• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New NÀY! CHÂN DÀI CỦA EM (6 Viewers)

  • Chương 33: “du y của chúng ta có bạn trai chưa?”

Chuyện xác định quan hệ với Cố Tử Húc, Lục Du Y chỉ kể cho đám chị em cấp ba đã giúp mình, nhân tiện mời các cô ăn cơm cảm ơn, tuy rằng cô cũng không cho Cố Tử Húc thấy cái bài viết kia.



Ngô Văn Tĩnh nói với Lục Du Y, nếu sau này cần có kế hoạch “cua” trai nào, cứ việc tìm cô ấy, mặc dù ở xa nhau, nhưng nhất định sẽ làm một người có ích.



Bạn cùng phòng đại học và đàn chị Từ Thư Kỳ bên kia, Lục Du Y tạm thời chưa nói cho họ biết, định sau khi về trường mới kể cho bọn họ, kỳ nghỉ đông này, cô muốn hiến tất cả thời gian QQ cho Cố Tử Húc.



Kết quả thi học kì một cũng được công bố trước khi ăn Tết.



Lục Du Y thấy trước khi thi mình và Cố Tử Húc đi thư viện và phòng học nhiều như vậy không uổng phí gì hết, điểm thi vi phân và tích phân cuối kì cao hơn giữa kì rất nhiều!



Sau này còn muốn đi tự học với Cố Tử Húc nữa.



Mấy ngày gần đây, mùi vị năm mới càng ngày càng đậm, trên đường khắp nơi đều là bầu không khí tràn đầy hớn hở.



Ngày giao thừa, gia đình Lục Du Y về nhà cũ đón năm mới.



Hai ông bà Lục sinh được hai trai một gái, đều là những người có sự nghiệp thành công, ba người ai cũng có hiếu với ba mẹ, muốn ba mẹ sống bên cạnh mình, thế nhưng ông nội Lục và bà nội Lục chỉ muốn ở lại nhà cũ, không muốn vào nội thành ở với con cái.



Ba người con cũng không làm được gì bọn họ, chỉ có thể lâu lâu lại về thăm nhà một chút.



Sau Tết, chính là khoảng thời gian náo nhiệt nhất ở quê.



Sáng sớm cả nhà Lục Du Y đã tới, quét dọn vệ sinh, dán câu đối hai bên cửa, treo chữ Phúc, bận tới nỗi không biết đâu là trời đâu là đất.



Mấy người mẹ theo bà nội Lục vào bếp bận bịu.



Mấy người bố đi tới ven hồ nhà câu cá.



Còn đám trẻ thì đi theo ông nội vào thị trấn mua pháo hoa.



Lục Du Y là cháu gái duy nhất trong nhà, trên cô có anh trai nhà bác gái, vừa tốt nghiệp được một năm, dưới lại có em trai nhà chú, mới lên lớp ba.



Ông bà Lục không có tư tưởng trọng nam khinh nữ của thế hệ trước, trái lại lại cưng chiều Lục Du Y nhất.



Bốn ông cháu vào một hiệu pháo hoa, tiệm không lớn, chủ tiệm là người quen cũ của ông nội Lục, vừa vào cửa đã chào hỏi thân thiện, “Ôi, lão Lục, đưa cháu tới mua pháo à?”



“Đúng vậy!”



“Ai ui, đây là Tử Phong sao, lớn như vậy rồi, có đối tượng tìm hiểu chưa?”



“Chào ông nội Trương, con còn chưa có tìm hiểu ai.” Quách Tử Phong cười trả lời.



“À à, vậy thì tìm hiểu một tí là được! Ai da, đây là Tiểu Du Y à! Ha ha ha, trước kia, rõ ràng còn nhỏ xíu, giờ mắt đã to như vậy! Du Y đang học cấp ba à?”



“Ông nội Trương, con đã năm nhất rồi.”



“Ui, sinh viên đại học! Đã yêu ai chưa?” Ông nội Trương nhiều chuyện.



“Ha ha ha, để con xem có loại pháo gì hay ho.” Lục Du Y cười ha ha, không dám nói chuyện yêu đương của mình. Chuyện này vừa nói ra, chắc chắn mọi người sẽ biết hết.



Ông nội Trương cũng không ép hỏi Lục Du Y, mà lại hàn huyên một hồi với Lục Hướng Văn, rồi kéo ông nội Lục vào nhà.



“Các con cứ chọn đi, thích cái nào, ông nội mua cho.”



“Dạ, để con xem một lát.” Lục Du Y nhìn đủ loại pháo hoa trên quầy, muốn mua một cái bắn lên cho đẹp, rồi chụp cho Cố Tử Húc xem.



“Ông nội, con muốn chơi pháo ném.” Lục Hướng Văn lớn tiếng la hét.



“Được được được, mua hết. Phong Phong, con muốn cái nào?” Ông nội Lục híp mắt hỏi cháu trai lớn.



Quách Tử Phong cười cười, ông ngoại còn coi hắn là con nít! Nhìn ánh mắt mong đợi của ông, hắn cũng không muốn làm ông không vui, “Để con chọn xem.”



Nói với Lục Du Y bên cạnh, “Em, em thích cái nào? Lấy thêm một phần, coi như là của anh.”



Lục Du Y đá hắn một cái, “Tự chọn đi.”



“Không phải là em đã yêu ai rồi đấy chứ?” Quách Tử Phong tự dưng thốt ra một câu, dọa Lục Du Y nhảy dựng lên.



Lục Du Y theo bản năng quay mặt nhìn ông nội, ông còn đang nói chuyện với bạn già, không chú ý tới bên này, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại, trừng Quách Tử Phong, “Đoán xem.”



Quách Tử Phong nhếch mày, “Xem ra là có rồi.”



Cũng không có giấu giấu diếm diếm gì anh họ, Lục Du Y “hừ” một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.



Quách Tử Phong nhỏ giọng, miệng tấm tắc, “Ai da, cũng không biết là nam sinh thế nào, có thể được Du Y nhà ta ưu ái, có phúc tu luyện trăm năm!”



Lục Du Y giơ tay đánh hắn, nghĩ tới Cố Tử Húc, khóe miệng giương cao không ngừng, “Là phúc của em.”



Quách Tử Phong kinh hãi, cô em gái này của hắn, xưa nay không có ai lọt vào mắt, từ lúc nào……



Hắn há to miệng, nửa ngày sau mới tìm về giọng nói của mình, “Hiếm thấy, nghe chính miệng em nói ra, haiz, nhớ năm xưa, hồi em học cấp ba, còn tìm anh chặn hoa đào đây, bây giờ em lại vứt bỏ anh trai, rời đi một mình.”



“Anh đã bao lớn, còn lắm lời?” Lục Du Y dở khóc dở cười, “Nói cho anh biết, lát ăn cơm, thế này cũng nói về chuyện bạn gái của anh, anh chuẩn bị sẵn sàng đi.”



“Vậy em phải nói giúp anh.”



“Tại sao? Em không nói đâu!”



“Anh sẽ nói với dì em yêu rồi.”



“Chậc chậc, anh dám uy hiếp em! Được rồi, nể tình anh đã từng chặn hoa đào giúp em, em sẽ giúp anh! Hơn nữa giờ em còn chọn pháo giúp anh, thế nào?” Tuy chuyện yêu Cố Tử Húc rất vui, cô hận không thể để tất cả mọi người biết, nhưng giờ nói cho ba mẹ lại vội vàng quá rồi, vẫn đợi thêm một khoảng thời gian nữa thì hơn.



Quách Tử Phong nghe được đáp án mình muốn, hài lòng xoa đầu Lục Du Y, “Đúng là em gái ngoan của anh.”



Lục Du Y đánh tay hắn, hừ hừ, đầu của cô chỉ cho Cố Tử Húc xoa thôi.


Quả nhiên như Lục Du Y dự liệu, bà nội Lục đã hỏi tới đời sống tình cảm của Quách Tử Phong.



Phong Phong, có bạn gái chưa?” Bà gắp một miếng thịt bò lớn vào chén Quách Tử Phong, thân thiết hỏi.



Quách Tử Phong cười lúng túng, “Còn chưa có đâu bà.” Sau đó hung hắng nháy mắt với Lục Du Y.



Lục Du Y cúi đầu cười trộm, làm lơ Quách Tử Phong.



“Ai da, bây giờ quen bạn gái được rồi, con đã hai mươi ba, lão Lý nhà người ta đã ôm cháu rồi.”



“Bà ngoại, bây giờ là quá sớm rồi, con còn đang đi học.”



Bà nội Lục vỗ đùi, “Cũng đâu có giục con sinh cháu, chỉ mong con yêu đương mau thôi, Vương Nhị nhà sau, con đã ba mươi tuổi cũng chưa yêu ai bao giờ, có điều cũng khó trách, cậu ấy không dễ nhìn cho lắm, không có cô bé nào thích cậu ấy cũng bình thường, nhưng cháu ngoại bà lại khác, cháu bà đẹp trai như vậy, chắc chắn có nhiều người theo đuổi, đúng không.”



Mẹ Quách Tử Phong cũng phụ họa, “Con trai à, bà ngoại nói đúng đấy, chừng nào mới dẫn một cô bé nào về nhà cho mẹ gặp đây? Chờ con bốn năm đại học cũng chẳng thấy con đưa ai về cả.”



Mẹ Lục cũng cười, “Tử Phong mau cho mẹ con gặp nhanh đi, không thì việc này cần phải nhắc lại nữa rồi!”



Lục Du Y cười cười, quyết định nói giúp anh trai hai câu.



“Bác, bà nội, anh của con còn đi học, đừng vội, những người thành công đều chờ sự nghiệp thành công rồi mới suy nghĩ tới chuyện lập gia đình.”



Ông nội Lục phản bác, “Ai nói, người ta có câu, thành gia lập nghiệp thành gia lập nghiệp, hẳn là phải lập gia đình trước rồi mới lập nghiệp.”



“Haiz,” Lục Du Y buông lỏng tay, “Tự nhiên con nhớ lúc trước thấy một câu nói, lúc cấp ba, ba mẹ không cho bạn yêu đương, nói là yêu sớm. Đại học, ba mẹ lại giục bạn yêu, nói không yêu thì sẽ trễ, nên cuối cùng phải làm gì bây giờ?” Ngữ điệu thay đổi một trăm tám mươi độ, nghe vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.



Một bàn người cười ha ha.



Mẹ Quách Tử Phong, cũng là bác gái Lục, cười hỏi Lục Du Y, “Du Y của chúng ta có bạn trai chưa?”



Lục Du Y ngừng lại một lát, cười hỏi ngược lại: “Bác thấy con yêu đương được à?”



Ba Lục lạnh lùng không nói lời nào, mẹ Lục trái lại lại cười, “Đều tròn mười tám, năm sau đã mười chín, tuổi mụ cũng coi là hai mươi, được được.”



Lục Du Y nghe xong đành chịu, sao người lớn luôn thích nói về tuổi tác của con mình vậy? Rõ ràng tuổi cô còn là thiếu nữ thanh xuân, bị mọi người nói thành phụ nữ lớn tuổi ế chồng luôn rồi.



Bác gái Lục lại hỏi Lục Hướng Văn, “Hướng Văn có chơi với bạn gái nào chưa?”



Lục Hướng Văn giương cằm lên, “Các bạn nữ trong lớp ai cũng thích con hết.”


Đêm đông đến sớm, sắc trời bên ngoài từ lâu đã tối mực.



Mọi người cơm nước xong thì ra sân đốt pháo.



Pháo hoa tách ra ở trên trời, tỏa ánh sáng lung linh, Lục Du Y chụp thật nhiều, sau đó một mình chạy về phòng gửi cho Cố Tử Húc.



Lục Du Y 【Đẹp không? Muốn xem pháo hoa với anh!】



Cố Tử Húc không hề trả lời mà trực tiếp mời gọi video.



Lục Du Y hết hồn, mọi người còn đốt pháo trong sân, bầu trời tối om là pháo hoa sắc màu rực rỡ.



Cô đeo tai nghe nhận cuộc gọi, may mà có đem theo tai nghe.



Video bên kia, Cố Tử Húc hình như đang ngồi trên sofa, hắn mặc áo len màu ngà, lộ ra chiếc cổ thon dài, tóc chải ngược lên, lộ ra cái trán trơn bóng, cả người cấm dục cực kỳ, Lục Du Y thật muốn nằm nhoài lên người cắn cổ hắn một cái.



“Em đang ở——”



“Anh đang ở nhà bà nội, Cố chân dài cổ anh đẹp quá.”



“…… À.”



“Về trường cho em cắn một cái được không?”



“…… Đừng nói lung tung.”



“Được rồi, anh ăn cơm giao thừa rồi à?”



“Ừ.” Cố Tử Húc đảo mắt nhìn bốn phía, bà nội, mẹ và thím đang làm sủi cảo, ba và chú, bác đang đánh bài, mấy đứa nhóc chạy loạn khắp phòng.



“Bọn anh không đốt pháo hoa à?”



“Chất lượng không khí không cho phép, nơi này cấm bắn pháo hoa.”



“Ra là vậy,” Lục Du Y nhìn bên ngoài một chút, “Nếu không, em đưa anh ra ngoài xem pháo hoa? Lén lút!”



Cố Tử Húc nhìn đôi mắt phát sáng của thiếu nữ trong màn hình, cong môi, hắn nói: “Được.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom