáng chủ nhật phải báo cáo công việc cho hội học sinh, địa điểm ở đại sảnh.



Sáng sớm chưa tới tám giờ, Lục Du Y và Trương Khả Phàm đã lần lượt rời giường.



Lục Du Y đặc biệt tới ban công hưởng khí trời một chút, tuy trời hơi lạnh, nhưng bầu trời vẫn rất sáng sủa!



Rửa mặt xong, Lục Du Y phát hiện có một tin nhắn Cố Tử Húc gửi tới trên màn hình.



Vô cùng ngắn gọn, chỉ có ba chữ 【Chào buổi sáng】



Lúc đầu Lục Du Y sửng sốt, sau đó không nhịn được bật cười ra tiếng, nhớ tới nội dung nói chuyện với Cố Tử Húc sau khi về ký túc xá hôm qua.



Lục Du Y 【Sao anh không chủ động nói chuyện với em?】



Cố Tử Húc 【…… Anh không biết nói gì】



Lục Du Y 【Nói gì cũng được hết! Em trên thông thiên văn dưới rành địa lý không có gì không làm được!】



Cố Tử Húc 【Anh không tìm chủ đề đâu, sợ em thấy chán】



Lục Du Y 【Không đâu, anh yên tâm đi (vẻ mặt chân thành)】



Nên, Cố Tử Húc này là chủ động nói chuyện với cô à?



Nhịn không cười ngây ngô, Lục Du Y trả lời hắn 【Chào buổi sáng】 còn nhắn thêm ba cái mặt châm chọc.



“Xong chưa? Đi, đi ra ngoài ăn cơm.” Trương Khả Phàm gọi cô.



Lục Du Y cầm điện thoại chìa khóa ra ký túc xá.



Trên đường, Cố Tử Húc nhắn lại cho cô 【……】



Lục Du Y bắt chước hắn cũng nhắn lại 【……】



Sau đó lại liên tục cười khúc khích, Trương Khả Phàm đứng xếp hàng trước cô quay mặt sang phức tạp nhìn cô, hỏi: “Nói chuyện với Cố chân dài nhà cậu à?”



Lục Du Y gật đầu, đưa điện thoại cho cô nàng xem, “Hôm anh anh ấy chủ động nói chuyện với tớ, thấy ngại ghê!”



Trương Khả Phàm lắc đầu, “Cậu cười nhạo anh ta vậy được không vậy? Coi chừng sau đó anh ta không chủ động nữa.”



Lục Du Y nghĩ, cảm thấy lời Trương Khả Phàm nói vô cùng có đạo lý, hiếm khi thấy Cố Tử Húc chủ động một lần, cô cũng không bóp chết lần chủ động này từ trong nôi được.



Mở ra khung chat, vừa định gõ vài chữ, người đối diện đã gửi tới một tin nhắn.



Cố Tử Húc 【Em nói anh chủ động nói chuyện, anh chủ động, nhưng anh sẽ không tìm chủ đề】



Lại còn gửi thêm vẻ mặt oan ức!



Khóe miệng Lục Du Y nhô lên rất cao, làm sao bây giờ? Ai dạy anh ấy? Làm sao có thể đáng yêu như thế chứ? Làm cô muốn chà đạp hắn quá! Lục Du Y cũng không quên kêu hai tiếng để biểu đạt nội tâm kích động giờ phút này!



Trả lời như thế nào đây? Đúng lúc tới lượt Lục Du Y lấy đồ ăn, Lục Du Y tạm thời cất điện thoại, trước suy nghĩ kĩ một chút, nhân tiện làm Cố Tử Húc gấp một lát.



Chọn được đồ ăn ngon, hai người tìm bàn ngồi xuống, Lục Du Y lại vội lấy điện thoại ra.



Cố Tử Húc lại gửi cho cô vài tin nhắn,



【Sao em không nói gì?】



【Không phải em thấy nói chuyện với anh chán lắm chứ?】



【Lúc trước anh đã nói anh không tìm chủ đề rồi】



Được người mình thích hỏi nhiều như vậy cảm thấy xịn thật!



Tâm trạng Lục Du Y vô cùng tốt, cô nhập vào khung chat 【Em vừa mua cơm xong, không thấy điện thoại, nói chuyện với anh không chán chút nào hết】



Cố Tử Húc 【Ừ, ăn ngon miệng】



Ha ha ha ha ha, đúng là không nói gì nữa, lại còn ăn ngon miệng!



