Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
_ ủa,mà sao bác biết tên cháu ạ -nó hỏi tiếp.
_ haha bác còn lạ gì nữa,bác là bác Dung cháu không nhớ hả,ngày xưa bác hay đến nhà cháu đấy thây...cháu còn nhớ thằng Minh chứ-mẹ hắn.
Nó ngồi nghĩ một lúc rồi cũng reo lên.
_ a...cháu nhớ rồi,thế anh Minh đâu rồi hả bác-nó háo hức hỏi.
_ nó trên phòng đó con,để bác lên gọi nó nhá.
_ dạ không cần đâu,để cháu tự lên gọi cũng được.
_ ừ,cháu cứ lên thẳng cầu thang rồi có cái phòng cửa đen á..
_ vâng- nói xong thì nó cũng mất dạng luôn. Đến nơi nó không gõ cửa hay gọi ai cả mà cứ thế chạy thẳng vào gọi ầm ĩ hết lên. Hắn đang ngủ mà tự nhiên có người làm phiền định bụng thức dậy cho kẻ đấy một chận nhừ tử thì mở mắt ra đập vào mắt hắn là cái mặt đáng ghét của nó đang nhìn mình chằm chằm.
_ sao thầy ở đây -nó ngây ngô hỏi.
_ nhà tôi,tôi không ở thì tôi ở đâu
_ à ra vậy,thế thầy có nhìn thấy anh Minh của em đâu không.
_ Minh????, của em????- hắn hỏi lại
_ vâng,bác Dung bẩu nà anh Minh ở đây mà,thế đâu rôi- nó cứ ngó nghiêng dác dác mắt nhìn thì nó phát hiện ra một con búp bê ở trên nóc tủ rồi nó ôm bụng cười.
_ hahaha hihiihi hehehe há há,trời ơi thầy là con trai mà cũng thích chơi búp bê hả.
_ không phải việc của em -hắn hậm hực trả lời. Nói xong thì hắn thấy nó đang bắc ghế chèo lên tủ.
_ này đang làm gì thế hả,xuống ngay không là ngã què chân bây giờ.
_*im lặng*
_ này này nghe thấy gì không hả.
_ A,lấy được rồi- nó reo lên vẻ thích thú.
_ bỏ ra,không được động vào nó -hắn quát.
_ không, đây là của em mà-nó cãi rồi ôm chạy xuống nhà luôn,thấy vậy hắn bèn đuổi theo đòi lại. Thấy nó chạy xuống mẹ hắn lên tiếng hỏi.
_ cháu gặp thằng Minh chưa.
_ dạ chưa,cháu thấy mỗi ông thầy giáo khùng khùng lớp cháu thôi- nó xụ mặt cuống nhìn con búp bê
_ hả,,thầy giáo khùng khùng.
Đúng lúc đấy hắn chạy xuống miệng thì cứ oang oang ra.
_ nhỏ kia có đem đây không hả.
_ không,thầy ăn cắp con này ở đâu.
_ cắp đâu mà cắp,đem đây ngay cho tôi.
_ đây là con búp bê của em,ngày xưa em cho anh Minh của em mà sao tự nhiên thầy nhận là của thầy,thầy ăn cắp đúng không.
_ hả -hắn tròn mắt. Nó không nói gì liền chạy ra chỗ mẹ nó ngồi,lúc này hắn mới để ý đến mẹ nó.
_ A,bác là bác Linh phải không-hắn reo lên...
_ ừ,Minh hả cháu,càng lớn càng đẹp trai nha-mẹ nó khen.
_ hihi bác quá khen rồi,bác bây giờ vẫn không thay đổi gì cả,vẫn trẻ đẹp như xưa.
_ cháu đúng là khéo ăn nói mà,cũng chục năm rồi chứ ít gì nữa đâu mà nói thế
_ mẹ mẹ,sao mẹ lại nói chuyện với ông thầy đáng ghét đấy vậy -nó giật giật áo mẹ nó.
*bốp*_ nói thế à - mẹ nó cốc cho nómột phát vào chán..
_ hjx hjx,sao mẹ cốc đầu con -nó mếu máo.
_ con không biết đấy là ai sao - mẹ nó chỉ tay vào hắn nói.
_ thì là ông thầy chủ nhiệm đáng ghét lớp con,thầy ấy ác lắm suốt ngày phạt con trực nhật lớp, viết bản kiểm điểm đã vậy lại còn đánh đập con nữa bla....bla....bla.....
Nghe nó nói một lèo kể tội của mình đã thế còn thêm mắm muối vào cho câu chuyện thêm sinh động nữa làm hắn mắt tròn mắt dẹt nhìn nó nói không nên lời,mà nói đúng hơn là hắn cứng họng không nói được gì,mẹ nó bỗng chuyển tia nhìn sang hắn làm hắn đổ mồ hôi hột,bà gằn từng chữ qua kẽ răng nói...
_ tốt tốt,bắt đầu từ hôm nay bác giao quyền quản lý nó cho cháu nó có làm gì sai thì cháu cứ phạt nặng vào ( mẹ con thế đấy).
_ ơ mẹ,mẹ nỡ lòng nào giao con cho thú dữ chứ -nó mếu..
_ im lặng.
_ bác ơi,chẳng lẽ Như chính là.....
_ đúng đấy cháu,chính là nó -mẹ nó hí hửng trả lời. Hắn nghe thấy câu đấy thì vui ra mặt liền phi đến chỗ nó ôm nó cứng ngắt làm nó không thở nôi
_ bé Như,anh nhớ em lắm.
_ nè nè,làm gì thế hả,buông ra coi.
_ hử,anh Minh của em nè,không nhớ anh nữa hả-hắn vờ giận dỗi.
_ hả,là sao.
_ trời ơi,tại sao mẹ thôngminh như vậy mà lại có đứa con ngốc như con vậy nhỉ - mẹ nó ôm đầu than thở.
_ là sao mẹ.
._ anh Minh yêu vấu ngay trước mặt con đấy thây,lại còn hỏi nữa hả-mẹ nó.
_ thật hả mẹ. Bỗng nhận được 3 cái đầu gật lia lịa là hắn,mẹ hắn và mẹ nó.
__ nhưng mà anh Minh không đáng ghét như thế này, con về đây, mẹ cứ ở lại mà chơi. - rứt lời thì nó cũng vùng vằng bỏ ra ngoài mà không quên lườm cho hắn một cái muốn cháy cả mặt.
_ haha bác còn lạ gì nữa,bác là bác Dung cháu không nhớ hả,ngày xưa bác hay đến nhà cháu đấy thây...cháu còn nhớ thằng Minh chứ-mẹ hắn.
Nó ngồi nghĩ một lúc rồi cũng reo lên.
_ a...cháu nhớ rồi,thế anh Minh đâu rồi hả bác-nó háo hức hỏi.
_ nó trên phòng đó con,để bác lên gọi nó nhá.
_ dạ không cần đâu,để cháu tự lên gọi cũng được.
_ ừ,cháu cứ lên thẳng cầu thang rồi có cái phòng cửa đen á..
_ vâng- nói xong thì nó cũng mất dạng luôn. Đến nơi nó không gõ cửa hay gọi ai cả mà cứ thế chạy thẳng vào gọi ầm ĩ hết lên. Hắn đang ngủ mà tự nhiên có người làm phiền định bụng thức dậy cho kẻ đấy một chận nhừ tử thì mở mắt ra đập vào mắt hắn là cái mặt đáng ghét của nó đang nhìn mình chằm chằm.
_ sao thầy ở đây -nó ngây ngô hỏi.
_ nhà tôi,tôi không ở thì tôi ở đâu
_ à ra vậy,thế thầy có nhìn thấy anh Minh của em đâu không.
_ Minh????, của em????- hắn hỏi lại
_ vâng,bác Dung bẩu nà anh Minh ở đây mà,thế đâu rôi- nó cứ ngó nghiêng dác dác mắt nhìn thì nó phát hiện ra một con búp bê ở trên nóc tủ rồi nó ôm bụng cười.
_ hahaha hihiihi hehehe há há,trời ơi thầy là con trai mà cũng thích chơi búp bê hả.
_ không phải việc của em -hắn hậm hực trả lời. Nói xong thì hắn thấy nó đang bắc ghế chèo lên tủ.
_ này đang làm gì thế hả,xuống ngay không là ngã què chân bây giờ.
_*im lặng*
_ này này nghe thấy gì không hả.
_ A,lấy được rồi- nó reo lên vẻ thích thú.
_ bỏ ra,không được động vào nó -hắn quát.
_ không, đây là của em mà-nó cãi rồi ôm chạy xuống nhà luôn,thấy vậy hắn bèn đuổi theo đòi lại. Thấy nó chạy xuống mẹ hắn lên tiếng hỏi.
_ cháu gặp thằng Minh chưa.
_ dạ chưa,cháu thấy mỗi ông thầy giáo khùng khùng lớp cháu thôi- nó xụ mặt cuống nhìn con búp bê
_ hả,,thầy giáo khùng khùng.
Đúng lúc đấy hắn chạy xuống miệng thì cứ oang oang ra.
_ nhỏ kia có đem đây không hả.
_ không,thầy ăn cắp con này ở đâu.
_ cắp đâu mà cắp,đem đây ngay cho tôi.
_ đây là con búp bê của em,ngày xưa em cho anh Minh của em mà sao tự nhiên thầy nhận là của thầy,thầy ăn cắp đúng không.
_ hả -hắn tròn mắt. Nó không nói gì liền chạy ra chỗ mẹ nó ngồi,lúc này hắn mới để ý đến mẹ nó.
_ A,bác là bác Linh phải không-hắn reo lên...
_ ừ,Minh hả cháu,càng lớn càng đẹp trai nha-mẹ nó khen.
_ hihi bác quá khen rồi,bác bây giờ vẫn không thay đổi gì cả,vẫn trẻ đẹp như xưa.
_ cháu đúng là khéo ăn nói mà,cũng chục năm rồi chứ ít gì nữa đâu mà nói thế
_ mẹ mẹ,sao mẹ lại nói chuyện với ông thầy đáng ghét đấy vậy -nó giật giật áo mẹ nó.
*bốp*_ nói thế à - mẹ nó cốc cho nómột phát vào chán..
_ hjx hjx,sao mẹ cốc đầu con -nó mếu máo.
_ con không biết đấy là ai sao - mẹ nó chỉ tay vào hắn nói.
_ thì là ông thầy chủ nhiệm đáng ghét lớp con,thầy ấy ác lắm suốt ngày phạt con trực nhật lớp, viết bản kiểm điểm đã vậy lại còn đánh đập con nữa bla....bla....bla.....
Nghe nó nói một lèo kể tội của mình đã thế còn thêm mắm muối vào cho câu chuyện thêm sinh động nữa làm hắn mắt tròn mắt dẹt nhìn nó nói không nên lời,mà nói đúng hơn là hắn cứng họng không nói được gì,mẹ nó bỗng chuyển tia nhìn sang hắn làm hắn đổ mồ hôi hột,bà gằn từng chữ qua kẽ răng nói...
_ tốt tốt,bắt đầu từ hôm nay bác giao quyền quản lý nó cho cháu nó có làm gì sai thì cháu cứ phạt nặng vào ( mẹ con thế đấy).
_ ơ mẹ,mẹ nỡ lòng nào giao con cho thú dữ chứ -nó mếu..
_ im lặng.
_ bác ơi,chẳng lẽ Như chính là.....
_ đúng đấy cháu,chính là nó -mẹ nó hí hửng trả lời. Hắn nghe thấy câu đấy thì vui ra mặt liền phi đến chỗ nó ôm nó cứng ngắt làm nó không thở nôi
_ bé Như,anh nhớ em lắm.
_ nè nè,làm gì thế hả,buông ra coi.
_ hử,anh Minh của em nè,không nhớ anh nữa hả-hắn vờ giận dỗi.
_ hả,là sao.
_ trời ơi,tại sao mẹ thôngminh như vậy mà lại có đứa con ngốc như con vậy nhỉ - mẹ nó ôm đầu than thở.
_ là sao mẹ.
._ anh Minh yêu vấu ngay trước mặt con đấy thây,lại còn hỏi nữa hả-mẹ nó.
_ thật hả mẹ. Bỗng nhận được 3 cái đầu gật lia lịa là hắn,mẹ hắn và mẹ nó.
__ nhưng mà anh Minh không đáng ghét như thế này, con về đây, mẹ cứ ở lại mà chơi. - rứt lời thì nó cũng vùng vằng bỏ ra ngoài mà không quên lườm cho hắn một cái muốn cháy cả mặt.
Bình luận facebook