Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Người đàn ông cơ thể phát ra một hơi thở lạnh lẽ, áp bức người khác đôi mắt màu khổ phách sắc bén nhìn cô gái đầy yếu đuối bị trói lại trên chiếc ghế gỗ, nhìn hắn đầy đau khổ.
"Mạnh Triết, anh thà tin Dĩ Nhu chứ không nghe tôi giải thích sao? Tôi đã nói không phải tôi cho dù muốn cho cô ta một bài học tôi cũng sẽ không làm vậy. Là cùng phụ nữ tôi sẽ không độc ác cho nam nhân khác cưỡng bức cô..."
"Bộp" Chưa nói xong một bàn tay to khỏe đã hướng tới khuôn mặt xinh đẹp của cô, tạo dấu ấn năm ngón tay Mạnh Triết tức giận nắm lấy tóc của Ngôn Hi kéo mạnh ra sau không cho cô giải thích.
"Cô câm mồm, người phụ nữ độc ác như cô nói tôi sẽ tin sao? Hừ cô là đang ghen tị! Ghen tị tôi yêu cô ấy chứ không phải cô"
Vị mặn tanh nồng của máu nơi khóe miệng, khiến Ngôn Hi Chua sót trái tim như nát vụn đau đớn từng hồi. Hóa ra hai năm hôn nhân của họ không bằng cô gái đó, hóa ra tất cả chỉ là giả, là cô ảo tưởng. Ngôn Hi cười thê thảm hơn cả khóc ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn.
"Cô cười cái gì? Hả" Hắn điên cuồng hét lên, đôi mắt hằn tia máu, các gân xanh nổi lên trên gương mặt thanh tú đầy tức giận.
"Anh nghe rõ đây tôi mới là vợ anh, vì sao? Tôi không bằng cô ta chứ nếu lúc đầu không yêu tôi sao phải kết hôn với tôi chứ? Anh nói đi? "
"Vợ chồng? Hừ cô lên nhớ đó chỉ là trên danh nghĩa mà thôi tôi chưa từng yêu cô, còn chuyện kết hôn là tôi bị ép buộc... à mà tôi nói cho cô biết gia đình cô hiện tại chắc đang bò lăn ngoài đường ăn xin vì phá sản đó. Mà người khiến họ trở thành như vậy, không ai khác là tôi. Lão cha vợ bị đột quỵ ngay lúc đó, bây giờ không biết sống chết ra sao mà giờ có giữ được mạng thì sao? Cũng sẽ trở thành phế vật" Hắn cười thỏa mãn, nhưng từng lời từng chữ như một nhát dao đâm vào tim cô.
"Anh nói cái gì? Vì sao anh lại làm như vậy ông ấy làm gì đắc tội anh? vì sao anh là người tàn độc như vậy " Không ngờ hai năm qua cô lại chung sống với một tên thú đội lốt người như vậy. Để giờ vừa hại mình vừa hại cha mẹ, có trách thì nên trách cô một mực muốn lấy hắn còn vì chuyện này mà cãi nhau với cha mẹ, thật là quả báo vì không nghe lời họ yêu cô đã yêu quá mức mù quáng rồi.
"Cô dám dùng thủ đoạn làm hại Dĩ Nhu thì đáng bị như thế, đây là họ đang trả nợ thay cho cô"
"Không! anh điên rồi tôi đã bảo là không làm vì sao? Vì sao không tin tôi" cô đau đớn rũ rượi muốn thoát khỏi sợi dây trói muốn lao đến giết chết người đàn ông đang đứng trước mặt vừa yêu, vừa hận này.
Hai năm là quá đủ hắn dày vò áp bức cô mang nữ nhân về nhà để cô chứng kiến cảnh hắn và người phụ nữ đó vật lộn trên giường. Hai năm hắn chán ghét không muốn đụng vào cô bắt cô phải làm công việc mà tiểu thư như cô chưa từng làm, từ dọn dẹp tới nấu ăn giống như người hầu.
Không ngừng sỉ nhục cô trước mặt người ngoài, biến cô thành một người khác từ người tự tin, mạnh mẽ trở thành yếu đuối bần hàn, cô đã đánh mất con người mình chỉ vì yêu hắn, một tình yêu rẻ tiền bị người ta phỉ nhổ.
Mạnh Triết nhìn người phụ nữ điên dại trước mắt có một cảm giác không nỡ lòng nhưng khi nghĩ lại những gì cô làm với Dĩ Nhu thì lại ép buộc mình trở lên cứng rắn. Cảnh Dĩ Nhu bị người khác cưỡng bức quay đi quẩn lại hiện lên, khi thấy cô ấy đòi tự tử vì thất tiết với hắn hay cảnh tên đàn ông kia tố cáo Ngôn Hi người vợ của hắn khiến Hắn tự nhắc nhở mình đây chỉ là một chút thương hại đối với cô.
Một lực mạnh đạp vào bụng Ngôn Hi khiến chiếc ghế lăn nhào xuống đất. Khiến khuôn mặt cô trắng bệch đau đớn muốn bò dậy thì bị hắn đạp lên thân thể yếu đuối ngăn lại.
"Tiện nhân tôi thật hối hận khi lấy cô!"
"Anh...là đồ khốn" mi tâm cô nhăn lại, khó khăn từng nói ra chữ ra khỏi môi anh đào, giờ đã không còn chút máu cơ thể xương cốt như bị gãy vụn.
"Đồ khốn, được tôi cho cô biết đồ khốn là như thế nào " Hắn đưa tay xé chiếc áo của cô nhưng bị Ngôn Hi nhổ một bãi nước bọt vào mặt tức giận mà tát cô.
"A tôi quên mất cơ thể cô bẩn thỉu như vậy, đụng vô cũng khiến tôi ghê tởm hay là... anh em Kiều Thuận cũng rất yêu cô. Chậc không biết họ sẽ cảm thấy thế nào khi tôi cho họ chơi cô? haha đúng vậy nếu tôi làm cô không phải quá hời sao?"
Vừa nói hắn vừa lôi trong túi chiếc điện thoại ra nhấn một dãy số.
"A lô là tôi Mạnh Triết, không biết Kiều đại thiếu gia có rảnh không..."
Cuộc nói chuyện kết thúc trong sự thỏa thuận êm đẹp Mạnh Triết tiến lại phía cô dơ chiếc điện thoại va nhẹ vào má cô mấy cái giọng đầy khinh bỉ.
"Không ngờ cô đáng giá vậy, cô biết không ba thiếu gia nhà họ Kiều chỉ vì muốn cô mà chấp nhận giao 35% tập đoàn Kiều Thuận cho tôi đấy."
"Anh điên rồi Mạnh Triết đồ không bằng cầm thú anh sẽ chết không yên!"
____________________________________
"Tôi hận anh aaa" Ngôn Hi bật dậy trong ác mộng chỉ thấy một bàn tay mập mạp bé xíu mềm mịn trắng trẻo của nhóc con.
"Mẹ mẹ aaa" bé con mặc bộ đồ ngủ màu xanh, leo lên người cô đây không ai khác mà là Ngôn Tiêu con trai cô. Ba năm nay nếu không có nó chắc chắn cô đã tìm đến cái chết từ lâu rồi.
Một hôm, khi anh em nhà Kiều Thuận có việc bận đi công tác cộng với sự bất cẩn của đám vệ sĩ mà cô trốn được khỏi đó. Tuy anh em nhà họ Kiều đối xử rất tốt yêu thương chăm sóc với cô lại chuộc lỗi vì chuyện kia, mà bao bọc cô hết mức nhưng nghĩ đến cảnh họ hợp lại ép buộc mình khiến cô sợ hãi mà bỏ đi. Sau lần đầu tiên họ không còn ngần ngại ép cô mặc dù cô từ chối hay quát mắng, họ cũng mặt dày ép cô triền miên phục vụ một người đàn ông đã mệt đằng này lại là ba người khiến cô kinh sợ.
"Mẹ, đói đói..." Tiêu Tiêu vuốt mũi mẹ mình đòi ăn như thói quen.
"Được rồi mẹ đi pha sữa cho con. Phải nhớ mẹ hôm nay đi nhận việc con phải ngoan ngoãn đi nhà trẻ nghe không? " Ngôn Hi thật không nỡ tách con, thằng bé còn quá nhỏ nhưng nếu cô không đi làm thì sao có thể nuôi Tiêu Tiêu đây. Bế bé con tròn vo, chẳng khác gì trái dưa mà âu yếm trong lòng cho dù Tiêu Tiêu là con ai trong ba anh em nhà họ Kiều thì cô vẫn sẽ hết lòng yêu thương nó.
"Mẹ hôn, hôn nhẹ" bé ngước lên chậm rãi hôn cô để lại cả đống nước bọt trên má Ngôn Hi vui vẻ nhìn cô.
