Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chapter 3
Quay trở về hiện tại...
Tôi đang phải đối mặt với một số chuyện "hư cấu" đến nỗi Chaien còn phải gọi bằng sư phụ. Một đứa con gái sống gần hết hai mươi năm cuộc đời hưởng thụ rồi mà đến một mảnh tình vắt vai chưa có bỗng dưng anh chàng chân dài miên man siêu hot, siêu đẹp trai, siêu sẹc si từ đâu chui ra và ôm chầm lấy tôi rồi tự xưng là bạn trai tôi. Đó giống như là một món ăn thượng hạng được dâng lên tận miệng chỉ đợi tôi há miệng ra và ngoặm một phát rồi nhai ngon lành mà tôi, có phải là một sự kiện may mắn hết mức rồi không?
Ôi sao số tôi sướng thế, sao mà số tôi may mắn thế chứ! Kiếp trước tôi là nữ siêu anh hùng chuyên đi cứu mạng các mĩ nam hay sao chứ?
Xin đính đính, đó là suy nghĩ của một số thành phần đã được chứng kiến cái cảnh xịt máu mũi một mĩ nam ôm một con nhỏ xí hoắc hồi sáng nay, còn chủ nhân của cái xì căng đan này, là tôi, đã nhận thức được tình hình, và choáng không thể nào mà tả nổi. Thật sự không thể tin được, tôi lấy cái quái gì mà tin được đây cơ chứ?
Anh chàng mĩ nam đang đứng trước mặt tôi bây giờ, không ai khác chính là tên nhóc con mà tôi ra tay cứu ba năm trước, khi tôi đến nhà bác họ mình để chơi. Nhưng mà tôi nhớ không có nhầm thì hồi đó cậu ta bé lắm, bé tí tẹo như dân tị nạn nhìn đến mà thương luôn. Sao giờ, chân cậu ta phát triển vượt mức tưởng tượng thế chứ? Không lẽ cậu ta được nuôi bằng cám tăng trưởng của gà công nghiệp hay sao mà to con kinh người thế này. Khiến tôi phải ngẩng mặt lên ngước nhìn đây này.
Điều đó có nghĩ là tôi đã thua phải không? Thua một đứa con nít một cách trắng trợn phải không? Thua mà chẳng hó hé bào chữa nửa lời phải không? Á... tôi muốn đập đầu vào gối chết lâm sàng.
Cậu ta đến tìm tôi, ba năm trời cậu ta lại đến tìm tôi và bắt tôi lục lọi ra cái mớ kí ức mà tôi đã gói chặt và nhét vào một góc trong não bộ. Cậu ta là một tên ngốc ngay sao mà lại đến tìm tôi chỉ vì một lời hứa nhảm nhí cơ chứ? Cậu ta không phân biệt được thế nào là một lời hứa thật sự và một lời hứa vớ vẩn hay sao?
- Linh vẫn giống ngày trước quá, chẳng thay đổi gì cả? - Cậu nhóc nhìn tôi mỉm cười, nụ cười rất thân thiện, nai tơ. Vẻ nai tơ của cậu ta thật xứng đáng với danh hiệu "cáo già" nhất thế giới đấy.
- Chị Linh, cậu đừng gọi mỗi tên tôi như thế! - Tôi giơ thẳng ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt của cậu ta quắc mắt hỏi. Không hiểu trời nóng hay tại nhìn bản mặt đại đần của tên này mà tôi thấy tức anh ách trong lòng thế này không biết chứ? - Tôi là tiền bối của cậu đấy.
Với lại cậu ta biết tôi được bao nhiêu mà dám khẳng định tôi chẳng khác gì so với ba năm trước cơ chứ? Một người cậu ta gặp chưa đầy một tiếng đồng hồ, một cái tên... quá ít để có thể so sánh với tôi của bây giờ.
Tự dưng xuất hiện trước mặt tôi với tướng mạo hoàn toàn khác, chẳng có tí nào liên hệ với cậu bé nhỏ nhắn trước kia, tôi không những không thấy cậu ta có một chút gì là thân quen còn thấy cậu ta là một tên sở khanh chính hiệu không thể đến gần.
- Bây giờ tôi đã cao hơn Linh rồi. - Cậu ta ngang nhiên nắm lấy cánh tay của tôi, tiến lại gần tôi, rất gần, ánh mắt tôi chỉ còn bao phủ bở những đường nét nam tính rất lạ lùng chẳng giống gì cậu bé ngày xưa của cậu ta. - Thấy chưa, Linh chỉ cao đến trán tôi.