Được rồi, vẫn gợi cho anh ấy một đề tài đi, ai bảo lại thích anh ấy làm chi!



Lục Du Y 【Lúc báo cáo công việc đều phải mặc đồ trang trọng à?】



Cố Tử Húc 【Đúng】



Lục Du Y 【Anh mặc chưa? Em muốn coi, em muốn xem anh đầu tiên】



Cố Tử Húc 【Em chờ chút】



Sau đó, trong phòng ký túc xá của Cố Tử Húc diễn ra một cảnh tượng.



Cố Tử Húc mặc com lê, lôi Quý Nghiêu Diệp đang nằm trên giường xuống, bắt Quý Nghiêu Diệp chụp ảnh cho hắn.



Mấy người trong ký túc xá đều thấy Cố Tử Húc tám phần mười là điên rồi, cái người không thích bị người khác chụp hình tự nhiên đổi tính rồi hả?



“Nè nè nè, trước mặt cậu còn chị gái nhỏ xinh đẹp như hoa ở đây, làm sao cậu vẫn nhẫn tâm dán mắt vào điện thoại thế?” Trương Khả Phàm nhìn Lục Du Y cười ngây ngô, không nhịn được trêu ghẹo.



Lục Du Y nhướng mày, “Cậu không hiểu đâu, bên kia điện thoại còn có người xinh đẹp hơn hoa nữa, a a a, gửi hình tới rồi, cho cậu xem một chút.”



“Wow, dáng đẹp quá!”



“Đúng không, tớ cũng thấy thế.”



“Có điều che mặt làm chi vậy?”



“Ai biết anh ấy!”



“Còn dùng mặt heo che lại, thật thú vị.”



“Chắc là do anh ấy thích heo!” Nhớ tới chuyện hôm qua bắt chước mèo kèo chó sủa cho Cố Tử Húc, nhưng cô không bắt chước con heo, Lục Du Y suy đoán.



Lục Du Y 【Anh che mặt lại làm gì?】



Cố Tử Húc 【Cho nó bí ẩn】 (Editor Rộn: chời ơi tới đây tôi xin lỗi nhưng mà tôi cứ nghĩ tới cái trend trẩu cứ chụp hình che mặt nobita, làm tay kiểu dè de gang gang xong lại thêm icon trái tim, lửa rồi thêm hiệu ứng glitch vào đấy ha ha ha…)



Lục Du Y 【……】
Quả cam bự**




**Tôi hơi hoang mang chỗ này, ai biết giúp tôi nhe, raw ghi là 大橙子.




Cố Tử Húc 【Cơm nước xong rồi lên sảnh báo cáo đi, giờ anh sang】



Lục Du Y 【Được】


Lục Du Y và Trương Khả Phàm đi tới đại sảnh báo cáo, trước cửa sảnh là chị gái bí thư giúp người khác ghi danh, hai người ghi danh xong thì đi vào.



Đại hội báo cáo còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu, trong sảnh báo cáo đã có hơn nửa số người, trên đài dưới đài ai cũng bận rộn.



Bộ phận văn thể ngồi ở hàng thứ ba, bộ phận truyền thông ngồi hàng thứ năm, hai người đi đến hàng thứ năm thì tách ra.



Bộ phận văn thể đã có không ít người đến, ba người bộ trưởng và hai thành viên chuẩn bị lên sân khấu đã ngồi ghê ngoài để tiện cho việc đi lại.



Lục Du Y vừa liếc mắt đã thấy người thứ ba ngồi từ trong ra ngoài Cố Tử Húc, cho dù là ngồi, hắn cũng chói mắt hơn người khác.



Đi qua một loại ghế tựa, Lục Du Y chậm rãi dịch vào bên trong, Cố Tử Húc mặc một thân com lê đen, tóc giống như có vuốt keo xịt tóc, tạo kiểu tóc, cả người khí thế hừng hực, chẳng trách lại gửi cho cô tấm ảnh che mặt, chắc lại sợ cô liếm màn hình.



Người Cố Tử Húc cao, chân đương nhiên cũng dài hơn so với người bình thường, chân những người khác thu lại, là Lục Du Y có thể đi qua, nhưng đôi chân này của Cố Tử Húc……hình như hơi khó!