"Nhóc con cả con cũng khi dễ mẹ" cô trách yêu đặt bé lên chiếc ghế rồi đi pha sữa.
"Mạnh Triết, anh thà tin Dĩ Nhu chứ không nghe tôi giải thích sao? Tôi đã nói không phải tôi cho dù muốn cho cô ta một bài học tôi cũng sẽ không làm vậy. Là cùng phụ nữ tôi sẽ không độc ác cho nam nhân khác cưỡng bức cô..."
"Bộp" Chưa nói xong một bàn tay to khỏe đã hướng tới khuôn mặt xinh đẹp của cô, tạo dấu ấn năm ngón tay Mạnh Triết tức giận nắm lấy tóc của Ngôn Hi kéo mạnh ra sau không cho cô giải thích.
"Cô câm mồm, người phụ nữ độc ác như cô nói tôi sẽ tin sao? Hừ cô là đang ghen tị! Ghen tị tôi yêu cô ấy chứ không phải cô"
Vị mặn tanh nồng của máu nơi khóe miệng, khiến Ngôn Hi Chua sót trái tim như nát vụn đau đớn từng hồi. Hóa ra hai năm hôn nhân của họ không bằng cô gái đó, hóa ra tất cả chỉ là giả, là cô ảo tưởng. Ngôn Hi cười thê thảm hơn cả khóc ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn.
"Cô cười cái gì? Hả" Hắn điên cuồng hét lên, đôi mắt hằn tia máu, các gân xanh nổi lên trên gương mặt thanh tú đầy tức giận.
"Anh nghe rõ đây tôi mới là vợ anh, vì sao? Tôi không bằng cô ta chứ nếu lúc đầu không yêu tôi sao phải kết hôn với tôi chứ? Anh nói đi? "
"Vợ chồng? Hừ cô lên nhớ đó chỉ là trên danh nghĩa mà thôi tôi chưa từng yêu cô, còn chuyện kết hôn là tôi bị ép buộc... à mà tôi nói cho cô biết gia đình cô hiện tại chắc đang bò lăn ngoài đường ăn xin vì phá sản đó. Mà người khiến họ trở thành như vậy, không ai khác là tôi. Lão cha vợ bị đột quỵ ngay lúc đó, bây giờ không biết sống chết ra sao mà giờ có giữ được mạng thì sao? Cũng sẽ trở thành phế vật" Hắn cười thỏa mãn, nhưng từng lời từng chữ như một nhát dao đâm vào tim cô.
"Anh nói cái gì? Vì sao anh lại làm như vậy ông ấy làm gì đắc tội anh? vì sao anh là người tàn độc như vậy " Không ngờ hai năm qua cô lại chung sống với một tên thú đội lốt người như vậy. Để giờ vừa hại mình vừa hại cha mẹ, có trách thì nên trách cô một mực muốn lấy hắn còn vì chuyện này mà cãi nhau với cha mẹ, thật là quả báo vì không nghe lời họ yêu cô đã yêu quá mức mù quáng rồi.
"Cô dám dùng thủ đoạn làm hại Dĩ Nhu thì đáng bị như thế, đây là họ đang trả nợ thay cho cô"
"Không! anh điên rồi tôi đã bảo là không làm vì sao? Vì sao không tin tôi" cô đau đớn rũ rượi muốn thoát khỏi sợi dây trói muốn lao đến giết chết người đàn ông đang đứng trước mặt vừa yêu, vừa hận này.
Hai năm là quá đủ hắn dày vò áp bức cô mang nữ nhân về nhà để cô chứng kiến cảnh hắn và người phụ nữ đó vật lộn trên giường. Hai năm hắn chán ghét không muốn đụng vào cô bắt cô phải làm công việc mà tiểu thư như cô chưa từng làm, từ dọn dẹp tới nấu ăn giống như người hầu.
Không ngừng sỉ nhục cô trước mặt người ngoài, biến cô thành một người khác từ người tự tin, mạnh mẽ trở thành yếu đuối bần hàn, cô đã đánh mất con người mình chỉ vì yêu hắn, một tình yêu rẻ tiền bị người ta phỉ nhổ.
Mạnh Triết nhìn người phụ nữ điên dại trước mắt có một cảm giác không nỡ lòng nhưng khi nghĩ lại những gì cô làm với Dĩ Nhu thì lại ép buộc mình trở lên cứng rắn. Cảnh Dĩ Nhu bị người khác cưỡng bức quay đi quẩn lại hiện lên, khi thấy cô ấy đòi tự tử vì thất tiết với hắn hay cảnh tên đàn ông kia tố cáo Ngôn Hi người vợ của hắn khiến Hắn tự nhắc nhở mình đây chỉ là một chút thương hại đối với cô.
Một lực mạnh đạp vào bụng Ngôn Hi khiến chiếc ghế lăn nhào xuống đất. Khiến khuôn mặt cô trắng bệch đau đớn muốn bò dậy thì bị hắn đạp lên thân thể yếu đuối ngăn lại.
"Tiện nhân tôi thật hối hận khi lấy cô!"
"Anh...là đồ khốn" mi tâm cô nhăn lại, khó khăn từng nói ra chữ ra khỏi môi anh đào, giờ đã không còn chút máu cơ thể xương cốt như bị gãy vụn.
"Đồ khốn, được tôi cho cô biết đồ khốn là như thế nào " Hắn đưa tay xé chiếc áo của cô nhưng bị Ngôn Hi nhổ một bãi nước bọt vào mặt tức giận mà tát cô.
"A tôi quên mất cơ thể cô bẩn thỉu như vậy, đụng vô cũng khiến tôi ghê tởm hay là... anh em Kiều Thuận cũng rất yêu cô. Chậc không biết họ sẽ cảm thấy thế nào khi tôi cho họ chơi cô? haha đúng vậy nếu tôi làm cô không phải quá hời sao?"
Vừa nói hắn vừa lôi trong túi chiếc điện thoại ra nhấn một dãy số.
"A lô là tôi Mạnh Triết, không biết Kiều đại thiếu gia có rảnh không..."
Cuộc nói chuyện kết thúc trong sự thỏa thuận êm đẹp Mạnh Triết tiến lại phía cô dơ chiếc điện thoại va nhẹ vào má cô mấy cái giọng đầy khinh bỉ.
"Không ngờ cô đáng giá vậy, cô biết không ba thiếu gia nhà họ Kiều chỉ vì muốn cô mà chấp nhận giao 35% tập đoàn Kiều Thuận cho tôi đấy."
"Anh điên rồi Mạnh Triết đồ không bằng cầm thú anh sẽ chết không yên!"
____________________________________
"Tôi hận anh aaa" Ngôn Hi bật dậy trong ác mộng chỉ thấy một bàn tay mập mạp bé xíu mềm mịn trắng trẻo của nhóc con.
"Mẹ mẹ aaa" bé con mặc bộ đồ ngủ màu xanh, leo lên người cô đây không ai khác mà là Ngôn Tiêu con trai cô. Ba năm nay nếu không có nó chắc chắn cô đã tìm đến cái chết từ lâu rồi.
Một hôm, khi anh em nhà Kiều Thuận có việc bận đi công tác cộng với sự bất cẩn của đám vệ sĩ mà cô trốn được khỏi đó. Tuy anh em nhà họ Kiều đối xử rất tốt yêu thương chăm sóc với cô lại chuộc lỗi vì chuyện kia, mà bao bọc cô hết mức nhưng nghĩ đến cảnh họ hợp lại ép buộc mình khiến cô sợ hãi mà bỏ đi. Sau lần đầu tiên họ không còn ngần ngại ép cô mặc dù cô từ chối hay quát mắng, họ cũng mặt dày ép cô triền miên phục vụ một người đàn ông đã mệt đằng này lại là ba người khiến cô kinh sợ.
"Mẹ, đói đói..." Tiêu Tiêu vuốt mũi mẹ mình đòi ăn như thói quen.
"Được rồi mẹ đi pha sữa cho con. Phải nhớ mẹ hôm nay đi nhận việc con phải ngoan ngoãn đi nhà trẻ nghe không? " Ngôn Hi thật không nỡ tách con, thằng bé còn quá nhỏ nhưng nếu cô không đi làm thì sao có thể nuôi Tiêu Tiêu đây. Bế bé con tròn vo, chẳng khác gì trái dưa mà âu yếm trong lòng cho dù Tiêu Tiêu là con ai trong ba anh em nhà họ Kiều thì cô vẫn sẽ hết lòng yêu thương nó.
"Mẹ hôn, hôn nhẹ" bé ngước lên chậm rãi hôn cô để lại cả đống nước bọt trên má Ngôn Hi vui vẻ nhìn cô.
"Nhóc con cả con cũng khi dễ mẹ" cô trách yêu đặt bé lên chiếc ghế rồi đi pha sữa.
Bình luận facebook