Tôi nhanh chóng đẩy mạnh cậu ta ra, cậu ta mà còn ở gần tôi thêm tí nữa là tôi dự sẽ không kiềm chế nổi cái máu gan trong người này mà há miệng ngoặm cái miệng của cậu ta một phát đâu. Tôi nói rồi mà, máu dê chảy trong người tôi có nồng độ cao hơn người bình thường cả tỉ lần, đối điện với vẻ đẹp "xịt máu mũi" của cậu ta, không dê xồm mới là lạ đấy.
- Cậu tin những lời hứa của tôi từ ba năm trước sao? - Tôi nhăn nhó hỏi hắn một cách phũ phàng không có gì để phũ phàng hơn - Tôi rất xin lỗi, đó là lời hứa nhảm đó, để tạ lỗi tôi mời cậu trà sữa nhé, ở gần đây có quán ngon lắm.
Mặt cậu ta đen lại, đen kịt lại luôn, tôi còn ngửi thấy cả mùi thuốc súng nồng nặc toả ra từ ngườu cậu ta nữa. Thì tôi có lỗi mà, tôi xin lỗi một cách cực kì chân thành rồi đấy thôi, đã thế còn mời cậu ta đi ăn trà sữa nữa chứ, mọi lần tôi toàn đi ăn chùa túi tiền của tụi bạn, giờ lại phải móc ví ra đãi người ta, thật là đắng lòng, ôi, tiền của tôi.
- Linh nghĩ tôi bỏ cả gia đình, bỏ bạn bè tới đây chỉ để uống một cốc trà sữa sao? - Cậu nhóc gắt gỏng nói với tôi. Não cậu ta có bị tớc nơ không chứ mà cả gan bỏ nhà ra đi đến một nơ xa tít mù khơi để gặp tôi - Người trót hứa nhăng hứa cuộc với cậu ta ba năm trước. Độ tuổi đang trong chế độ ăn bám như chúng tôi, sống xa bố mẹ thì sẽ thế nào đây?
Ôi lạy Chúa tôi ơi, tôi đang lâm vào cái hoàn cảnh éo le gì thế này? Gặp phải một tên não teo tỉ lệ nghịch với thân hình chân dài đến nách của hắn ta. Giờ thì nhìn xem, tôi bỗng dưng bị biến thành nguyên nhân gây ra mọi chuyện, không lẽ cậu ta bắt tôi phải chịu trách nhiệm sao? Rồi tôi sẽ phải trở thành bạn gái của một đứa con nít hay sao? Trở thành mẹ hai của hắn và thành bảo kê cho hắn ta hay sao?
Không thể nào, không thể nào... Tôi lập tức lôi cái suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu và đạp cho nó bẹp dí xuống, tức giận đến nỗi đầu bốc hoả, ngẩng khuôn mặt nhăn nhó hơn khỉ ăn ớt lên hét vào mặt tên đần đối diện:
- Không đời nào, đừng hòng bắt tôi chịu trách nhiệm. Là do cậu ngu ngốc thôi. - Tôi khoanh tay với dáng vẻ không can tâm, chịu trách nhiệm cái búa ấy.
Chuyện nào ra chuyện đấy, cậu ta không thể bắt lỗi tôi được, đừng hòng có thể loại công bằng trong cái thế giới vốn đã không hề tồn tại sự công bằng ở đây.
- Ừ, tôi ngu ngốc thế nên mới tin. - Cậu ta không những không uất ức, mà còn làm ra bộ mặt cún cưng rưng rưng nước mắt - Nhưng mà tôi lỡ tin mất rồi, giờ phải làm sao chứ?
Làm sao là làm sao? Hỏi tôi thì tôi vạch đầu gối ra hỏi là làm sao chắc. Nói chuyện với mấy thể loại ngu si tứ chi không phát triển này uất đến nổ não mất thôi. Nhìn gương mặt tên đó kìa, mắt long lanh lung linh lóng lánh lấp lóa với độ biểu cảm cực kì là cao, trông tổng thể chẳng khác gì mặt "cờ hó" là mấy.
- Thì cậu dập tắt niềm tin của cậu đi chứ sao. - Tôi như hét vào khuôn mặt dày cả tấn da của cậu ta. - Chứ tôi không thể trở thành bạn gái của cậu được. Tình yêu là phải nảy sinh tình cảm giữa người con trai và người con gái, không phải dò lời hứa tạp nham tạo nên đâu.
Tôi tự buồn nôn với lời nói của mình. Đứa "ép ây" đến chảy cả nước như tôi mà cũng có lúc nói vè tình yêu ghê ghớm như đi thi thuyết trình thế này, quá tởm là đằng khác. Tôi không thích bị người khác tán tỉnh mình, tình yêu đạt được quá dễ dàng như thế cũng sẽ tuột khỏi tay nhanh chóng mà thôi. Ngược lại, tôi thích là người cầm cưa hơn, giống như "cọc đi tìm trâu" ấy, mặc dù có bị nghĩ là mặt dày cũng chẳng sao, phải tự tìm đến tình yêu của mình chứ.
- Linh thích tôi mà. - Cậu ta nhìn tôi khẳng định một câu hoang đường hết mức khiến tôi sặc nước bọt mà chết.
- Điên. - Tôi phun một chữ ngắn gọn. - Cậu lấy cái quái gì ra mà dám ăn nói bốc mùi như thế vậy?
Tôi á, Mai Việt Linh này mà phải đi si mê cái thằng nhóc trẻ trâu mà thích chơi trội, miệng hôi mùi sữa mà cứ thích gây sự chú ý như cái tên này á? Ôm mộng về nhà mà mơ mộng đi nhóc em.
- Linh có thích nước không? - Cậu ta hỏi một câu chẳng liên quan gì đến chủ đề mà chúng tôi đang nói đến.
- Có. - Tôi gật đầu theo phản xạ, nước ai mà chả thích chứ, không có nước, tôi biến thành thiên thần với hai cái cánh và cái vòng trò trên đầu từ lâu rồi. Nước đối với con người rất quan trọng.
- Thế thì Linh thích tôi 70% rồi đấy. Trong người tôi chứa 70% nước mà.
Sặc... tôi nghẹn nước bọt.
Tôi hớ mặt ra nhìn khuôn mặt láu cá của cậu ta, hận là không thể xé xác cậu ta ra hàng nghìn mảnh rồu chấm muối ăn dần. Tên nhóc con bám váy mẹ, dám chơi xỏ bà chị này, được lắm, ăn gan hùm đây mà. Tôi đang tự hỏi lưỡi cậu ta có bị "đốm" hay không mà khôn một cái ngu ngốc như thế chứ?
- Vậy thì tôi thích tất cả đàn ông trên thế giới này chắc. - Tôi cãi lại. - Cậu tào lao vừa tôi. Mà cho dù tôi có thích cậu, thì cậu cũng không thích tôi đâu, cậu chỉ là hiểu nhầm cảm xúc của mình thôi, cậu muốn gặp tôi chỉ để cho tôi xem chiều cao hiện giờ của cậu và chỉ để tỏ ra mình thắng trong trò cá cược thôi. Ừ, tôi công nhận, cậu rất cao, rất đẹp trai nữa.
Tôi làm mặt nịnh bợ cậu nhóc. Thì cậu ta đẹp trai thật mà, vốn liếng quá thừa để trở thành một tay chơi bắt cá hàng loạt cũng chẳng sao đâu. Tôi thừa biết, ở độ tuổi của cậu ta rất hiếu thắng cố chấp, cậu ta sẽ bất chấp mọi thứ để trở thành người đứng thứ nhất trong tất cả các trò chơi. Vì thế nên, cậu ta đang hiểu nhầm tình cảm của cậu ta dành cho tôi thôi.
- Tôi thích Linh, khi Linh hốt hoảng chạy đến đẩy lũ bắt nạt tôi ra, khi Linh nắm tay tôi chạy, khi Linh mỉm cười nhìn tôi, tôi Linh từ cái nhìn đầu tiên, thích thật sự, không được sao? - Cậu ta gắt lên, tôi nhìn thấy một tia lửa kiên định trong mắt cậu ta.
Tình huống này, có được coi là tỏ tình không? Một cơn gió cô đơn thổi qua chúng tôi, lãng xẹt. Tôi không giỏi nắm bắt người khác, với đôi mắt màu hổ phách sâu thăm thẳm của cậu ta lại càng khó đoán hơn, thế nên tôi không thể đoán được cậu ta nghiên túc hay là đùa giỡn. Nhưng có một điều, tôi không hề có một sự rung động nào từ trái tim cả.
Tôi không thích cậu ta, tôi không thích con nít. Khoảng cách tuổi tác của chúng tôi đã là một vấn đề khiến chúng tôi cách xa nhau lắm rồi. Tôi lại càng không có cái phước may mắn để câu chuyện tình yêu của mình trở thành một câu chuyện ngọt như đường giống như trong cổ tích.
- Cứ coi lời cậu nói là nghiêm túc đi. - Tôi nhìn cậu ta, nhún vai. - Tôi từ chối, vậy cậu hãy thất tình rồi kiếm một tình yêu mới mà yêu đương đi.
Con trai mà, thấy gái đẹp tên nào tên nấy mắt chẳng sáng lên như đèn pha ô tô chứ? Lũ con trai thằng nào chả thế, nhanh quên đến mức đáng hờn luôn. Tôi rất ghét con trai lăng nhăng, nhưng tôi lại đặc biệt vui khi trong trường hợp này. Ít ra cậu ta không phải vớ vẩn phí thời gian với bà cô già như tôi nữa.
- Tôi không thích thất tình, thất tình khổ lắm. - Cậu ta nhìn tôi, khoé miệng cong lên rất đẹp.
- Thế chứ cậu muốn gì? - Tôi cáu.
- Thay vì buồn bã vì thất tình, tôi sẽ cầm cưa vậy, cho đến khi Linh thích tôi thì lúc đó tôi sẽ cố gắng để chinh phục Linh.
- Hả...
Mặt cậu ta dày mấy tấn da là cái gì chứ? Cái này phải dùng đến mấy tấn kim cương mới không có cái gì có thể rạch ra nổi nữa rồi.
A, muốn gào rống lên một trận vì cái độ vô duyên mặt dày của cậu ta quá. Từ bây giờ, Mai Việt Linh đại náo thiên hạ sẽ phải trở thành một cái cây không hơn không kém để cậu ta cầm cưa cưa đổ hay sao? Giá trị bản thân của tôi bỗng dưng bị hắn ta đẩy xuống tận cùng của tận cùng thế này sao? Không chấp nhận được.
Hừ, tưởng cưa cẩm bà đâu mà dễ à...
Tôi đang phải đối mặt với một số chuyện "hư cấu" đến nỗi Chaien còn phải gọi bằng sư phụ. Một đứa con gái sống gần hết hai mươi năm cuộc đời hưởng thụ rồi mà đến một mảnh tình vắt vai chưa có bỗng dưng anh chàng chân dài miên man siêu hot, siêu đẹp trai, siêu sẹc si từ đâu chui ra và ôm chầm lấy tôi rồi tự xưng là bạn trai tôi. Đó giống như là một món ăn thượng hạng được dâng lên tận miệng chỉ đợi tôi há miệng ra và ngoặm một phát rồi nhai ngon lành mà tôi, có phải là một sự kiện may mắn hết mức rồi không?
Ôi sao số tôi sướng thế, sao mà số tôi may mắn thế chứ! Kiếp trước tôi là nữ siêu anh hùng chuyên đi cứu mạng các mĩ nam hay sao chứ?
Xin đính đính, đó là suy nghĩ của một số thành phần đã được chứng kiến cái cảnh xịt máu mũi một mĩ nam ôm một con nhỏ xí hoắc hồi sáng nay, còn chủ nhân của cái xì căng đan này, là tôi, đã nhận thức được tình hình, và choáng không thể nào mà tả nổi. Thật sự không thể tin được, tôi lấy cái quái gì mà tin được đây cơ chứ?
Anh chàng mĩ nam đang đứng trước mặt tôi bây giờ, không ai khác chính là tên nhóc con mà tôi ra tay cứu ba năm trước, khi tôi đến nhà bác họ mình để chơi. Nhưng mà tôi nhớ không có nhầm thì hồi đó cậu ta bé lắm, bé tí tẹo như dân tị nạn nhìn đến mà thương luôn. Sao giờ, chân cậu ta phát triển vượt mức tưởng tượng thế chứ? Không lẽ cậu ta được nuôi bằng cám tăng trưởng của gà công nghiệp hay sao mà to con kinh người thế này. Khiến tôi phải ngẩng mặt lên ngước nhìn đây này.
Điều đó có nghĩ là tôi đã thua phải không? Thua một đứa con nít một cách trắng trợn phải không? Thua mà chẳng hó hé bào chữa nửa lời phải không? Á... tôi muốn đập đầu vào gối chết lâm sàng.
Cậu ta đến tìm tôi, ba năm trời cậu ta lại đến tìm tôi và bắt tôi lục lọi ra cái mớ kí ức mà tôi đã gói chặt và nhét vào một góc trong não bộ. Cậu ta là một tên ngốc ngay sao mà lại đến tìm tôi chỉ vì một lời hứa nhảm nhí cơ chứ? Cậu ta không phân biệt được thế nào là một lời hứa thật sự và một lời hứa vớ vẩn hay sao?
- Linh vẫn giống ngày trước quá, chẳng thay đổi gì cả? - Cậu nhóc nhìn tôi mỉm cười, nụ cười rất thân thiện, nai tơ. Vẻ nai tơ của cậu ta thật xứng đáng với danh hiệu "cáo già" nhất thế giới đấy.
- Chị Linh, cậu đừng gọi mỗi tên tôi như thế! - Tôi giơ thẳng ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt của cậu ta quắc mắt hỏi. Không hiểu trời nóng hay tại nhìn bản mặt đại đần của tên này mà tôi thấy tức anh ách trong lòng thế này không biết chứ? - Tôi là tiền bối của cậu đấy.
Với lại cậu ta biết tôi được bao nhiêu mà dám khẳng định tôi chẳng khác gì so với ba năm trước cơ chứ? Một người cậu ta gặp chưa đầy một tiếng đồng hồ, một cái tên... quá ít để có thể so sánh với tôi của bây giờ.
Tự dưng xuất hiện trước mặt tôi với tướng mạo hoàn toàn khác, chẳng có tí nào liên hệ với cậu bé nhỏ nhắn trước kia, tôi không những không thấy cậu ta có một chút gì là thân quen còn thấy cậu ta là một tên sở khanh chính hiệu không thể đến gần.
- Bây giờ tôi đã cao hơn Linh rồi. - Cậu ta ngang nhiên nắm lấy cánh tay của tôi, tiến lại gần tôi, rất gần, ánh mắt tôi chỉ còn bao phủ bở những đường nét nam tính rất lạ lùng chẳng giống gì cậu bé ngày xưa của cậu ta. - Thấy chưa, Linh chỉ cao đến trán tôi.
Tôi nhanh chóng đẩy mạnh cậu ta ra, cậu ta mà còn ở gần tôi thêm tí nữa là tôi dự sẽ không kiềm chế nổi cái máu gan trong người này mà há miệng ngoặm cái miệng của cậu ta một phát đâu. Tôi nói rồi mà, máu dê chảy trong người tôi có nồng độ cao hơn người bình thường cả tỉ lần, đối điện với vẻ đẹp "xịt máu mũi" của cậu ta, không dê xồm mới là lạ đấy.
- Cậu tin những lời hứa của tôi từ ba năm trước sao? - Tôi nhăn nhó hỏi hắn một cách phũ phàng không có gì để phũ phàng hơn - Tôi rất xin lỗi, đó là lời hứa nhảm đó, để tạ lỗi tôi mời cậu trà sữa nhé, ở gần đây có quán ngon lắm.
Mặt cậu ta đen lại, đen kịt lại luôn, tôi còn ngửi thấy cả mùi thuốc súng nồng nặc toả ra từ ngườu cậu ta nữa. Thì tôi có lỗi mà, tôi xin lỗi một cách cực kì chân thành rồi đấy thôi, đã thế còn mời cậu ta đi ăn trà sữa nữa chứ, mọi lần tôi toàn đi ăn chùa túi tiền của tụi bạn, giờ lại phải móc ví ra đãi người ta, thật là đắng lòng, ôi, tiền của tôi.
- Linh nghĩ tôi bỏ cả gia đình, bỏ bạn bè tới đây chỉ để uống một cốc trà sữa sao? - Cậu nhóc gắt gỏng nói với tôi. Não cậu ta có bị tớc nơ không chứ mà cả gan bỏ nhà ra đi đến một nơ xa tít mù khơi để gặp tôi - Người trót hứa nhăng hứa cuộc với cậu ta ba năm trước. Độ tuổi đang trong chế độ ăn bám như chúng tôi, sống xa bố mẹ thì sẽ thế nào đây?
Ôi lạy Chúa tôi ơi, tôi đang lâm vào cái hoàn cảnh éo le gì thế này? Gặp phải một tên não teo tỉ lệ nghịch với thân hình chân dài đến nách của hắn ta. Giờ thì nhìn xem, tôi bỗng dưng bị biến thành nguyên nhân gây ra mọi chuyện, không lẽ cậu ta bắt tôi phải chịu trách nhiệm sao? Rồi tôi sẽ phải trở thành bạn gái của một đứa con nít hay sao? Trở thành mẹ hai của hắn và thành bảo kê cho hắn ta hay sao?
Không thể nào, không thể nào... Tôi lập tức lôi cái suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu và đạp cho nó bẹp dí xuống, tức giận đến nỗi đầu bốc hoả, ngẩng khuôn mặt nhăn nhó hơn khỉ ăn ớt lên hét vào mặt tên đần đối diện:
- Không đời nào, đừng hòng bắt tôi chịu trách nhiệm. Là do cậu ngu ngốc thôi. - Tôi khoanh tay với dáng vẻ không can tâm, chịu trách nhiệm cái búa ấy.
Chuyện nào ra chuyện đấy, cậu ta không thể bắt lỗi tôi được, đừng hòng có thể loại công bằng trong cái thế giới vốn đã không hề tồn tại sự công bằng ở đây.
- Ừ, tôi ngu ngốc thế nên mới tin. - Cậu ta không những không uất ức, mà còn làm ra bộ mặt cún cưng rưng rưng nước mắt - Nhưng mà tôi lỡ tin mất rồi, giờ phải làm sao chứ?
Làm sao là làm sao? Hỏi tôi thì tôi vạch đầu gối ra hỏi là làm sao chắc. Nói chuyện với mấy thể loại ngu si tứ chi không phát triển này uất đến nổ não mất thôi. Nhìn gương mặt tên đó kìa, mắt long lanh lung linh lóng lánh lấp lóa với độ biểu cảm cực kì là cao, trông tổng thể chẳng khác gì mặt "cờ hó" là mấy.
- Thì cậu dập tắt niềm tin của cậu đi chứ sao. - Tôi như hét vào khuôn mặt dày cả tấn da của cậu ta. - Chứ tôi không thể trở thành bạn gái của cậu được. Tình yêu là phải nảy sinh tình cảm giữa người con trai và người con gái, không phải dò lời hứa tạp nham tạo nên đâu.
Tôi tự buồn nôn với lời nói của mình. Đứa "ép ây" đến chảy cả nước như tôi mà cũng có lúc nói vè tình yêu ghê ghớm như đi thi thuyết trình thế này, quá tởm là đằng khác. Tôi không thích bị người khác tán tỉnh mình, tình yêu đạt được quá dễ dàng như thế cũng sẽ tuột khỏi tay nhanh chóng mà thôi. Ngược lại, tôi thích là người cầm cưa hơn, giống như "cọc đi tìm trâu" ấy, mặc dù có bị nghĩ là mặt dày cũng chẳng sao, phải tự tìm đến tình yêu của mình chứ.
- Linh thích tôi mà. - Cậu ta nhìn tôi khẳng định một câu hoang đường hết mức khiến tôi sặc nước bọt mà chết.
- Điên. - Tôi phun một chữ ngắn gọn. - Cậu lấy cái quái gì ra mà dám ăn nói bốc mùi như thế vậy?
Tôi á, Mai Việt Linh này mà phải đi si mê cái thằng nhóc trẻ trâu mà thích chơi trội, miệng hôi mùi sữa mà cứ thích gây sự chú ý như cái tên này á? Ôm mộng về nhà mà mơ mộng đi nhóc em.
- Linh có thích nước không? - Cậu ta hỏi một câu chẳng liên quan gì đến chủ đề mà chúng tôi đang nói đến.
- Có. - Tôi gật đầu theo phản xạ, nước ai mà chả thích chứ, không có nước, tôi biến thành thiên thần với hai cái cánh và cái vòng trò trên đầu từ lâu rồi. Nước đối với con người rất quan trọng.
- Thế thì Linh thích tôi 70% rồi đấy. Trong người tôi chứa 70% nước mà.
Sặc... tôi nghẹn nước bọt.
Tôi hớ mặt ra nhìn khuôn mặt láu cá của cậu ta, hận là không thể xé xác cậu ta ra hàng nghìn mảnh rồu chấm muối ăn dần. Tên nhóc con bám váy mẹ, dám chơi xỏ bà chị này, được lắm, ăn gan hùm đây mà. Tôi đang tự hỏi lưỡi cậu ta có bị "đốm" hay không mà khôn một cái ngu ngốc như thế chứ?
- Vậy thì tôi thích tất cả đàn ông trên thế giới này chắc. - Tôi cãi lại. - Cậu tào lao vừa tôi. Mà cho dù tôi có thích cậu, thì cậu cũng không thích tôi đâu, cậu chỉ là hiểu nhầm cảm xúc của mình thôi, cậu muốn gặp tôi chỉ để cho tôi xem chiều cao hiện giờ của cậu và chỉ để tỏ ra mình thắng trong trò cá cược thôi. Ừ, tôi công nhận, cậu rất cao, rất đẹp trai nữa.
Tôi làm mặt nịnh bợ cậu nhóc. Thì cậu ta đẹp trai thật mà, vốn liếng quá thừa để trở thành một tay chơi bắt cá hàng loạt cũng chẳng sao đâu. Tôi thừa biết, ở độ tuổi của cậu ta rất hiếu thắng cố chấp, cậu ta sẽ bất chấp mọi thứ để trở thành người đứng thứ nhất trong tất cả các trò chơi. Vì thế nên, cậu ta đang hiểu nhầm tình cảm của cậu ta dành cho tôi thôi.
- Tôi thích Linh, khi Linh hốt hoảng chạy đến đẩy lũ bắt nạt tôi ra, khi Linh nắm tay tôi chạy, khi Linh mỉm cười nhìn tôi, tôi Linh từ cái nhìn đầu tiên, thích thật sự, không được sao? - Cậu ta gắt lên, tôi nhìn thấy một tia lửa kiên định trong mắt cậu ta.
Tình huống này, có được coi là tỏ tình không? Một cơn gió cô đơn thổi qua chúng tôi, lãng xẹt. Tôi không giỏi nắm bắt người khác, với đôi mắt màu hổ phách sâu thăm thẳm của cậu ta lại càng khó đoán hơn, thế nên tôi không thể đoán được cậu ta nghiên túc hay là đùa giỡn. Nhưng có một điều, tôi không hề có một sự rung động nào từ trái tim cả.
Tôi không thích cậu ta, tôi không thích con nít. Khoảng cách tuổi tác của chúng tôi đã là một vấn đề khiến chúng tôi cách xa nhau lắm rồi. Tôi lại càng không có cái phước may mắn để câu chuyện tình yêu của mình trở thành một câu chuyện ngọt như đường giống như trong cổ tích.
- Cứ coi lời cậu nói là nghiêm túc đi. - Tôi nhìn cậu ta, nhún vai. - Tôi từ chối, vậy cậu hãy thất tình rồi kiếm một tình yêu mới mà yêu đương đi.
Con trai mà, thấy gái đẹp tên nào tên nấy mắt chẳng sáng lên như đèn pha ô tô chứ? Lũ con trai thằng nào chả thế, nhanh quên đến mức đáng hờn luôn. Tôi rất ghét con trai lăng nhăng, nhưng tôi lại đặc biệt vui khi trong trường hợp này. Ít ra cậu ta không phải vớ vẩn phí thời gian với bà cô già như tôi nữa.
- Tôi không thích thất tình, thất tình khổ lắm. - Cậu ta nhìn tôi, khoé miệng cong lên rất đẹp.
- Thế chứ cậu muốn gì? - Tôi cáu.
- Thay vì buồn bã vì thất tình, tôi sẽ cầm cưa vậy, cho đến khi Linh thích tôi thì lúc đó tôi sẽ cố gắng để chinh phục Linh.
- Hả...
Mặt cậu ta dày mấy tấn da là cái gì chứ? Cái này phải dùng đến mấy tấn kim cương mới không có cái gì có thể rạch ra nổi nữa rồi.
A, muốn gào rống lên một trận vì cái độ vô duyên mặt dày của cậu ta quá. Từ bây giờ, Mai Việt Linh đại náo thiên hạ sẽ phải trở thành một cái cây không hơn không kém để cậu ta cầm cưa cưa đổ hay sao? Giá trị bản thân của tôi bỗng dưng bị hắn ta đẩy xuống tận cùng của tận cùng thế này sao? Không chấp nhận được.
Hừ, tưởng cưa cẩm bà đâu mà dễ à...
Bình luận facebook