Cố Tử Húc cũng phát hiện ra điều này, hắn liền đứng liên, thu ghế dựa vào, cứ thế, là Lục Du Y có thể đi qua được rồi.



Lục Du Y nhìn Cố Tử Húc, cười sâu xa.



Cô sẽ dễ dàng đi qua như vậy ư? Lục Du Y đảo mắt qua Hướng Tâm Di kế bên Cố Tử Húc, hơi nhếch môi. Chắc chắn cô sẽ không!



Lục Du Y cố ý dựa sát vào người Cố Tử Húc, hai tay cũng đưa lên trước, đỡ lấy eo Cố Tử Húc.



Người Cố Tử Húc cứng đờ, theo bản năng đè tay Lục Du Y xuống.



Lục Du Y mím môi thật chặt, ngăn cho mình không cười thành tiếng, trên mu bàn tay là bàn tay lớn ấm áp của Cố Tử Húc, làm người thỏa mãn!



Lục Du Y cố ý nán lại ở chỗ Cố Tử Húc lâu một chút, trước khi rút tay ra còn bấm eo Cố Tử Húc một cái.



Cô vô cùng sung sướng tiếp tục dịch vào bên trong, cuối cùng ngồi xuống cạnh Dương Như Nguyệt, để lại Cố Tử Húc đứng tại chỗ ngơ ngác một hồi lâu mới từ từ ngồi xuống, lỗ tai vẫn hơi đỏ lên, mà Hướng Tâm Di bên cạnh cũng khôi phục vẻ mặt giật mình đã lâu.



Cái gọi là đại hội báo cáo, chính là mỗi bộ phận trong hội học sinh lên nói về việc bộ phận của mình sẽ làm trong nửa học kì tới, sau đó từng bộ trưởng sẽ lên nói.



Lúc Cố Tử Húc từ dưới bục đi lên, Lục Du Y nghe được không ít người cảm thán.



“Đẹp trai quá!”



“Đúng vậy, mặc com lê vậy cũng quá đẹp rồi!”



Lục Du Y chụp vài tấm hình, cười đắc ý, lầm bầm, đẹp trai cũng là của cô.



Báo cáo công việc xong cũng đã hơn mười một giờ, các thành viên của hội học sinh cùng nhau đi tới chỗ liên hoan.



Cái này do bí thư phụ trách, cũng không xa, đi bộ là đến rồi.



Sắp tới giờ trưa, trong phòng có không ít người đang dùng món, bàn tròn lớn còn lại không nhiều, mỗi cái bàn tròn đều đã được dọn rượu và đồ uống lên, cái này chắc là do thành viên hội học sinh đặt bàn đi.



Mỗi bộ phận có một cái bàn lớn, ba người bộ trưởng không còn bàn, sẽ ngồi theo bộ phận mình quản lí.



Lục Du Y khoác vai Dương Như Nguyệt đi vào, nhìn qua bàn bộ phận của mình, ba người bộ trưởng lần lượt đi vào bên trong, Hướng Tâm Di ngồi trước, tiếp theo hẳn là Cố Tử Húc, nhưng Cố Tử Húc lại không ngồi xuống, mà để Kim Văn Văn phía sau hắn ngồi xuống trước, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Kim Văn Văn. Các thành viên cũng không ngồi bên cạnh các bộ trưởng, nhưng cách họ cũng không phải rất xa. Cứ như vậy, bên cạnh Cố Tử Húc còn trống một chỗ ngồi.



Muốn ngồi bên cạnh Cố Tử Húc quá!



Lục Du Y do dự, thăm dò đi về phía trước, lại lùi lại, nếu sang ngồi như vậy, mọi người có hỏi quan hệ giữa cô và Cố Tử Húc không? Dù sao nhiều chỗ trống vậy không ngồi, lại ngồi bên cạnh người ta.



Chắc sẽ không hỏi đâu, nhưng nếu hỏi thì sao? Trả lời như thế nào đây?



Bây giờ còn chưa phải bạn gái, chỉ là bạn gái thử việc mà thôi.



Nghĩ thế Lục Du Y cảm giác được bản thân có mấy phần oan ức, càng nghĩ càng thấy bản thân khó khăn.



Miệng nhỏ cong lên, Lục Du Y quyết định ngồi vào chỗ cách Cố Tử Húc rất xa, vừa mới đi một bước, bàn ăn đột nhiên vang lên một giọng nói.



“Lục Du Y, lại đây ngồi.”



Bước chân Lục Du Y dừng lại, kinh ngạc nhìn về nơi vang lên giọng nói kia.



Bàn ăn vốn ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, yên tĩnh lại nhìn chỗ hai người bọn họ.



Những bộ phận khác còn đang lo cho chỗ họ, không chú ý tới bên này.



Vốn đang kiên quyết không ngồi vào bên cạnh Cố Tử Húc, Cố Tử Húc vừa lên tiếng như thế, Lục Du Y lập tức hùng hục quay lại ngồi,
chân chó*** cực kì.




***Chân chó giống như là nịnh hót, bợ đít, lấy lòng, xun xoe,… các kiểu con ostrich.



Không biết ai hỏi một câu, “Quan hệ thế nào?”



Cả bàn đều phấn chấn lên, hỏi hai người liên tục.



Cả quá trình Cố Tử Húc mặt lạnh không nói lời nào, mội người tự nhiên cũng không hỏi hắn, chuyển qua hỏi Lục Du Y.



Lục Du Y có thể nói gì được?



Bộ trưởng Cố của mấy người còn chưa cho tôi biết đáp án đâu!



Lục Du Y cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể cười ha ha, dối lòng nói: “Nào có quan hệ gì, não mọi người vận động nhiều quá rồi! Đừng đoán đừng đoán, nhìn bộ trưởng Cố của mọi người mặt đen hết rồi kìa!”



Cô lại không biết là, mặt Cố Tử Húc đen là vì Lục Du Y nói hai người không có quan hệ gì!



Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hai người thật sự chưa xác định quan hệ.



Xem ra, lại phải lôi chuyện này ra nói lại nữa rồi.



Team building, là mỗi bộ phận nâng li chúc rượu lẫn nhau, hi vọng năm sau có thể hợp tác vui vẻ.



Đã có không ít người đến cửa mời rượu.



Cố Tử Húc đổi rượu của Lục Du Y thành nước uống, để cô uống ít rượu thôi.



Lục Du Y cười hì hì, “Anh quan tâm em vậy, em không sao đâu, tửu lượng em rất tuyệt, anh xem lúc trước chúng ta đi liên hoan cũng uống rất nhiều, cũng không có chuyện gì!”



Cố Tử Húc nhíu mày, lúc đó nếu biết sẽ để ý cô như vậy, nhất định cũng không cho cô uống.



Hướng Tâm Di là một nữ sinh vô cùng thích chơi, ngoại giao của bộ phận văn thể chủ yếu cũng dựa vào cô ấy.



Cô ấy cũng không quan tâm quan hệ của Cố Tử Húc và Lục Du Y là gì, lôi mấy nam sinh uống rượu được trong bộ phận cụng li với những người bộ phận khác.



Uống một vòng về, Hướng Tâm Di còn nói muốn đi kính rượu chủ tịch, chủ tịch hội học sinh là một nam sinh rất thú vị, đã có một nhóm người kính rượu hắn rồi.



Muốn rót rượu cho chủ tịch, tất nhiên không thể mang con trai qua, dẫn con gái đi mới được.



“Các cô bé, có uống rượu được không? Đi với chị kính rượu chủ tịch Từ Hạo!”



Trong bộ phận có một nữ sinh có thể uống rượu, hơn nữa quan hệ với Hướng Tâm Di vô cùng tốt —— Lưu Nam Nam, đứng lên.



“Chỉ có một người thôi à? Thêm một người nữa đi, Lục Du Y, không phải em cũng uống được sao, đi với chị không?”



Lục Du Y vừa mới cầm li đứng lên, đã bị Cố Tử Húc kéo tay ngồi xuống.



Một li rượu đổ lên bàn.



Lục Du Y khó hiểu nhìn Cố Tử Húc, đi kỉnh rượu thôi mà, Hướng Tâm Di cũng đâu ăn cô được?



“Tôi dẫn em ấy đi.” Cố Tử Húc đứng lên, một tay cầm li rượu, một tay lôi cổ tay Lục Du Y.



Lục Du Y nhanh chóng dùng tay còn lại cầm li cẩn thận, đuổi kịp Cố Tử Húc.



Hướng Tâm Di ngại ngùng cười cười, muốn ngồi xuống lại thấy mất mặt, cuối cùng cô nàng cười, phất tay với Lưu Nam Nam, nói: “Nam Nam, đi, chúng ta đi chung!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom