Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
"Ôi, em lại khiến tôi bị tổn thương rồi" Doãn Tắc ôm ngực.
"Anh mới là người làm tôi tổn thương, lúc nào cũng trêu chọc tôi." Nếu không phải là biết rõ bản tính Doãn Tắc không tệ, lại có Doãn Ninh, Nựu Nựu và Man Đầu làm người bảo lãnh, thì chỉ dựa vào việc anh ta năm lần bảy lượt đùa giỡn cô cũng đủ để cô đập chết anh ta rồi.
"Đùa giỡn em? Trời ơi, hiểu lầm giống con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim tôi". Doãn Tắc diễn cực kỳ chân thực.
Cao Ngữ Lam bị chọc cười không tức nổi, cô mở miệng hỏi: "Doãn Tắc! sao anh không đi theo nghiệp diễn viên, làm đầu bếp với anh mà nói thật sự lãng phí tài năng".
Doãn Tắc trở về bộ dạng đứng đắn: "Trước đây khi tôi còn làm công việc rửa bát đĩa ở khách sạn, tôi thường nghĩ tôi không thể rửa bát cả đời, tôi phải tìm ra con đường cho mình. Vì vậy tôi thường xuyên bỏ chút thời gian lén nhìn các đầu bếp nấu ăn. Nhưng có một lần, người đầu bếp chính ném cái mâm ngay trước mặt tôi, hắn mắng tôi là thằng rửa bát hãy chuyên tâm vào công việc rửa bát, đừng vọng tưởng xa xôi".
"Hắn quá đáng thật, đúng là loại chó sủa mà, anh đừng để ý đến hắn." Cao Ngữ Lam cảm thấy bất bình thay Doãn Tắc.
Doãn Tắc cười cười: "Để ý đến hắn ấy à? Tất nhiên là phải để ý rồi. Người ta nói những câu chân thành với tôi, tôi không thể phụ lòng tốt của họ".
"Gì cơ? Vậy anh chửi hắn à?"
"Không, nếu tôi mắng chửi hay đánh hắn, chẳng phải tôi sẽ bị mất công việc rửa bát hay sao?"
"Vậy anh làm thế nào?"
"Tôi mỉm cười với hắn!" Doãn Tắc nhíu mày, mặt lộ vẻ tinh nghịch: "Tôi lúc nào cũng cười với hắn, cứ gặp hắn là cười toe toét, lần nào cũng cười tươi"
Cao Ngữ Lam xì một tiếng rồi bật cười: "Sau đó thì sao?"
Doãn Tắc nhún vai, nhếch mép trả lời: "Sau đó có một ngày hắn ta từ chức, đi làm đầu bếp ở nhà hàng khác. Nghe người khác nói, nụ cười của tôi khiến hắn nơm nớp. Hắn sợ tôi là kẻ biến thái, sẽ ngấm ngầm hạ độc thủ hắn. Em cũng biết đấy, trong nhà bếp thứ không thiếu nhất chính là con dao".
Doãn Tắc còn chưa nói hết câu, Cao Ngữ Lam liền không nhịn được bật cười ha ha.
Anh chàng này quả là ranh mãnh, anh ta cười khiến người khác lo sợ chạy mất dép, đó có phải là rất biến thái hay không?
"Ha ha ha..." Cao Ngữ Lam cười đến nỗi gục mặt xuống bàn.
Doãn Tắc rút tờ khăn giấy đưa cho cô lau nước mắt: "Cho nên em thấy không, đối với những chuyện không như ý, em hãy mỉm cười, vừa cười vừa thầm khinh bỉ nó, em cứ kiên trì nụ cười, cuối cùng người thắng chính là em". Anh ngừng lại một lát, mỉm cười nói: "Cuối cùng tôi cũng trở thành đầu bếp, lại có sự nghiệp riêng của mình."
Cuối cùng cũng thắng? Nhìn gương mặt rạng rỡ của Doãn Tắc, Cao Ngữ Lam đột nhiên hiểu ra, anh chàng đáng ghét này dùng nụ cười làm phương thức để đối mặt với cuộc sống, đó là cách thức của riêng anh.
Cũng giống như cách xử sự của cô là buồn bực trong lòng và bỏ chạy.
Tối hôm đó, Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc chuyện trò rất lâu. Cô biết được anh làm thế nào từ công việc rửa bát đĩa có ngày hôm nay, cô biết được hóa ra nấu ăn ngon không phải công việc dễ dàng, cô biết được kinh doanh nông trường khổ cực đến như vậy, còn biết nhiều thực khách đến nhà hàng có tính cách rất khó chịu...
Hai người bọn họ càng tán gẫu càng hăng say. Doãn Tắc mở bộ dàn loa đặt ở nhà bếp. Trong đó có một bài hát lặp đi lặp lại câu: "Điên rồi điên rồi, tôi không ngủ được, tim tôi đập thình thịch".
Cao Ngữ Lam giống như bị lời bài hát tẩy não. Trên đường đi về nhà, cô bất giác nhẩm đi nhẩm lại câu này. Doãn Tắc mất công mời Cao Ngữ Lam ăn khuya, nhưng trông anh giống như giành được món hời. Trên đường đưa Cao Ngữ Lam về nhà, anh cứ tủm tỉm cười suốt.
Cuối cùng hai người tạm biệt ở trước cửa nhà Cao Ngữ Lam. Doãn Tắc bỗng nhiên lên tiếng: "Ôi trời, đã muộn thế này rồi cơ à. Đêm nay không trăng không sao, mây đen gió lớn, một hoa mỹ nam như tôi đi đường một mình thì nguy hiểm quá".
Cao Ngữ Lam bĩu môi: "Vậy anh Doãn định thế nào?"
Doãn Tắc cúi đầu kéo vạt áo, giả bộ ngượng ngùng: "Hay là Lam Lam đại hiệp hộ tống người ta về nhà đi."
"Hừ" Cao Ngữ Lam bây giờ đã tương đối thích ứng với mấy màn biểu diễn của Ảnh đế: "Tôi cũng rất muốn đưa anh về nhưng lúc tôi quay lại, chẳng lẽ mây không đen gió không lớn hay sao? Tôi cũng là một bông hoa "hoa dạng niên hoa" đấy nhé".
Doãn Tắc ngẩng đầu cười cười: "Đến lúc đó tôi sẽ đưa em về."
Cao Ngữ Lam quay sang liếc xéo anh ta một cái: "Ngủ ngon, anh Doãn."
Cô đóng cửa, khóa chặt.
Ở bên ngoài, khóe miệng Doãn Tắc cong lên. Cô gái ngốc nghếch này lý thú quá đi. Có thể gặp lại nhau, ông trời đúng là trao cho anh và cô duyên phận.
Ở trong nhà, Cao Ngữ Lam cũng đứng đằng sau cánh cửa cười ngây ngô. Anh chàng này thật sự vừa đáng ghét vừa thú vị.
Đêm hôm đó, sau khi Cao Ngữ Lam tắm rửa xong lên giường đi ngủ, nhìn đồng hồ đã hơn một giờ sáng. Bữa ăn khuya thế mà kéo dài mấy tiếng đồng hồ. Cô rất hiếm khi ngủ muộn như vậy, nhưng tối hôm qua là buổi nói chuyện vui vẻ nhất của cô trong mấy năm trở lại đây.
Cao Ngữ Lam bất giác mỉm cười, cô thấy Doãn Tắc nói đúng. Nếu như gặp phải chuyện không như ý, cô nên dùng nụ cười đối mặt, người cười đến phút cuối cùng mới là người chiến thắng.
Trước đây cô chỉ biết buồn bực trong lòng và trốn tránh, cô thật ngốc nghếch.
Cao Ngữ Lam từ từ chìm vào mộng đẹp, trong đầu cô vẫn quanh quẩn nhịp điệu của bài hát đó.
"Điên rồi điên rồi, tôi không ngủ được, tim tôi đập thình thịch".
"Anh mới là người làm tôi tổn thương, lúc nào cũng trêu chọc tôi." Nếu không phải là biết rõ bản tính Doãn Tắc không tệ, lại có Doãn Ninh, Nựu Nựu và Man Đầu làm người bảo lãnh, thì chỉ dựa vào việc anh ta năm lần bảy lượt đùa giỡn cô cũng đủ để cô đập chết anh ta rồi.
"Đùa giỡn em? Trời ơi, hiểu lầm giống con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim tôi". Doãn Tắc diễn cực kỳ chân thực.
Cao Ngữ Lam bị chọc cười không tức nổi, cô mở miệng hỏi: "Doãn Tắc! sao anh không đi theo nghiệp diễn viên, làm đầu bếp với anh mà nói thật sự lãng phí tài năng".
Doãn Tắc trở về bộ dạng đứng đắn: "Trước đây khi tôi còn làm công việc rửa bát đĩa ở khách sạn, tôi thường nghĩ tôi không thể rửa bát cả đời, tôi phải tìm ra con đường cho mình. Vì vậy tôi thường xuyên bỏ chút thời gian lén nhìn các đầu bếp nấu ăn. Nhưng có một lần, người đầu bếp chính ném cái mâm ngay trước mặt tôi, hắn mắng tôi là thằng rửa bát hãy chuyên tâm vào công việc rửa bát, đừng vọng tưởng xa xôi".
"Hắn quá đáng thật, đúng là loại chó sủa mà, anh đừng để ý đến hắn." Cao Ngữ Lam cảm thấy bất bình thay Doãn Tắc.
Doãn Tắc cười cười: "Để ý đến hắn ấy à? Tất nhiên là phải để ý rồi. Người ta nói những câu chân thành với tôi, tôi không thể phụ lòng tốt của họ".
"Gì cơ? Vậy anh chửi hắn à?"
"Không, nếu tôi mắng chửi hay đánh hắn, chẳng phải tôi sẽ bị mất công việc rửa bát hay sao?"
"Vậy anh làm thế nào?"
"Tôi mỉm cười với hắn!" Doãn Tắc nhíu mày, mặt lộ vẻ tinh nghịch: "Tôi lúc nào cũng cười với hắn, cứ gặp hắn là cười toe toét, lần nào cũng cười tươi"
Cao Ngữ Lam xì một tiếng rồi bật cười: "Sau đó thì sao?"
Doãn Tắc nhún vai, nhếch mép trả lời: "Sau đó có một ngày hắn ta từ chức, đi làm đầu bếp ở nhà hàng khác. Nghe người khác nói, nụ cười của tôi khiến hắn nơm nớp. Hắn sợ tôi là kẻ biến thái, sẽ ngấm ngầm hạ độc thủ hắn. Em cũng biết đấy, trong nhà bếp thứ không thiếu nhất chính là con dao".
Doãn Tắc còn chưa nói hết câu, Cao Ngữ Lam liền không nhịn được bật cười ha ha.
Anh chàng này quả là ranh mãnh, anh ta cười khiến người khác lo sợ chạy mất dép, đó có phải là rất biến thái hay không?
"Ha ha ha..." Cao Ngữ Lam cười đến nỗi gục mặt xuống bàn.
Doãn Tắc rút tờ khăn giấy đưa cho cô lau nước mắt: "Cho nên em thấy không, đối với những chuyện không như ý, em hãy mỉm cười, vừa cười vừa thầm khinh bỉ nó, em cứ kiên trì nụ cười, cuối cùng người thắng chính là em". Anh ngừng lại một lát, mỉm cười nói: "Cuối cùng tôi cũng trở thành đầu bếp, lại có sự nghiệp riêng của mình."
Cuối cùng cũng thắng? Nhìn gương mặt rạng rỡ của Doãn Tắc, Cao Ngữ Lam đột nhiên hiểu ra, anh chàng đáng ghét này dùng nụ cười làm phương thức để đối mặt với cuộc sống, đó là cách thức của riêng anh.
Cũng giống như cách xử sự của cô là buồn bực trong lòng và bỏ chạy.
Tối hôm đó, Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc chuyện trò rất lâu. Cô biết được anh làm thế nào từ công việc rửa bát đĩa có ngày hôm nay, cô biết được hóa ra nấu ăn ngon không phải công việc dễ dàng, cô biết được kinh doanh nông trường khổ cực đến như vậy, còn biết nhiều thực khách đến nhà hàng có tính cách rất khó chịu...
Hai người bọn họ càng tán gẫu càng hăng say. Doãn Tắc mở bộ dàn loa đặt ở nhà bếp. Trong đó có một bài hát lặp đi lặp lại câu: "Điên rồi điên rồi, tôi không ngủ được, tim tôi đập thình thịch".
Cao Ngữ Lam giống như bị lời bài hát tẩy não. Trên đường đi về nhà, cô bất giác nhẩm đi nhẩm lại câu này. Doãn Tắc mất công mời Cao Ngữ Lam ăn khuya, nhưng trông anh giống như giành được món hời. Trên đường đưa Cao Ngữ Lam về nhà, anh cứ tủm tỉm cười suốt.
Cuối cùng hai người tạm biệt ở trước cửa nhà Cao Ngữ Lam. Doãn Tắc bỗng nhiên lên tiếng: "Ôi trời, đã muộn thế này rồi cơ à. Đêm nay không trăng không sao, mây đen gió lớn, một hoa mỹ nam như tôi đi đường một mình thì nguy hiểm quá".
Cao Ngữ Lam bĩu môi: "Vậy anh Doãn định thế nào?"
Doãn Tắc cúi đầu kéo vạt áo, giả bộ ngượng ngùng: "Hay là Lam Lam đại hiệp hộ tống người ta về nhà đi."
"Hừ" Cao Ngữ Lam bây giờ đã tương đối thích ứng với mấy màn biểu diễn của Ảnh đế: "Tôi cũng rất muốn đưa anh về nhưng lúc tôi quay lại, chẳng lẽ mây không đen gió không lớn hay sao? Tôi cũng là một bông hoa "hoa dạng niên hoa" đấy nhé".
Doãn Tắc ngẩng đầu cười cười: "Đến lúc đó tôi sẽ đưa em về."
Cao Ngữ Lam quay sang liếc xéo anh ta một cái: "Ngủ ngon, anh Doãn."
Cô đóng cửa, khóa chặt.
Ở bên ngoài, khóe miệng Doãn Tắc cong lên. Cô gái ngốc nghếch này lý thú quá đi. Có thể gặp lại nhau, ông trời đúng là trao cho anh và cô duyên phận.
Ở trong nhà, Cao Ngữ Lam cũng đứng đằng sau cánh cửa cười ngây ngô. Anh chàng này thật sự vừa đáng ghét vừa thú vị.
Đêm hôm đó, sau khi Cao Ngữ Lam tắm rửa xong lên giường đi ngủ, nhìn đồng hồ đã hơn một giờ sáng. Bữa ăn khuya thế mà kéo dài mấy tiếng đồng hồ. Cô rất hiếm khi ngủ muộn như vậy, nhưng tối hôm qua là buổi nói chuyện vui vẻ nhất của cô trong mấy năm trở lại đây.
Cao Ngữ Lam bất giác mỉm cười, cô thấy Doãn Tắc nói đúng. Nếu như gặp phải chuyện không như ý, cô nên dùng nụ cười đối mặt, người cười đến phút cuối cùng mới là người chiến thắng.
Trước đây cô chỉ biết buồn bực trong lòng và trốn tránh, cô thật ngốc nghếch.
Cao Ngữ Lam từ từ chìm vào mộng đẹp, trong đầu cô vẫn quanh quẩn nhịp điệu của bài hát đó.
"Điên rồi điên rồi, tôi không ngủ được, tim tôi đập thình thịch".
Bình luận facebook